Manh Vật Đột Kích

C1: Chương 1

151@-

Editor: Thanh Dương Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___青阳内内___

Thông báo tuyển dụng.

Trường mầm non Lyles được thành lập ở nước Anh thời Trung cổ, đến Trung Quốc hơn một trăm năm trước (1910 sau Công Nguyên), dựa trên thị trường phương Đông tìm kiếm hướng đến lương lai toàn cầu, đã chiếm được sự tin tưởng của các bậc phụ huynh. Do nhu cầu công việc nên chúng tôi đang tuyển giáo viên, yêu cầu như sau:

1. Là con người thuần chủng, giới tính nữ, tuổi từ 20 đến 26 tuổi.

2. Thành thạo võ thuật Trung Quốc, judo hoặc taekwondo.

3. Có khả năng chịu áp lực tốt và có thể chấp nhận khẩu vị nặng các loại.

4. Có kiến thức về yêu ma quỷ quái, hiểu biết thói quen tập tính sinh hoạt của chúng nó.

*Lưu ý: Thông báo tuyển dụng lần này chỉ dành cho những con người thuần chủng, kính mong các vị bán nhân và yêu ma đừng làm phiền.

Sô liên lạc: 018_86188888

Người liên hệ: Casey (Tiểu thư).

Địa chỉ: Số 8, đại lộ Lance, đường Lâm Âm, thành phố Cẩm Đô.

——————————————————————————————————————————


Ánh mặt trời chói chang.



Nắng nóng đến mức làm mặt đất như muốn bốc khói, tiếng ve sầu núp trên cây ngô đồng kêu vang dội, Mộ Mộ tránh dưới bóng cây to, dùng thiệp mời trên tay làm thành cây quạt vừa quạt vừa le lưỡi thở dốc. Cô nâng cổ tay nhìn đồng hồ, thấy cây kim phút đang dần chạy đến số "10" thì Mộ Mộ thở dài một hơi, ngửa mặt lên trời than thở: "Cái nhà trẻ này từ đâu đến vậy".

Mộ Mộ, họ Mộ tên Mộ, giới tính nữ, 22 tuổi. Một tháng trước vừa mới tốt nghiệp đại học, trực tiếp thăng hạng một cách vẻ vang từ một sinh viên đại học rảnh rang thành một người dân thấp nghiệp lang thang. Cho dù sắc mặt thái hậu ở nhà càng ngày càng khó coi, thì Mộ Mộ vẫn quyết tâm phải đợi đến khi thời tiết mát mẻ mới ra ngoài tìm công việc. Ngày nào cũng mặt dày bám dính ở nhà, ngoại trừ ăn thì là ngủ, sống một cuộc sống sung sướng như một con lợn.

Nhưng ở một buổi tối hôm nọ, cuộc sống hạnh phúc của "Mộ Mộ lợn" đã bị phá vỡ bởi một bức thư thình lình xuất hiện.

Lúc đó, Mộ Mộ đang chơi game anh dũng chém giết, khi nhìn thấy thái hậu đưa tấm thiệp màu đỏ tới trước mặt thì không khỏi sửng sốt: "Đây là cái gì?"

Mộ Mộ tạm dừng chơi game lại, mở tấm thiệp ra thì một hàng chữ to đột nhiên xuất hiện.

Tiểu thư Mộ Mộ:

Nhìn chữ như gặp mặt!*

(展信颜!Nhìn chữ như gặp nhau có nghĩa là nhìn chữ giống như đã gặp nhau, những từ này được dùng trong mấy năm gần đây. Kiểu như đọc thư vui vẻ)

Đầu tiên, cảm ơn Ngài đã ứng tuyển vào trường mầm non Lyles chúng tôi. Sau khi xét duyệt sơ bộ, hồ sơ của Ngài đã được thông qua, vào lúc 14h ngày 12/7 mong Ngài đúng giờ đến trường chúng tôi phỏng vấn. (PS: Khi đi phỏng vấn vui lòng mang theo thư mời.)

Trường mầm non Lyles.

Cuối thư ngoại trừ địa chỉ ra còn có con dấu kỳ quái, phẳng ở phía dưới nhọn ở phía trên, nhìn giống UFO. Mộc Mộc cầm thư mời ngó trái ngó phải, sau khi xác nhận là tên của mình không có bị nhầm lẫn thì khóe miệng giật giật: "Con chưa từng gửi sơ yếu lý lịch gì đến trường mầm non mào mà."

"Đương nhiên." Thái hậu gật gật đầu, câu tiếp theo trực tiếp hạ gục Mộ Mộ trong nháy mắt: "Là mẹ gửi."

