Mắt Mù
Chương 4
Edit: Jiang
Beta: Cỏ Cua
“Chị Phượng Khiết, anh Phó tìm được bác sĩ chữa mắt cho em rồi!” Buổi sáng, Chu An cười đến mức tỉnh ngủ, vừa tỉnh lại đã gọi điện thoại cho Trương Phượng Khiết báo tin vui.
Trương Phượng Khiết nhảy cẫng lên, cắn một miếng bánh bao, kích động nói: “Thật vậy sao, thế thì tốt quá rồi! An An của chúng ta cuối cùng cũng có thể nhìn thấy lại được rồi!”
“Tất cả là nhờ anh Phó không bỏ cuộc.” Chu An cảm thấy xung quanh mình tràn ngập bong bóng hạnh phúc, giọng nói cũng trở nên bay bổng hơn, cô nói: “Chắc là bà nội em thức dậy rồi, em phải gọi điện thoại cho bà mới được.”
Trương Phượng Khiết dùng giọng như dỗ một đứa con nít: “Đi đi đi đi.”
Cúp điện thoại của Trương Phượng Khiết, Chu An ngồi ở mép giường, vừa đung đưa chân vừa gọi điện thoại cho bà nội: “Chào buổi sáng, bà nội.”
“An An à.” Giọng của bà nội hơi yếu: “Không phải hôm qua đã gọi điện thoại rồi sao, ngày nào cũng gọi tốn tiền điện thoại lắm.
An An, cháu để chút tiền đó mua nhiều đồ ăn thì hơn…”
“Bà nội, đúng là hôm qua chúng ta đã gọi điện thoại.” Chu An dường như không thể chờ được nữa, lập tức muốn báo tin tốt cho bà nội: “Tết năm nay ở trường cháu không có nhiều hoạt động cho lắm, cháu có thể trở về thăm bà!”
Nếu có thể trị khỏi đôi mắt, cô có thể trở về nhà rồi.
“An An muốn về nhà à…..” Bà cụ hơi ngập ngừng, sau đó chậm rãi vui mừng: “Vậy để mấy ngày nữa bà đi chợ mua vài con gà mái về, nuôi cho béo một chút, đợi đến lúc An An trở về là có thể ăn rồi.”
Chu An: “Vâng ạ! Cháu thích món canh gà của bà nội nhất! Bà nội bớt làm việc nhé, chờ cháu về, cháu sẽ giúp bà!”
Bà nội cười đáp: “Vậy đôi tay đôi chân gầy gò của cháu phải làm việc rồi.”
Chu An vừa ngâm nga một bài hát vừa đi vào nhà tắm, người giúp việc thấy tâm trạng của cô vui vẻ thì cũng vui vẻ theo.
Thật lòng mà nói, làm việc ở biệt thự Gia Ninh là công việc nhẹ nhàng nhất mà họ từng làm.
Chu An là người chủ dễ hầu hạ nhất mà họ từng gặp.
Người bình thường nếu như thân thể không trọn vẹn thì tính cách cũng sẽ hơi méo mó, nhất là người tàn tật.
Nhưng Chu An từ đầu đến cuối vẫn luôn dịu dàng ngoan ngoãn, lúc cười lại khiến người khác phải đau lòng.
Dì Khương giúp việc bếp chăm sóc Chu An như con gái mình, mỗi ngày đều thay đổi món ăn đa dạng cho cô.
Chu An cầm miếng bánh đã được rưới siro lá phong lên cắn một miếng, ngon đến mức híp cả mắt lại: “Ngon quá! Dì Khương, sau này cháu cũng muốn học món này!”
Dì Khương lấy khăn lau khóe môi giúp cô, nói: “Được, để dì cải tiến công thức một chút, chờ sau này mắt An An khỏi, dì sẽ dạy cháu làm.”
Đồng hồ báo thức reo lên lúc bảy giờ rưỡi, đã tới thời gian cố định gọi điện chào buổi sáng với Phó Minh Sâm, Chu An lấy điện thoại ra.
“Chào buổi sáng anh Phó.
Yến tiệc tối hôm qua có thuận lợi không ạ? An An chúc anh đạt được kết quả như mình mong muốn.
Hôm nay là ngày quyết định của anh với gia đình, hy vọng anh Phó sẽ không bị thương.
