Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 225: Bị nhốt. Giật dây!
119@-Thẩm Thanh Lan không thèm nhìn người nằm dưới đất mà lập tức bấm chuông ở đầu giường Thẩm lão gia. Bác sĩ nhanh chóng nối đuôi nhau vào, cô tránh sang một bên để nhường vị trí cho nhân viên y tế.
“Mau đưa đến phòng cấp cứu!” Bác sĩ trưởng lật mí mắt Thẩm lão gia lên kiểm tra, rồi trầm giọng nói.
Thấy Thẩm lão gia bị đẩy đến phòng cấp cứu. Lý Hi Đồng bất chấp đau đớn trên người, cười ha hả: “Ha ha, đáng đời, lão già chết tiệt đó nên sớm xuống dưới với bà già kia đi, ha ha ha ha ha.”
Sắc mặt của Thẩm Thanh Lan đã không thể hình dung bằng hai chữ lạnh lẽo nữa. Nếu không phải vì lo lắng cho Thẩm lão gia, kiêng kỵ ở đây là bệnh viện thì Lý Hi Đồng đã không chỉ bị đạp một cú đơn giản như thế rồi.
Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nhìn Lý Hi Đồng, trong mắt lóe lên ý muốn giết người.
Cũng may là được cấp cứu kịp thời, nên Thẩm lão gia không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Hơn nữa, bởi vì bị Lý Hi Đồng kích thích nên Thẩm lão gia đã khôi phục một chút ý thức, có thể nói đây là trong họa có phúc. Lúc nghe bác sĩ nói, Thẩm Thanh Lan thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chuyện Lý Hi Đồng hại Thẩm lão gia thì không thể nào bỏ qua.
***
Lý Hi Đồng mở mắt, liền phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ. Nói là căn phòng cũng không đúng, chính xác hơn là một cái ga-ra.
Tay chân của cô ta đều bị trói, miệng thì bị dán kín lại. Đây là đâu? Sao cô ta lại ở đây?
Lý Hi Đồng nghĩ đi nghĩ lại. Đúng rồi! Đêm qua, sau khi ra khỏi bệnh viện, cô ta đã đến quán bar. Vì tâm trạng tốt nên cô ta uống khá nhiều rượu. Lúc ra khỏi quán bar thì gáy bỗng nhiên đau nhói, sau đó cô ta không còn biết gì nữa, lúc tỉnh lại thì đã ở đây.
Lý Hi Đồng nhìn xung quanh, càng nhìn càng thấy sợ hãi, bởi ngoại trừ cô ta thì ở đây không có gì cả. Vài tia sáng xuyên qua khe cửa vào trong, có thể đoán được bây giờ là ban ngày, nhưng cô ta không biết bây giờ là mấy giờ, là ai bắt cóc cô ta đến đây.
Cái tên đầu tiên cô ta nghĩ tới là Thẩm Thanh Lan, nhưng cô ta lại phủ định ngay, bởi lão già đáng chết Thẩm Nguyên Dịch vẫn còn chưa rõ sống chết. Dựa vào mức độ quan tâm lão già đó của Thẩm Thanh Lan, bây giờ chắc hẳn nó không có thời gian để ý tới cô ta.
Nếu không phải là Thẩm Thanh Lan thì là ai? Chẳng lẽ là Thẩm Quân Dục?
Không phải, không thể nào, Thẩm Quân Dục sẽ không làm chuyện phạm pháp.
Lý Hi Đồng phủ định từng người một, cứ nghĩ mãi, cuối cùng cô ta chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt.
Lý Hi Đồng không biết là ngay phía trên đầu cô ta có giấu một cái camera. Trong một căn phòng, Kim Ân Hi và Eden ngồi đối diện nhau, cùng theo dõi video với vẻ mặt buồn chán.
