Mạng Không Còn Lâu

Chương 51

309@-
Lục Văn Tây uống thuốc xong, Hứa Trần cầm chén đi, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Tôi tắm cùng anh."

Có thể bởi vì ánh mắt Hứa Trần quá chân thành quá tha thiết, cũng có thể vì thái độ nghiêm túc của Hứa Trần, nhìn không ra có chỗ nào không thích hợp nên Lục Văn Tây thoáng chốc có chút kinh ngạc thất thần, sau đó hàm hồ lên tiếng đáp ứng, một lần nữa không giữ nguyên tắc.

Vốn đã định sẽ giữ một khoảng cách, cho đến khi hoàn toàn hết hi vọng.

Lúc tình hồn lại thì Hứa Trần đã bưng chén thuốc đi rồi.

Trong đầu Lục Văn Tây đột nhiên xuất hiện một câu quảng cáo: Hoàn toàn tinh khiết, không ô nhiễm, không thêm chất phụ gia.

Hứa Trần làm người ta có cảm giác là người hiền lành, hơn nữa còn đặc biệt thuần khiết. Nghĩ cái gì trong lòng cậu cũng sẽ biểu hiện ra như vậy, sẽ không quanh co lòng vòng, cũng không khôn khéo sành đời như đại đa số mọi người, giống như trời sinh không biết cách thức ở chung với người khác.

Nói một là một.

Đã đáp ứng thì nhất định sẽ làm được.

Tâm không xấu, thậm chí còn rất hiền lành, chỉ vì một ít từng trải mà trở nên trầm mặc, ít nói mà thôi. Bởi vì lúc nhỏ bị ngăn cách với xã hội nên trông cậu thoạt nhìn rất ngây ngô, thiếu đi vị đời, đặc biệt thoát tục, cũng không dễ tiếp cận.

Càng thấu hiểu Hứa Trần thì lại càng đau lòng, cũng càng yêu thích hơn.

Nếu như lúc ban đầu vì dáng dấp Hứa Trần không tệ, cộng thêm làm Lục Văn Tây có cảm giác an toàn nên anh mới yêu thích thì bây giờ anh thích Hứa Trần chính vì sự đơn giản của cậu, sự chân thành của cậu...

Anh nhịn không được lại thở dài một hơi.

Cầu mà không được có lẽ chính là tâm tình này đi?

Không cam tâm, tiếc nuối, còn có chút khổ sở.

Lúc tắm, cả hai người đều thực trầm mặc.

Lục Văn Tây nhảy vào bồn tắm tốc chiến tốc thắng, Hứa Trần ở bên cạnh cầm máy tính bảng ngồi xem, màn hình là cảnh sắc Hồng Kông, là tư liệu Lục Văn Tây tìm kiếm trước đây, một chân gác lên thành bồn tắm. Đến khi Lục Văn Tây mặc áo choàng tắm, Hứa Trần liền trực tiếp đi ra ngoài.

Sau khi chỉnh lý ổn thỏa, Lục Văn Tây từ trong tủ lạnh lấy ra ba tấm mặt nạ dưỡng da, đưa cho Đặng Huyên Hàm cùng Hứa Trần mỗi người một tấm, sau đó hai người một quỷ ngồi song song trên ghế sô pha đắp mặt nạ.

Này quả thực là một loại thể nghiệm kỳ diệu.

"Đây là lần đầu tiên tôi không rửa mặt mà đắp mặt nạ a." Đặng Huyên Hàm đắp mặt nạ lên mặt, nhắm mắt lại, dáng vẻ rất thích thú.

"Muốn thì tôi có thể dùng máu rửa mặt giúp chị, thật không hiểu vì sao nước trong chai nước suối là nước bình thường mà nước từ vòi chảy ra lại là máu, sau này chẳng lẽ tôi chỉ có thể đun nước khoáng để tắm?"

"Chắc vậy."

"Aiz." Nghĩ tới thôi Lục Văn Tây đã cảm thấy thực phiền.

Hứa Trần cầm mặt nạ dưỡng da, dáng dấp có chút mê man, tựa hồ đang đợi Lục Văn Tây đắp trước để làm mẫu cho mình.

Lục Văn Tây nhìn Hứa Trần, thấy dáng dấp con cừu nhỏ đáng thương của đối phương thì một lần nữa nhẹ dạ, anh đi tới trước mặt Hứa Trần, xé túi ngoài, lột mặt nạ ra, sau đó đắp lên mặt Hứa Trần.

