Mãng Hoang Kỷ
Chương 979
- A La Dịch, ở bên trên Sinh tử ma bàn đã có một ít đột phá, siêu việt Thế Giới thần đỉnh phong a. Có lẽ hắn ta có thể miễn cưỡng đạt tới cánh cửa Sinh Tử Đạo Quân. Bất quá hắn ta cũng chỉ có một kích toàn lực thì mới có thể làm được tới vậy. Mà uy lực một chiêu tùy ý từ ba đầu sáu tay cũng cực kỳ mạnh. Nếu như ta vận dụng Vĩnh hằng thần binh Tử Quang Quỳnh... Thậm chí uy của một kiếm còn có thể uy hiếp được Sinh Tử Đạo Quân a.
Kỷ Ninh thầm nghĩ.
Thế nhưng cũng chỉ là có thể uy hiếp được Sinh Tử Đạo Quân vừa mới đột phá mà thôi.
Sinh Tử Đạo Quân chính thức, nếu như là người Thần Ma lưu, thần thể sẽ không chênh lệch bao nhiêu so với Kỷ Ninh. Cũng sẽ có Vĩnh hằng thần binh, cảnh giới cao hơn Kỷ Ninh! Hơn nữa các loại bí thuật thần thông khác... Nếu muốn địch lại Sinh Tử Đạo Quân, vẫn còn hơi kém một chút a.
Chỉ là một kiếm của Kỷ Ninh cũng đã khiến cho Sinh Tử Đạo Quân cũng phải chăm chú đối đãi rồi.
- Trốn.
- Trốn.
Đám Trùng thú ở Cự Thạch lâm đều chạy thục mạng ra tứ phía.
Kỷ Ninh thì men theo cảm ứng, nhanh chóng đi về phía Ngạc Long Trùng thú mà đi tới, trên đường hắn còn nhìn thấy một ít pháp bảo binh khí. Đều là chiến lợi phẩm từ một ít tu hành giả bị Trùng thú giết chết để lại! Kỷ Ninh cũng tiện tay nhặt lấy.
- Ngạc Long Trùng thú kia đang lẩn trốn?
Tốc độ của Kỷ Ninh đột nhiên tăng vọt.
Oanh …
Tốc độ lập tức đạt tới một cực hạn đáng sợ, nhanh chóng phi hành ở phía trên Cự Thạch lâm. Cơ hồ trong nháy mắt hắn đã đuổi theo được Ngạc Long Trùng thú đang chạy thục mạng, đầu Ngạc Long Trùng thú kia đang nhanh chóng chạy trốn hắn:
- Không biết vì sao người từ bên ngoài đến lại mạnh như vậy, tất cả đều đang lẩn trốn, ta cũng trốn, đúng vậy.
Ngạc Long Trùng thú căn bản không có tham chiến, những Trùng thú khác trốn, đương nhiên nó cũng phải bỏ chạy a.
Sưu.
Kỷ Ninh bắn thẳng về phía Ngạc Long Trùng thú.
Ngạc Long Trùng thú sợ tới mức lập tức dừng lại, nó hoảng sợ nhìn thiếu niên mặc áo bào trắng ở trước mắt. Nó nhận ra thiếu niên này, lúc trước chính là thiếu niên này đuổi nó, làm cho nó trời cao không có đường chạy, địa ngục không có cửa vào. Chẳng qua khi đó khí tức của thiếu niên này vẫn còn tương đối yếu ớt, là cấp độ Tổ Thần Tổ Tiên. Thế nhưng hiện tại khí tức lại mạnh mẽ hơn nhiều.
- Hắn đuổi tới Cự Thạch lâm, chẳng lẽ chính là hắn ta công phá Cự Thạch lâm?
Ngạc Long Trùng thú sợ tới mức run rẩy, đám Trùng thú đã có trí tuệ. Cho nên đương nhiên cũng sẽ biết sợ, nó ở trong Cự Thạch lâm cũng chỉ là tồn tại trong tiêu chuẩn, nào dám chém giết cùng với Kỷ Ninh cơ chứ?
- Tha mạng, tha mạng.
Ngay khi Ngạc Long Trùng thú bị Kỷ Ninh ngăn lại, nó lập tức hô lớn.
Kỷ Ninh khẽ giật mình, cũng không có vội vã động thủ mà nói:
- Còn biết cầu xin tha thứ, có ý tứ.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Ninh gặp phải một đầuTrùng thú biết cầu xin tha thứ a.
