Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Chương 2613: Tử Cục (1)
Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua, sau đó toàn thân liền cứng lại.
Trước đây, ở trong đầu, ảo tưởng vô số lần cảnh tượng gặp lại, có lãng mạn, có sắc đẹp, có cảm động... Nhưng khi một màn này thật sự xảy ra, Diệp Thiếu Dương mới biết được, những từ ngữ hình dung đó đều không đủ để hình dung tâm tình hắn giờ phút này, giống như cả người lập tức trống trơn, cảm giác tất cả đều là giả, chỉ có hình tượng người này trước mắt là thật.
Nhuế Lãnh Ngọc, người ngày nhớ đêm mong, ở ngay nơi vươn tay có thể chạm tới như vậy xuất hiện ở trước mặt mình.
“Thiếu Dương...” Vẻ mặt Nhuế Lãnh Ngọc cũng rất kích động, nhìn Diệp Thiếu Dương, trong đôi mắt dâng lên cảm tình phức tạp.
Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần, dùng sức hít một hơi, hướng cô cười cười, nói: “Cuối cùng tìm được em rồi, tạm thời cái gì cũng đừng nói, em mau đi theo anh.”
Trên mặt Nhuế Lãnh Ngọc hiện ra một nụ cười khổ, cái gì cũng chưa nói.
Một bóng người từ phía sau cô đi ra, hướng Diệp Thiếu Dương cười cười âm hiểm.
Hậu Khanh! Thế mà lại là Hậu Khanh!
Ba người bọn Diệp Thiếu Dương lập tức đều ngẩn ra. Hắn... Sao lại ở chỗ này?
Hậu Khanh tựa như nhìn thấu cách nghĩ của bọn họ, mỉm cười, nói: “Diệp Thiếu Dương, rất kinh ngạc sao? Hôm nay, ở trên Thiên Khí sơn, các ngươi ít nhất giết chết ta năm lần, nhưng đó chỉ là thân ngoại hóa thân của ta, bản tôn của ta, vẫn luôn ở đây... Chờ ngươi.”
Luôn luôn ở đây...
Diệp Thiếu Dương nhìn nhìn hai người bên cạnh, nói với Hậu Khanh: “Ngươi ở chỗ này chờ ta?”
“Phải, cũng không phải.” Hậu Khanh nói, “Ta đương nhiên là hy vọng, ở bên ngoài đã giết chết ngươi, miễn cho ở đây gặp lại với người. Nhưng người đã xông vào nơi này, cũng không sao...
Hồ Vượng nhìn Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Lãnh Ngọc, muội có sao không?”
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn, mím môi, cố gắng hướng hắn cười cười, “Sư huynh. Huynh đi mau đi, muội không muốn huynh vìmuội mà gặp chuyện.”
Hồ Vượng cười khổ. “Ta đã thành quỷ thi, ta còn có thể đi nơi nào...”
Hậu Khanh đem ánh mắt chuyển qua trên mặt hắn, chậm rãi nói: “Người cho rằng, ta sẽ hoàn toàn tín nhiệm ngươi? Người cho rằng người ngụy trang đủ tốt, có thể giấu diếm được ta?”
Hồ Vượng trầm giọng nói: “Vậy ngươi vì sao dạy ta pháp môn mở ra phong ấn?”
“Bởi vì, ta cần một người dẫn dắt Diệp Thiếu Dương đến -- nếu hắn trước đó chưa bị giết chết. Hậu Khanh ngẩng đầu nhìn nhìn khung đình bị phong ấn kia, “Vốn, ta có một kế hoạch cực kỳ kín kẽ, có thể đem các ngươi một lưới bắt hết... Mọi thứ các ngươi làm, đều ở trong dự đoán của ta, ta chưa đoán trước được, chỉ có hai điểm.”
Hậu Khanh khẽ lắc đầu, “Thứ nhất, Đạo Phong quá mạnh. Vốn ta nghĩ, dùng năm đại thi tiến, phối hợp Thiên Thiên Thị Huyết Trận, nhất định có thể bám trụ hắn, sau đó năm đại thi tiến rảnh tay, cùng phân thân của ta cùng nhau đối phó các ngươi, bắt sống hết cả đám, quả thực dễ như trở bàn tay... Nhưng, hắn cùng Hỗn Độn Thiên Ma thế mà phá trận pháp, đem năm đại thi tiến kéo vào trong bất ma không gian...”