Mặc kệ con gái phun máu tại chỗ, thái hậu dào dạt đắc ý chống nạnh: "Ai nha nha, mẹ tưởng mọi chuyện xong xui rồi chứ, không ngờ còn làm chính thức như vậy, chỉ là cuộc phỏng vấn nhỏ thôi còn gửi hẳn thư mời trang trọng như vậy, đúng là công ty nước ngoài khác bọt hẳn."


Mộ Mộ lại phun thêm một ngụm máu tươi 3000 mét nữa, mất mạng.


"Mẹ ơi, con không muốn làm việc ở công ty nước ngoài đâu, hơn nữa cho dù mẹ có muốn nộp sơ yếu lý lịch cho con thì mẹ có thể ứng tuyển vào các vị trí như thư ký, nhân viên bán hàng, tài xế, người giúp việc hay thậm chí là công nhân bê gạch cũng được, trong 360 ngành nghề lựa chọn hàng đầu mẹ không chọn ngành nào mà lại nộp đơn vào trường mầm non thế chứ!" Cô sợ nhất là bọn trẻ con đó, chỉ nghĩ đến âm thanh gào khóc như quỷ tru sói gào của chúng thôi là Mộ Mộ cảm thấy nhức đầu không thôi, càng đừng nói đến việc đối mặt với một đám quỷ nhỏ đang chảy nước mũi kia.

Đối với vấn đề này thái hậu đại nhân đã đưa ra một lời giải thích một cách hoàn mỹ. Tìm thấy thông tin thông báo tuyển dụng của trường mầm non Lyles trên mạng, thái hậu so sánh từng cái rồi nói: "Con nhìn này, con người, giới tính nữ, 20 đến 26 tuổi, biết đánh nhau còn thích khẩu vị nặng, bốn điều thì con đạt đến ba điều rồi còn gì, chứng minh con có thể đậu thành công xác suất cao tới 75% lận đó, chỉ bằng điều đó thôi là con cần phải đi rồi! Con gái à, cố lên, mẹ mãi mãi ủng hộ con."

"..." Mộ Mộ cạn lời không đáp lại, nhân vật trong trò chơi cũng vừa vặn bị quái vật ngược chết, kêu thảm một tiếng rồi nằm liệt giữa đường trên đất.

Cô có dự cảm lần phỏng vấn này sẽ phát sinh chuyện gì đó tồi tệ, rất tồi tệ. Quả nhiên, còn chưa kịp đậu làm giáo viên thì có một vấn đề thực tế vô cùng khó khăn bày trước mặt Mộ Mộ... cô không tìm được trường mầm non Lyles. Mà bây giờ kim phút của đồng hồ không nhanh không chậm nhích về số "11", cách thời gian phỏng vấn còn 5 phút nữa.

Thực tế thì hôm nay sau bữa trưa, vừa mới qua 12h rưỡi Mộ Mộ đã bị thái hậu đại nhân đuổi ra khỏi cửa, đến đường Lâm Âm được đề cập trong thư cũng đã gần đến một giờ, tưởng đâu cứ hỏi đại những người dân xung quanh là có thể tìm được trường mầm non ở đâu, ai ngờ đi loanh quanh một vòng nhiều nơi cũng không ai biết về nhà trẻ Light Lyles gì cả.

Mình không tìm được, mà gọi điện cho trường mầm non cũng không được luôn, chẳng lẽ đây là ý trời sao? Lại nhìn địa chỉ trong thư, Mộ Mộ nhịn không được nhe răng nhếch miệng, lẩm bẩm: "Rốt cuộc thì nhà trẻ Light ở đây vậy chứ!"

"Là Lyles."

Mộ Mộ vốn dĩ đang ngồi xổm dưới táng cây than ngắn thở dài thì chợt nghe một giọng nữ truyền đến, cô vội ngẩng đầu lên nhìn thấy một cô gái mặc váy xòe màu đen dài đến đầu gối đang đứng trước mặt cô, đang mỉm cười chớp mắt nhìn cô. Cô gái cột tóc đuôi ngựa cao, gương mặt tinh xảo, đôi mắt đen nhánh tỏa sáng nhìn chằm chằm Mộ Mộ, thấy đối phương chú ý đến mình, cô gái trịnh trọng nói lại: "là Lai-er-si, hơn nữa đó không phải là nhà trẻ mà là trường mầm non."

"Cô cũng đến đó phỏng vấn sao?" Mộ Mộ vội vàng đứng lên, nghĩ thầm cuối cùng cũng gặp được người đáng tin cậy.

Cô gái gật gật đầu, tóc đuôi ngựa theo động tác của cô hơi lắc lư: "Tôi tên Roan, còn cô?"