“Anh nói xem, An bảo chúng ta bắt cô ta nhưng không cho làm gì, cứ giam giữ không thế này là để làm gì chứ? Ném cô ta xuống biển làm mồi cho cá có phải hay hơn không?” Kim Ân Hi chống cằm, ngáp một cái, người phụ nữ này ngủ cả một ngày mới tỉnh. Nếu còn không tỉnh thì cô đã định xối một thùng nước lên người cô ta rồi.
Eden nhìn Kim Ân Hi, ánh mắt hiền hoà, “Nếu cô mệt thì ngủ đi. Ở đây có tôi trông chừng là được rồi.”
Kim Ân Hi lắc đầu, “Tôi không muốn ngủ, ngủ lại càng nhàm chán hơn, chẳng bằng ở đây xem người phụ nữ này. Có điều, lần này cô ta chết chắc rồi, còn dám… Câu đó nói như thế nào ấy nhỉ?” Kim Ân Hi gãi đầu.
“Lộng hành trên đầu thái tuế.” Eden nhắc.
Mắt Kim Ân Hi sáng lên, “Đúng, đúng, chính là câu này. Eden, trình độ tiếng Trung của anh vẫn là cao nhất, cái môn này khó học quá, tôi học mãi mà không nhớ được những thứ này.”
Eden cười cười. Trước đây anh bỏ nhiều công sức để học tiếng Trung là để có thể gần An hơn một chút. Đáng tiếc, cuối cùng người ta càng chạy càng xa. Còn anh, chỉ có thể đứng từ xa nhìn cô hạnh phúc mà thôi.
Thấy Lý Hi Đồng ngồi yên dưới đất, không la hét gì cả, Kim Ân Hi lại thấy lạ, “Sao hôm nay người phụ nữ này yên tĩnh vậy?”
“Chắc là chưa hồi hồn.” Eden thuận miệng nói một câu, ai ngờ nói mò thế mà lại đúng.
Tối qua Lý Hi Đồng uống rất nhiều rượu, nên bây giờ đầu óc cô ta vẫn còn mơ mơ màng màng. Đến lúc hoàn toàn tỉnh táo, cô ta bắt đầu hét toáng lên.
“Có ai không? Ra đây cho tôi! Rốt cuộc các người là ai? Sao lại muốn bắt tôi?”
“Các người muốn tiền phải không? Tôi sẽ cho các người tiền, chỉ cần thả tôi ra, bao nhiêu tiền tôi cũng cho.”
Thấy vậy, Kim Ân Hi liền bĩu môi, “Người phụ nữ này thật chẳng thú vị, ngay cả lời thoại la hét cũng cũ rích như vậy.”
“Tôi còn tưởng rằng cô ta có tiến bộ nên mới yên tĩnh như vậy, xem ra… tôi đánh giá cao cô ta rồi. Eden, anh đoán xem tiếp theo cô ta sẽ làm gì?”
Eden không hề cảm thấy hứng thú với chủ đề này, “Nếu cô không muốn đi nghỉ thì ở đây giao lại cho cô.”
“Anh đi đâu?”
“Thành quả nghiên cứu mới của tôi còn chưa hoàn thành nữa.”
Kim Ân Hi vẫy tay một cái, Eden liền đi.
“Có phải là Thẩm Thanh Lan không? Thẩm Thanh Lan, mày bước ra đây cho tao!” Lý Hi Đồng vẫn còn đang la hét.
Lý Hi Đồng la hét mệt rồi, muốn đập phá đồ đạc nhưng tay chân lại bị trói, hoàn toàn không nhúc nhích được. Bây giờ cô ta rất đói, cũng rất khát, nhưng cô ta la hét cả buổi mà vẫn không có ai tới xem cô ta. Bốn phía yên tĩnh, chỉ có thể nghe tiếng hít thở của chính mình.
Kim Ân Hi sờ cằm, thưởng thức sắc mặt của Lý Hi Đồng. Ừm, biết sợ là được rồi, đợi An tới thì cô ta sẽ càng thêm sợ hãi hơn nữa. Thật ra cô rất phục lá gan của Lý Hi Đồng, dám chạm đến điểm giới hạn của An. Chậc chậc, thật là can đảm.