Nói đến đây, Hậu Khanh có chút canh cánh trong lòng, “Thứ hai, ta không ngờ được Hữu Quân sẽ chen chân, muốn trai có tranh nhau, ngư ông đắc lợi, khiến ta không có cách nào ở bên ngoài giải quyết xong tất cả với người, chỉ có ở trong cấm địa trong ngoài ngăn cách này, Diệp Thiếu Dương, giữa người với ta, hôm nay làm cái kết thúc đi!”
Diệp Thiếu Dương đi lên một bước, nhìn thẳng hắn, nói: “Đánh một trận sao?”
“Ha ha...” Hậu Khanh cười to, đẩy Nhuế Lãnh Ngọc quay nửa vòng, lộ ra cái tay kia hắn luôn giấu ở phía sau Nhuế Lãnh Ngọc-- năm ngón tay nhọn nhọn, từ sau lưng Nhuế Lãnh Ngọc, giống năm thanh đao nhọn, bất cứ tà thuật nào cũng không dùng, chỉ cần ngón tay khẽ động, liền có thể đem cô đưa vào chỗ chết.
Ba người Diệp Thiếu Dương hít thật sâu.
“Ta lựa chọn ở nơi này kết thúc tất cả, còn có một nguyên nhân... Ở đây, một khi có ai làm phép, mặc kệ là hồn phách ly thể hay là nguyên thần xuất khiếu... Chỉ cần có ai động một chút... Mọi người đồng quy vu tận.”
Diệp Thiếu Dương lặng lẽ nhìn Hậu Khanh, nói: “Ngươi nỡ chịu chết?”
“Ta không nỡ chết, cũng không nỡ để Lãnh Ngọc chết... Thậm chí so với người còn không nỡ hơn, những thứ không chiếm được, ta thà rằng hủy diệt... Diệp Thiếu Dương, ta không tin người nguyện ý mọi người cùng chết.”
Đương nhiên không thể cùng chết.
Lòng Diệp Thiếu Dương trầm xuống. Hậu Khanh nói không sai, nếu có thể sử dụng pháp thuật, vậy ít nhất còn có thể cược một ván, nhưng bây giờ... Thật sự không nhìn thấy có hy vọng gì có thể từ trong tay Hậu Khanh đem Lãnh Ngọc cứu về.
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một phen, nói: “Ngươi muốn cái gì?”
Hắn tin tưởng Hậu Khanh nói nhiều như vậy, tự nhiên là muốn đàm phán điều kiện.
Hậu Khanh quay đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, giọng điệu trở nên mềm mại đi, nói: “Lãnh Ngọc, xin lỗi, ta chỉ có làm như vậy, miễn cho người bị hắn mang đi.”
Nhuế Lãnh Ngọc hít một hơi, lặng lẽ nói: “Thật ra người không cần như vậy, ta cũng sẽ không đi cùng anh ấy.”
Nói xong, ánh mắt Cô dừng ở trên mặt Diệp Thiếu Dương, ánh mắt trở nên phức tạp, hơi cúi đầu, trong lòng đang trải qua mâu thuẫn to lớn, sau một lúc lâu, cô ngẩng đầu, nói với Diệp Thiếu Dương: “Thiếu Dương, anh đi đi, em... Đã quyết định phải ở lại chỗ này.”
Tuy biết cô nói như vậy là nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng chính tại nghe thấy, trong lòng vẫn cảm thấy rất đau.
Tiểu Cửu cảm nhận được cảm xúc của hắn biến hóa, tiến lên một bước, ôm cánh tay hắn, hơi dùng sức, cho hắn một ít an ủi.
Diệp Thiếu Dương hướng Nhuế Lãnh Ngọc lắc lắc đầu, nói: “Anh biết đây không phải bổn ý của em, em đang lo lắng cái gì, vì sao không dám đi theo anh?"
“Em quả thực không dám, em là chuyển thể quỷ đồng, trừ ở Linh Giới, mặc kệ đi bất cứ nơi nào, chờ đợi em đều là các loại săn giết, em căn bản sống không nổi.”
