Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Chương 2651: Chân Tướng Trong Chân Tướng (2)
Đang lúc nói chuyện, Liễu Như Thị từ trong phòng đi ra, bưng một cái bát nhỏ, bên trong đựng một mảng chất lỏng long lanh. Chung Quỳ liếc một cái, nói: “Cái này mang đi như thế nào.”
Lập tức cởi xuống hồ lô rượu bên hông mình, một hơi uống cạn, đi đến trước mặt Liễu Như Thị, đem miệng hồ lô ghé vào bát, đem một bát canh mê hồn hút hết vào trong hồ lô, nhét nút gỗ sau đó ném cho Đạo Phong.
Liễu Như Thị nhìn Đạo Phong, hơi lo lắng nói: “Canh mê hồn không phải là tùy tiện uống, Thanh Y, người... Thận trọng.”
“Đa tạ sư tỷ.” Đạo Phong đem hồ lô thu lại.
Chung Quỳ trầm mặc một phen, nói: “Ngươi vừa nói cái gì nhỉ, ngươi hãm sâu trong đó, là vì Diệp Thiếu Dương kia phải không?”
“Mấy đời huynh đệ, sao có thể quên.”
Chung Quỳ lắc đầu, nói: “Đại để làm như vậy, cũng là vì đối phó Thái m sơn, ngươi đã đoán được chân tướng, ta cũng không nói gì nữa, người đi đi.”
Đạo Phong âm thầm thở dài, nói: “Ngay cả người cũng nói như vậy, xem ra ta đoán không sai, ta chỉ hỏi người, thứ thật sự kia, hiện ở nơi nào.”
Chung Quỳ sửng sốt, quay đầu đi chỗ khác, lặng lẽ nói: “Ta cũng không gạt người, chuyện này, ta quả thực biết, nhưng không thể nói cho người chân tướng...”
Đao Phong nhìn chằm chằm hắn một hồi, gật đầu nói: “Một khi đã như vậy, ta đi đây."
Quay đầu lại nhìn Liễu Như Thị một cái, rồi đi về phía xa xa. Đây là tính cách hắn, khi người khác không muốn nói, cũng sẽ không hỏi thêm dù chỉ một câu.
Đạo Phong nâng tay trái, xé rách một khe hở hư không, khi thân thể sắp sửa tiến vào, Chung Quỳ đột nhiên gọi hắn một tiếng: “Đạo Phong.”
Đạo Phong đứng lại, chưa quay đầu.
“Bốn.”
Đạo Phong quay đầu, nghi hoặc nhìn hắn. Tổng cộng bốn.”
Giống như có một dòng điện lóe qua trong lòng Đạo Phong, đáy lòng Đạo Phong đột nhiên xuất hiện ý tưởng, kinh ngạc nói: “Vì sao sẽ có bốn người?”
“Vàng thau lẫn lộn.” Chung Quỳ nhìn hắn, nói, “Ngươi thông minh, nhất định có thể ngộ được chân tướng trong đó.”
“Đa tạ chỉ giáo.” Đạo Phong vái.
Chung Quỳ nói: “Đạo Phong, ta cũng biết người muốn làm gì, việc nghịch thiên như thế, luật pháp khó chứa, tình cảm sư huynh đệ của ta cùng người lúc trước đã hết, ta cho ngươi một ngày thời gian, một ngày sau, ta sẽ mang việc hôm nay báo cho đại đế, trong tam giới, từ nay về sau không có nơi cho người dùng thân nữa! Tự giải quyết cho tốt!”
Đạo Phong gật gật đầu, tung người chui vào trong khe hở hư không.
“Thanh Y..”Liễu Như Thị từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần, tiến lên gọi một tiếng, nhưng Đạo Phong đã không thấy nữa.
Liễu Như Thị buồn bã như mất mát đứng hồi lâu, nhớ tới trước đó Chung Quỳ đối thoại cùng hắn, vì thể hỏi Chung Quỳ: “Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?”
“Hắn muốn về nhân gian.”
“Về nhân gian? Vậy không phải lúc nào cũng có thể trở về sao?”Liễu Như Thị khó hiểu.