Mong anh nhớ rõ rằng em luôn ở chỗ này, anh có thể đến tìm em bất cứ lúc nào.”
Vừa gửi voice chat đi không bao lâu, Chu An đã thấy Phó Minh Sâm trả lời lại.
Một câu là “Chào buổi sáng”, câu còn lại là “Sau khi bác sĩ kia xem kỹ bệnh án thì từ chối trị liệu”.
Chỉ hai câu ngắn ngủi, nhưng Phó Minh Sâm phải dùng một phút đồng hồ mới có thể nói xong.
Chu An nghe xong, phản ứng đầu tiên là nói “Không sao.”
Đây không phải là bác sĩ đầu tiên từ chối trị liệu cho cô, cục máu đông chèn ép lên dây thần kinh thị giác của cô ở vị trí rất nguy hiểm.
Rất nhiều bác sĩ cả trong và ngoài nước đều nói giữ nguyên hiện trạng là phương án tốt nhất.
Chu An biết chuyện này.
Chu An cúi mặt xuống, hai tay bưng ly sữa, uống hết sữa nóng trong ly.
“An An, cháu vẫn ổn chứ…..” Dì Khương muốn an ủi cô.
“Dì, cháu muốn dắt Đại Hoàng ra ngoài đi bộ.” Chu An đặt ly xuống, cười cười: “Cháu đã quen với khung cảnh xung quanh nhà rồi, lần này cháu không cần người đi cùng.”
Dì Khương vội vàng đồng ý, bà chạy đi lấy áo khoác và khăn quàng cổ tới cho Chu An, giúp cô mặc vào.
“Đại Hoàng.” Chu An gọi một tiếng, Đại Hoàng nhảy ra khỏi chiếc chăn ấm áp, đi tới bên chân cô: “Đi, hôm nay thời tiết đẹp, chúng ta đi dạo một chút.”
Thật ra thời tiết không được tốt cho lắm, gió hôm nay hơi lớn, thổi vào mặt sẽ cảm thấy hơi đau.
Chỉ là Chu An đã quen với việc không để người bên cạnh cô phải lo lắng.
Cô sẽ ở bên ngoài điều chỉnh tâm trạng, khi nào bình thường lại thì mới trở về.
——-
Trong chiếc xe hơi sang trọng màu đen, một người phụ nữ do được bảo dưỡng cẩn thận nên thoạt nhìn mới hơn ba mươi tuổi đang ngồi trên xe.
Mỗi cái giơ tay nhấc chân của bà đều toát ra khí chất.
Bên cạnh là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, hoạt bát xinh đẹp, ăn mặc rất thời thượng.
Tần Duyệt Nhan ôm chặt tay của Tần Khanh Vận, làm nũng: “Bác, hôm qua anh họ chưa chụp ảnh với cháu mà đã chạy đi rồi, thật là không đủ thành ý gì cả.”
Xe dừng trước cửa một căn biệt thự hai tầng, Tần Khanh Vận xuống xe, ấn chuông cửa.
Chuông cửa vang lên tầm nửa phút, người đàn ông nằm trên sô pha mới nửa mơ nửa tỉnh, khó khăn mở mắt.
Thẩm Chu An nhấc tấm chăn đang đắp trên người ra, tùy ý vắt trên ghế sô pha, đi dép lê ra phía huyền quan, nhìn vào mắt mèo trên cửa.
Khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của mẹ mình – Tần Khanh Vận thì anh tỉnh táo hơn một chút.
Thẩm Chu An mở kéo chốt, chủ động mở cửa.
Hai tay anh đút vào túi quần, dựa vào tường, không có tinh thần hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Tần Khanh Vận đổi giày, sau đó bước vào phòng khách, lời nói thể hiện rõ sự tức giận: “Mẹ đến kiểm tra đột xuất, xem căn nhà nát này có gì tốt mà con có nhà đẹp không ở, cứ nhất định phải ở bên này.”
Tần Duyệt Nhan làm mặt quỷ với Thẩm Chu An, lon ton chạy theo Tần Khanh Vận.
“Tối qua con ngủ ở đây sao?” Tần Khanh Vận chỉ vào ghế sô pha có dấu vết người nằm qua, quay đầu trừng mắt với Thẩm Chu An, vẻ mặt hơi khó chịu.
