Mạng Không Còn Lâu
Chương 11: 11
Nhìn bộ dáng nghi hoặc của Lục Văn Tây, Hứa Trần nhíu mày không nói gì.
Lục Văn Tây cũng không nói chuyện, anh đi tới bên cạnh, nắm cổ tay Hứa Trần đặt lên thành bồn, máu biến thành nước.
Rút tay ra, Lục Văn Tây còn chưa kịp hết kinh ngạc thì nước trong bồn lại một lần nữa biến thành máu.
Anh rốt cuộc có thể khẳng định, cái bồn tắm này bắt nạt kẻ yếu.
Bắt nạt anh nhưng sợ Hứa Trần.
Nội tâm Lục Văn Tây vô cùng bi phẫn, anh cảm thấy cái kẻ đứng sau kia không phải muốn lấy mạng anh mà là muốn hành hạ anh.
“Cậu… có thể giúp anh tắm không?” Lục Văn Tây kiên trì hỏi.
“…” Hứa Trần sửng sốt như vừa bị sét đánh.
“Là thế này, cậu nghe anh giải thích đã, mặc dù có chút thần kỳ nhưng rất dễ hiểu a. Sau khi cậu chạm vào bồn tắm thì nước bên trong chính là nước. Nhưng chỉ cần rút tay ra thì nước biến thành máu, rất thần kỳ đúng không? Đừng nhìn anh như vậy, anh thực sự không phải kẻ biến thái thích khoe thân đâu, nếu cậu ngại thì có thể nhắm mắt lại.”
Kỳ thực từng có nữ quỷ nhìn lén anh tới chảy máu mũi, dáng người anh cũng không tệ lắm đi.
“…” Hứa Trần vẫn im lặng.
Nhìn bộ dáng lạnh lùng của Hứa Trần, ánh mắt Lục Văn Tây lướt qua nốt ruồi lệ dưới mí mắt cậu ta một vòng, cuối cùng thở dài.
Hai người đàn ông ở cùng một chỗ đã rất kỳ quái rồi, cư nhiên còn phải tắm rửa trước mặt người kia, bản thân Lục Văn Tây cũng cảm thấy thực xấu hổ.
Lục Văn Tây đứng trước bồn tắm xoay xoay thắt lưng, cố bình tĩnh tự tẩy não mình, trong bồn là nước, không có máu, tắm xong anh sẽ sáng lấp lánh, soái bức người.
Không có máu…
Không có máu…
Ngay lúc Lục Văn Tây tính toán dùng chấp niệm chiến thắng kích thích thị giác thì Hứa Trần rốt cuộc cũng mở miệng: “Thế giới mà anh nhìn thấy là dạng gì?”
Lục Văn Tây sửng sốt, quay đầu lại nhìn Hứa Trần, sau đó bắt đầu suy nghĩ vấn đề này.
Thế giới mà anh nhìn thấy.
Thực ghê tởm.
Lục Văn Tây hỏi Hứa Trần: “Cậu không thể nhìn thấy những dấu chân máu ở bên ngoài à?”
“Không thể.” Hứa Trần đáp, sau đó bổ sung một câu: “Sau khi khai mở âm dương nhãn có thể nhìn thấy, bất quá mỗi lần chỉ có thể duy trì một khắc, hơn nữa rất tiêu hao tinh lực nên bình thường sẽ không dùng tới, lần trước vì tập trung tróc quỷ nên không để ý mấy chuyện khác.”
“Anh cảm thấy thị giác của mình bây giờ hẳn là giống quỷ, thường xuyên nhìn thấy những vũng máu, chuyện này có thể tiếp nhận. Chính là cả bồn nước toàn là máu thế này… anh thật sự…” Nhìn vào bồn tắm, Lục Văn Tây thực sự sắp hỏng mất.
“Tôi chỉ cần chạm vào thành bồn là được đúng không?”
“Ừm, anh cũng không biết sao lại thế.”
“Khí trên người tôi khác với người bình thường, cũng không giống loại khí trên người cha mẹ anh.” Hứa Trần nói xong thì đi ra ngoài xách chiếc ghế dựa trước bàn trang điểm vào, đặt bên bồn tắm ngồi xuống: “Người trong gia tộc tôi đều có loại khí này, dù sao cũng là người đứng giữa hai giới âm dương, còn có thể bắt quỷ nên trên người có chút sát khí, lúc anh chạm vào tôi còn nhìn thấy máu không?”