Hứa Trần theo bản năng nhắm mắt lại, có chút bị nhiệt độ lạnh lẽo của mặt nạ kíƈɦ ŧɦíƈɦ co rúm một chút, thế nhưng cũng không né tránh.

Lục Văn Tây cẩn thận đắp mặt nạ lên mặt Hứa Trần, trong lúc điều chỉnh mặt nạ thì ngón tay cách lớp mặt nạ chạm vào mặt Hứa Trần, sau đó nhìn dáng vẻ nhắm mắt của đối phương mà ngẩn người.

Giống như... đang chờ anh hôn vậy.

"Ây za, không nhìn thấy gì hết nha." Đặng Huyên Hàm đột nhiên cảm thán làm Lục Văn Tây hồi phục tinh thần.

"Không phải vừa nãy chị nhắm mắt à?"

"Tôi chết thôi chứ đâu có mù." Đặng Huyên Hàm khinh thường trả lời, kết quả lời này lại nghe cực kỳ mất tự nhiên.

Lục Văn Tây có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng thắng người, quay trở về chỗ ngồi xuống, xé mặt nạ của mình tự đắp lên mặt, chú ý thấy Hứa Trần tựa hồ quay đầu nhìn qua thì không lưu tâm, tiếp tục đắp mặt nạ dưỡng da.


Anh gác chân lên bàn trà, thở dài một hơi rồi mở di động lướt xem weibo, phát hiện Hàn Phạm Minh đã bắt đầu dẫn dắt hướng gió của dư luận.

Kỳ thực cũng không khó.

Bọn họ nắm giữ nội dung tin tức, trực tiếp dẫn dắt hướng gió, tiêu đề chính là: chỉ trích nhóm tiểu thịt tươi có catse phim cao chót vót, Trương Cửu Triết bị chỉ đích danh.

Sau đó là đủ loại tin tức bùng nổ, đầu tiên là kỹ thuật diễn xuất của Trương Cửu Triết trong phim rất kém cỏi, gượng gạo cứng nhắc lại lấy mấy chục triệu catse. Đồng thời còn liệt kê ra mức catse của nhóm nghệ nhân có danh tiếng xấp xỉ, mà tiền catse đóng phim của Lục Văn Tây thì được khen là "giá thấp chất lượng cao" "tiết kiệm chi phí".

Tiếp đó vào lúc 12h đêm thì có một nhóm thủy quân cùng vài tài khoải V đại trong giới bắt đầu nã pháo oanh tạc chuyện Lục Văn Tây có máy bay riêng.

Kỳ thực bọn họ chọn thời điểm gây chuyện vào lúc nửa đêm chính vì đây là khoảng thời gian bên quan hệ công chúng tan tầm, có thể đánh úp bất ngờ trở tay không kịp, muốn xoay chuyển tình thế thì đã muộn, chiêu này đặc biệt âm hiểm xảo trá.

Hừm... Hàn Phạm Minh chính là người đi đầu trong nhóm người âm hiểm xảo trá đó.

Bởi vì đã sớm chuẩn bị nên cú bùng nổ này nhanh chóng bị khống chế, đồng thời còn có rất nhiều fan hâm mộ đáp trả, điện thoại di động của Hứa Trần vang lên âm báo, là Diệp Đình gửi tin tới.

Diện Than Kiểm Nhất Sinh Hắc: Tây Mụ Lạp Nhã xuất chinh, không chừa mảnh giáp!

Lục Văn Tây tiến tới xem, cảm thấy thú vị liền mở thu âm, gửi tin thoại: Em giúp tôi như vậy, không sợ mất tiền hoa hồng à?

Diện Than Kiểm Nhất Sinh Hắc: đám kia bủn xỉn muốn chết, phấn đấu cả đêm mà tiền hoa hồng cao lắm cũng được năm chục đồng thôi, phần việc của tôi đã làm xong rồi, thỉnh thoảng hò hét hai ba câu là ok.

Đặng Huyên Hàm vẫn luôn quan sát, nhịn không được hỏi: "Cậu có thù với Trương Cửu Triết à?"

