Manh Thê Phúc Hắc
46: Giao Phó
Cẩn Dao ngồi nghiêm chỉnh ở bàn thống kê lại số liệu bênh án.
Lục Tử Dương đi xung quanh xem xét căn phòng của cô.
Nhìn chung thì cũng được, nội thất bày trí khá đơn giản, chỉ có một bộ bàn ghế sofa, một chiếc tủ, một bàn làm việc và mấy dụng cụ trong nghề.
Anh bị dáng vẻ nghiêm túc làm việc của Cẩn Dao thu hút.
Đây là lần đầu anh nhìn thấy cô chăm chú như vậy, liền không nhịn được mà trêu chọc cô.
Anh tiến lại gần chỗ cô, thì thà thì thầm bên tai cô.
- Bảo bối, em cần anh giúp không??
Hơi thở nóng ấm của anh phả thẳng vào tai khiến cô giật nảy mình.
Cô tức giận nhìn anh.
- Anh làm gì vậy??? Rảnh rỗi quá à??? Ra kia làm việc của anh đi, em bận lắm!
Dáng vẻ giận dỗi của cô càng khiến anh muốn trêu chọc cô hơn.
Nhưng anh biết nếu mình còn trêu cô nữa thì cô sẽ giận dỗi, không thèm nhìn mặt anh nữa, Diệp Thiên cũng sẽ nhân cơ hội mà cướp cô khỏi anh.
Anh đành ngoan ngoãn ngồi một chỗ đợi cô.
Diệp Thiên đang định đi tìm Cẩn Dao.
Cô không biết rằng bản thân sẽ gặp Lục Tử Dương, người sẽ phá hoại tâm trạng vui vẻ của cô lúc này.
Y tá phụ trách của Cẩn Dao đi bên cạnh nhìn cô vui vẻ như vậy thì chế độ hóng hớt liền được khởi động.
Cô ấy nhịn không được mà tò mò hỏi.
- Chị Diệp Thiên, có gì vui mà khiến tâm trạng chị vui như vậy???
Diệp Thiên ra vẻ thần bí.
Cô xoa xoa đầu cô nhóc trước mặt.
- Bí mật!
Cô y tá phụ trách lẽo đẽo theo sau Diệp Thiên, miệng không ngừng léo nhéo đòi cô kể cho nghe.
Diệp Thiên điềm tĩnh bước tiếp, bỏ ngoài tai hết những lời léo nhéo kia.
Lục Tử Dương đang thư thái lấy một cuốn sách ở trong tủ kính, nhưng anh không ngờ được đằng sau cuốn sách lại giấu đồ khác.
Anh thử lấy thêm một, hai cuốn nữa, thậm chí là ngăn để tài liệu.
Tất cả đằng sau chúng đều được giấu những quyển truyện tranh.
Anh nhìn tiêu đề vài cuốn.
" Tổng tài tại thượng, tiểu thư đỏng đảnh, chọc giận chủ tịch tổng tài, tôi bị ai đồ..xxx! Cẩn Dao, em đúng là..."
Anh lấy một cuốn truyện đi đến chỗ cô.
Anh nắm lấy cằm cô, quay mặt cô về phía mình, tay lắc lắc quyển truyện.
- Bác sĩ Diệp, em làm việc cũng chuyên nghiệp quá nhỉ.
Bảo bối trân quý của cô mà anh cầm lỏng lẻo như vậy?? Nếu nó mà có mệnh hệ gì thì cô nhất định sẽ chút giận lên anh đó.
Cô vội vã đòi lại trước khi tâm can bảo bối của cô có mệnh hệ gì.
- Giả cho em, nhanh lên.
Cô càng với, anh lại càng giơ lên cao.
Cô bị anh áp sát người, hai tay y lại chống xuống lưng ghế, khiến ngồi yên không nhúc nhích được nên dù có với tay thế nào cũng không tới.
Cô vì muốn nhanh chóng lấy lại tâm can bảo bối mà không tiếc bất cứ giá nào, liền đạp chân Tử Dương một phát mạnh.
Cô nhân lúc anh đau đớn mà lấy lại quyển truyện.
- Em?! Em muốn hại chết chồng mình chỉ vì một quyển truyện sao???
Cô nhìn xuống chân y, lúc đó cô không nghĩ gì nhiều nên dùng lực khá mạnh, chắc chắn đau lắm đó.
Cô hừ lạnh một tiếng.
- Ai mượn anh trêu chọc em.
Anh không nói lại cô nữa rồi.