“Không.” Vừa nãy Lục Văn Tây cũng chú ý tới chi tiết này.
“Kỳ thực lúc anh chạm vào tôi có thể cũng không nhìn thấy quỷ nữa.”
“Thật à?”
“Ừm, bất quá tôi không có khả năng vẫn luôn ở bên cạnh anh, cộng thêm năng lực thích ứng của anh rất tốt nên tôi không nói.” Nguyên nhân kỳ thực cũng rất đơn giản, Hứa Trần không muốn dính thêm phiền phức, dù sao cậu cũng có cuộc sống của riêng mình, không có khả năng bỏ học ở bên cạnh Lục Văn Tây suốt khoảng thời gian còn lại.
“Cậu nói đúng.” Lục Văn Tây biểu thị mình hiểu, anh cũng không muốn bám dính Hứa Trần, anh còn cuộc sống riêng của mình.
Thấy Hứa Trần đã ngồi xuống cạnh bồn tắm, hiểu được Hứa Trần đồng ý giúp mình, Lục Văn Tây nghĩ nghĩ một chút rồi chạy ra phòng ngủ lấy máy tính bảng của mình đưa cho Hứa Trần: “Cầm lấy vọc đi, anh xong nhanh thôi.”
Nhìn máy tính bảng, Hứa Trần có chút mờ mịt, Lục Văn Tây đột nhiên ý thức được Hứa Trần không biết sử dụng, vì thế đưa tay cầm lại máy tính bảng, mở một bộ phim rồi đưa qua: “Cậu xem phim đi, anh tắm.”
Hứa Trần một tay cầm máy tính bảng xem phim, tay kia chống lên thành bồn.
Lục Văn Tây có chút mất tự nhiên, nếu anh không phải GAY phỏng chừng sẽ không ngại ngừng thế này. Bất quá nhóc Hứa Trần này hoàn toàn không có hứng thú với thân thể anh nên Lục Văn Tây cũng không để ý nữa, đi qua một bên cởi quần áo.
Hứa Trần vẫn luôn cúi đầu xem phim.
Bên kia, Lục Văn Tây cởi đồ xong thì đi ngang qua trước mặt Hứa Trần, sau đó bước vào bồn tắm. Theo góc độ của Hứa Trần thì chỉ có thể nhìn thấy bắp chân và bàn chân Lục Văn Tây… bất quá rất nhanh sau đó liền thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn màn hình máy tính bảng.
Lúc tắm rửa Lục Văn Tây thỉnh thoảng sẽ vốc nước văng trúng mu bàn tay và cánh tay Hứa Trần, ngẫu nhiên còn chạm trúng. Ngón tay Hứa Trần giật giật, hơi xê dịch vào trong góc.
Không bao lâu sau, phòng tắm bắt đầu bốc lên một trận hơi nước.
Hứa Trần đang xem tới khúc hay thì màn hình bị hơi nước làm mờ, Hứa Trần theo bản năng đưa tay lau nước trên màn hình, sau đó liền nhìn thấy Lục Văn Tây la ỏm tỏi từ trong bồn tắm nhảy ra.
Hứa Trần ngẩng đầu nhìn Lục Văn Tây đang kinh hoàng tột độ, sửng sốt.
Mái tóc màu bạc đuôi hồng của Lục Văn Tây đã ướt sũng dán sát bên mặt, không còn vểnh ngược lên nữa làm anh thoạt nhìn trẻ hơn hẳn, gương mặt búp bê cũng non mềm hơn.
Làn da Lục Văn Tây có màu mật ong nhàn nhạt, hiện giờ trên người phủ một tầng bọt nước, bọt nước theo da thịt chậm rãi trượt xuống, bởi vì ngâm nước nóng nãy giờ nên da thịt có màu phấn hồng mê người.
Dáng người Lục Văn Tây rất đẹp, lúc mặt quần áo trông có vẻ tinh tế thon gầy. Kết quả cởi đồ ra cư nhiên rất rắn chắc cường tráng, đường nét cơ thể vô cùng xinh đẹp, cứ hệt như cồn cáy được ngọn gió tinh tế mài dũa, đường cong thanh thoát vô cùng hoàn mỹ.
Trọng điểm là… lúc tắm rửa cư nhiên mặc quần lót.