Ồ, là người nước ngoài ư? Mộ Mộ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, thành thật trả lời: "Mộ Mộ."

Roan chớp mắt: "Nhìn là biết cô là người mới rồi, may mắn cho cô khi gặp được tôi. Đi thôi, tôi đưa cô đến đại lộ Rance, muộn một chút nữa là không vào được đâu."


Trên thư mời nói trường mầm non Lyles ở số 8 đại lộ Lance đường Lâm Âm, nhưng Mộ Mộ tìm kiếm hơn một giờ đồng hồ nhưng không tìm được đại lộ Rance ở đâu, càng không tìm được cái nhà trẻ nào. Roan lại vô cùng nắm chắc dẫn Mộ Mộ đi về phía trước, đi qua một con phố rẽ vào góc ngã tư rồi đi vào con ngõ nhỏ bên cạnh.

Mộ Mộ đi theo ở phía sau Roan muốn nhắc nhở Roan mình đã đi vào con ngõ nhỏ này rồi nhưng đều là ngõ cụt thôi, nhưng cô chưa kịp mở miệng thì đã bị cảnh tượng phía trước làm đứng hình...

Rõ ràng không lâu trước đây vẫn còn là con hẻm nhỏ cũ nát bây giờ như thay đổi diện mạo hoàn toàn mới, hai bên lối đi lát đá xanh cùng với những lúp lều kiểu châu Âu với tông màu ấm áp. Trước ban công của mỗi ngôi nhà đều trồng những bông hoa màu tím rực rỡ, những chú mèo Ba Tư trắng như tuyết cuộn tròn trên mái hiên lười biếng nằm phơi nắng, còn có những quầy hàng bày bán những mặt hàng lấp lánh muôn màu: nào là đồ ăn, trang sức, thú bông, quần áo, văn phòng phẩm... cái gì cần có đều có.


Mộ Mộ bị cảnh tượng trước mặt làm trợn mắt há hốc mồm: "Tại sao lại như vậy... vừa rồi khi tôi đến vẫn còn là ngõ cụt!"

"Đại lộ Rance ngày thường không mở cửa cho người ngoài, lần này là trường hợp đặc biệt do thông báo tuyển dụng nên mở ra mười phút, vừa rồi cô đến quá sớm nên đương nhiên nhìn không thấy. Hơn nữa..." Dừng lại một chút Roan như đang cân nhắc điều gì đó rồi nói tiếp: "Nếu không có thư mời thì cũng không vào được."

Mộ Mộ không còn nghe Roan nói gì nữa, tầm nhìn đã bị cảnh phía trước chấn động đến. Phía trước, dọc theo cửa hàng lên trên có thể thấy khoảng mười mấy người đang tụ tập trên cao. Trang phục của ai cũng rất... quỷ dị. Có những cô gái gợi cảm mặc đồ mát mẻ và chỉ dùng một mảnh vải để che đi những bộ phận quan trọng của mình, cũng có những cô gái đội mũ chóp, cầm quạt lông vũ và mặc váy công chúa kiểu châu Âu, còn có những cô gái đứng trong góc quấn kín mít từ trên xuống dưới, yamete (dừng lại đi), em gái này giữa thời tiết nóng bức như vậy mà cô mặc Kimono không sợ bị nổi mẫn sao?

Đầu Mộ Mộ đã hỗn loạn một mảnh, trong lúc đang thắc mắc chuyện gì đang xảy ra thì Roan bên cạnh đã xông lên như một cơn gió.

"Này, chờ đã..." Mộ Mộ còn chưa nói xong thì phía trước đã vang lên một tiếng gầm cực kỳ hung ác.

"Cái tên khốn nạn Ethan này! Mày dám trộm thư mời của chị."

"Hừ, không tệ~ Như vậy mà cũng vào được à?"

Mộ Mộ đuổi theo, đã thấy Roan đang chỉ vào một cậu con trai duy nhất trong đám người phát hỏa, chàng trai đại khái khoảng 15-16 tuổi, nhưng cao hơn Roan một cái đầu, tóc đen mắt đen, toàn thân toát ra khí chất băng giá. Càng làm cho Mộ Mộ ngạc nhiên hơn là ngoại trừ tóc của chàng trai ngắn ra thì đây hoàn toàn chính là phiên bản của Roan.

"Roan, đây là em trai song sinh của cô sao?" Hay là anh trai?

"Hừ, tôi không có em trai ăn trộm như thế." Roan trừng mắt nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo dữ tợn: "Ethan, mau trả thư mời lại cho chị!"