Chung Quỳ lắc đầu, “Ngươi còn không hiểu, hắn muốn lấy hình thái con người trở về!”
Liễu Như Thị nghe xong, sửng sốt một chút, nói: “Hắn muốn luân hồi sao? Vậy không phải nên đi tìm Chuyển Luân Vương sao, vì sao tới tìm người ta?”
“Sắp bị người làm tức chết rồi!” Chung Quỳ nhảy dựng lên, “Hắn gánh vác nhiệm vụ to lớn, Chuyển Luân Vương sao có thể để cho hắn luân hồi, với lại, nếu hắn thật sự đi luân hồi, tự nhiên có canh mê hồn để uống, cần gì phải tới tìm người đòi, khiến người khó xử!
Liễu Như Thị nhíu chặt lông mày như cái quẩy, cẩn thận nhâm nuốt một phen lời Chung Quỳ nói, nói: “Không thông qua Chuyển Luân ti, làm sao luân hồi?”
Chung Quỳ mỉm cười nhìn bà.
Liễu Như Thị lập tức hiểu, chấn động che miệng lại, nói: “Hắn chẳng lẽ... Muốn tránh né đại đạo, tự diễn luân hồi?”
“Ngươi giờ mới hiểu!”
Liễu Như Thị nhất thời bị dọa hoang mang lo sợ. Vạn vật trên đời, sinh sinh tử tử, đều trốn không thoát Thiên tử điện cùng Luân Hồi ti nắm giữ, chết, phải đi Thiên tử điện báo danh, đầu thai nhân gian, phải trải qua Luân Hồi ti hạch chuẩn, uống canh Mạnh bà, qua cầu Nại Hà, dấn thân vào giếng luân hồi, đó là trung tâm của thiên địa đại đạo, cũng là pháp tắc cơ bản nhất tạm giới tồn tại ngàn vạn năm.
Tất cả quy tắc còn lại, đều thành lập ở trên cơ sở này, ngoại lệ duy nhất của quy tắc này, chính là lựa chọn sau khi chết, không nói các hồn phách lưu lạc Quỷ Vực với Thái m sơn, nhưng Thanh Minh giới và Vô Lượng giới những địa phương này, còn có không ít sinh linh là từ nhân gian đi qua, các sinh linh đó sau khi chết đều chưa đi âm ty đưa tin.
m ty tuy chán ghét loại cách làm này, nhưng cũng không thể làm gì được, hơn nữa không quá mức để ý, nhưng nếu một sinh linh Quỷ Vực muốn đầu thai để nhân gian, vậy nhất định phải thông qua giếng luân hồi, không có loại lựa chọn thứ hai
Nói cách khác, con người sau khi chết, có thể không đi âm ty đưa tin, nhưng quỷ hồn muốn đầu thai, thì phải tìm Luân Hồi ti, nghìn vạn năm qua, chưa từng có quỷ hồn nào có thể tự mình đầu thai, trái lại không phải những người này tuân thủ quy tắc, mà là trừ thông qua giếng luân hồi, bất cứ sinh linh nào cũng không có biện pháp đầu thai đến nhân gian, Vô Cực Quỷ Vượng mạnh như thế, vẫn cần sáng tạo một chuyển thể quỷ đồng, ẩn giấu ở nhân gian nhiều năm...
Nghĩ đến đây, Liễu Như Thị kinh ngạc nói: “Điều đó không có khả năng, chuyện đại để cũng không làm được, hắn làm sao làm được?”
“Biện pháp, tự nhiên cũng có.” Chung Quỳ lắc lắc đầu, “Ngươi không cần hỏi nữa, chuyện này, ngươi không biết tốt nhất."
Liễu Như Thị biết Chung Quỳ nói như thế, vậy nhất định là không tính nói, vì thể bỏ qua vấn đề này, tiến tới nói: “Cho dù Đạo Phong thật sự làm được, âm ty sao có thể cho phép hắn làm như vậy?”
Chung Quỳ mỉm cười. “Cho nên, lần này ai cũng không bảo vệ được hắn.”
Nói xong, Chung Quỳ đứng dậy, duỗi cái lưng mỏi, nói: “Hắn luôn luôn kiệt ngạo bất tuần, nhưng trong xương cốt vẫn luôn vâng theo ý tứ đại đế, mà nay, hắn lại muốn hoàn toàn làm bản thân hắn rồi.”