“Em là sợ liên lụy anh sao? Lãnh Ngọc, anh không sợ!” Diệp Thiếu Dương hướng cô hô.
Nhuế Lãnh Ngọc cười cay đắng, “Không, em không phải sợ liên lụy anh, là bản thân em không muốn chết.”
Một câu, khiến ba người bọn Diệp Thiếu Dương giật mình.
Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu.
“Anh nghĩ rằng em bị Hậu Khanh giam giữ lại, mất đi tự do, thật ra, hắn luôn luôn bảo hộ em, em nói em yêu hắn, anh nhất định sẽ không tin tưởng, nhưng hắn nguyện ý mãi bảo hộ em, Thiếu Dương, giữa anh với em... Đã kết thúc rồi. Anh cần gì phải công cầu em theo anh cùng rời đi?”
Diệp Thiếu Dương singốc nhìn cô, có chút không dám tin tưởng điều mình nghe được.
Hậu Khanh nghe xong đoạn lời này, trái lại rất hài lòng, vẻ mặt cũng dịu đi, hướng Diệp Thiếu Dương nói: “Diệp Thiếu Dương, ngươi cũng nghe thấy rồi, đây là điều Lãnh Ngọc muốn nói với ngươi. Ngươi, mấy người các ngươi, có thể đi rồi.”
“Đi?" Diệp Thiếu Dương thất thanh.
“Không sai. Diệp Thiếu Dương, người nghĩ kỹ xem, giữa người với ta, cũng không có thù hận thật Sự, mục tiêu của ta là Không Giới, không có quan hệ trực tiếp với người, mà ngươi là pháp sư nhân gian, người phải ứng kiếp, ta cũng không phải kẻ địch trực tiếp của ngươi, với lại chúng ta dù sao quen biết một thời gian, đã cứu mạng đối phương, hôm nay sau khi người đi, chúng ta cả đời không qua lại với nhau, chẳng phải là kết cục tốt nhất?
Kết cục tốt nhất... Thật sự là, là như thế này sao?
Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Trước đây, ở trong đầu, ảo tưởng vô số lần cảnh tượng gặp lại, có lãng mạn, có sắc đẹp, có cảm động... Nhưng khi một màn này thật sự xảy ra, Diệp Thiếu Dương mới biết được, những từ ngữ hình dung đó đều không đủ để hình dung tâm tình hắn giờ phút này, giống như cả người lập tức trống trơn, cảm giác tất cả đều là giả, chỉ có hình tượng người này trước mắt là thật.
Nhuế Lãnh Ngọc, người ngày nhớ đêm mong, ở ngay nơi vươn tay có thể chạm tới như vậy xuất hiện ở trước mặt mình.
“Thiếu Dương...” Vẻ mặt Nhuế Lãnh Ngọc cũng rất kích động, nhìn Diệp Thiếu Dương, trong đôi mắt dâng lên cảm tình phức tạp.
Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần, dùng sức hít một hơi, hướng cô cười cười, nói: “Cuối cùng tìm được em rồi, tạm thời cái gì cũng đừng nói, em mau đi theo anh.”
Trên mặt Nhuế Lãnh Ngọc hiện ra một nụ cười khổ, cái gì cũng chưa nói.
Một bóng người từ phía sau cô đi ra, hướng Diệp Thiếu Dương cười cười âm hiểm.
Hậu Khanh! Thế mà lại là Hậu Khanh!
Ba người bọn Diệp Thiếu Dương lập tức đều ngẩn ra. Hắn... Sao lại ở chỗ này?
Hậu Khanh tựa như nhìn thấu cách nghĩ của bọn họ, mỉm cười, nói: “Diệp Thiếu Dương, rất kinh ngạc sao? Hôm nay, ở trên Thiên Khí sơn, các ngươi ít nhất giết chết ta năm lần, nhưng đó chỉ là thân ngoại hóa thân của ta, bản tôn của ta, vẫn luôn ở đây... Chờ ngươi.”
Luôn luôn ở đây...
Diệp Thiếu Dương nhìn nhìn hai người bên cạnh, nói với Hậu Khanh: “Ngươi ở chỗ này chờ ta?”
