Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Chương 2749: Thổ Phỉ Chặn Đường (3)
“Vào đi!”
Linh phù dán lên trên trán hắn, linh hồn Trầm Cường và một cái bị hắn thu vào.
Diệp Thiếu Dương cầm lấy linh phù, một tấm linh phù nho nhỏ, nhìn qua không có gì đặc biệt, nhưng linh hồn Trầm Cường ở bên trong lại ở gặp vô số tra tấn kinh người.
Vậy cũng tốt.
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, thu linh phù lại, xoay người đi hướng về phía các đệ tử Trầm
Cường.
Kết giới đã giải khai, nhưng những người này không một ai dám đào tẩu, đều trong lòng run sợ chờ đợi vận mệnh của mình.
Nhìn thấy Diệp Thiếu Dương bắt đầu chú ý bọn họ, trong đám người có một người bụp một tiếng quỳ xuống đất, cầu xin Diệp Thiếu Dương buông tha bọn họ, hắn vừa quỳ xuống, rất nhiều người cũng đều quỳ theo.
Diệp Thiếu Dương nhìn bọn họ, hỏi: “Các ngươi đều là đệ tử Trầm Cường đúng không?”
Có người vội vàng nói mình không phải, là người của Pháp thuật công hội, bị an bài làm việc dưới trưởng Trầm Cường, sau đó tranh nhau chỉ ra mấy đệ tử của Trầm Cường, cho rằng như vậy là lập công.
Diệp Thiếu Dương nhìn mấy đệ tử của Trầm Cường, hỏi: “Các ngươi đều giúp hắn làm chuyện xấu đúng không, thậm chí cùng nhau tu luyện pháp thuật thải âm bổ dưỡng, cùng nhau đùa bỡn cô nương kia đúng không?”
Mấy người này mặt vàng như nghệ, cúi đầu không dám trả lời.
“Bọn họ đều đùa bỡn, mỗi ngày một người lại đây, có đôi khi còn hai người cùng nhau!” Mấy người bên cạnh muốn lập công tranh nhau chỉ điểm.
Diệp Thiếu Dương để cho mấy người này bước ra khỏi hàng, một tay kết ấn, chưởng lên huyệt ấn đường của bọn họ, từng người đều lên tiếng trả lời rồi ngã xuống đất, hồn phách vỡ vụn, tinh phách từ trong thất khiếu bay ra.
Đám còn lại ai nấy đều sợ hãi nhìn hắn, cùng đội vận mệnh của mình.
“Các ngươi đều biết Trầm Cường làm chuyện xấu đúng không, các ngươi đều khoanh tay đứng nhìn, không có người muốn cứu cô nươngnày, hơn nữa các ngươi cũng giúp Thánh Linh hội làm không ít chuyện xấu, bắt không ít sinh linh tiến vào, hôm nay đền tội, cũng không oan uổng chứ?”
Nhóm người này vừa nghe, đều cầu xin Diệp Thiếu Dương buông tha mình.
Diệp Thiếu Dương bóng người đột nhiên chớp động, thi triển lăng không bộ, bay qua giữa bọn họ, bốp bốp bốp hạ mấy chương, mấy người này theo đó ngã xuống đất, nhưng không giống mấy người lúc nãy hồn phách vỡ vụn, mà là một đám hồn phách từ nhục thân đứng hẳn lên, ngây ngốc nhìn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương vẽ một đạo Dẫn hồn phù, đưa bọn họ đều thu vào trong,suy nghĩ một chút, nhắm chừng Dẫn hồn phù đại khái không có cách nào xuyên qua hư không tới âm ty, quyết định trước tiên cứ để ở trên người, chờ tương lai sẽ đưa đến âm ty.
Những người này, không phải thứ tốt đẹp gì, trên cơ bản đều phải xuống địa ngục.
Làm xong tất cả những việc này, Diệp Thiếu Dương nhìn mấy thi thể nằm trên đất, ác khí đều đã ra hết, ngẩng đầu nhìn Đằng Vĩnh Thanh liếc mắt một cái, phát hiện hắn đang dùng một loại ánh mắt rất quái lạ dị để nhìn mình.
“Làm sao vậy, cảm thấy ta rất tàn nhẫn?”