Bất quá bởi vì ngâm nước nên quần lót ướt sũng dán sát cơ thể, có thể nhìn thấy rất rõ hình dáng nơi đó. Hình ảnh nửa che nửa đậy như vậy ngược lại lại càng làm người ta mơ màng hơn.
Lục Văn Tây ghét bỏ vung vẫy bọt nước trên người, tựa hồ cố vứt bỏ thứ gì đó ghê tởm.
“Thật xin lỗi, tôi quên mất.” Hứa Trần lập tức giải thích, cậu không phải cố ý.
Lục Văn Tây bởi vì hoảng sợ nên có chút thở dốc, lúc này hơi thở có chút nặng nhọc, nhịp tim cũng đập thình thịch, liếc nhìn Hứa Trần một cái, sau đó có chút bất đắc dĩ đưa vòi sen cho Hứa Trần: “Giúp anh rửa sạch máu trên người đi.”
“Ừm.” Hứa Trần đặt máy tính bảng qua một bên, bởi vì không biết tạm dừng thế nào nên âm thanh vẫn không ngừng phát ra, tạm thời cũng giúp hai người bớt xấu hổ.
Lục Văn Tây không muốn quay lại bồn tắm nữa, đứng bên cạnh để Hứa Trần giúp mình tắm. Lực chú ý của anh đặt hết lên những bệch máu dính trên người, nhất thời cũng quên mất chuyện ngượng ngùng, chỉ chỉ ngực mình nói: “Xịt ở đây này.”
“Ừm.”
Sau đó lại chỉ chỉ chân này: “Trên đùi vẫn còn này.”
“Ò…” Hứa Trần cầm vòi sen xịt vào vị trí Lục Văn Tây chỉ, nước xịt vào vị trí quần lót ở giữa hai chân nên hình dáng của nơi đó lại càng rõ ràng hơn.
Tiếp đó, Lục Văn Tây xoay người lại đưa lưng về phía Hứa Trần, vừa lột quần vừa than thở: “Lần đầu tiên anh mặc quần lót dính đầy máu như vậy, cứ như phụ nữ tới tháng ấy.” Nói xong liền ném quần lót vào thùng rác trong góc phòng, không có dự định mặc lại.
Hứa Trần cầm vòi sen giúp Lục Văn Tây rửa sạch phần lưng, cậu chú ý thấy phần mông Lục Văn Tây rõ ràng trắng hơn những nơi khác, có chút không rõ vì sao lại như vậy nhưng không hỏi, chỉ im lặng tỉ mỉ làm thợ xịt nước.
Cảm thấy trên người sạch sẽ, Lục Văn Tây bảo Hứa Trần dừng lại, sau đó đi tới kệ đồ bên cạnh lấy áo khoác tắm mặc vào, tiếp đó đi tới trước gương lau tóc.
Lúc quay đầu lại, thấy mặt Hứa Trần có chút đỏ hồng tắt vòi sen, cứng ngắc đứng trước kệ đồ hệt như bị phạt đứng, ánh mắt thì chăm chú nhìn màn hình máy tính bảng.
Lục Văn Tây vừa lau tóc vừa đi tới bên cạnh Hứa Trần: “Cậu đừng quá để ý, cậu giúp anh tắm rửa là vì tình huống bất khả kháng.”
“Ừm.” Hứa Trần lạnh nhạt trả lời.
“Phim dễ nhìn hơn anh à?” Lục Văn Tây sáp qua nhìn thử.
Hứa Trần nghiêng đầu nhìn sườn mặt tinh xảo của Lục Văn Tây một lúc lâu mới nói:” Nếu có thể nhìn thấy bộ dáng dính đầy máu của anh, tôi sẽ nguyện ý nhìn thêm vài lần.”
Lục Văn Tây hoảng sợ, không để ý nhiều, trực tiếp rời khỏi phòng tắm.
Vừa nãy anh cố ý liêu Hứa Trần một chút, phát hiện Hứa Trần không có phản ứng gì đặc biệt, phỏng chừng là vừa nãy làm sai chuyện bị dọa nên áy náy đỏ mặt, anh đoán Hứa Trần là trai thẳng.
Hứa Trần không phải người trong giới, không phải đồng loại cũng không phải việc lạ.