"Kỳ thực vẫn chưa giao phong chính diện, thế nhưng được xếp chung một nhóm, danh tiếng cũng tương đương, còn đi chung một loại hình phong cách, ngấm ngầm giao tranh không ít, fan hai nhà cũng chẳng ưa gì nhau, có dịp là đớp chác nhau ngay, xét ra thì quan hệ cũng khá lúng túng." Lục Văn Tây trả lời, sau đó dựa vào sô pha tiếp tục lướt Weibo.

"Ban đầu cậu có nhóm à, thành viên khác đâu?"

Lục Văn Tây nhớ lại hai người kia thì không khỏi nhíu mày, trả lời: "Bọn họ chỉ ước gì tôi rụng nụ sớm, mấy nhóm khác thì còn có thể bằng mặt nhưng không bằng lòng, mà bọn họ thì ngay cả ngoài mặt cũng không chịu hòa bình. Cũng lâu rồi không nghe thấy tin tức của bọn họ, một người thì đóng phim, người kia thì rời khỏi vị trí tuyến 18." [diễn viên vô danh tiểu tốt]

Lục Văn Tây cũng thực hoài nghi là hai người này cố ý muốn kéo anh xuống, chỉ là vẫn không kiểm tra.

Hứa Trần tới phòng bếp rót nước ngũ hồng* mang ra đặt trước mặt Lục Văn Tây, sau đó ngồi xuống bàn trà, cầm lấy chân anh đặt lên đùi mình, tựa hồ muốn anh xoa bóp huyệt vị lòng bàn chân. [loại nước nấu từ táo đỏ, cẩu kỷ, đường đỏ, đậu đỏ, đậu phộng đỏ]

Thân mình Lục Văn Tây cứng ngắc, vội vàng rụt chân lại, sau đó nhìn thoáng thời gian nói: "Anh rửa mặt rồi ngủ."

Hứa Trần ngồi trên bàn trà nhìn Lục Văn Tây rời đi, nháy mắt có chút mất mác. Đặng Huyên Hàm ngồi đó nhìn thấy rất rõ.

Đặng Huyên Hàm thấy vậy thì nhịn không được đau lòng, cứ cảm thấy Hứa Trần là một cậu bé đáng yêu làm người ta vô thức muốn yêu thương. Thế nhưng nghĩ lại dáng vẻ của Hứa Trần lúc muốn đánh cho cô hồn bay phách tán, Đặng Huyên Hàm thu hồi lại phần trìu mến còn chưa kịp bung ra của mình.

Sau đó nghe thấy Lục Văn Tây ở trong phòng tắm mắng một tiếng: "Đệt!"

Hứa Trần lập tức đứng dậy đi vào, sau đó thấy trên mặt Lục Văn Tây dính nước, đang chống bồn rửa mặt phun phì phì, phỏng chừng trong mắt Lục Văn Tây lúc này là một mặt đầy máu.

"Để tôi giúp anh." Hứa Trần nói, đồng thời vịn vòi nước.

Lục Văn Tây cũng không cự tuyệt, trực tiếp rửa mặt rồi lau sạch, sau đó hỏi Hứa Trần: "Anh có thể cắt một miếng thịt của em treo lên không? Như vậy không cần em phải vịn nữa."

"E là không được."

"Bởi vì không có khí tràng à?"

"Bởi vì đau."

"..."

*

An bài sau đó của Lục Văn Tây chật kín, [Vì Chính Nghĩa] vẫn đang tiến hành quay chụp, bọn họ muốn kết thúc công việc trước tết, hiện giờ tiến độ đã hoàn thành được hơn phân nửa.



Ngày 25 tháng 12, ban ngày phải quay phim, buổi tối tham gia tiệc sinh nhật của Viên Dã Phú, sau đó chuẩn bị cho tiệc mừng xuân, bạn nhảy là tự mình dẫn theo.

Ngày 30 tháng 12, anh phải bay tới Z thị, tham gia tiết mục ca hát mừng xuân của đài truyền hình, cả ngày đều phải diễn tập.

Tối 31 tháng 12, tiệc mừng xuân phát sóng trực tiếp, tiết mục của anh bắt đầu vào lúc 11 giờ 37 phút, có thể coi là tiết mục đinh nhỏ, sau anh là thiên vương thiên hậu bắt đầu phần đếm ngược thời gian.