- Giao ra bảo vật của ngươi.
Kỷ Ninh nói:
- Nếu như đưa thiếu thì đừng trách ta chưa cho ngươi cơ hội a.
- Vâng, vâng.
Toàn thân đầu Ngạc Long Trùng thú này hóa thành sương mù màu xám, từ trong sương mù màu xám bay ra từng kiện từng kiện bảo vật, Đạo Chi Thần Binh, một ít móng vuốt kỳ lạ, lân phiến, một cuốn đồ quyển, Hỗn Độn pháp bảo... Tất cả đều được xếp thành một cái đống nhỏ.
- Toàn bộ đều ở đây a, ta tuyệt không giữ lại một cái nào.
Ngạc Long Trùng thú ngưng thực lại, sau đó tiếp tục xin tha thứ.
Hai mắt của Kỷ Ninh sáng ngời, những móng vuốt lân phiến của Trùng thú là chiến lợi phẩm do Ngạc Long Trùng thú chiến thắng một ít Trùng thú khác mà có được. Đương nhiên Kỷ Ninh sẽ không để ý, thế nhưng cuốn đồ quyển kia ẩn chứa kiếm khí, rất dễ làm cho người ta chú ý. Mà Tuyết Giám đồ quyển của hắn đã có cảm ứng, nói cho hắn biết chính là một cuốn khác trong Tuyết Giám đồ quyển.
- Thu.
Kỷ Ninh vung tay lên thu nó lại. Tay nắm đồ cuốn, mở ra để xem xét, đây là một bức họa vẽ một tòa cung điện.
- Vẽ rất thật a.
Kỷ Ninh âm thầm nói, thế nhưng trên mặt lại nở nụ cười, thu vào bên trong cơ thể.
- Một bộ bốn bức đồ quyển, bức thứ nhất và bức thứ ba đã tới tay ta rồi.
Kỷ Ninh quay người rồi bay trở về phía Cự Thạch lâm, đầu Ngạc Long Trùng thú kia cẩn thận từng li từng tí nhìn Kỷ Ninh rời đi. Lúc này bốn cái chân ngắn của hắn mới điên cuồng chạy trốn, nhanh chóng hóa thành sương mù rồi chuồn mất.
...
Đại đa số các Trùng thú ở trong Cự Thạch lâm đều bị Kỷ Ninh giết chết, chiến lợi phẩm mà bọn hắn để lại vẫn còn có rất nhiều có giá trị, đương nhiên Kỷ Ninh phải quét ngang không còn một mảnh a.
Sáu ngày sau, Kỷ Ninh đi ra khỏi vụ hải, đi tới khu vực Vạn Trùng Sơn.
- Cũng đã tới lúc đi ra ngoài rồi.
Kỷ Ninh quay đầu lại nhìn, trong lòng có chút thổn thức.
Hắn vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng lần thứ nhất tiến vào Nguyệt Hạ Đàm. Khi đó Bắc Sưu Thế Giới thần ở trong lòng Kỷ Ninh là tồn tại cường đại tới cỡ nào a? Khi đó Kỷ Ninh mới chỉ là một gã Thiên Thần, mà hôm nay hắn đã đứng ở độ cao có thể so sánh được với Bắc Sưu Thế Giới thần. Dưới cảnh giới Sinh Tử Đạo Quân, người có thể mạnh hơn Kỷ Ninh cũng đã rất ít rồi.
- Lúc này còn cách thời điểm nghịch chuyển thời không, phục sinh sư tỷ vẫn còn rất xa.
Kỷ Ninh đi ra ngoài.
******
Bên ngoài.
Trên không trung có vô số đóa mây mù trôi lơ lửng, ba người thiếu niên mặc huyết bào A La Dịch, thanh niên Phù Khai mặc áo bào màu vàng, Cốt Khải Thế Giới thần lẳng lặng ngồi trên những đám mây. Thần thức bao phủ toàn bộ Hỗn Độn Thế Giới, mỗi một người trong bọn hắn đều thu liễm khí tức, giống như ba đầu sói hoang đang chuẩn bị săn mồi. Hiện tại bọn hắn đang thu hồi móng vuốt sắc bén và răng nanh, lặng lẽ chờ đợi thời cơ.
Chờ Kỷ Ninh xuất hiện!
Ông ~~~
Không gian bỗng nhiên khẽ động một cái.