Lý Hi Đồng đã ở trong ga-ra tròn hai ngày rồi, không có ai đưa cơm, cũng không có ai cho nước. Đang lúc Lý Hi Đồng cho rằng đám người này muốn để cô ta chết đói thì cửa ga-ra mở ra, Kim Ân Hi bê một tô cháo đi đến.
Lý Hi Đồng nhìn Kim Ân Hi chằm chằm, “Cô là ai?” Cô ta chưa từng gặp cô gái này bao giờ.
Khuôn mặt trẻ con của Kim Ân Hi nở nụ cười, “Tôi là ai không quan trọng. Đói không? Muốn ăn không?”
Nhìn tô cháo trên tay Kim Ân Hi, Lý Hi Đồng bất giác nuốt nước miếng. Đã hai ngày cô ta không được uống một giọt nước nào, đói đến mức toàn thân không còn chút sức lực.
Nhưng cô gái trước mắt khiến cô ta cảm thấy rất bất an, cô ta liền hỏi bằng giọng yếu ớt, “Cô là do Thẩm Thanh Lan phái tới?”
Kim Ân Hi cười đáng yêu, “Cô đoán đi!”
“Chẳng lẽ là Thẩm Quân Dục?”
Kim Ân Hi vẫn cười, “Tiếp tục đoán!” Nhìn chằm chằm Lý Hi Đồng đã hai ngày rồi, Kim Ân Hi cảm thấy rất nhàm chán.
Thấy mình không đoán đúng, Lý Hi Đồng cũng lười, không đoán nữa mà hỏi thẳng: “Rốt cuộc mấy người bắt tôi để làm gì? Nếu muốn tiền thì tôi có thể cho. Bao nhiêu tiền cũng được.” Vừa nói, cô ta vừa nhìn chằm chằm vào tô cháo trong tay Kim Ân Hi.
Quả nhiên là như vậy! Nếu đòi tiền thì mọi chuyện dễ hơn rồi. Cô ta bắt đầu bình tĩnh lại, “Tôi có thể cho cô một triệu, chỉ cần cô thả tôi ra thì số tiền này lập tức thuộc về cô.”
“Wow… những một triệu cơ đấy!” Kim Ân Hi giả vờ kinh ngạc, thấy vậy thì trong mắt Lý Hi Đồng lóe lên vẻ đắc ý. Cô ta biết mà, không ai có thể chống lại sự mê hoặc của đồng tiền.
Nhưng chỉ một giây tiếp theo, mặt Kim Ân Hi chợt sa sầm, “Cô cho ăn mày đấy à?”
Nụ cười trên mặt Lý Hi Đồng cứng đờ, “Làm người đừng có được voi đòi tiên, một triệu là nhiều rồi.”
Đây đã là một nửa tài sản hiện có của cô ta rồi. Tuy bây giờ cô ta đang theo Lâm Hạo, hắn cũng hào phóng với cô ta, nhưng hắn không phải là người đứng đầu nhà họ Lâm, tiền của hắn cũng vẫn là do người nhà cung cấp nên chỉ có thể cho Lý Hi Đồng trong giới hạn mà thôi. Hơn nữa, Lý Hi Đồng trước đó còn nợ tiền hủy hợp đồng quảng cáo, vậy nên có thể giữ được số tiền này, xem như là cô ta có bản lĩnh rồi.
Kim Ân Hi cười lạnh, nhưng kết hợp với khuôn mặt trẻ con thì trông chẳng hề lạnh lùng gì cả, “Tôi xin trả những lời đó lại cho cô. Nếu không có tiền thì cứ ngoan ngoãn ở lại đây đi.” Dứt lời, cô liền xoay người đi.
“Đợi đã!” Lý Hi Đồng gọi Kim Ân Hi lại, “Tôi có thể cho cô năm triệu, cô thả tôi đi đi.”
Kim Ân Hi hừ một tiếng, đừng tưởng cô không biết tình hình bây giờ của Lý Hi Đồng. Nếu cô ta có thể lấy ra được năm triệu thì cô sẽ đổi sang họ của cô ta luôn.