“Bọn họ bị trừng phạt đúng tội, không có gì có thể nói, kiểu trừng phạt này thật sự không có gì quá đáng, nếu không tương lai bọn họ còn có thể tiếp tục làm chuyện xấu.” Đằng Vĩnh Thanh trầm mặc một chút, nói: “Chỉ là... Thiếu Dương, người là nhân gian pháp sư, dựa theo luật pháp, ngươi không thể giết hại nhân loại.”
“Nơi này không phải nhân gian.”
“Nhưng cũng giống nhau a, ngươi...”
“Không giống, ở trong mắt ta, bọn họ không phải nhân loại, mà là tà tu sinh linh. Nếu chỉ phế đi bọn họ, ta thật sự không thể thuyết phục chính mình. Ta biết các ngươi Phật môn quan tâm đến buông đồ đạo gì đó, nhưng mà ta chỉ tin lấy sát chỉ sát, đối phó ác nhân, nên làm triệt để, bằng không bọn họ tương lai vẫn sẽ làm ác.”
Đằng Vĩnh Thanh lắc đầu, “Ý của ta là, ngươi không có tư cách thẩm phán cùng xử trí bọn họ, ngươi chỉ là pháp sư, cũng không phải âm ty phán quan.”
Diệp Thiếu Dương nhìn thi thể này, trầm ngâm nói: “Ta không có tư cách, chỉ là, để ta gặp được, sẽ không thể buông tha bọn họ tiếp tục làm ác.”
“Còn nữa, bọn họ chết trên tay người, món nợ này sẽ ghi lên Sinh tử bộ, ngươi... sau này tới âm ty, phân trần như thế nào?
“Vậy sẽ không nói, tùy âm ty phán phạt như thế nào là được rồi, ta chỉ làm chuyện ta cho rằng nên làm.”
Đằng Vĩnh Thanh vẫn nghiêm túc nhìn hắn, nói: “Nhưng mà, trước kia người không phải như thế, trước kia người luôn tuân thủ giới luật cơ bản nhất, hiện tại...”
“Người ta sẽ thay đổi.”
Ánh mắt Diệp Thiếu Dương chuyển tới chiếc giường lúc nãy Lưu Ly Ly từng ngồi, yên lặng nói: “Ngay mới đây thôi, cô ấy bị giết chết trước mặt ta... cô ấy vì cứu ta, tình nguyện tiếp tục làm nô lệ cho Trầm Cường, có thể thấy cô ấy là một người tốt, người đồng ý không?”
Đằng Vĩnh Thanh sửng sốt một chút, gật gật đầu."Đương nhiên.”
“Một người tốt, dựa vào cái gì trải qua đau khổ như vậy, cuối cùng còn hồn phân phách tạn, ngươi nói cho ta biết a, dựa vào cái gì?”
“A Di Đà Phật, nhân quả tuần hoàn, chính là thiên địa đại đạo, cô ấy kiếp này chịu khổ, kiếp sau tất Có phúc báo...”
“Phúc báo, ha ha, cô ấy tụ hồn trọng sinh, phải mất mấy trăm năm, còn phải trải qua lục đạo luân hồi, bao nhiêu năm sau mới có thể một lần nữa làm người, cho dù có phúc báo, làm sao biết nửa đường sẽ không lại gặp phải người như Trầm Cường? Những gì kiếp này cô gặp phải, ai sẽ chịu trách nhiệm?”
Đằng Vĩnh Thanh giật mình.
Diệp Thiếu Dương nói: “Ngay vừa mới đây, trải qua chuyện này, ta mới hiểu rõ, ta không cần xem thiên hạ là nhiệm vụ của mình, cũng không muốn làm siêu cấp anh hùng gì, nhưng chỉ cần để cho ta gặp được loại sự tình này, ta nhất định phải động thủ, mặc kệ cái gì ẩm ty giới luật, ta chỉ cầu không thẹn với lương tâm.”
Đạo ở chỗ, tự thấy mình ngay thẳng, đối phương có vạn người cũng không sợ.
Diệp Thiếu Dương mãi cho tới hôm nay, mới chính thức hiểu rõ ý nghĩa của những lời này, mới lý giải Đạo Phong vì sao vẫn sát phạt quả quyết, không muốn giảng đạo lý với người khác, bởi vì luôn sẽ có người không nghe lời đạo lý của ngươi.