Xác định Hứa Trần là trai thẳng thì Lục Văn Tây sẽ không liêu, anh mới không làm loại chuyện xấu xa bẻ cong trai thẳng.
Hứa Trần nhận lấy, nhìn chằm chằm que kem, bên trong cư nhiên còn có ba lát dâu tây, thoạt nhìn vừa đẹp vừa thơm ngon.
Lục Văn Tây tựa vào bàn ăn, nhìn chằm chằm Hứa Trần một lúc rồi mỉm cười sáp qua giúp Hứa Trần lau mặt: “Nốt ruồi lem rồi.”
Hứa Trần ăn kem, cảm giác ngón tay Lục Văn Tây xẹt qua mí mắt liền theo bản năng nhắm mắt lại, lúc mở mắt liền nhìn về phía Lục Văn Tây, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Hứa Trần không phải người khi xấu hổ sẽ né tránh, bốn mắt nhìn nhau liền không dời mắt.
Trùng hợp, Lục Văn Tây cũng vậy.
Lục Văn Tây cứ vậy thản nhiên đối mặt với Hứa Trần, vừa liếm kem vừa cười tủm tỉm, làm người ta có cảm giác đặc biệt soái, cũng đặc biệt tùy ý.
“Lại đây, anh chỉ cậu dùng điện thoại.” Lục Văn Tây vẫy vẫy tay bảo Hứa Trần đi theo mình ra phòng khách, do dự một chốc, anh không ngồi xuống sô pha mà ngồi lên bàn trà đối diện, dù sao trên sô pha vẫn còn vệt máu chướng mắt, anh định ngày mai sẽ đổi bộ mới, sau đó sẽ mua thảm phủ kín sàn nhà, nếu lại xuất hiện vết máu thì đổi tiếp.
Cầm điện thoại Doãn Hàm Vi đặt trên bàn trà trước đó, Lục Văn Tây mở khóa màn hình, sau đó bắt đầu giúp Hứa Trần đăng ký tài khoản wechat.
Đăng ký xong, cài đặt xong mới đưa điện thoại tới trước mặt Hứa Trần nói: “Ấn ngón tay vào đây để lấy dấu vân tay là có thể mở khóa.”
Hứa Trần do dự một chút, cuối cùng vẫn nâng tay làm theo, sau khi lấy dấu vân tay ngón cái và ngón trỏ, Lục Văn Tây bắt đầu dạy Hứa Trần sử dụng di động, bắt đầu từ gọi điện thoại.
“Nhấn vào cái hình này, cậu nhấn đi, đúng rồi, sau đó nhấn bàn phím gõ số, sau đó nhấn cái nút màu xanh này là gọi đi, rồi đưa điện thoại lên bên tai, có thể nói chuyện.” Nhìn gương mặt đẹp trai của Hứa Trần, tâm tình Lục Văn Tây rất tốt, chỉ dạy cũng thực kiên nhẫn.
Sau đó Lục Văn Tây lưu hai số của mình vào danh bạ, nói Hứa Trần cứ gọi số cá nhân, số công việc bình thường do Doãn Hàm Vi trông coi. Để phòng ngừa vạn nhất, Lục Văn Tây lưu cả số Doãn Hàm Vi, Lâm Hiểu và anh Lưu, sau đó chỉ Hứa Trần cách lưu số điện thoại, hơn nữa có thể trực tiếp tìm trong danh bạ để gọi.
Hứa Trần nhìn nhìn một lúc rồi nhấn nút gọi màu xanh, thấy điện thoại lục Văn Tây reo vang, ánh mắt lập tức tỏa sáng.
“Cái này cùng loại với truyền âm phù à?” Hứa Trần nghiêm túc hỏi.
“Cậu hỏi vậy là làm khó anh a.” Nhìn điện thoại trong tay, Lục Văn Tây nghĩ nghĩ một hồi trả lời: “Nó là sản phẩm sinh hoạt trong thời đại khoa học kỹ thuật phát triển, anh nghe máy, cậu thử đi.”
Lục Văn Tây nói xong liền nhấn nghe máy, đi về phía phòng ngủ, đặt di động bên tai rồi ra dấu, ý bảo Hứa Trần cũng làm như vậy.
Sau khi vào phòng, Lục Văn Tây ôn nhu nói: “Nghe thấy không?”