Chắc đây là câu “há mồm chờ sung rụng” rồi, Kim Ân Hi thầm nghĩ.
“Năm triệu đã là giới hạn của tôi rồi. Nếu cô đã bắt cóc tôi, thì cô nên biết tôi không còn là người nhà họ Thẩm nữa. Muốn dùng tôi để tống tiền nhà họ Thẩm thì lầm to rồi. Thẩm Thanh Lan mới là cục vàng của nhà họ Thẩm, các người có thể bắt cô ta tới đây. Đừng nói là năm triệu, dù là một trăm triệu thì nhà họ Thẩm cũng sẽ cho các người.” Lý Hi Đồng dẫn dắt từng bước.
Cuối cùng, ánh mắt của Kim Ân Hi cũng có vẻ hứng thú. Lý Hi Đồng mừng thầm, tiếp tục thuyết phục, “Tôi không phải là con ruột của nhà họ Thẩm. Hơn nữa, thời gian trước tôi đã cắt đứt quan hệ với bọn họ rồi, cả thủ đô đều biết chuyện này. Cha mẹ ruột của tôi không có việc làm, phải dựa vào tôi nuôi sống, các người không thể lấy được đồng nào từ bọn họ đâu. Còn Thẩm Thanh Lan thì khác, cô ta là cháu gái mà Thẩm Nguyên Dịch yêu thương nhất, là em gái của Chủ tịch kiêm Tổng Giám đốc tập đoàn Quân Lan - Thẩm Quân Dục. Thẩm Thanh Lan còn có cổ phần trong tập đoàn Quân Lan nữa. Mấy người nghĩ lại đi, giá trị của cô ta có phải là lớn hơn tôi nhiều không.”
Kim Ân Hi giả vờ gật đầu, “Ừ, nghe thì không tệ. Nhưng theo tôi biết thì thân thủ của Thẩm Thanh Lan rất tốt, chúng tôi muốn ra tay cũng không phải chuyện dễ dàng.”
Mật Ngọt Hôn Nhân
“Mau đưa đến phòng cấp cứu!” Bác sĩ trưởng lật mí mắt Thẩm lão gia lên kiểm tra, rồi trầm giọng nói.
Thấy Thẩm lão gia bị đẩy đến phòng cấp cứu. Lý Hi Đồng bất chấp đau đớn trên người, cười ha hả: “Ha ha, đáng đời, lão già chết tiệt đó nên sớm xuống dưới với bà già kia đi, ha ha ha ha ha.”
Sắc mặt của Thẩm Thanh Lan đã không thể hình dung bằng hai chữ lạnh lẽo nữa. Nếu không phải vì lo lắng cho Thẩm lão gia, kiêng kỵ ở đây là bệnh viện thì Lý Hi Đồng đã không chỉ bị đạp một cú đơn giản như thế rồi.
Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nhìn Lý Hi Đồng, trong mắt lóe lên ý muốn giết người.
Cũng may là được cấp cứu kịp thời, nên Thẩm lão gia không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Hơn nữa, bởi vì bị Lý Hi Đồng kích thích nên Thẩm lão gia đã khôi phục một chút ý thức, có thể nói đây là trong họa có phúc. Lúc nghe bác sĩ nói, Thẩm Thanh Lan thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chuyện Lý Hi Đồng hại Thẩm lão gia thì không thể nào bỏ qua.
***
Lý Hi Đồng mở mắt, liền phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ. Nói là căn phòng cũng không đúng, chính xác hơn là một cái ga-ra.
Tay chân của cô ta đều bị trói, miệng thì bị dán kín lại. Đây là đâu? Sao cô ta lại ở đây?
Lý Hi Đồng nghĩ đi nghĩ lại. Đúng rồi! Đêm qua, sau khi ra khỏi bệnh viện, cô ta đã đến quán bar. Vì tâm trạng tốt nên cô ta uống khá nhiều rượu. Lúc ra khỏi quán bar thì gáy bỗng nhiên đau nhói, sau đó cô ta không còn biết gì nữa, lúc tỉnh lại thì đã ở đây.