Mình tuy không có cách nào làm được tiêu sái như Đạo Phong, cũng không muốn trở thành độc hành hiệp như vậy, nhưng mà, ít nhất không làm một kẻ nguyên tắc, gặp phải loại ác nhân như Trầm Cường, gặp một người xử một người, hơn nữa phải lấy việc ác của hắn làm tiêu chuẩn, trả lại gấp mười!
Đằng Vĩnh Thanh ở bên cạnh lẳng lặng nhìn hắn, không nói gì nữa, hắn không bài xích cách làm của Diệp Thiếu Dương -- bởi vì chỉ cần nhìn thấy thảm trạng ban nãy của Lưu Ly Ly, ai cũng đều cảm thấy đám người Trầm Cường không một ai tốt, chết chưa hết tội. Chỉ là... Dựa theo cách nói Phật môn, giết người sẽ sinh ra lệ khí, lệ khí càng mạnh, người sẽ trở nên càng hung tàn, thị sát, bất cứ lúc nào cũng sẽ đọa nhập ma đạo.
Hắn thực lo lắng Diệp Thiếu Dương sẽ có một ngày như vậy.
Chẳng qua, hắn chỉ nghĩ tới một tầng này, ngay cả bản thân Diệp Thiếu Dương cũng không biết, bản thân đã một lần ngộ đạo, ý nghĩa chân chính là cái gì.
“Tuy nói như vậy, nhưng người về sau giết người ít thôi, ta lo lắng.”
“Lo lắng ta giết người thành thói quen? Vậy thì không đâu, ta đã nói, nơi này không phải nhân gian, hơn nữa bọn họ cũng đã nương tựa Pháp thuật công hội, xem như người của Hiên Viên son, không tính là nhân loại, nếu ở nhân gian, ta cũng sẽ không tùy ý như vậy.”
Đằng Vĩnh Thanh gật đầu cười nói: “Cái này ta an tâm, đúng rồi Thiếu Dương, không phải lúc nãy ngươi có thể sao, kết quả người vẫn là... Ngươi không sợ đạo tâm bị hao tổn?”
“Khi thề, ta đã nghĩ rồi, đối với người như thế, căn bản không cần bàn danh dự gì hết, nếu không dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để trừng phạt hắn, ta mới có thể bị hao tổnđạo tâm, hiện tại ta cảm giác tốt lắm.”
Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Linh phù dán lên trên trán hắn, linh hồn Trầm Cường và một cái bị hắn thu vào.
Diệp Thiếu Dương cầm lấy linh phù, một tấm linh phù nho nhỏ, nhìn qua không có gì đặc biệt, nhưng linh hồn Trầm Cường ở bên trong lại ở gặp vô số tra tấn kinh người.
Vậy cũng tốt.
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, thu linh phù lại, xoay người đi hướng về phía các đệ tử Trầm
Cường.
Kết giới đã giải khai, nhưng những người này không một ai dám đào tẩu, đều trong lòng run sợ chờ đợi vận mệnh của mình.
Nhìn thấy Diệp Thiếu Dương bắt đầu chú ý bọn họ, trong đám người có một người bụp một tiếng quỳ xuống đất, cầu xin Diệp Thiếu Dương buông tha bọn họ, hắn vừa quỳ xuống, rất nhiều người cũng đều quỳ theo.
Diệp Thiếu Dương nhìn bọn họ, hỏi: “Các ngươi đều là đệ tử Trầm Cường đúng không?”
Có người vội vàng nói mình không phải, là người của Pháp thuật công hội, bị an bài làm việc dưới trưởng Trầm Cường, sau đó tranh nhau chỉ ra mấy đệ tử của Trầm Cường, cho rằng như vậy là lập công.
Diệp Thiếu Dương nhìn mấy đệ tử của Trầm Cường, hỏi: “Các ngươi đều giúp hắn làm chuyện xấu đúng không, thậm chí cùng nhau tu luyện pháp thuật thải âm bổ dưỡng, cùng nhau đùa bỡn cô nương kia đúng không?”
Mấy người này mặt vàng như nghệ, cúi đầu không dám trả lời.
“Bọn họ đều đùa bỡn, mỗi ngày một người lại đây, có đôi khi còn hai người cùng nhau!” Mấy người bên cạnh muốn lập công tranh nhau chỉ điểm.
Diệp Thiếu Dương để cho mấy người này bước ra khỏi hàng, một tay kết ấn, chưởng lên huyệt ấn đường của bọn họ, từng người đều lên tiếng trả lời rồi ngã xuống đất, hồn phách vỡ vụn, tinh phách từ trong thất khiếu bay ra.