Phong Đô đại đế, là chúa tể hai giới âm dương, vạn vật diễn sinh, âm dương tương hợp, tất cả quy tắc này đều là hắn chế định, không có sinh linh nào có thể trốn ra ngoài, cho dù là Phật môn nhất mạch, chỉ cần chưa chứng đạo, cũng chịu quy tắc âm ty ước thúc. Có thể nói, trên nhiều khía cạnh, Phong Đô đại đế, đại biểu cho thiên đạo, ý tứ của hắn đại biểu cho ý trời.
Chuyện Đạo Phong sắp làm, chính là làm trái thiên đạo.
“Kể từ đó, đại để sẽ không bảo vệ hắn nữa nhỉ.”Liễu Như Thilặng lẽ nói.
Chung Quỳ cười to, “Trước kia, chuyện hắn làm ở mặt ngoài là đại nghịch bất đạo, thậm chí bị âm ty liệt vào tội phạm truy nã, nhưng xét đến cùng, đại để vẫn âm thầm bảo vệ hắn. Hôm nay, hắn không chỉ không thu được đại để khống chế nữa, thậm chí phản đối hắn, đại đế sao có thể chứa chấp hắn nữa, càng không cần nói, mọi thứ hắn làm trong tương lai, sẽ uy hiếp đến một hồi đại kế đại để bày mưu nghĩ kế mấy trăm...”
Nói tới đây, bản thân Chung Quỳ thở dài trước, trong lòng lẩm bẩm: Đạo Phong ơi Đạo Phong, người làm cái gì không tốt, lại muốn nghịch thiên... Người biết, cái gọi là nghịch thiên, từ trước tới nay đều là giả...
Sau khi rời khỏi Phong Đô thành, Đạo Phong bay thẳng hướng nam. Phía bắc Quỷ Vực, là rừng rậm, hoang mạc cùng núi cao phạm vi lớn, các thế lực đều chiếm cứ trên mảnh đất đó, bao gồm Thái m son cùng Phong Chi Cốc một tay hắn sáng tạo.
Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Lập tức cởi xuống hồ lô rượu bên hông mình, một hơi uống cạn, đi đến trước mặt Liễu Như Thị, đem miệng hồ lô ghé vào bát, đem một bát canh mê hồn hút hết vào trong hồ lô, nhét nút gỗ sau đó ném cho Đạo Phong.
Liễu Như Thị nhìn Đạo Phong, hơi lo lắng nói: “Canh mê hồn không phải là tùy tiện uống, Thanh Y, người... Thận trọng.”
“Đa tạ sư tỷ.” Đạo Phong đem hồ lô thu lại.
Chung Quỳ trầm mặc một phen, nói: “Ngươi vừa nói cái gì nhỉ, ngươi hãm sâu trong đó, là vì Diệp Thiếu Dương kia phải không?”
“Mấy đời huynh đệ, sao có thể quên.”
Chung Quỳ lắc đầu, nói: “Đại để làm như vậy, cũng là vì đối phó Thái m sơn, ngươi đã đoán được chân tướng, ta cũng không nói gì nữa, người đi đi.”
Đạo Phong âm thầm thở dài, nói: “Ngay cả người cũng nói như vậy, xem ra ta đoán không sai, ta chỉ hỏi người, thứ thật sự kia, hiện ở nơi nào.”
Chung Quỳ sửng sốt, quay đầu đi chỗ khác, lặng lẽ nói: “Ta cũng không gạt người, chuyện này, ta quả thực biết, nhưng không thể nói cho người chân tướng...”
Đao Phong nhìn chằm chằm hắn một hồi, gật đầu nói: “Một khi đã như vậy, ta đi đây."
Quay đầu lại nhìn Liễu Như Thị một cái, rồi đi về phía xa xa. Đây là tính cách hắn, khi người khác không muốn nói, cũng sẽ không hỏi thêm dù chỉ một câu.
Đạo Phong nâng tay trái, xé rách một khe hở hư không, khi thân thể sắp sửa tiến vào, Chung Quỳ đột nhiên gọi hắn một tiếng: “Đạo Phong.”
