Mắt Mù
Chương 19
Edit: Jiang
Beta: Cỏ Cua
Ở trong nước mây giăng đầy trời, ông trời trút từng cơn mưa xối xả xuống dưới nhưng nước Anh quanh năm được vây kín trong màn sương mù lại nắng cả một tuần.
Là một blogger nổi tiếng trong giới thời trang và làm đẹp, Tần Duyệt Nhan chuẩn bị hơn mười bộ trang phục để tham dự tuần lễ thời trang.
Cô gái sành điệu Tần Duyệt Nhan rất chăm chút sự nghiệp làm blogger của mình.
Cô vừa xuống máy bay đã mở live stream, giới thiệu ngắn gọn lịch trình trong vài ngày tiếp theo của mình với các fans.
Phó Minh Sâm đi bên cạnh cô, chịu khổ cực đẩy hành lý giúp cô.
Trên xe có bốn vali hành lý, trong đó chỉ có một chiếc vali là của anh ta, ba cái còn lại đều là của Tần Duyệt Nhan, điện thoại của Phó Minh Sâm được bỏ vào một trong ba vali đó.
Tần Duyệt Nhan vừa đi vừa nhìn vào màn hình điện thoại nói: “Các tình yêu, mình sẽ đăng ảnh các bộ trang phục mà mình mặc trong mấy ngày sắp tới, mọi người chờ mình nhé!”
“Bên trong hội trường có chỗ ngồi không? Đương nhiên là có rồi, nếu không mình cũng không tới đây làm gì.”
Ống kính di chuyển, sườn mặt của Phó Minh Sâm lướt thoáng qua màn hình.
“Người đàn ông đeo khẩu trang bên cạnh mình là ai hả? Mọi người không được giành nha, anh ấy là người của mình rồi!”
Nói chuyện phiếm với người hâm mộ vài câu, sau đó Tần Duyệt Nhan tắt live stream.
Không thể bởi vì sự nghiệp mà bỏ rơi bạn trai được, có đúng không?
Sau khi cất hành lý trong khách sạn, Tần Duyệt Nhan chạy đến phòng của Phó Minh Sâm, kéo anh ta đến một cửa hàng trên phố đi bộ để đổi trang phục.
Anh ta mặc một bộ vest màu đen trang trọng, chẳng phù hợp với bầu không khí của tuần lễ thời trang gì cả.
Toàn bộ tinh lực của Tần Duyệt Nhan dồn hết vào việc mua sắm.
Cô mua cho Phó Minh Sâm khá nhiều bộ thời trang hợp mốt, cũng mua cho bản thân rất nhiều quần áo.
Vốn dĩ tuần lễ thời trang diễn ra vào cuối tuần, cô và hội chị em phải chơi ít nhất một tuần, sản xuất khoảng hai ba tác phẩm, nhưng lần này lại khác.
Cô không thể để bạn trai lãng phí quá nhiều thời gian với mình, nên giảm hành trình xuống chỉ còn hai ngày.
Trước khi đến đây, cô đã lên một kế hoạch.
Thật ra cô biết Phó Minh Sâm không có hứng thú gì với ngành thời trang, nên cô tính dành thời gian một buổi trưa để xem trình diễn thời trang.
Thời gian còn lại, cô muốn cùng Phó Minh Sâm đi tham quan những cảnh đẹp ở London, và tham quan bảo tàng văn hóa mà anh ta thích.
Dưới ánh đèn rực rỡ của buổi biểu diễn, Tần Duyệt Nhan cầm điện thoại, nghiêng người ngồi sát Phó Minh Sâm ở bên cạnh, thấy Phó Minh Sâm đang nghiêm túc xem trình diễn, cô đưa tay chạm nhẹ vào má anh ta, nhẹ giọng nói: “Anh Minh Sâm, cười một cái nào.”
Phó Minh Sâm cong môi.
Tần Duyệt Nhan chụp một tấm, sau đó đổi màn hình điện thoại thành hình của Phó Minh Sâm.
Thấy Phó Minh Sâm vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của mình, cô tưởng Phó Minh Sâm muốn ảnh chụp nên nói: “Trở về em sẽ gửi ảnh cho anh.”
…….
“An An à,” Trên giường bệnh phòng VIP của viện dưỡng lão, bà nội Chu An đang xem phim truyền hình dài tập trên TV, bỗng nhớ tới cái gì đó, bà quay đầu hỏi Chu An đang ngồi trên giường: “Đại Hoàng gần đây có ngoan không?”
Chu An sửng sốt, đầu óc có hơi mơ hồ.