Ethan chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, con ngươi màu đen nhạt dần dần chuyển lên trên mặt Mộ Mộ, ngữ diệu vẫn bình tĩnh như cũ: "Ồ? Khó trách chị không có thư mời cũng đi vào được, thì ra là đi theo người phỏng vấn khác trà trộn vào à."

Roan rõ ràng tức đến nghẹn, dậm chân nói: "Tên vô lại, mày cho rằng mày trộm thư mời của chị đến đây là có thể đậu phỏng vấn sao? Mày đừng quên, lần thông báo tuyển dụng này chỉ dành cho nữ!"

"Roan, chị cũng đừng quên chị làm sao có được thư mời." Ethan mặt không đổi sắc, ngữ diệu dần dần trầm xuống: "Chắc chị thấy thích lắm khi lấy thành tích cùng bằng cấp của tôi viết thành của mình, sau đó công khai ra ngoài nhỉ?"


Roan nghe vậy mặt đỏ như quả táo, ngoại trừ dậm chân thì không nói thêm gì nữa. Những người khác thấy thế cũng chỉ bình tĩnh, không có ý định khuyên ngăn, nhưng Mộ Mộ đứng ở giữa hai chị em tiến không được mà lùi cũng không xong.


Đang giằng co thì Mộ Mộ nghe thấy phía sau truyền đến tiếng ho.

"Bây giờ không phải là thời điểm cãi nhau." Mộ Mộ quay người lại, thấy người nói chuyện là một người đàn ông cao gầy mặc một chiếc áo KungFu rộng mỏng, mái tóc dài ngang vai thỏa tùy ý sau lưng, khuôn mặt tuấn tú, dưới ánh mặt trời đôi mắt đen như đang tỏa sáng lấp lánh.

Mộ Mộ thở dài, trong lòng yên lặng chửi thầm, đến trang phục kiểu Trung Quốc cũng đã gom đủ rồi, hôm nay coi như đi thưởng thức màn cosplay đi.

Người đàn ông đi vòng vào giữa đám đông, những người vừa rồi không để ý xung quanh cũng nhìn theo hắn, một lát sau mới nghe hắn nói: "Tôi tên Nhậm Chi Hành, tôi là nhân viên tiếp tân chịu trách nhiệm tiếp đón hướng dẫn các vị, mọi người có thể gọi tôi là anh Nhậm. Nếu mọi người đã đến đông đủ rồi thì mời tất cả các cô gái đi theo tôi, tôi đưa mọi người đến gặp người phỏng vấn."

"Ở đây có một người không phải là con gái!" Roan cao giọng kháng nghị, Nhậm Chi Hành nghe vậy chỉ hơi hơi nghiêng đầu qua, liếc nhìn Ethan một cái rồi không nói gì mà đi về phía trước. Nếu không nói gì thì chính là ngầm đồng ý. Ethan cười lạnh một tiếng, cũng đi theo mọi người tiến về phía trước, để lại Roan tức giận gọi loạn phía sau.

Mộ Mộ an ủi nói: "Đừng gọi nữa, cô cũng không nhất định thua em trai của cô đâu."

Roan nghe Mộ Mộ nói thế thì đôi mắt ướt đẫm nhìn Mộ Mộ, mặt mày đầy áy náy: "... Vừa rồi, thật sự xin lỗi, tôi thật sự là nhìn thấy trên tay cô cầm thư mời nên mới đến bắt chuyện với cô... lợi dụng cô, tôi thật xấu hổ..."

Mộ Mộ nhăn mặt, xua tay nói: "Không sao không sao, nếu không gặp cô tôi cũng không tìm được nơi quỷ quái này, cho nên chờ lát nữa cô phỏng vấn cho tốt nha!"

"Ừ."

Hai người đang nói chuyện, thì nhóm người đã đi rất xa phía trước đột nhiên hét lên kinh hô, Mộ Mộ nhíu mày nhìn qua: "Tiếng gì vậy..." Còn chưa nói thành câu thì trước mặt đã xuất hiện một bóng đen to lớn.

____

Tác giả có lời muốn nói: Thái hậu là biệt danh của tôi với mẹ mình, dùng giọng điệu hài hước để diễn tả địa vị tối cao của mẹ trong gia đình.

___Đây là đường phân cách Nại Nại___

Heluuu~~~ đây là hố mới của Nại, mong chờ mọi người nhảy hố???

Lưu ý: truyện Nại đọc đến đâu edit đến đó???



Manh Vật Đột Kích
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Manh Vật Đột Kích Truyện Manh Vật Đột Kích Story C1: Chương 1
10.0/10 từ 32 lượt.
loading...