Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn Vợ! Em Đừng Hòng!
Chương 156: 156: Không Đấu Lại Anh
Lộ Nguyên Hầu nhìn chằm chằm đỉnh đầu của tiểu Beta nào đó một lúc lâu.
Lâu đến mức Hạ Mễ Chúc muốn run sợ trong lòng thì mới nghe hắn nói: “Ừm.”
Lời này vừa ra đã thấy hắn một phát nâng lấy mông cậu bước xuống giường, cứ thế đi ra ngoài.
Hạ Mễ Chúc nào dám rên tiếng nào, hai tay ôm cổ đồng thời úp mặt vào mái tóc hắn cho đỡ xấu hổ.
“Ủa đó là?”
Bên ngoài có người ngờ vực hô lên, Hạ Mễ Chúc chỉ kịp nghe hắn hỏi một câu nữa thì bị Lộ Nguyên Hầu chẳng thèm quan tâm ánh mắt của ai mà bế đi mất.
Hắn nói: “Lộ tướng đang bế ai kia?? Mắt tôi không có nhìn sai chứ??”
Người bên cạnh có vẻ hiểu rõ mà giải đáp cho hắn: “Ông nhìn không sai, đúng là Lộ tướng.”
“Vậy hắn đây là có niềm vui mới?”
Ở nơi này lâu ngày ai cũng dễ bị nghẹn, vậy nên người kia lời nói dù có chút hóng hớt nhưng chẳng thấy chuyện này có gì sai trái.
Cũng chỉ là vui chơi, người kia ông ta nhìn ra được là Beta, vậy càng không cần để ý nhiều.
Nam nhân ai chẳng có niềm vui ở ngoài.
“Ông nói bậy gì đó!”
Người bên cạnh lập tức nạt ông ta.
Cũng không đợi ông ta một mặt khó hiểu hỏi mà nói luôn: “Đó là Lộ phu nhân.”
“Ông nên đi bổ túc lại thông tin của Lộ phu nhân đi, tránh để truyền sai tin tức ra ngoài, chọc giận ngài ấy là tiêu đời đó.”
“Lộ phu nhân??? Thật hả?”
“Lộ phu nhân nghe nói là vừa sinh thêm cho Lộ tướng hai đứa nhỏ nữa.
Đáng lẽ lúc này không nên có mặt ở đây mới đúng…”
Người kia sờ cằm trầm ngâm nói.
Sau đó tuy tin tức Lộ tướng có niềm vui mới không có lộ ra nhưng ngược lại tin Lộ phu nhân đã đến tiền tuyến lập tức tuôn trào không sao ngăn lại được.
Người trong trạm cứu trị ở thời điểm hai người đi ra đã tựa như cái chợ vỡ mà bàn tán xôn xao không thôi.
Nhưng họ cũng giống người đàn ông kia, được người biết rõ phổ cập cho, thế này mới vỡ lẽ thiếu niên kia là bạn đời của Lộ tướng.
Bảo sao mà ngài ấy lại trở nên như vậy… Quan trọng nhất Hạ Mễ Chúc còn là đệ tử chân truyền của Mạc Thanh.
Họ thế mới biết bạn đời của Lộ tướng còn có một tầng thân phận như vậy nữa.
Chuyện Hạ Mễ Chúc đến tiền tuyến Giang Tấn lại chẳng kịp biết.
Bởi vì hắn đang quật lộn với kỳ mẫn cảm của mình nên tận mấy ngày sau mới biết được.
Lúc này hắn còn chẳng sống yên ổn được trước nguy cơ cái mông sẽ nở hoa vì người đàn ông tựa như hồ ly trước mặt nữa kìa.
Tại sao không phải là mông người kia nở hoa mà lại là hắn? Đơn giản bởi vì Giang Tấn đánh không lại anh ta chứ sao!!!.
“Em muốn tôi vác em đi hay ngoan ngoan đi theo tôi?”
Vệ Kiêu chặn người ở góc lều trại, cặp mắt hồ ly kia nguy hiểm nheo lại nhìn Giang Tấn bị ép đến không thể lùi được nữa mà hỏi.
“Sao anh phải như vậy?”
Giang Tấn bất đắc dĩ vạn phần mà nhìn hắn hỏi.
Có lẽ bởi vì thái độ của Giang Tấn mà Vệ Kiêu không có hùng hổ dọa người nữa nhưng không hề có ý buông tha cho hắn.
Ngược lại hắn nói: “Em một người đàn ông Alpha, nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ?”
Giang Tấn nghe mà muốn phun tào.
“Tôi không phải là người tùy tiện.”
“Vậy nếu tôi nghiêm túc thì sao?”
Giang Tấn tưởng mình nghe lầm mà mở to mắt nhìn anh ta.
Nhưng dù không nghe lầm thì hắn cũng không hiểu được hoàn toàn ý của anh ta.
Nghiêm túc? Nghiêm túc cái gì? Là nghiêm túc mà hắn nghĩ đến sao?
Nhưng làm sao có thể?
Cho dù hắn chấp nhận được hai Alpha gì gì đó với nhau, cũng chấp nhận được hắn sẽ nằm dưới, thế nhưng… Thế nhưng Vệ Kiêu không có khả năng sẽ nghiêm túc với hắn đi?