“Đại Hoàng ạ,” Chu An dừng một chút, không nói ra chuyện Đại Hoàng đã mất, ngược lại, cô khẽ mỉm cười, nói: “Nó vẫn ngoan lắm ạ, mấy dì giúp việc trong nhà rất thích nó.”
Bà cụ khẽ mỉm cười: “Tốt quá.
Nó lớn tuổi rồi, nếu xét tuổi của loài chó thì là lão làng rồi, cháu phải chú ý nó một chút nhé.
Nếu xuất hiện tình huống bỏ ăn hay gì đó phải mau chóng đưa đến bệnh viện.
Chờ cháu làm phẫu thuật xong, chúng ta mang Đại Hoàng về với Nhị Bạch đi.
Đúng rồi, Nhị Bạch đâu rồi?”
Bà nội Chu An bỗng nhiên lại rơi vào trạng thái mơ hồ.
“Cháu gửi Nhị Bạch cho dì hàng xóm nuôi giùm rồi ạ.” Chu An nhắc nhở bà cụ: “Dì ấy nói con trai dì ấy rất thích Nhị Bạch.
Dì ấy sẽ nuôi hộ chúng ta một thời gian, đợi đến khi chúng ta trở về sẽ trả lại.”
“Được, chờ chúng ta về.” Bà cụ vui vẻ tưởng tượng đến ngày đó.
Thấy đã đến giờ bà cụ phải nghỉ ngơi, Chu An ấn chuông trên đầu giường, gọi y tá tới giúp bà cụ rửa mặt.
Mắt cô không thấy đường nên không thể làm những việc này.
Cô tắt TV, dì Khương đứng chờ ở ngoài cửa từ nãy đến giờ đẩy cửa ra, cùng Chu An đi xuống.
Hai người đi thang máy xuống tầng một, đứng chờ ngoài cổng.
Tối nay gió lớn, dì Khương dặn tài xế chạy từ bãi đỗ xe đến khu bệnh VIP.
“Chuyện Đại Hoàng qua đời, cháu không định nói cho bà nội biết sao?” Dì Khương đứng ở đầu gió chắn gió giúp Chu An, hoang mang hỏi cô: “Sớm muộn gì bà cụ cũng phải biết thôi.
Nếu như bà ấy muốn gặp Đại Hoàng, lúc đó chúng ta phải nói thế nào?”
Chu An lắc đầu, cô cũng không biết nữa: “Đi được bước nào hay bước đó.
Bây giờ bà nội không thể chịu kích thích quá lớn.”
Có lẽ ngày mai bà nội sẽ quên Đại Hoàng thôi.
Chờ mãi không thấy tài xế tới, tính tình dì Khương lại thích nói nhiều, bà không giấu diếm gì, nhìn vẻ mặt Chu An rồi nói: “Hai ngày trước, dì tình cờ nghe được cuộc điện thoại của ngài Phó, không phải cậu ấy đi Anh công tác, mà là cùng cô Tần kia đi chơi.
Dì cảm thấy chuyện này nên nói với cháu một tiếng.”
Chu An không kinh ngạc cũng không tức giận, chỉ thản nhiên nói: “Là vậy sao ạ.”
Thấy Chu An không động đậy gì, dì Khương có chút khó hiểu, không nhịn được cất cao giọng: “An An, tuy rằng ngài Phó nói trong lòng cậu ấy chỉ có cháu, nhưng cháu không nên quá ung dung như vậy.
Một khi đàn ông thay lòng rồi thì trở mặt còn nhanh hơn bất cứ thứ gì.
Cháu phải biết tranh thủ.”
Chu An hơi quay đi chỗ khác.
Dì Khương là người từng trải, bà giải thích: “Cháu gọi điện, gửi tin nhắn cho cậu ấy nhiều một chút nha, người trẻ yêu đương thì phải ở bên cạnh nhau, làm nũng hay gì đó.
Như vậy tình cảm của hai người mới càng ngày càng phát triển được.”
Chu An mỉm cười, không lên tiếng.
Cô không cầu tình cảm giữa cô và Phó Minh Sâm ngày càng phát triển, mà ngược lại, cô luôn ép chính mình buông bỏ.
Từ khi gặp lại, cô cảm thấy Phó Minh Sâm thay đổi quá nhiều.
Phó Minh Sâm của hiện tại khiến cô cảm thấy rất xa lạ, thậm chí cô còn hơi sợ anh ta.
Mỗi lần “gặp” anh ta, trái tim cô lại đập dồn dập.
Cảm tính nói cô phải chạy trốn, nhưng lý trí lại ngăn bước chân của cô.
Bây giờ cô đang ở trong biệt thự của Phó Minh Sâm.
Cô và bà nội phải dựa vào Phó Minh Sâm để sống.