Đám còn lại ai nấy đều sợ hãi nhìn hắn, cùng đội vận mệnh của mình.
“Các ngươi đều biết Trầm Cường làm chuyện xấu đúng không, các ngươi đều khoanh tay đứng nhìn, không có người muốn cứu cô nươngnày, hơn nữa các ngươi cũng giúp Thánh Linh hội làm không ít chuyện xấu, bắt không ít sinh linh tiến vào, hôm nay đền tội, cũng không oan uổng chứ?”
Nhóm người này vừa nghe, đều cầu xin Diệp Thiếu Dương buông tha mình.
Diệp Thiếu Dương bóng người đột nhiên chớp động, thi triển lăng không bộ, bay qua giữa bọn họ, bốp bốp bốp hạ mấy chương, mấy người này theo đó ngã xuống đất, nhưng không giống mấy người lúc nãy hồn phách vỡ vụn, mà là một đám hồn phách từ nhục thân đứng hẳn lên, ngây ngốc nhìn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương vẽ một đạo Dẫn hồn phù, đưa bọn họ đều thu vào trong,suy nghĩ một chút, nhắm chừng Dẫn hồn phù đại khái không có cách nào xuyên qua hư không tới âm ty, quyết định trước tiên cứ để ở trên người, chờ tương lai sẽ đưa đến âm ty.
Những người này, không phải thứ tốt đẹp gì, trên cơ bản đều phải xuống địa ngục.
Làm xong tất cả những việc này, Diệp Thiếu Dương nhìn mấy thi thể nằm trên đất, ác khí đều đã ra hết, ngẩng đầu nhìn Đằng Vĩnh Thanh liếc mắt một cái, phát hiện hắn đang dùng một loại ánh mắt rất quái lạ dị để nhìn mình.
“Làm sao vậy, cảm thấy ta rất tàn nhẫn?”
“Bọn họ bị trừng phạt đúng tội, không có gì có thể nói, kiểu trừng phạt này thật sự không có gì quá đáng, nếu không tương lai bọn họ còn có thể tiếp tục làm chuyện xấu.” Đằng Vĩnh Thanh trầm mặc một chút, nói: “Chỉ là... Thiếu Dương, người là nhân gian pháp sư, dựa theo luật pháp, ngươi không thể giết hại nhân loại.”
“Nơi này không phải nhân gian.”
“Nhưng cũng giống nhau a, ngươi...”
“Không giống, ở trong mắt ta, bọn họ không phải nhân loại, mà là tà tu sinh linh. Nếu chỉ phế đi bọn họ, ta thật sự không thể thuyết phục chính mình. Ta biết các ngươi Phật môn quan tâm đến buông đồ đạo gì đó, nhưng mà ta chỉ tin lấy sát chỉ sát, đối phó ác nhân, nên làm triệt để, bằng không bọn họ tương lai vẫn sẽ làm ác.”
Đằng Vĩnh Thanh lắc đầu, “Ý của ta là, ngươi không có tư cách thẩm phán cùng xử trí bọn họ, ngươi chỉ là pháp sư, cũng không phải âm ty phán quan.”
Diệp Thiếu Dương nhìn thi thể này, trầm ngâm nói: “Ta không có tư cách, chỉ là, để ta gặp được, sẽ không thể buông tha bọn họ tiếp tục làm ác.”
“Còn nữa, bọn họ chết trên tay người, món nợ này sẽ ghi lên Sinh tử bộ, ngươi... sau này tới âm ty, phân trần như thế nào?
“Vậy sẽ không nói, tùy âm ty phán phạt như thế nào là được rồi, ta chỉ làm chuyện ta cho rằng nên làm.”
Đằng Vĩnh Thanh vẫn nghiêm túc nhìn hắn, nói: “Nhưng mà, trước kia người không phải như thế, trước kia người luôn tuân thủ giới luật cơ bản nhất, hiện tại...”
“Người ta sẽ thay đổi.”
Ánh mắt Diệp Thiếu Dương chuyển tới chiếc giường lúc nãy Lưu Ly Ly từng ngồi, yên lặng nói: “Ngay mới đây thôi, cô ấy bị giết chết trước mặt ta... cô ấy vì cứu ta, tình nguyện tiếp tục làm nô lệ cho Trầm Cường, có thể thấy cô ấy là một người tốt, người đồng ý không?”