Cô chưa bao giờ cãi theo một đạo lý nào khác, khiến cho đối phương không kịp trở tay.
Cánh cửa phòng mở ra, Diệp Thiên cùng cô y tá phụ trách bước vào.
Thấy cảnh tượng chuẩn bị phi lễ chớ nhìn trước mắt cô y tá phụ trách liền lấy tay che mắt lại, Diệp Thiên thì ngược lại, cứ thế ngang nhiên bước vào.
- Khụ khụ! Đây là nơi công cộng, xin Lục tổng Tự Trọng.
Diệp Thiên có tình nhấn mạnh hai chữ cuối để đối đầu với Lục Tử Dương.
Chỉ cần có cơ hội, cô sẽ khoing ngần ngại mà ra sát chiêu để y tức chết.
Cô không muốn phải gọi Lục Tử Dương bằng hai tiếng anh rể lắm nhưng đây lại là quyết định của chị cô nên cũng chỉ đành miễn cưỡng làm người một nhà với y thôi.
Lục Tử Dương bị họ làm phiền thì có chút bực bội.
Anh cố nặn ra một nụ cười trên mặt, đứng thẳng người dậy.
Hai người họ vừa chuẩn bị một cuộc đấu khẩu thì Cẩn Dao đứng bật dậy.
Mặt cô không chút biểu tình, gõ gõ tập tài liệu.
- Hai người cứ ở đó mà đấu khẩu đi, em phải đi gặp viện trưởng rồi.
Cẩn Dao cứ thế bước ra ngoài, không thèm đoái hoài gì đến họ nữa.
Cẩn Dao vừa đi căn phòng tĩnh lặng đến lạ thường.
Trong căn phòng, ba người không thèm nói với nhau lấy một câu.
Thỉnh thoảng cô y tá lại liếc nhìn Lục Tử Dương rồi quay sang nhìn Diệp Thiên, cô ấy không dám phát ra lấy một tiếng động, ngồi im không dám nhúc nhích.
Lục Tử Dương và Diệp Thiên nhìn nhau với ánh mắt hình viên đạn, không ai chịu thua ai.
Cẩn Dao ở phòng của viện trưởng bàn việc mất khá nhiều thời gian.
Cô ngồi nghe mấy cái số liều mà cả người cứ uể oải hết ra.
Đây là lí do cô ghét phải đi làm đầu năm, vừa phải làm nhiều việc hơn so với thường, lại phải đem mấy số liệu bệnh án của năm cũ đến xem lại cùng với viện trưởng.
Đối với cô việc này giống như hồi xưa phải đi học mà học mấy tiết toán học hoặc tiết ngữ văn liên tiếp vậy, vô cùng chán nản.
- Viện trưởng, ngài uống trà gì để cháu pha nè!
Viện trưởng vô cùng tập trung xem kĩ từng bệnh án một nên cũng chỉ trả lời qua loa là ông uống loại nào cũng được.
Cẩn Dao như với được vàng, vội vã đi pha trà.
Cô cuối cùng cũng thoát khỏi mấy con số, con chữ nhàm chán đó rồi.
Cô lấy ra một túi trà nhỏ từ trong chiếc túi ở bên eo của chiếc áo blouse.
Cô lúc nào cũng sẽ đem theo mấy túi trà phiên bản nhỉ bên mình với nhiều loại khác nhau.
Bởi vì khi nào cô rảnh sẽ đem ra uống cho cơ thể thoải mái mà nếu là trà thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến sức khoẻ của các bạn nhỏ nên cô cũng có thể chia sẻ với họ.
Cô tung tăng đi đến vòng nghỉ để lấy nước nóng, nhưng không ngờ được bản thân sẽ nghe được chuyện không lên nghe.
- Tôi thấy vị bác sĩ Diệp Cẩn Dao kia chắc chắn là được bao nuôi nên mới có được đặc quyền như thế.
Làm gì có ai mà làm bác sĩ mà chỉ đi làm có ba, bốn buổi trong một tuần chứ!
Một cô y tá khác vội vã bật lại cô ta.
Rõ ràng cô ta không hiểu gì về bác sĩ Diệp Cẩn Dao của bọn cô mà lại cứ nói lung tung.
- Cô mới vào lên không biết thôi! Diệp Cẩn Dao, cô ấy có đặc quyền như vậy là nhờ thực lực của bản thân đấy.
Nghe thông tin nội bộ thì ngày xưa cô ấy đã dũng cảm viết đơn cho sếp lớn của bệnh viện để có được đặc quyền như hôm nay đó.