Ngày đầu năm cũng không nghỉ mà bay trở về, tiếp tục quay phim, sau đó ghi hình tiết mục tết. Nhưng mà dựa theo tiến độ trước mắt, vai diễn của Lục Văn Tây có thể hoàn tất phần quay vào ngày 28 tháng 1, sau đó các diễn viên khác cũng lục tục kết thúc, bắt đầu giai đoạn chỉnh ghép phân đoạn, phần này chỉ vài ngày là xong.

Tết âm lịch năm nay anh có thể cùng gia đình đón tết.

Ngày 22 tháng 12, Lục Văn Tây cùng Bạch Đẳng Nhạn ở sân khấu diễn tập hai lần, sau đó Lục Văn Tây ngồi dưới khán đài nhìn Bạch Đẳng Nhạn diễn tập.

Anh vào giới cũng đã một thời gian, đối với chuyện này cũng không có gì xa lạ, thời thiếu niên có lẽ còn có chút khẩn trương, thế nhưng hiện giờ thì đã quen rồi. Mật độ công việc rất cao, hiện trường phát sóng trực tiếp có yêu cầu cao, những thứ này đều là chuyện quen thuộc với nghệ nhân.

Bạch Đẳng Nhạn ở trên sân khấu sinh long hoạt hổ hoàn tất phần diễn của mình, sau đó hướng về phía Lục Văn Tây vẫy vẫy tay áo: "Hey, bằng hữu bên kia, khỏe không vậy?"

Lục Văn Tây suýt chút nữa cười phá lên, lời này là anh đã nói khi chào hỏi Bạch Đẳng Nhạn, không ngờ hàng này đến giờ vẫn còn nhớ rõ. Lúc này anh từ dưới chân cầm lấy cây côn phát sáng mà quơ quơ, là bảy màu, đặc biệt chói sáng cùng bắt mắt.

Khán giả trên sân không nhiều, Lục Văn Tây làm vậy thật sự rất bắt mắt, Bạch Đẳng Nhạn có thể thấy rất rõ nên ôn bụng cười, tiếng cười thanh thúy sang sảng trực tiếp thông qua micro truyền ra, còn có một câu không rõ nói: "Ông hài thật đấy."

Không bao lâu sau, Bạch Đẳng Nhạn nhảy xuống, chạy tới bên cạnh Lục Văn Tây, dựa vào lưng ghế hàng trước uống một hớp nước: "Chốc nữa tôi khá bận, phỏng chừng không rảnh sắp xếp cho ông, đến khi đó ông cứ nghỉ trong phòng riêng của tôi đi, có camera quay hình, chú ý một chút."

Lúc này trong sân vang lên tiếng nhạc đệm, là khúc nhạc mở đầu, một ca khúc đang được lưu hành, có thể nhận ra là một vị khách rất hot.

Đang luyện tập là một nữ ca sĩ tên là Hứa Tĩnh Không, bởi vì giọng hát cao chót vót mà bạo nổ, gần đây khắp phố lớn ngõ nhỏ đều mở bài này, thậm chí còn được làm thành nhạc quảng trường, già trẻ lớn bé đều thích. Mọi người nói âm giọng của cô rất đặc biệt, rất dễ nhận biết, vừa phát ra lập tức làm khán giả vỡ òa, là quán quân của [Ca Vương] lần này.

Lục Văn Tây xem một hồi thì phát hiện cô gái kia không dùng micro mà đi một vòng trên sân khấu, tựa hồ đang mở miệng hát nhưng âm thanh bị nhạc đệm nhấn chìm.

Bạch Đẳng Nhạn nhìn thoáng qua, sau đó nhếch miệng cười: "Hát nhép chuyên nghiệp."

"Hát nhép?"

Chuyện hát nhép này rất bình thường, vì không muốn xuất hiện sai lầm trong các show trực tiếp nên dùng đoạn thu âm sẵn, sau đó chỉ cần nhép miệng đi qua đi lại trên sân khấu cho xong chuyện. Chỉ là thi đấu mà cũng hát nhép thì thật sự hết nói nổi.

"Không sai, hát nhép, bắt đầu từ vòng đầu tới bây giờ chưa từng hát live, đúng là một tuyển thủ thần kỳ." Bạch Đẳng Nhạn nói xong thì bị trợ lý gọi đi trang điểm tạo hình.

"Tôi đi hút điếu thuốc." Lục Văn Tây đứng dậy đi tới góc khán đài.