Lý Hi Đồng nhìn xung quanh, càng nhìn càng thấy sợ hãi, bởi ngoại trừ cô ta thì ở đây không có gì cả. Vài tia sáng xuyên qua khe cửa vào trong, có thể đoán được bây giờ là ban ngày, nhưng cô ta không biết bây giờ là mấy giờ, là ai bắt cóc cô ta đến đây.
Cái tên đầu tiên cô ta nghĩ tới là Thẩm Thanh Lan, nhưng cô ta lại phủ định ngay, bởi lão già đáng chết Thẩm Nguyên Dịch vẫn còn chưa rõ sống chết. Dựa vào mức độ quan tâm lão già đó của Thẩm Thanh Lan, bây giờ chắc hẳn nó không có thời gian để ý tới cô ta.
Nếu không phải là Thẩm Thanh Lan thì là ai? Chẳng lẽ là Thẩm Quân Dục?
Không phải, không thể nào, Thẩm Quân Dục sẽ không làm chuyện phạm pháp.
Lý Hi Đồng phủ định từng người một, cứ nghĩ mãi, cuối cùng cô ta chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt.
Lý Hi Đồng không biết là ngay phía trên đầu cô ta có giấu một cái camera. Trong một căn phòng, Kim Ân Hi và Eden ngồi đối diện nhau, cùng theo dõi video với vẻ mặt buồn chán.
“Anh nói xem, An bảo chúng ta bắt cô ta nhưng không cho làm gì, cứ giam giữ không thế này là để làm gì chứ? Ném cô ta xuống biển làm mồi cho cá có phải hay hơn không?” Kim Ân Hi chống cằm, ngáp một cái, người phụ nữ này ngủ cả một ngày mới tỉnh. Nếu còn không tỉnh thì cô đã định xối một thùng nước lên người cô ta rồi.
Eden nhìn Kim Ân Hi, ánh mắt hiền hoà, “Nếu cô mệt thì ngủ đi. Ở đây có tôi trông chừng là được rồi.”
Kim Ân Hi lắc đầu, “Tôi không muốn ngủ, ngủ lại càng nhàm chán hơn, chẳng bằng ở đây xem người phụ nữ này. Có điều, lần này cô ta chết chắc rồi, còn dám… Câu đó nói như thế nào ấy nhỉ?” Kim Ân Hi gãi đầu.
“Lộng hành trên đầu thái tuế.” Eden nhắc.
Mắt Kim Ân Hi sáng lên, “Đúng, đúng, chính là câu này. Eden, trình độ tiếng Trung của anh vẫn là cao nhất, cái môn này khó học quá, tôi học mãi mà không nhớ được những thứ này.”
Eden cười cười. Trước đây anh bỏ nhiều công sức để học tiếng Trung là để có thể gần An hơn một chút. Đáng tiếc, cuối cùng người ta càng chạy càng xa. Còn anh, chỉ có thể đứng từ xa nhìn cô hạnh phúc mà thôi.
Thấy Lý Hi Đồng ngồi yên dưới đất, không la hét gì cả, Kim Ân Hi lại thấy lạ, “Sao hôm nay người phụ nữ này yên tĩnh vậy?”
“Chắc là chưa hồi hồn.” Eden thuận miệng nói một câu, ai ngờ nói mò thế mà lại đúng.
Tối qua Lý Hi Đồng uống rất nhiều rượu, nên bây giờ đầu óc cô ta vẫn còn mơ mơ màng màng. Đến lúc hoàn toàn tỉnh táo, cô ta bắt đầu hét toáng lên.
“Có ai không? Ra đây cho tôi! Rốt cuộc các người là ai? Sao lại muốn bắt tôi?”
“Các người muốn tiền phải không? Tôi sẽ cho các người tiền, chỉ cần thả tôi ra, bao nhiêu tiền tôi cũng cho.”