Lúc đầu thì sếp voi cùng tức giận, lúc đó cô ấy rõ ràng chỉ mới là một cô bác sĩ mới tốt nghiệp đại học vậy mà lại dám ngang ngược như vậy.
Nhưng không biết cô ấy đưa ra điều kiện gì mới sếp mà sếp đích thân chứng kiến tài năng y thuật của cô ấy trong một ca mổ khó đó.
Vì không an tâm nên sếp có cho viện trưởng làm bác sĩ phụ nhưng sau khi chứng kiến xong thì sếp đã đồng ý luôn điều kiện của cô ấy đó.
Cô y tá kia liền cau mày, cô ta vẫn không cam chịu.
- Có ai chứng kiến đâu mà chắc chắn đó là sự thật.
Cô y tá lúc nãy liền thở dài, không ngờ cô ta lại cố chấp như vậy.
- Thật ra khi đó tôi và mấy người khác cũng trong phòng mổ đó đó.
Rõ ràng đó là một ca mổ khó, chỉ cần sơ xuất một chút thôi là sẽ khiến bệnh nhân mất mạng đó.
Vậy mà cô ấy không cần ai nhắc nhở một điều gì hết, tự mình hoàn thành.
Khi mới xin vào đây, cô ấy cũng đã làm viện trưởng há hốc mồn vì y thuật thâm sâu của mình đó.
Cô ta nhất quyết không chịu tin.
Mà không tin cũng đúng, một người trẻ tuổi như vâyh sao có thể có y thuật thâm sâu đến thế, huống hồ Cẩn Dao cũng không phải thiên tài.
- Thắc mắc chuyện gì thì cứ trực tiếp đến hỏi thôi có phải nhanh hơn không??
Cẩn Dao xuất hiện đằng sau khiến cô ta giật mình.
Cô ta bắt đầu chột dạ, không dám đối mặt với Cẩn Dao, cứ cúi gằm mặt xuống.
Cô y tá còn lại lên tiếng để phá đi bầu không khí ngượng ngùng này.
- Cẩn Dao, em...!
Cẩn Dao nhìn cô ấy, nở một nụ cười rực rỡ.
- Bác sĩ Sở, chị yên tâm! Em biết nên làm thế nào, em sẽ không gây ra chuyện gì đâu.
Cô ta vì chột dạ mà tìm lý do rời đi, cô y tá còn lại cũng chỉ đứng nói vài ba câu với Cẩn Dao rồi đi làm việc của mình.
Cẩn Dao không bị mấy câu nói kia phá huỷ cảm xúc.
Cô vẫn vui vẻ pha trà cầm đến cho viện trưởng thưởng thức.
Viện trưởng đang tập trung làm việc thấy cô để tách trà xuống thì cũng thuận tay lấy luôn tách trà.
Ông nhâm nhi một chút liền to mắt ngẩng lên nhìn cô.
Lần đầy tiên ông uống loại trà như này, có vị ngọt mà không quá ngấy, uống vào miệng có cảm giác thơm mát.
- Đây là loài trà gì vậy???
Cô uống trà mà như uống nước, uống nguyên một hớp to.
Cô cầm lấy một tập bệnh án rồi mới trả lời viện trưởng.
- Là trà Diệp Thiên làm đó.
Được làm từ hoa oải hương đó! Rất tốt cho sức khoẻ nha.
Cô cười đắc ý nhìn viện trưởng, khuôn mặt cô còn có chút khiêu khích ông.
Tuy mặt là vậy nhưng cô vẫn lấy hai túi trà nhỏ trong túi xách đưa cho ông.
Cô không nói gì mà tiếp tục xem bệnh án.
Cô muốn xem nhanh một chút để còn nghỉ ngơi sớm.
Ngược lại với không khí trong phòng viện trưởng, phòng cô vẫn im thim thít không một tiếng động mà chỉ có hai ánh mắt nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương vậy, một ánh mắt thì vô cùng bối rối không biết nên làm gì nữa.
Sau một hồi im lặng, Diệp Thiên lại là người lên tiếng trước.
- Tối nay đi dự tiệc ở chỗ Mạc Yên, anh nhất định phải bảo vệ tốt cho chị tôi đó.
Nếu chị ấy mà bị tổn thất gì thì tôi sẽ méc ba mẹ để giảm ấn tượng của anh trong mắt họ đó! Để anh không còn cơ hội làm anh rể của tôi nữa.
Manh Thê Phúc Hắc