Rời khỏi khán đài, Lục Văn Tây tìm một góc châm thuốc, một mình lặng lẽ hút thuốc, sau đó liền nghe thấy tiếng ca.

Bởi vì đã rời khỏi khán đài nên tiếng nhạc đã nhỏ đi rất nhiều nên anh có thể nghe thấy tiếng ca kia rất rõ, rất quen tai, không khó nhận ra âm thanh đó chính là chủ nhân giọng ca bài hát, bởi vì âm thanh quá đặc biệt, rất dễ nhận ra. Âm thanh này cách anh rất gần, anh có chút nghi hoặc, sao Hứa Tĩnh Không lại chạy tới đây chứ? Diễn tập xong rồi à?

Anh nghi hoặc đi tới trước hai bước, sau đó liền sửng sốt.

Người đang hát không phải là Hứa Tĩnh Không mà là một người khác, người này vóc người mập mạp, so với Lục Văn Tây trước khi cắt dạ dày còn mập hơn. Mỡ chồng chất làm cả người đối phương nhìn giống như một quả lê phóng lớn, hoặc là một quả cầu bơm đầy nước, thịt mỡ cứ lắc lư dao động.

Da của cô gái có chút đen, dáng dấp thoạt nhìn cũng khó nhìn, mập như vậy mà lại dễ nhìn thật sự không nhiếu, cô gái này thuộc loại vừa mập lại vừa rất xấu.

Điều làm Lục Văn Tây kinh ngạc chính là vết máu trên người cô gái...

Trên người không có tổn thương nhưng vết máu trên quần áo thì rõ mồn một, chật vật hệt như Đặng Huyên Hàm lúc ban đầu.

Linh hồn, đó là một linh hồn, nghe thấy nhạc đệm liền nhập tâm cất giọng, lúc lên tới nốt cao, cô gái siết nắm tay nhắm mắt lại, âm thanh giống như bùng nổ bên tai Lục Văn Tây. Cảm giác rung động này Lục Văn Tây chưa từng có, anh suýt chút nữa đã nước mắt dâng trào.

Lục Văn Tây thích hát, phương diện này cũng có nghiên cứu, nhận thức đối với thanh âm là có, anh biết âm sắc tiếng ca của người này rất tốt, hơi nắm giữ đặc biệt tốt, còn nữa, giọng ca như thiên âm. Giống như đứng cạnh biển thì đột nhiên có một cơn sóng to ập tới, bạn đứng ở tít ngoài bìa bị sóng tạt một thân ướt nhẹp, khi đó sẽ có cảm giác cực kỳ chấn động cùng vui sướng.

Âm thanh của cô gái làm người ta có cảm giác vui sướng tràn trề.

Cô ta chính là nguyên xướng.



Ngay sau đó, lúc anh quay đầu lại thì phát hiện cô gái mập kia đang đứng phía sau mình.

"Anh có thể nhìn thấy tôi sao?" Cô gái hỏi.

Lục Văn Tây sợ hết hồn, vô thức đưa tay vỗ ngực một cái rồi chậm rãi thở hắt một hơi: "Ừm, có thể thấy, còn có thể nghe thấy cô ca hát, cô là nguyên xướng sao?"

Cô bé mập không nói chuyện mà chỉ nhìn chằm chằm Lục Văn Tây, hơi nghiêng đầu một chút, lớp mỡ trên mặt cùng cổ chồng chất, nếp uốn cực kỳ rõ ràng.

Lục Văn Tây có chút muốn rời đi, bị cô gái này nhìn có chút khó chịu.

"Làm sao anh biết?" Cô gái đột nhiên hỏi.

"Nghe được."

Cô gái mập tựa hồ còn muốn nói gì đó nhưng lại bị một giọng nói cắt đứt: "Lục lão sư, tới phiên ngài tạo hình rồi, ngài hút thuốc xong chưa?"

"À đây, tới ngay." Lục Văn Tây ném tàn thuốc vào thùng rác, sau đó quay đầu liếc nhìn cô gái mập một chút rồi trực tiếp theo nhân viên hậu trường.

Hứa Tĩnh Không có tạo hình xinh đẹp, vóc người rất tốt, được bình chọn là cấp bậc nữ thần, là mẫu tình nhân trong mộng của không ít nam giới. Vóc người này tạo thành đối lập mãnh liệt với cô gái mập, có cảm giác Hứa Tĩnh Không chỉ cần đi hai bước mà cô gái mập thì phải đi hơn nửa ngày, cứ như kéo chậm tiến độ đi vậy.