Thấy vậy, Kim Ân Hi liền bĩu môi, “Người phụ nữ này thật chẳng thú vị, ngay cả lời thoại la hét cũng cũ rích như vậy.”
“Tôi còn tưởng rằng cô ta có tiến bộ nên mới yên tĩnh như vậy, xem ra… tôi đánh giá cao cô ta rồi. Eden, anh đoán xem tiếp theo cô ta sẽ làm gì?”
Eden không hề cảm thấy hứng thú với chủ đề này, “Nếu cô không muốn đi nghỉ thì ở đây giao lại cho cô.”
“Anh đi đâu?”
“Thành quả nghiên cứu mới của tôi còn chưa hoàn thành nữa.”
Kim Ân Hi vẫy tay một cái, Eden liền đi.
“Có phải là Thẩm Thanh Lan không? Thẩm Thanh Lan, mày bước ra đây cho tao!” Lý Hi Đồng vẫn còn đang la hét.
Lý Hi Đồng la hét mệt rồi, muốn đập phá đồ đạc nhưng tay chân lại bị trói, hoàn toàn không nhúc nhích được. Bây giờ cô ta rất đói, cũng rất khát, nhưng cô ta la hét cả buổi mà vẫn không có ai tới xem cô ta. Bốn phía yên tĩnh, chỉ có thể nghe tiếng hít thở của chính mình.
Kim Ân Hi sờ cằm, thưởng thức sắc mặt của Lý Hi Đồng. Ừm, biết sợ là được rồi, đợi An tới thì cô ta sẽ càng thêm sợ hãi hơn nữa. Thật ra cô rất phục lá gan của Lý Hi Đồng, dám chạm đến điểm giới hạn của An. Chậc chậc, thật là can đảm.
Lý Hi Đồng đã ở trong ga-ra tròn hai ngày rồi, không có ai đưa cơm, cũng không có ai cho nước. Đang lúc Lý Hi Đồng cho rằng đám người này muốn để cô ta chết đói thì cửa ga-ra mở ra, Kim Ân Hi bê một tô cháo đi đến.
Lý Hi Đồng nhìn Kim Ân Hi chằm chằm, “Cô là ai?” Cô ta chưa từng gặp cô gái này bao giờ.
Khuôn mặt trẻ con của Kim Ân Hi nở nụ cười, “Tôi là ai không quan trọng. Đói không? Muốn ăn không?”
Nhìn tô cháo trên tay Kim Ân Hi, Lý Hi Đồng bất giác nuốt nước miếng. Đã hai ngày cô ta không được uống một giọt nước nào, đói đến mức toàn thân không còn chút sức lực.
Nhưng cô gái trước mắt khiến cô ta cảm thấy rất bất an, cô ta liền hỏi bằng giọng yếu ớt, “Cô là do Thẩm Thanh Lan phái tới?”
Kim Ân Hi cười đáng yêu, “Cô đoán đi!”
“Chẳng lẽ là Thẩm Quân Dục?”
Kim Ân Hi vẫn cười, “Tiếp tục đoán!” Nhìn chằm chằm Lý Hi Đồng đã hai ngày rồi, Kim Ân Hi cảm thấy rất nhàm chán.
Thấy mình không đoán đúng, Lý Hi Đồng cũng lười, không đoán nữa mà hỏi thẳng: “Rốt cuộc mấy người bắt tôi để làm gì? Nếu muốn tiền thì tôi có thể cho. Bao nhiêu tiền cũng được.” Vừa nói, cô ta vừa nhìn chằm chằm vào tô cháo trong tay Kim Ân Hi.
Quả nhiên là như vậy! Nếu đòi tiền thì mọi chuyện dễ hơn rồi. Cô ta bắt đầu bình tĩnh lại, “Tôi có thể cho cô một triệu, chỉ cần cô thả tôi ra thì số tiền này lập tức thuộc về cô.”