Đằng Vĩnh Thanh sửng sốt một chút, gật gật đầu."Đương nhiên.”
“Một người tốt, dựa vào cái gì trải qua đau khổ như vậy, cuối cùng còn hồn phân phách tạn, ngươi nói cho ta biết a, dựa vào cái gì?”
“A Di Đà Phật, nhân quả tuần hoàn, chính là thiên địa đại đạo, cô ấy kiếp này chịu khổ, kiếp sau tất Có phúc báo...”
“Phúc báo, ha ha, cô ấy tụ hồn trọng sinh, phải mất mấy trăm năm, còn phải trải qua lục đạo luân hồi, bao nhiêu năm sau mới có thể một lần nữa làm người, cho dù có phúc báo, làm sao biết nửa đường sẽ không lại gặp phải người như Trầm Cường? Những gì kiếp này cô gặp phải, ai sẽ chịu trách nhiệm?”
Đằng Vĩnh Thanh giật mình.
Diệp Thiếu Dương nói: “Ngay vừa mới đây, trải qua chuyện này, ta mới hiểu rõ, ta không cần xem thiên hạ là nhiệm vụ của mình, cũng không muốn làm siêu cấp anh hùng gì, nhưng chỉ cần để cho ta gặp được loại sự tình này, ta nhất định phải động thủ, mặc kệ cái gì ẩm ty giới luật, ta chỉ cầu không thẹn với lương tâm.”
Đạo ở chỗ, tự thấy mình ngay thẳng, đối phương có vạn người cũng không sợ.
Diệp Thiếu Dương mãi cho tới hôm nay, mới chính thức hiểu rõ ý nghĩa của những lời này, mới lý giải Đạo Phong vì sao vẫn sát phạt quả quyết, không muốn giảng đạo lý với người khác, bởi vì luôn sẽ có người không nghe lời đạo lý của ngươi.
Mình tuy không có cách nào làm được tiêu sái như Đạo Phong, cũng không muốn trở thành độc hành hiệp như vậy, nhưng mà, ít nhất không làm một kẻ nguyên tắc, gặp phải loại ác nhân như Trầm Cường, gặp một người xử một người, hơn nữa phải lấy việc ác của hắn làm tiêu chuẩn, trả lại gấp mười!
Đằng Vĩnh Thanh ở bên cạnh lẳng lặng nhìn hắn, không nói gì nữa, hắn không bài xích cách làm của Diệp Thiếu Dương -- bởi vì chỉ cần nhìn thấy thảm trạng ban nãy của Lưu Ly Ly, ai cũng đều cảm thấy đám người Trầm Cường không một ai tốt, chết chưa hết tội. Chỉ là... Dựa theo cách nói Phật môn, giết người sẽ sinh ra lệ khí, lệ khí càng mạnh, người sẽ trở nên càng hung tàn, thị sát, bất cứ lúc nào cũng sẽ đọa nhập ma đạo.
Hắn thực lo lắng Diệp Thiếu Dương sẽ có một ngày như vậy.
Chẳng qua, hắn chỉ nghĩ tới một tầng này, ngay cả bản thân Diệp Thiếu Dương cũng không biết, bản thân đã một lần ngộ đạo, ý nghĩa chân chính là cái gì.
“Tuy nói như vậy, nhưng người về sau giết người ít thôi, ta lo lắng.”
“Lo lắng ta giết người thành thói quen? Vậy thì không đâu, ta đã nói, nơi này không phải nhân gian, hơn nữa bọn họ cũng đã nương tựa Pháp thuật công hội, xem như người của Hiên Viên son, không tính là nhân loại, nếu ở nhân gian, ta cũng sẽ không tùy ý như vậy.”
Đằng Vĩnh Thanh gật đầu cười nói: “Cái này ta an tâm, đúng rồi Thiếu Dương, không phải lúc nãy ngươi có thể sao, kết quả người vẫn là... Ngươi không sợ đạo tâm bị hao tổn?”
“Khi thề, ta đã nghĩ rồi, đối với người như thế, căn bản không cần bàn danh dự gì hết, nếu không dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để trừng phạt hắn, ta mới có thể bị hao tổnđạo tâm, hiện tại ta cảm giác tốt lắm.”
Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Đánh giá:
Truyện Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Story
Chương 2749: Thổ Phỉ Chặn Đường (3)
10.0/10 từ 40 lượt.