Cảm giác của Lục Văn Tây không tốt lắm, lập tức lấy di động ra gửi tin wechat cho Hứa Trần.

Lục Văn Tây: Em tan học chưa?

Hứa Trần: Rồi.

Lục Văn Tây: Đang ở đâu?

Hứa Trần: Ở nhà.

Lục Văn Tây: Em có thể qua đây một chuyến không?

Hứa Trần: Doãn Hàm Vi nói tôi không có tư cách tiến vào.

Lúc này Lục Văn Tây mới nhớ ra lần tranh tài này rất được quan tâm, vé vào cửa bán hết sạch, ngay cả số lượng nhân viên cũng bị giới hạn, Lục Văn Tây chỉ có thể dẫn theo một mình Doãn Hàm Vi, nhiều người hơn cũng không được.

Hứa Trần: Sao vậy, có nguy hiểm à? Tôi có thể nghĩ cách tiến vào.

Lục Văn Tây: Ừ, em tới đi, anh cần em.

Lục Văn Tây suy đoán cũng không hẳn là chuẩn xác, vì thế không thể nói chắc chắn, chỉ là anh cảm thấy chuyện này có lẽ có chút khó giải quyết. Anh cứ có cảm giác không chân thật, chỉ khi nào Hứa Trần tới anh mới có thể cảm thấy an toàn.

Đó là một loại trực giác.

Giống như lần trước đụng Tô Lâm vậy.

Hóa trang cùng thay trang phục biểu diễn xong, Lục Văn Tây liền theo nhân viên đi tới phòng nghỉ, không phải phòng nghỉ của Bạch Đẳng Nhạn mà là một căn phòng đơn nhỏ, trong phòng có màn hình, có thể nhìn thấy hình ảnh truyền hình trực tiếp.

Ngoài hành lang người đến người đi, hẳn là đều rất bận rộn, lúc này Doãn Hàm Vi đi tới đưa nước cho Lục Văn Tây, cắm ống hút vào hỏi: "Cần em giữ di động giúp anh không?"

Lục Văn Tây nghĩ một chút, vẫn nên nói với Hứa Trần một câu.

Lục Văn Tây: Anh đưa điện thoại cho Doãn Hàm Vi rồi, có việc thì liên hệ cậu ta.

Hứa Trần: Ừm, tôi biết rồi.

Sau khi phát sóng trực tiếp bắt đầu, nơi này cũng rất an tĩnh, mọi người từng bước hoàn thành nhiệm vụ, cuộc thi cũng đã mở màn.

Chung kết [Ca Vương] được cử hành rất long trọng, trên sân khấu lớn là đủ ánh đèn lộng lẫy, dưới khán đài là tấm bảng đề tên tuyển thủ cùng tiếng hét chói tai của fan hâm mộ.



Lục Văn Tây vẫn luôn ngồi xem, cảm thấy hát thật dễ nghe, trong quá trình này anh đặc biệt quan sát Hứa Tĩnh Không, đúng là một diễn viên giỏi, khẩu hình phát âm cực chuẩn.

Cũng khá thú vị, tuy là có thể ghi âm trước nhưng nguyên xướng đã chết rồi, cô ta làm sao ghi âm được bài hát mới?

Nghĩ tới đây, anh đột nhiên nhớ tới trong mấy ngày luyện tập trước đó Bạch Đẳng Nhạn có nói phần hợp xướng này được định vào ba ngày trước, hôm nay mới diễn tập vài lần.

Ghi âm ba ngày trước sao?

Vòng đầu là biểu diễn đơn độc, không cần Lục Văn Tây ra sân khấu, sau đó là phần bỏ phiếu vòng một.

Vòng hai mới là vòng mời khách quý trợ hát, lúc đó Lục Văn Tây mới được mời ra khỏi phòng nghỉ, lúc này đã bắt đầu có camera quay anh.

Anh theo nhân viên công tác nhanh chóng tiến tới nơi chuẩn bị, lúc đứng trước giàn giáo anh tùy ý nhìn thoáng qua thì tựa hồ nhìn thấy một loại khí tràng có màu đỏ sậm, anh có chút sửng sốt. Thăm dò nhìn qua thì quả nhiên nhìn thấy Hứa Trần đang đứng ở hậu đài.