Giữa cô và Phó Minh Sâm có thực hiện một giao dịch, nội dung của giao dịch đó chính là cô phải ở lại bên cạnh Phó Minh Sâm.
Tài xế lái xe tới, ánh đèn pha chói sáng chiếu vào cửa.
“An An!” Bà cụ đột nhiên đuổi theo, bước nhanh đến trước mặt Chu An, nhét một đôi găng tay len vào tay cô.
Chu An nghe thấy giọng của bà nội mang theo ý cười: “Hai ngày nay bà nội ở trong bệnh viện nhàm chán quá nên đan cho cháu một đôi găng tay.
Sau này lúc cháu cầm gậy dò đường không phải sợ tay bị lạnh cóng.”
Chu An đeo vào, sau đó quơ quơ trước mặt: “Ấm quá, bà nội thật tốt.”
Bà nội khoát tay với các cô: “Về nhà đi, về nhà đi.”
——
Ban đêm trời mưa tí tách, đến sáng ngày Chủ Nhật thì mưa càng lúc càng to.
Những hạt mưa to bằng hạt đậu đập vào cửa kính, khiến Chu An ngủ không được ngon giấc.
Lúc tỉnh dậy, cô sờ trán mình, toàn là mồ hôi.
Sau lưng cô rất lạnh, đều là mồ hôi.
Lồng ngực cảm thấy ngột ngạt chưa từng có.
Chu An cảm giác như có tảng đá đè nặng lên ngực cô, khiến hô hấp cũng khó khăn.
Buổi sáng có tiết học văn hóa do Phó Minh Sâm sắp xếp, hôm qua cô xin nghỉ, nên sáng nay phải học bù.
Mười giờ, Chu An cảm thấy cực kỳ không thoải mái, nhưng không nói rõ được là không thoải mái chỗ nào.
Cho nên cô đành xin nghỉ tiết thứ hai.
Chu An nửa nằm trên giường, lúc dì Khương lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho cô thì điện thoại reo lên.
“Alo?” Giọng của cô có hơi khàn khàn.
Chu An ngồi bật dậy, tay của dì Khương run lên, nhiệt kế rơi xuống nền nhà, phát ra âm thanh thanh thúy.
Tim Chu An đập thình thịch, cô nắm chặt điện thoại trong tay.
Khuôn mặt tái nhợt lúc đỏ lúc trắng, cô xuống giường, vừa mặc quần áo vừa hỏi nhanh: “Trên người bà nội có đeo thẻ liên lạc không? Bà nội có mặc quần áo dày không? Ô thì sao, có che ô không?”
Y tá ở đầu dây bên kia sửng sốt, bọn họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị khiển trách, nhưng Chu An không nói gì, chỉ quan tâm đến tình hình của bà cụ.
“Có đeo thẻ liên lạc, đeo ở tay phải của bà cụ.
Quần áo, quần áo, bà cụ mặc một chiếc áo len màu bạc.” Y tá cố gắng nhớ lại, vừa khóc vừa nói: “Nhưng bà cụ không mang theo ô.”
Chu An dừng lại, nhắm mắt nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, cảm thấy mưa đang trút trên người mình.
Rất lạnh.
“Bây giờ tôi đến viện dưỡng lão.” Chu An cầm lấy gậy dò đường, nhanh chóng nói: “Cô đừng hoảng, cô đi kiểm tra camera, sau đó gọi điện báo cảnh sát.”
Dì Khương chạy đi lấy ba chiếc ô, sau đó cùng Chu An tới viện dưỡng lão.
Bên trong phòng giám sát của viện dưỡng lão, Chu An, dì Khương, quản lý của viện dưỡng lão, các bác sĩ, y tá phụ trách bà cụ và cảnh sát đều có mặt ở đây.
Một vị cảnh sát quan sát camera, một vị khác lấy lời khai chi tiết của y tá, Chu An đứng bên cạnh, vô thức nắm chặt bàn tay.
Y tá xấu hổ, vừa gạt nước mắt vừa nói: “Sáng nay bà cụ thức dậy muộn hơn ngày thường rất nhiều.
Bà có hơi chậm chạp, ý thức tại thời điểm đó có lẽ đã không rõ ràng, nhưng tôi không chú ý lắm.
Tôi đưa bà ấy tới lầu một nghe kinh kịch, sau đó bà cụ bảo tôi trở về lấy cho bà ấy cái chăn.
Kết quả lúc tôi trở lại thì không thấy bà cụ đâu.
Ông cụ ngồi bên cạnh nói bà ấy mặc áo len chạy ra màn mưa từ phía cửa nhỏ.”