Đạo Phong đứng lại, chưa quay đầu.
“Bốn.”
Đạo Phong quay đầu, nghi hoặc nhìn hắn. Tổng cộng bốn.”
Giống như có một dòng điện lóe qua trong lòng Đạo Phong, đáy lòng Đạo Phong đột nhiên xuất hiện ý tưởng, kinh ngạc nói: “Vì sao sẽ có bốn người?”
“Vàng thau lẫn lộn.” Chung Quỳ nhìn hắn, nói, “Ngươi thông minh, nhất định có thể ngộ được chân tướng trong đó.”
“Đa tạ chỉ giáo.” Đạo Phong vái.
Chung Quỳ nói: “Đạo Phong, ta cũng biết người muốn làm gì, việc nghịch thiên như thế, luật pháp khó chứa, tình cảm sư huynh đệ của ta cùng người lúc trước đã hết, ta cho ngươi một ngày thời gian, một ngày sau, ta sẽ mang việc hôm nay báo cho đại đế, trong tam giới, từ nay về sau không có nơi cho người dùng thân nữa! Tự giải quyết cho tốt!”
Đạo Phong gật gật đầu, tung người chui vào trong khe hở hư không.
“Thanh Y..”Liễu Như Thị từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần, tiến lên gọi một tiếng, nhưng Đạo Phong đã không thấy nữa.
Liễu Như Thị buồn bã như mất mát đứng hồi lâu, nhớ tới trước đó Chung Quỳ đối thoại cùng hắn, vì thể hỏi Chung Quỳ: “Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?”
“Hắn muốn về nhân gian.”
“Về nhân gian? Vậy không phải lúc nào cũng có thể trở về sao?”Liễu Như Thị khó hiểu.
Chung Quỳ lắc đầu, “Ngươi còn không hiểu, hắn muốn lấy hình thái con người trở về!”
Liễu Như Thị nghe xong, sửng sốt một chút, nói: “Hắn muốn luân hồi sao? Vậy không phải nên đi tìm Chuyển Luân Vương sao, vì sao tới tìm người ta?”
“Sắp bị người làm tức chết rồi!” Chung Quỳ nhảy dựng lên, “Hắn gánh vác nhiệm vụ to lớn, Chuyển Luân Vương sao có thể để cho hắn luân hồi, với lại, nếu hắn thật sự đi luân hồi, tự nhiên có canh mê hồn để uống, cần gì phải tới tìm người đòi, khiến người khó xử!
Liễu Như Thị nhíu chặt lông mày như cái quẩy, cẩn thận nhâm nuốt một phen lời Chung Quỳ nói, nói: “Không thông qua Chuyển Luân ti, làm sao luân hồi?”
Chung Quỳ mỉm cười nhìn bà.
Liễu Như Thị lập tức hiểu, chấn động che miệng lại, nói: “Hắn chẳng lẽ... Muốn tránh né đại đạo, tự diễn luân hồi?”
“Ngươi giờ mới hiểu!”
Liễu Như Thị nhất thời bị dọa hoang mang lo sợ. Vạn vật trên đời, sinh sinh tử tử, đều trốn không thoát Thiên tử điện cùng Luân Hồi ti nắm giữ, chết, phải đi Thiên tử điện báo danh, đầu thai nhân gian, phải trải qua Luân Hồi ti hạch chuẩn, uống canh Mạnh bà, qua cầu Nại Hà, dấn thân vào giếng luân hồi, đó là trung tâm của thiên địa đại đạo, cũng là pháp tắc cơ bản nhất tạm giới tồn tại ngàn vạn năm.