Nháy mắt đó anh cảm thấy đặc biệt an tâm, anh biết Hứa Trần đã tới, anh sẽ an toàn.

Người xung quanh tựa hồ không chú ý tới Hứa Trần, lại liếc nhìn sợi dây trên cổ Hứa tRần, anh thở phào một hơi. Sau khi anh tiến vào trong không gian nhỏ trong giàn giáo, Hứa Trần theo sau hỏi: "Anh không sao chứ?"

Lục Văn Tây chỉ chỉ mirco bên môi, lắc đầu.

Hứa Trần nhìn anh một cái, xác định trên người không có tổn thương gì thì an tâm.

Hôm nay Lục Văn Tây hóa trang để lên sân khấu, lớp trang điểm khá đậm, còn kẻ mắt, nhìn gần cứ cảm thấy có chút không tự nhiên, thế nhưng Hứa Trần cũng không nói gì, cùng Lục Văn Tây tiến lên sân khấu. Sau khi bình ổn thì trực tiếp lộn ngược ra sau, lộn xuống dưới đài, sau khi đứng vững thì đi tới trong góc, thẳng tới mép sân khấu thì dừng lại, đứng xem Lục Văn Tây biểu diễn.

Nếu như khán giả hàng đầu thấy được tình cảnh này, biết được vị trí xem đặc biệt của Hứa Trần thì nhất định sẽ đố kỵ tới phát cuồng.

Lục Văn Tây nhìn thoáng qua vị trí của Hứa Trần, ngay sau đó bắt đầu biểu diễn.

Đoàn đội Bạch Đẳng Nhạn chọn một ca khúc cũ [Larger Than Life], trải qua một ít cải biên cộng thêm vũ đạo hoàn toàn bộc lộ được ưu thế của hai nghệ nhân trên đài.

Ngoại hình tốt, khiêu vũ tốt, giữ nhịp điệu tốt.

Hai người đều được huấn luyện để đi theo lộ tuyến thần tượng, khiêu vũ không thể làm khó bọn họ, động tác rất dẻo, mạnh mẽ phóng khoáng lại không khoa trương, tràn đầy sức sống.

Ca từ cũng tràn đầy năng lượng.

[Tất cả mọi người không nhận ra sao, không nhận ra gì sao?

Cách tình yêu của bạn ảnh hưởng tới thực tại bản thân.

Mỗi lúc bạn mệt mỏi uể oải.

Bạn có thể làm lại.

Và điều đó làm sinh mệnh bạn có ý nghĩa hơn.]

Hứa Trần qua đây vì muốn sẵn sàng hỗ trợ Lục Văn Tây, thế nhưng bây giờ đứng bên đài nhìn Lục Văn Tây biểu diễn, trong mắt chỉ có một mình anh.

Ở trên sân khấu, cả người Lục Văn Tây giống như đang phát sáng, tất cả ánh đèn đều nhắm vào anh, làm người ta không thể nào dời mắt. Một người sao lại có thể ưu tú như vậy? Ngoại hình hoàn mỹ, âm thanh dễ nghe, giọng hát êm tao, còn có năng lực biểu diễn xuất sắc.

Một người tốt như vậy nên được muôn người chú ý, nên may mắn cả một đời, thế mà lại bị tử khí màu đen quấn quanh, thực chướng mắt.

Đời này Lục Văn Tây đáng ra nên thuận thuận lợi lợi, được người người hâm mộ chứ không phải đầy lo lắng hãi hùng.

Hứa Trần cứ cảm thấy có chút khổ sở.

Lúc Lục Văn Tây biểu diễn xong chuẩn bị rời đi, anh cùng Bạch Đẳng Nhạn chào fan, còn ghép tay làm thành hình trái tim, cuối cùng hướng về phía Hứa Trần đang đứng thả ra một nụ hôn gió.

Chỉ cho một mình em.

Hứa Trần nhìn theo bóng dáng Lục Văn Tây xuống đài, lúc Lục Văn Tây không nhìn thấy thì nhịn không được hơi nhếch môi, thế nhưng rất nhanh đã hạ xuống.
Mạng Không Còn Lâu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mạng Không Còn Lâu Truyện Mạng Không Còn Lâu Story Chương 51
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...