Cửa nhỏ phía sau là ký túc xá của nhân viên trong viện dưỡng lão, bình thường có rất nhiều người đi ra đi vào từ cánh cửa này nên không có bảo vệ canh chừng.
“Tìm thấy rồi!” Cảnh sát theo dõi camera kích động hô lên: “Bà cụ quả thật đi ra từ phía cửa nhỏ.
Chúng tôi sẽ gửi đoạn video này về cục, huy động mọi người kiểm tra camera ở ven đường.”
Chu An lên xe cảnh sát đi đến cục cảnh sát.
Đợi một mạch ba tiếng đồng hồ.
Cảnh sát đầu đầy mồ hôi chạy lại báo tiến độ với cô: “Bà nội của cô đón xe buýt ở cổng viện dưỡng lão, đón hai trạm xe buýt đến giao lộ Hoài Hải, sau đó theo dòng người đi đến trạm tàu điện ngầm.
Giao lộ Hoài Hải có mười sáu cửa ra vào, dọc tuyến này có năm tuyến tàu điện ngầm….
Chúng tôi cần một chút thời gian để điều tra.”
Cảnh sát thấy hai bên huyệt Thái Dương của Chu An toàn là mồ hôi.
Trong hoàn cảnh thời tiết lạnh như thế này, đa phần là mồ hôi lạnh, không đành lòng nói: “Cô Chu, cô trở về nghỉ ngơi trước.
Nếu chúng tôi có phát hiện gì sẽ lập tức liên lạc với cô.”
Chu An gập người chính mươi độ, nói cảm ơn bọn họ: “Vất vả cho mọi người rồi.
Thật xin lỗi.”
Dì Khương cũng đỏ mắt cúi đầu: “Cầu xin các anh, An An chỉ có một người thân là bà nội.
Cầu xin các anh.”
Chu An không đợi dì Khương mở ô ra che, cô đã cầm lấy gậy dò đường, đội mưa đi đến đường lớn, bộ dạng như không muốn sống nữa.
Xe cộ ở bốn phía xung quanh bấm còi inh ỏi, tiếng ồn dưới màn mưa càng trở nên chói tai.
Dì Khương vội mở ô, chạy tới ôm cổ cô: “Cháu điên rồi! Cháu đang làm gì thế hả!”
“Cháu muốn đi tìm bà nội.” Môi Chu An trắng bệch như tờ giấy, cả người cô ướt đẫm, thân hình gầy gò như sắp ngã xuống.
Cô ngập ngừng nói: “Trời mưa, bà nội lại không mang ô.”
“Cháu đang dầm mưa!” Dì Khương dùng sức kéo Chu An đến ven đường, vừa tức giận vừa mắng: “Cháu vẫn là một người mù! Nếu cháu xảy ra chuyện gì, bà nội sẽ áy náy cả đời.
Cháu làm như thế, sao bà ấy có thể sống tiếp được chứ!”
Chu An như trút được phần nào gánh nặng, òa khóc trong ngực dì Khương: “Nhưng bây giờ nếu bà nội xảy ra chuyện gì, cháu cũng không sống nổi nữa.”
Dì Khương sụt sịt, lau đi nước mưa trên mặt Chu An, nghĩ đến vị cứu tinh kia: “Tìm ngài Phó! Ngài Phó có quyền thế.
Lần trước không phải do cậu ấy tìm bà nội về cho cháu sao? Lần này nhất định cũng vậy.”
Chu An hơi dừng lại.
Một giây sau, cô quỳ trên mặt đất lấy điện thoại ra, lập tức gọi điện thoại cho Phó Minh Sâm.
Giọng nữ lạnh lùng vang lên: “Xin chào, số điện thoại bạn gọi hiện đang tắt máy, xin vui lòng đợi sau….”
Cúp điện thoại, gọi lại một lần nữa.
“Xin chào, số điện thoại….”
Cúp máy, lại gọi lại.
“Xin….”
Chu An buông thõng tay, điện thoại rơi xuống vũng nước dưới đất khiến nước bắn tung tóe.
Cô giống như đứa trẻ mất đi món đồ chơi mà mình thích nhất, chỉ biết gào khóc.
Người đi qua ngã tư không biết chuyện như thế nào, chỉ cảm thấy tiếng khóc cực kỳ thương tâm.
“Chu An.” Một đôi chân thẳng tắp dừng trước mặt cô, chiếc ô màu đen lớn che chắn trên đầu cô, ngăn làn mưa trút xuống người cô.
Thẩm Chu An cụp mắt, nhìn cô gái gầy gò yếu đuối, chậm rãi nói: “Đừng khóc, tôi giúp em tìm người.”
Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng trầm thấp, vừa nhẹ nhàng lại vừa mạnh mẽ.
------oOo------
Mắt Mù