Thẩm Chu An dọn dẹp gói thuốc ngủ đã xé trên bàn trà, sải bước tới trước mặt Tần Khanh Vận, gấp gọn chăn lại rồi nhanh chóng nhét gói thuốc vào trong túi quần, lười biếng nói: “Phòng vẫn chưa sửa lại.”
Anh rót cho hai người hai ly trà, sau đó chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Anh sửa sang đơn giản rồi đi ra, hai người kia gần như đã tuần tra xong căn biệt thự.
Tần Duyệt Nhan huých khủy tay vào tay Thẩm Chu An, tò mò hỏi: “Có cần phải trưởng thành sớm như vậy không hả?”
Thẩm Chu An ghét bỏ, gạt tay cô ra: “Em còn nhỏ thì biết cái gì.”
Tần Duyệt Nhan ầm ĩ lên: “Anh họ, những người bằng tuổi anh còn đang lo yêu đương ở đại học.
Anh thì hay rồi, một mình một thuyền, lấy một lúc hai bằng thạc sĩ.
Rốt cuộc anh đang mưu đồ làm cái gì đó hả? Em biết IQ của anh cao, nhưng lúc còn đi học anh không thể bỏ ra chút thời gian để yêu đương được sao?”
Tần Khanh Vận đồng ý với Tần Duyệt Nhan: “Em họ con nói đúng.
Bên phía công ty còn mẹ với ba con mà.
Con có thể chơi bời một thời gian, yêu đương với ai đó, hoặc là kết bạn, đều rất tốt mà.”
Thẩm Chu Niên rũ mắt, dáng vẻ đó của anh khiến Tần Khanh Vận cực kỳ lo lắng.
Sau tai nạn năm đó, đứa con trai ngây thơ và đáng yêu của bà dường như đã biến mất.
Bà đã cố gắng rất nhiều, nhưng cũng chẳng thể thay đổi được gì.
Thẩm Chu An căng như sợi dây đàn, bà sợ đến một ngày nào đó, sợi dây đó sẽ căng đến mức đứt đoạn.
Thẩm Chu An nhướng mày, đúng lúc bắt gặp đôi mắt ướt át của Tần Khanh Vận.
Tần Khanh Vận vội né tránh, cúi đầu nói: “Con còn muốn chạy bộ buổi sáng nữa đúng không? Mẹ và Duyệt Nhan đi trước.
Buổi chiều mẹ sẽ bảo dì giúp việc làm cho con vài món con thích ăn rồi đem qua.”
“Vâng.” Thẩm Chu An tiễn hai người ra cửa.
“Đợi đã anh họ!” Tần Duyệt Nhan lấy điện thoại trong túi ra, mở camera trước, một tay ôm tay Thẩm Chu An, nhìn vào camera: “Anh cười một cái đi.”
Thẩm Chu An cười một cái cho có lệ, Tần Duyệt Nhan bấm chụp: “Thêm một tấm nữa đi, anh cao quá, làm em bị lùn đi rồi, anh cúi xuống một chút đi.”
Thẩm Chu An nghe theo, lạnh nhạt nhìn vào camera: “Sao em cứ nhất định phải chụp ảnh với anh thế?”
Tần Duyệt Nhan hài lòng nhìn hai gương mặt trong điện thoại: “Mặt của anh chính là chiêu bài sống đó, có thể thu hút rất nhiều fans cho em, không chừng còn có thể khiến sự nghiệp của em cao hơn được một bậc nữa.”
Chậc chậc, khuôn mặt và ánh mắt lạnh lùng này cực kỳ thu hút các cô gái nhỏ nha.
Thẩm Chu An có hơi không nói nên lời: “Vậy em đi tìm người nổi tiếng không phải được rồi sao?”
Tần Duyệt Nhan lắc đầu, nói cực kỳ chắc chắn: “Em là một blogger thực thụ, mấy người đó quá giả tạo, không đáp ứng được yêu cầu của em.”
Tiễn hai vị Phật lớn đi, Thẩm Chu An thay đồ thể thao rồi ra ngoài.
Đây là khu dành cho người giàu, biệt thự dựa vào sông, có một con đường rộng rãi, rất thích hợp để chạy bộ.
Thẩm Chu An mua nhà ở đây chính là vì điều này.
