Mạng Không Còn Lâu

Chương 64

151@-
Lục Văn Tây cầm điện thoại di động xem Wechat, có chút hoảng hốt. Hôm nay anh cố ý tránh Weibo, không muốn nhìn thấy tin tức về Hứa Tĩnh Không, rất sợ xem rồi sẽ cảm thấy khó chịu.

Kết quả chỉ xem vòng bạn bè cũng có người nhắc tới chuyện Hứa Tĩnh Không.

Anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi, khoảng tầm bốn chục phút thì Doãn Hàm Vi và Lâm Hiểu xách đồ mua được lên xe, xe tiếp tục chạy đi.

Anh Lưu không đi đường vòng, trực tiếp trở về căn hộ ở ngoại ô, sau đó Lục Văn Tây, trợ lý và thợ trang điểm lên lầu, thoạt nhìn không có gì bất ổn. Không bao lâu sau thì trợ lý và thợ trang điểm xuống xe quay về nhà, chỉ để lại một mình Lục Văn Tây ở nhà.

Lão Đạt sắp xếp vài học trò tới, có người ở lại đây canh chừng, có người theo hắn tới căn phòng cho thuê, từ cửa sổ quan sát nhà Lục Văn Tây.

...

Lục Văn Tây về tới nhà liền kéo hết rèm cửa lại, sau đó mở đèn.

Hứa Trần đứng trong phòng, thấy Lục Văn Tây làm vậy thì có chút do dự, đang định vào phòng bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn thì bị Lục Văn Tây kéo lại.

"Đây là nơi đám chó săn thích chụp nhất, bởi vì anh chỉ ở lại ngắn hạn, hơn nữa không có tính toán yêu đương gì cả, vì thế phòng bếp căn bản không có thứ gì che đậy, rất có thể bọn họ đang ở trong một căn phòng có thể quan sát nhà bếp." Lục Văn Tây nói xong thì đi vào phòng bếp, đột nhiên cảm thấy nơi này thật chướng mắt.

Hứa Trần chỉ có thể ủy khuất đứng trong phòng khách.

Lục Văn Tây thở dài một hơi, xua tay với một hướng: "Muốn ăn thì tới giúp nè."

Sau đó Hứa Trần nhìn thấy Lục Văn Tây lần lượt đưa đồ qua, sau đó phần lớn đồ vật đều biến mất...

"Bọn họ ở đây hả?" Hứa Trần thật sự kinh ngạc.

"Em không biết à?"

Hứa Trần hơi nhíu mày, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi, tựa hồ đang tự hỏi mấy ngày nay mình sinh hoạt ở đây liệu có bị đám quỷ nhỏ này nhìn lén hay không.


Lục Văn Tây thì nhìn về phía Đặng Huyên Hàm, nhỏ giọng hỏi: "Bọn chị không có nhìn lén bạn trai tôi tắm đấy chứ?" Nếu có, Lục Văn Tây nhất định sẽ xé nát đám quỷ này.

"Ai dám chứ? Theo cậu ta vào nhà đã là ôm quyết tâm liều chết rồi, dù sao thì bên cạnh cậu ta đều là sát khí, đụng tới thì cả người liền khó chịu." Đặng Huyên Hàm trả lời, đồng thời đi vào phòng bếp hỗ trợ rửa rau.

Lục Văn Tây ở phòng bếp tìm nồi, lại lôi lò vi sóng tới phòng ăn, hỏi tiếp: "Mấy ngày nay em ấy..."

"Người nào đó từng nói không cần tui giúp, tự mình có thể biết được, dù sao cũng là bạn trai của người ta."

Lục Văn Tây lập tức ngậm miệng, nhìn nhóm quỷ nhỏ vui sướng rộn rã ở trong phòng, cứ cảm thấy bóng đèn hơi nhiều.