Âm thanh Lục Văn Tây rất từ tính, thuộc loại âm thanh trong trẻo của các vị thiếu gia trong các vở kịch, đặc biệt khi cố ý ôn nhu thì làm người nghe cảm thấy tê dại. Lục Văn Tây không cố ý đùa giỡn, thái độ của anh lúc này giống như một người cha đang dạy con mình cách sử dụng món đồ chơi mới vậy.
Đầu dây bên kia truyền tới âm thanh mơ hồ: “Ừm.”
“Sau này anh có việc sẽ dùng điện thoại gọi cho cậu, cậu không cần lo lắng chạy về xác nhận nữa, rất tiện.”
“Ừm.”
Nghe thấy âm thanh Hứa Trần, Lục Văn Tây nhịn không được cười rộ lên: “Chỉ là gọi điện thoại thôi mà, cậu không cần khẩn trương như vậy.”
“Sử dụng thứ này có tiêu hao tinh lực không?”
“Chỉ tốn pin thôi, cắm sạc vào là được, chốc nữa anh dạy cậu.”
“Ừm.”
Nói tới đây Lục Văn Tây liền cúp điện thoại, đi ra ngoài thấy Hứa Trần vẫn còn cầm điện thoại áp bên tai, bộ dáng có chút soái, có chút ngốc, cũng có chút đáng yêu.
Anh đi qua tiếp tục dạy Hứa Trần sử dụng điện thoại, đồng thời nhấn gọi số Hứa Trần.
Di động trong tay Hứa Trần đổ chuông, màn hình đột nhiên lóe sáng, Hứa Trần trẩn trương tới mức căng cứng người, ngẩng đầu nhìn Lục Văn Tây xin giúp đỡ. Lục Văn Tây mỉm cười, chỉ Hứa Trần cách nghe máy.
Dạy xong, Lục Văn Tây lại dạy Hứa Trần dùng wechat, thấy Hứa Trần đánh chữ rất chậm, liền dạy cậu dùng giọng nói gửi tin hoặc dùng giọng nói chuyển thành văn tự, còn dạy Hứa Trần dùng những công năng thực dụng khác.
Lục Văn Tây ăn kem xong, phát hiện cây kem của Hứa Trần đã sắp tan hết như vẫn còn cầm trên tay, vì thế đưa tay cầm lấy que kem, định giúp Hứa Trần mang đi bỏ, bất quá lại bị Hứa Trần né đi.
Lục Văn Tây vốn đang chồm tới, bị Hứa Trần né như vậy suýt chút nữa đã theo quán tính ngã sấp xuống, may mắn Hứa Trần nhanh tay đỡ anh, bất quá bị điện thoại trong tay cậu nện trúng vai.
“Tan rồi thì bỏ đi, lấy que khác.” Lục Văn Tây chỉ chỉ que kem.
“Ăn ngon lắm.” Nói xong, Hứa Trần liền giơ que kem lên liếm liếm phần kem bị tan.
Nhìn Hứa Trần liếm kem, Lục Văn Tây cảm thấy hình ảnh này thật hương diễm, bất quá sau đó nhìn thấy Hứa Trần một ngụm cắn rụng đầu que kem thì lập tức dời tầm mắt đi, không nhìn nữa.
Lục Văn Tây mặc áo khoác tắm, sờ sờ tóc, bởi vì thường xuyên thay đổi kiểu tóc màu tóc nên tóc có chút khô cứng, điểm tốt duy nhất là rất mau khô.
Tóc khô, Lục Văn Tây từ ngăn kéo lôi ra một cây kẹp bấm, kẹp mớ tóc mái lại để nó không chắn tầm mắt, sau đó duỗi duỗi thắt lưng tựa vào cửa nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ ngẩn người.
“Anh nghĩ, trong tình huống cấp bách như vậy, gợi ý Đặng Huyên Hàm lưu lại nhất định rất dễ hiểu. Dãy số kia có lẽ mà mật mã tủ sắt, trong tủ có lẽ có di thư, anh đang nghĩ xem phải làm thế nào để vào nhà Đặng Huyên Hàm.” Lục Văn Tây nghiêm túc suy nghĩ.
…
Hoàn Chương 11.
[Tác giả] Lục Văn Tây: em cố ý đúng không?
Hứa Trần: không có.
Lục Văn Tây: vậy sao em lại đỏ mặt?
Hứa Trần: …
Mạng Không Còn Lâu