Gió lạnh mang theo hơi nước thổi vào mặt, khiến cơn buồn ngủ do tác dụng của thuốc mà Thẩm Chu An uống bay đi sạch.
Sau khi Thẩm Chu An tỉnh táo, anh phải đảm bảo bản thân luôn ở trong trạng thái bận rộn, không có thời gian để suy nghĩ những chuyện không đâu là trạng thái tốt nhất.
Học tập, làm việc, tập thể dục và những thứ khác khiến anh không bị suy sụp.
Hơn nữa còn có thể giúp anh khỏe mạnh để tiếp tục tìm kiếm người đã biến mất nhiều năm kia.
Thẩm Chu An nhanh chóng chạy qua một đồng cỏ, anh nhìn lướt thấy một người và một con chó lớn màu vàng đang ngồi xổm ở đó.
Thẩm Chu An không chút do dự, chạy ngược về phía đó, sau đó dừng lại.
Lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt sạch sẽ của Chu An trong phòng khám, trong đầu Thẩm Chu An hiện ra khuôn mặt tươi cười không có chút phòng bị nào của cô gái tám tuổi năm đó.
Nghĩ đến cô gái kia có thể phải sống một cuộc sống còn bi thảm hơn Chu An khiến Thẩm Chu An không thể làm như không nhìn thấy cô.
Thẩm Chu An đứng ở một bên, hắng giọng nói: “Đang tìm gì thế? Tôi tìm giúp cô.”
Chu An đứng lên, xoay người theo hướng phát ra âm thanh, có chút vui mừng nói: “Ồ, là anh kẹo bạc hà.”
Là một câu khẳng định.
Thẩm Chu An phản ứng lại: “Cái gì mà anh kẹo bạc hà?”
“Có thể anh không nhớ, lúc trước anh có giúp tôi một lần, tôi nhớ rõ mùi hương của kẹo bạc hà trên người anh.” Chu An ngượng ngùng mím môi, cười rộ lên: “Khứu giác của tôi khá mẫn cảm.”
Thẩm Chu An có hứng thú, hỏi cô: “Người thích ăn kẹo bạc hà không phải chỉ có mỗi mình tôi.
Sao em lại chắc chắn là tôi?”
“Ồ.” Chu An nghĩ nghĩ một hồi, sau đó giải thích: “Đối với tôi mà nói, mùi hương là một thứ gì đó rất kỳ diệu, giống như một bức tranh sơn dầu trong đầu tôi vậy.
Những mùi hương phức tạp đó đều là những màu sắc khác nhau.
Mỗi lần gặp một người, trong đầu tôi sẽ hiện ra một bức tranh.
Bức tranh của anh kẹo bạc hà là màu xanh lam, trên mặt băng có một người tuyết, hơn nữa người tuyết đó còn đang bị tan chảy, sắp bị sụp đổ.”
Thẩm Chu An ngẩn ra, cụp mắt cười nhẹ, sau đó thấp giọng nói: “Rất thú vị.”
Khóe mắt liếc sang bàn tay đang đỏ ửng của Chu An, có vài chỗ còn bị cỏ làm xước, anh ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Chu An, nói: “Em không tiện tìm đồ, để tôi tìm giúp em.”
“Lại làm phiền anh thêm lần nữa rồi.” Chu An giơ hai tay trước mặt, bắt đầu miêu tả: “Tôi làm mất một sợi dây chuyền, là một chuỗi tràng hạt màu đỏ….”
Nghe thấy hai chữ “tràng hạt”, Thẩm Chu An cảm thấy như có thứ gì đập mạnh vào màng nhĩ.
Trong chốc lát, anh cảm thấy mình bị bao phủ bởi một tấm thủy tinh, khiến giọng nói của Chu An trở nên mơ hồ.
Anh muốn nghe rõ hơn.
“Tràng hạt hình gì…..” Thẩm Chu An không phát hiện ra, giọng nói của mình đang khẽ run lên.
Chu An cong khóe môi, nói: “Chỉ là tràng hạt bình thường thôi, nhưng trên đó có khắc hai chữ Khải – Chu An, đó là tên của tôi.”
“Xoảng” một tiếng, tấm thủy tinh bao phủ Thẩm Chu An giống như bị ai đó đập vỡ.
------oOo------
Mắt Mù