Hứa Trần cũng thế, ánh mắt vẫn luôn đảo quanh trên người Lục Văn Tây, thế nhưng thấy Lục Văn Tây vẫn luôn bận rộn, lại sợ bị chụp hình có bóng người ở trong nhà Lục Văn Tây, vì thế không dám đi qua.

Bữa lẩu này là năm quỷ trong phòng hợp tác nấu, thật ra chính là rửa đồ ăn, rửa nồi, sau đó bày đồ.

Lục Văn Tây nắm tay Hứa Trần đi tới trước bàn ăn, chỉ mặt bàn hỏi: "Em có thể nhìn thấy mấy thứ đó không?"

Hứa Trần lắc đầu: "Đều bị anh đưa tới âm phủ cả rồi."

"À... không sao, chốc nữa anh đút cho em ăn."

Sau đó anh nghe thấy Hứa Trần nặng nề nuốt một ngụm nước miếng, sau đó gật đầu: "Ừ."

Năm quỷ rất vui vẻ, có thể ăn lẩu đỡ thèm, vì thế loay hoay khí thế ngất trời, không bao lâu thì bắt đầu ăn.

Lục Văn Tây ngồi ở bên cạnh Hứa Trần, bởi vì Hứa Trần không thu lại sát khí nên năm quỷ ngồi tránh ở một bên bàn khác, hai bên không liên quan tới nhau.

Lục Văn Tây lấy cái khay nhỏ, giúp Hứa Trần pha đồ gia vị, sau đó tự mình gắp đồ ăn và thịt đặt vào chén của Hứa Trần, sau khi chấm nước chấm thì tự mình đút vào miệng Hứa Trần.

Nhóm quỷ vốn đang vui vẻ ăn lẩu, lúc này âm thanh chợt giảm bớt, sau đó Đặng Huyên Hàm trực tiếp cầm chai rượu cạch một tiếng nặng nề đặt lên bàn: "Hai người có biết xấu hổ không hả, ngược cẩu thế mà coi được à?"


Lục Văn Tây chỉ liếc nhìn Đặng Huyên Hàm một cái, không quá để ý, tiếp tục đút thức ăn cho Hứa Trần: "Sao chứ, tôi không ăn được nhiều, lẽ nào không được đút cho bạn trai à? Thích thì ăn, không ăn thì cút đi!"

Hứa Trần cũng đoán được là bọn họ bị cười nhạo, có chút ngượng ngùng nói: "Không có gì, để em tự ăn."

"Không, anh đút em ăn, nhìn em ăn anh còn thỏa mãn hơn tự mình ăn." Nói xong còn giơ tay lên nhéo nhéo cằm Hứa Trần hai cái, nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của Hứa Trần, thấy thế nào cũng thực thuận mắt.

"Chị Đặng, chúng ta đừng để ý tới bọn họ! Cứ mặc bọn họ ân ái đi, chúng ta ăn hết thịt luôn, nè, em lột tôm cho chị." Quỷ thiếu nữ nói, fan chân ái thế mà đã rời trận doanh rồi.

Đặng Huyên Hàm uống một ngụm rượu, cảm thấy thực vui sướng, vì thế không tính toán với Lục Văn Tây nữa, chỉ hỏi: "Tôi thấy tử khí của cậu giảm bớt một chút, Đỗ Mạt kia luân hồi rồi à?"

Lục Văn Tây ngẩn người, sau đó nhìn lại tử khí trên người mình, quả nhiên đã nhạt đi một chút.

Anh đoán hẳn là Đỗ Mạt đã biến thành nhân cách khác, oán hận được hóa giải nên đã lựa chọn luân hồi, vì thế anh mới giảm bớt tử khí.

Điều này làm tâm trạng của của anh trở nên hỏng bét, không đút cho Hứa Trần nữa, chỉ gắp đồ ăn, sau đó kể lại chuyện mấy ngày nay.

Lục Văn Tây nói xong, người và quỷ trong phòng đều im lặng, hướng phát triển này thật sự vượt quá tưởng tượng của bọn họ.