“Phải, cũng không phải.” Hậu Khanh nói, “Ta đương nhiên là hy vọng, ở bên ngoài đã giết chết ngươi, miễn cho ở đây gặp lại với người. Nhưng người đã xông vào nơi này, cũng không sao...
Hồ Vượng nhìn Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Lãnh Ngọc, muội có sao không?”
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn, mím môi, cố gắng hướng hắn cười cười, “Sư huynh. Huynh đi mau đi, muội không muốn huynh vìmuội mà gặp chuyện.”
Hồ Vượng cười khổ. “Ta đã thành quỷ thi, ta còn có thể đi nơi nào...”
Hậu Khanh đem ánh mắt chuyển qua trên mặt hắn, chậm rãi nói: “Người cho rằng, ta sẽ hoàn toàn tín nhiệm ngươi? Người cho rằng người ngụy trang đủ tốt, có thể giấu diếm được ta?”
Hồ Vượng trầm giọng nói: “Vậy ngươi vì sao dạy ta pháp môn mở ra phong ấn?”
“Bởi vì, ta cần một người dẫn dắt Diệp Thiếu Dương đến -- nếu hắn trước đó chưa bị giết chết. Hậu Khanh ngẩng đầu nhìn nhìn khung đình bị phong ấn kia, “Vốn, ta có một kế hoạch cực kỳ kín kẽ, có thể đem các ngươi một lưới bắt hết... Mọi thứ các ngươi làm, đều ở trong dự đoán của ta, ta chưa đoán trước được, chỉ có hai điểm.”
Hậu Khanh khẽ lắc đầu, “Thứ nhất, Đạo Phong quá mạnh. Vốn ta nghĩ, dùng năm đại thi tiến, phối hợp Thiên Thiên Thị Huyết Trận, nhất định có thể bám trụ hắn, sau đó năm đại thi tiến rảnh tay, cùng phân thân của ta cùng nhau đối phó các ngươi, bắt sống hết cả đám, quả thực dễ như trở bàn tay... Nhưng, hắn cùng Hỗn Độn Thiên Ma thế mà phá trận pháp, đem năm đại thi tiến kéo vào trong bất ma không gian...”
Nói đến đây, Hậu Khanh có chút canh cánh trong lòng, “Thứ hai, ta không ngờ được Hữu Quân sẽ chen chân, muốn trai có tranh nhau, ngư ông đắc lợi, khiến ta không có cách nào ở bên ngoài giải quyết xong tất cả với người, chỉ có ở trong cấm địa trong ngoài ngăn cách này, Diệp Thiếu Dương, giữa người với ta, hôm nay làm cái kết thúc đi!”
Diệp Thiếu Dương đi lên một bước, nhìn thẳng hắn, nói: “Đánh một trận sao?”
“Ha ha...” Hậu Khanh cười to, đẩy Nhuế Lãnh Ngọc quay nửa vòng, lộ ra cái tay kia hắn luôn giấu ở phía sau Nhuế Lãnh Ngọc-- năm ngón tay nhọn nhọn, từ sau lưng Nhuế Lãnh Ngọc, giống năm thanh đao nhọn, bất cứ tà thuật nào cũng không dùng, chỉ cần ngón tay khẽ động, liền có thể đem cô đưa vào chỗ chết.
Ba người Diệp Thiếu Dương hít thật sâu.
“Ta lựa chọn ở nơi này kết thúc tất cả, còn có một nguyên nhân... Ở đây, một khi có ai làm phép, mặc kệ là hồn phách ly thể hay là nguyên thần xuất khiếu... Chỉ cần có ai động một chút... Mọi người đồng quy vu tận.”
Diệp Thiếu Dương lặng lẽ nhìn Hậu Khanh, nói: “Ngươi nỡ chịu chết?”
“Ta không nỡ chết, cũng không nỡ để Lãnh Ngọc chết... Thậm chí so với người còn không nỡ hơn, những thứ không chiếm được, ta thà rằng hủy diệt... Diệp Thiếu Dương, ta không tin người nguyện ý mọi người cùng chết.”
Đương nhiên không thể cùng chết.