“Wow… những một triệu cơ đấy!” Kim Ân Hi giả vờ kinh ngạc, thấy vậy thì trong mắt Lý Hi Đồng lóe lên vẻ đắc ý. Cô ta biết mà, không ai có thể chống lại sự mê hoặc của đồng tiền.
Nhưng chỉ một giây tiếp theo, mặt Kim Ân Hi chợt sa sầm, “Cô cho ăn mày đấy à?”
Nụ cười trên mặt Lý Hi Đồng cứng đờ, “Làm người đừng có được voi đòi tiên, một triệu là nhiều rồi.”
Đây đã là một nửa tài sản hiện có của cô ta rồi. Tuy bây giờ cô ta đang theo Lâm Hạo, hắn cũng hào phóng với cô ta, nhưng hắn không phải là người đứng đầu nhà họ Lâm, tiền của hắn cũng vẫn là do người nhà cung cấp nên chỉ có thể cho Lý Hi Đồng trong giới hạn mà thôi. Hơn nữa, Lý Hi Đồng trước đó còn nợ tiền hủy hợp đồng quảng cáo, vậy nên có thể giữ được số tiền này, xem như là cô ta có bản lĩnh rồi.
Kim Ân Hi cười lạnh, nhưng kết hợp với khuôn mặt trẻ con thì trông chẳng hề lạnh lùng gì cả, “Tôi xin trả những lời đó lại cho cô. Nếu không có tiền thì cứ ngoan ngoãn ở lại đây đi.” Dứt lời, cô liền xoay người đi.
“Đợi đã!” Lý Hi Đồng gọi Kim Ân Hi lại, “Tôi có thể cho cô năm triệu, cô thả tôi đi đi.”
Kim Ân Hi hừ một tiếng, đừng tưởng cô không biết tình hình bây giờ của Lý Hi Đồng. Nếu cô ta có thể lấy ra được năm triệu thì cô sẽ đổi sang họ của cô ta luôn.
Chắc đây là câu “há mồm chờ sung rụng” rồi, Kim Ân Hi thầm nghĩ.
“Năm triệu đã là giới hạn của tôi rồi. Nếu cô đã bắt cóc tôi, thì cô nên biết tôi không còn là người nhà họ Thẩm nữa. Muốn dùng tôi để tống tiền nhà họ Thẩm thì lầm to rồi. Thẩm Thanh Lan mới là cục vàng của nhà họ Thẩm, các người có thể bắt cô ta tới đây. Đừng nói là năm triệu, dù là một trăm triệu thì nhà họ Thẩm cũng sẽ cho các người.” Lý Hi Đồng dẫn dắt từng bước.
Cuối cùng, ánh mắt của Kim Ân Hi cũng có vẻ hứng thú. Lý Hi Đồng mừng thầm, tiếp tục thuyết phục, “Tôi không phải là con ruột của nhà họ Thẩm. Hơn nữa, thời gian trước tôi đã cắt đứt quan hệ với bọn họ rồi, cả thủ đô đều biết chuyện này. Cha mẹ ruột của tôi không có việc làm, phải dựa vào tôi nuôi sống, các người không thể lấy được đồng nào từ bọn họ đâu. Còn Thẩm Thanh Lan thì khác, cô ta là cháu gái mà Thẩm Nguyên Dịch yêu thương nhất, là em gái của Chủ tịch kiêm Tổng Giám đốc tập đoàn Quân Lan - Thẩm Quân Dục. Thẩm Thanh Lan còn có cổ phần trong tập đoàn Quân Lan nữa. Mấy người nghĩ lại đi, giá trị của cô ta có phải là lớn hơn tôi nhiều không.”
Kim Ân Hi giả vờ gật đầu, “Ừ, nghe thì không tệ. Nhưng theo tôi biết thì thân thủ của Thẩm Thanh Lan rất tốt, chúng tôi muốn ra tay cũng không phải chuyện dễ dàng.”
Mật Ngọt Hôn Nhân
Đánh giá:
Truyện Mật Ngọt Hôn Nhân
Story
Chương 225: Bị nhốt. Giật dây!
10.0/10 từ 43 lượt.