Tất cả quy tắc còn lại, đều thành lập ở trên cơ sở này, ngoại lệ duy nhất của quy tắc này, chính là lựa chọn sau khi chết, không nói các hồn phách lưu lạc Quỷ Vực với Thái m sơn, nhưng Thanh Minh giới và Vô Lượng giới những địa phương này, còn có không ít sinh linh là từ nhân gian đi qua, các sinh linh đó sau khi chết đều chưa đi âm ty đưa tin.
m ty tuy chán ghét loại cách làm này, nhưng cũng không thể làm gì được, hơn nữa không quá mức để ý, nhưng nếu một sinh linh Quỷ Vực muốn đầu thai để nhân gian, vậy nhất định phải thông qua giếng luân hồi, không có loại lựa chọn thứ hai
Nói cách khác, con người sau khi chết, có thể không đi âm ty đưa tin, nhưng quỷ hồn muốn đầu thai, thì phải tìm Luân Hồi ti, nghìn vạn năm qua, chưa từng có quỷ hồn nào có thể tự mình đầu thai, trái lại không phải những người này tuân thủ quy tắc, mà là trừ thông qua giếng luân hồi, bất cứ sinh linh nào cũng không có biện pháp đầu thai đến nhân gian, Vô Cực Quỷ Vượng mạnh như thế, vẫn cần sáng tạo một chuyển thể quỷ đồng, ẩn giấu ở nhân gian nhiều năm...
Nghĩ đến đây, Liễu Như Thị kinh ngạc nói: “Điều đó không có khả năng, chuyện đại để cũng không làm được, hắn làm sao làm được?”
“Biện pháp, tự nhiên cũng có.” Chung Quỳ lắc lắc đầu, “Ngươi không cần hỏi nữa, chuyện này, ngươi không biết tốt nhất."
Liễu Như Thị biết Chung Quỳ nói như thế, vậy nhất định là không tính nói, vì thể bỏ qua vấn đề này, tiến tới nói: “Cho dù Đạo Phong thật sự làm được, âm ty sao có thể cho phép hắn làm như vậy?”
Chung Quỳ mỉm cười. “Cho nên, lần này ai cũng không bảo vệ được hắn.”
Nói xong, Chung Quỳ đứng dậy, duỗi cái lưng mỏi, nói: “Hắn luôn luôn kiệt ngạo bất tuần, nhưng trong xương cốt vẫn luôn vâng theo ý tứ đại đế, mà nay, hắn lại muốn hoàn toàn làm bản thân hắn rồi.”
Phong Đô đại đế, là chúa tể hai giới âm dương, vạn vật diễn sinh, âm dương tương hợp, tất cả quy tắc này đều là hắn chế định, không có sinh linh nào có thể trốn ra ngoài, cho dù là Phật môn nhất mạch, chỉ cần chưa chứng đạo, cũng chịu quy tắc âm ty ước thúc. Có thể nói, trên nhiều khía cạnh, Phong Đô đại đế, đại biểu cho thiên đạo, ý tứ của hắn đại biểu cho ý trời.
Chuyện Đạo Phong sắp làm, chính là làm trái thiên đạo.
“Kể từ đó, đại để sẽ không bảo vệ hắn nữa nhỉ.”Liễu Như Thilặng lẽ nói.
Chung Quỳ cười to, “Trước kia, chuyện hắn làm ở mặt ngoài là đại nghịch bất đạo, thậm chí bị âm ty liệt vào tội phạm truy nã, nhưng xét đến cùng, đại để vẫn âm thầm bảo vệ hắn. Hôm nay, hắn không chỉ không thu được đại để khống chế nữa, thậm chí phản đối hắn, đại đế sao có thể chứa chấp hắn nữa, càng không cần nói, mọi thứ hắn làm trong tương lai, sẽ uy hiếp đến một hồi đại kế đại để bày mưu nghĩ kế mấy trăm...”
Nói tới đây, bản thân Chung Quỳ thở dài trước, trong lòng lẩm bẩm: Đạo Phong ơi Đạo Phong, người làm cái gì không tốt, lại muốn nghịch thiên... Người biết, cái gọi là nghịch thiên, từ trước tới nay đều là giả...
Sau khi rời khỏi Phong Đô thành, Đạo Phong bay thẳng hướng nam. Phía bắc Quỷ Vực, là rừng rậm, hoang mạc cùng núi cao phạm vi lớn, các thế lực đều chiếm cứ trên mảnh đất đó, bao gồm Thái m son cùng Phong Chi Cốc một tay hắn sáng tạo.
Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Đánh giá:
Truyện Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Story
Chương 2651: Chân Tướng Trong Chân Tướng (2)
10.0/10 từ 40 lượt.