Lòng Diệp Thiếu Dương trầm xuống. Hậu Khanh nói không sai, nếu có thể sử dụng pháp thuật, vậy ít nhất còn có thể cược một ván, nhưng bây giờ... Thật sự không nhìn thấy có hy vọng gì có thể từ trong tay Hậu Khanh đem Lãnh Ngọc cứu về.
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một phen, nói: “Ngươi muốn cái gì?”
Hắn tin tưởng Hậu Khanh nói nhiều như vậy, tự nhiên là muốn đàm phán điều kiện.
Hậu Khanh quay đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, giọng điệu trở nên mềm mại đi, nói: “Lãnh Ngọc, xin lỗi, ta chỉ có làm như vậy, miễn cho người bị hắn mang đi.”
Nhuế Lãnh Ngọc hít một hơi, lặng lẽ nói: “Thật ra người không cần như vậy, ta cũng sẽ không đi cùng anh ấy.”
Nói xong, ánh mắt Cô dừng ở trên mặt Diệp Thiếu Dương, ánh mắt trở nên phức tạp, hơi cúi đầu, trong lòng đang trải qua mâu thuẫn to lớn, sau một lúc lâu, cô ngẩng đầu, nói với Diệp Thiếu Dương: “Thiếu Dương, anh đi đi, em... Đã quyết định phải ở lại chỗ này.”
Tuy biết cô nói như vậy là nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng chính tại nghe thấy, trong lòng vẫn cảm thấy rất đau.
Tiểu Cửu cảm nhận được cảm xúc của hắn biến hóa, tiến lên một bước, ôm cánh tay hắn, hơi dùng sức, cho hắn một ít an ủi.
Diệp Thiếu Dương hướng Nhuế Lãnh Ngọc lắc lắc đầu, nói: “Anh biết đây không phải bổn ý của em, em đang lo lắng cái gì, vì sao không dám đi theo anh?"
“Em quả thực không dám, em là chuyển thể quỷ đồng, trừ ở Linh Giới, mặc kệ đi bất cứ nơi nào, chờ đợi em đều là các loại săn giết, em căn bản sống không nổi.”
“Em là sợ liên lụy anh sao? Lãnh Ngọc, anh không sợ!” Diệp Thiếu Dương hướng cô hô.
Nhuế Lãnh Ngọc cười cay đắng, “Không, em không phải sợ liên lụy anh, là bản thân em không muốn chết.”
Một câu, khiến ba người bọn Diệp Thiếu Dương giật mình.
Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu.
“Anh nghĩ rằng em bị Hậu Khanh giam giữ lại, mất đi tự do, thật ra, hắn luôn luôn bảo hộ em, em nói em yêu hắn, anh nhất định sẽ không tin tưởng, nhưng hắn nguyện ý mãi bảo hộ em, Thiếu Dương, giữa anh với em... Đã kết thúc rồi. Anh cần gì phải công cầu em theo anh cùng rời đi?”
Diệp Thiếu Dương singốc nhìn cô, có chút không dám tin tưởng điều mình nghe được.
Hậu Khanh nghe xong đoạn lời này, trái lại rất hài lòng, vẻ mặt cũng dịu đi, hướng Diệp Thiếu Dương nói: “Diệp Thiếu Dương, ngươi cũng nghe thấy rồi, đây là điều Lãnh Ngọc muốn nói với ngươi. Ngươi, mấy người các ngươi, có thể đi rồi.”
“Đi?" Diệp Thiếu Dương thất thanh.
“Không sai. Diệp Thiếu Dương, người nghĩ kỹ xem, giữa người với ta, cũng không có thù hận thật Sự, mục tiêu của ta là Không Giới, không có quan hệ trực tiếp với người, mà ngươi là pháp sư nhân gian, người phải ứng kiếp, ta cũng không phải kẻ địch trực tiếp của ngươi, với lại chúng ta dù sao quen biết một thời gian, đã cứu mạng đối phương, hôm nay sau khi người đi, chúng ta cả đời không qua lại với nhau, chẳng phải là kết cục tốt nhất?
Kết cục tốt nhất... Thật sự là, là như thế này sao?
Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Đánh giá:
Truyện Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Story
Chương 2613: Tử Cục (1)
10.0/10 từ 40 lượt.