Đặng Huyên Hàm là người đầu tiên nói lảng sang chuyện khác: "Thế cậu đã cảm nhận được cảm giác của Triệu Dương sau khi bị người ta lừa chưa?"

"Hả?" Lục Văn Tây sửng sốt.

"Trong tình tiết không phải có một đoạn Triệu Dương lỡ mất lần gặp mặt cuối cùng với mẹ vì phá án à, kết quả cuối cùng phát hiện người mà mình giúp đỡ lại là một đám khốn khiếp tự giết hại lẫn nhau, lần cố gắng này căn bản chỉ là vô ích. Trong lòng hắn có lẽ giống như cậu, bị đè nén ngột ngạt, có điều tính cách hai người không giống nhau, vì thế bây giờ cậu có thể hiểu được tâm trạng của Triệu Dương, sau đó nhập tính cách của Triệu Dương vào thì có thể diễn tốt." Đột nhiên Đặng Huyên Hàm nghiêm túc như vậy làm Lục Văn Tây có chút không được thoải mái.

Anh nghĩ lại một chút, quả thực có chuyện như vậy, vì thế liền hỏi: "Lẽ nào chị đã sớm nhìn ra nhưng không nói cho tôi biết?"

"Tôi làm gì lợi hại như vậy chứ? Chuyện hai nhân cách này thật sự quá hiếm thấy, tôi chỉ cảm thấy chuyện này có kỳ hoặc nhưng lại không thể nói nên lời, chỉ có thể để cậu tùy ý làm, dù sao cũng là cậu đang tự cứu mình, tôi không thể ngăn cản, cậu nói xem có đúng không?" Đặng Huyên Hàm nói, sau đó phất tay với Lục Văn Tây: "Cho tôi điếu thuốc đi."

Lục Văn Tây trực tiếp ném gói thuốc qua cho Đặng Huyên Hàm, đồng thời hỏi: "Lần trước không phải tôi mua cho chị một gói rồi à?"


"Trở thành quỷ buồn chán lắm, cả ngày chẳng có gì để làm, lại không cần để ý tới cơ thể, hút hơi nhiều." Đặng Huyên Hàm nói xong thì rút ra một điếu thuốc, nhận bật lửa Lục Văn Tây đưa qua, châm thuốc.

Hứa Trần quan tâm tới chuyện khác: "Hàn Dục kia... không nói chuyện gì khác chứ?"

"Không có, chỉ là thầy bắt quỷ nhận tiền làm việc, cứ để hắn tìm giúp đi, chúng ta có thể đỡ tốn công một chút, anh cũng sống lâu thêm một phen, có lẽ hai chúng ta có thể bên nhau đến già."

Bên nhau đến già.

Hứa Trần nghĩ cũng không dám nghĩ, nghe thấy từ này lại bắt đầu chìm vào nặng nề.

Lục Văn Tây không chú ý tới, vẫn còn đang cùng Đặng Huyên Hàm trò chuyện về chuyện của Đỗ Mạt, và cả chuyện nhập vai Triệu Dương, chuẩn bị nắm giữ nội tâm nhân vật. Trò chuyện vui vẻ, còn cùng Đặng Huyên Hàm tới phòng khách diễn thử một phen, sau đó quay trở lại ăn tiếp.

Đặng Huyên Hàm ăn vui vẻ, uống hơi nhiều, đứng dậy cởi nút phía sau của áo lót, giẫm lên ghế lớn giọng hô một câu: "Không say không nghỉ!"

Bốn quỷ khác cũng đặc biệt hưng phấn phối hợp, gào theo: "Không say không nghỉ!"

Lục Văn Tây nhìn nhóm "quỷ say" thật sự này, không còn gì để nói, ôm lấy Hứa Trần ở bên cạnh không nói lời nào, ngày mai còn phải quay phim, không thể hồ đồ theo đám quỷ này.

Nháy mắt ôm lấy Hứa Trần, thế giới thanh tịnh...