“Em đừng có lại chọc tức tôi.”
Trước khi Giang Tấn mở miệng, Vệ Kiêu đã chặn đầu nói, còn nguy hiểm mà nhìn hắn.
“Tôi chọc tức anh hồi nào? Tôi chỉ là muốn nói sự thật thôi.”
Giang Tấn bó tay với hắn.
“Một người đàn ông như tôi không muốn suốt ngày nghe người ta nói tôi liên tục bị người nhà gò ép chuyện hôn nhân đại sự.”
Vệ Kiêu lại ép sát thêm một bước: “Tôi thích ai thì thích, muốn nghiêm túc với ai thì nghiêm túc thế đó.”
Giang Tấn nghe hắn nói mà không biết nên phản ứng thế nào mới phải.
Không phải hắn không tin Vệ Kiêu sẽ có gan mặc kệ Vệ gia mà làm theo yêu thích của mình.
Chỉ là… Hắn thật sự được anh ta yêu thích như vậy sao?
“Tôi không biết tại sao anh lại có sở thích quái lạ còn chấp nhất với tôi như vậy… Nhưng anh cũng đừng nói anh yêu thích tôi đến mức đó.”
Giang Tấn nói đến đây thì tỏ vẻ bất lực không muốn tranh cãi nữa mà nói: “Thôi đi, tôi cũng không có coi trọng tự tôn của Alpha đến như vậy.
Chỉ cần không có đau đớn, cho anh làm cũng chẳng sao, xem như là pháo hữu đi.”
Hắn nói nghe thật nhẹ nhàng, lại không biết lời này có bao nhiêu chọc điên Vệ Kiêu.
Kết quả…
“Này! Anh…”
“Em câm miệng!”
“…”
Giang Tấn tắt tiếng trước cơn giận dữ vô cớ của người này.
Không phải hắn đã thỏa hiệp rồi sao? Sao người này còn nổi điên như vậy?
Hắn cứ như vậy bị người mạnh bạo kéo về phòng của anh ta.
Mấy lần hắn loạng choạng đến nổi muốn đập mặt vào lưng Vệ Kiêu, còn rước theo một đóng ánh mắt tìm tòi của người khác mới bình yên về đến phòng.
Nhưng hắn lại nhanh chóng bị kéo vào một cơn cuồng phong bão lũ khác trước khi kịp đứng vững gót chân trong phòng người kia.
“Hừ…”
Giang Tấn bị người đè lên cửa phòng mà tấn công một cách mạnh bạo như vậy, tin tức tố Alpha bởi vì gần đến kỳ mà dễ dàng xao động lập tức bị gợi ra, bùng nổ trong không gian nhỏ thô sơ dành cho những người thợ mỏ lúc trước.
Nơi này chỉ có những lãnh đạo cao tầng mới được ở, hơn một nữa còn lại đều được trưng dụng làm trạm cứu trị.
Thời điểm mùi máu tươi chui vào mũi cùng vị tanh tràn trong khoang miệng cùng lúc với cảm giác đau nhói trên môi, Giang Tấn hiểu được môi hắn bị người này cắn rách rồi…
“Anh không thể nhẹ nhàng chút được không?”
Giang Tấn hàm hồ nói sau khi giành lấy được chút không gian từ trong nụ hôn này của Vệ Kiêu.
“Vậy thì em đừng có chọc điên tôi lên!”
Một tay Vệ Kiêu giam cầm hai tay Giang Tấn lên đỉnh đầu, nghiến răng nghiến lợi quát vào mặt hắn.
Giang Tấn bị nạt đến ngớ ngẩn.
Hắn chọc người này hồi nào nữa… Sao hắn không biết nhỉ?
Kỳ mẫn cảm của hắn đến rồi, là bị người này kích cho phát ra.
Vậy mà anh ta còn hung dữ với hắn… Giang Tấn cảm thấy uất ức không chịu được.
“Anh còn bất mãn cái gì nữa? Cái mông của tôi cũng sắp bị anh phá rồi còn gì…”
“…”
Vệ Kiêu bị lời nói và biểu tình của hắn làm cho cứng họng, cơ mà trái tim cũng bị khều cho một cái, rung rinh rung động không ngừng.
Hắn không nhịn được hỏi: “Vậy tại sao lại cho tôi làm?”
Hỏi rồi hắn càng bức thiết muốn biết.
Hắn chưa từng nghĩ người này lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy.
“Tôi không đấu lại anh chứ sao.”
Giang Tấn bệt miệng nói.
Pheromone của hắn đã gần như bao trùm lấy mọi không gian trong phòng.
Mùi nước biển nữa mặn nữa tanh lại còn mang theo sự mênh mông vô bờ bến như bất chấp mọi cản trở mà xâm lấn nơi nghỉ chân của một Alpha khác và cả bản thân người đó.
Ngược lại là chủ nhân của căn phòng có vẻ bình chân như vại trước mùi vị kia, tin tức tố chưa từng thoát ra dù chỉ một chút, cũng chẳng bị nó làm cho khó chịu..
Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn Vợ! Em Đừng Hòng!