Hứa Trần giơ tay lên nắm lấy tay Lục Văn Tây, nắm thật chặt, không chịu buông tay.

Anh tiến tới bên tai Hứa Trần, lười biếng gọi một tiếng: "Tướng công."

Cơ thể Hứa Trần run lên một cái, sau đó giả vờ trấn định nhìn thoáng qua đồng hồ trong phòng khách, tiếp đó trả lời: "Không còn sớm nữa, chúng ta..."

"Được, cứ để bọn họ hồ đồ đi, chúng ta vào bên trong." Lục Văn Tây vừa nói vừa đứng dậy, đẩy Hứa Trần vào phòng ngủ, đóng cửa sổ, cố ý buông Hứa Trần ra nhìn về phía phòng ăn, xác định không có quỷ nào theo vào mới khóa trái cửa phòng.

Vào phòng ngủ, đèn còn chưa mở thì Lục Văn Tây đã bị người ta đè lên ván cửa, nghênh đón một nụ hôn gấp gáp.


Hứa Trần trước mặt mọi người là quân tử.

Sau lưng thì...

Trong phòng ngủ không tới mức đưa tay không thấy ngón, hơi thích ứng một chút thì vẫn có thể thấy được hình dáng đại khái, trong đêm tối yên tĩnh đột nhiên biến thân thành thú dữ, mang theo một chút ngang ngược, còn có chút gấp gáp.

Lục Văn Tây phối hợp ôm lấy cổ người yêu, đáp lại nụ hôn nồng nhiệt này, hé miệng, nghênh đón đầu lưỡi mềm mại ấm áp tiến vào trong miệng, sau đó bị càn quét.

Hơi thở dây dưa không rõ.

Hô hấp rối loạn, từ khoảnh khắc bắt đầu nụ hôn này thì đã không còn quy luật, chỉ còn có nhau.

Tất cả nhớ nhung hóa thành một nụ hôn làm người ta say mê, Lục Văn Tây ngậm đầu lưỡi Hứa Trần, nuốt nước miếng một cái, đột nhiên nếm được một chút vị ngọt.

Rất ngọt... người yêu giống như kẹo ngọt thơm ngon tỏa ra hương vị mê người, muốn nhấm nháp càng nhiều hơn.

Áo của anh vốn bỏ trong thùng, lúc này cũng bị kéo ra, bàn tay lần vào trong quần áo mang theo nhiệt độ lạnh như băng của Hứa Trần làm người ta nổi da gà. Lục Văn Tây hơi co rụt người lại, lần đầu tiên nghĩ rằng bị người ta chạm lại thoải mái đến vậy.

Mọi nơi trên cơ thể đều muốn bị chạm vào.

Tất cả tình cảm đều không kiềm chế được, chỉ muốn phóng hết ra ngoài, muốn giao hết tất cả cho đối phương, cơ thể này, tình yêu này và cả quãng đời còn lại.

Lúc bé Tây Tây bị Hứa Trần đụng chạm, Lục Văn Tây ngừng nụ hôn này, cười khẽ dùng môi cọ xát tai Hứa Trần hỏi: "Trước đó không phải em nói không muốn xem nó à? Bây giờ sờ nó làm gì?"

"Muốn làm anh thoải mái."

"Em tiến vào nơi này thì anh sẽ càng thoải mái hơn." Lục Văn Tây kéo tay Hứa Trần chỉ dẫn tiến ra phía sau, Hứa Trần rụt lại, Lục Văn Tây còn tưởng Hứa Trần không muốn đụng tới phần trĩ, kết quả lại bị Hứa Trần vác lên, sau đó trực tiếp ném lên giường.

Cơ thể Lục Văn Tây bị nệm giường bật lên một chút, vừa mới nằm ổn thì Hứa Trần đã áp tới, hai tay chống bên người, cúi đầu nhìn anh.

[hết 64]
Mạng Không Còn Lâu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mạng Không Còn Lâu Truyện Mạng Không Còn Lâu Story Chương 64
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...