Cơ hồ ngay lập tức ba người A La Dịch, Phù Khai, Cốt Khải Thế Giới thần đều nhìn về một phương hướng xa xa. Mặc dù cách xa trăm vạn dặm, thế nhưng dùng thị lực của bọn hắn vẫn có thể nhìn thấy được một cách rõ ràng. Một thiếu niên mặc áo trắng lưng cõng kiếm bỗng nhiên xuất hiện ở phía trên Vạn Thần Phủ. Đây chính là người mà bọn hắn đau khổ chờ đợi rất lâu. Cũng chính là yêu nghiệt Tổ Thần kia.
- Ồ?
Kỷ Ninh cũng cảm ứng được thần thức của đối phương, hắn cũng phóng thần thức ra, đồng thời lại quay đầu nhìn lại, liếc mắt đã nhìn thấy có ba đạo thân ảnh đang ngồi trên mây mù phía xa xa nhìn hắm.
Mãng Hoang Kỷ
Kỷ Ninh thầm nghĩ.
Thế nhưng cũng chỉ là có thể uy hiếp được Sinh Tử Đạo Quân vừa mới đột phá mà thôi.
Sinh Tử Đạo Quân chính thức, nếu như là người Thần Ma lưu, thần thể sẽ không chênh lệch bao nhiêu so với Kỷ Ninh. Cũng sẽ có Vĩnh hằng thần binh, cảnh giới cao hơn Kỷ Ninh! Hơn nữa các loại bí thuật thần thông khác... Nếu muốn địch lại Sinh Tử Đạo Quân, vẫn còn hơi kém một chút a.
Chỉ là một kiếm của Kỷ Ninh cũng đã khiến cho Sinh Tử Đạo Quân cũng phải chăm chú đối đãi rồi.
- Trốn.
- Trốn.
Đám Trùng thú ở Cự Thạch lâm đều chạy thục mạng ra tứ phía.
Kỷ Ninh thì men theo cảm ứng, nhanh chóng đi về phía Ngạc Long Trùng thú mà đi tới, trên đường hắn còn nhìn thấy một ít pháp bảo binh khí. Đều là chiến lợi phẩm từ một ít tu hành giả bị Trùng thú giết chết để lại! Kỷ Ninh cũng tiện tay nhặt lấy.
- Ngạc Long Trùng thú kia đang lẩn trốn?
Tốc độ của Kỷ Ninh đột nhiên tăng vọt.
Oanh …
Tốc độ lập tức đạt tới một cực hạn đáng sợ, nhanh chóng phi hành ở phía trên Cự Thạch lâm. Cơ hồ trong nháy mắt hắn đã đuổi theo được Ngạc Long Trùng thú đang chạy thục mạng, đầu Ngạc Long Trùng thú kia đang nhanh chóng chạy trốn hắn:
- Không biết vì sao người từ bên ngoài đến lại mạnh như vậy, tất cả đều đang lẩn trốn, ta cũng trốn, đúng vậy.
Ngạc Long Trùng thú căn bản không có tham chiến, những Trùng thú khác trốn, đương nhiên nó cũng phải bỏ chạy a.
Sưu.
Kỷ Ninh bắn thẳng về phía Ngạc Long Trùng thú.
Ngạc Long Trùng thú sợ tới mức lập tức dừng lại, nó hoảng sợ nhìn thiếu niên mặc áo bào trắng ở trước mắt. Nó nhận ra thiếu niên này, lúc trước chính là thiếu niên này đuổi nó, làm cho nó trời cao không có đường chạy, địa ngục không có cửa vào. Chẳng qua khi đó khí tức của thiếu niên này vẫn còn tương đối yếu ớt, là cấp độ Tổ Thần Tổ Tiên. Thế nhưng hiện tại khí tức lại mạnh mẽ hơn nhiều.
- Hắn đuổi tới Cự Thạch lâm, chẳng lẽ chính là hắn ta công phá Cự Thạch lâm?
Ngạc Long Trùng thú sợ tới mức run rẩy, đám Trùng thú đã có trí tuệ. Cho nên đương nhiên cũng sẽ biết sợ, nó ở trong Cự Thạch lâm cũng chỉ là tồn tại trong tiêu chuẩn, nào dám chém giết cùng với Kỷ Ninh cơ chứ?
- Tha mạng, tha mạng.
Ngay khi Ngạc Long Trùng thú bị Kỷ Ninh ngăn lại, nó lập tức hô lớn.
Kỷ Ninh khẽ giật mình, cũng không có vội vã động thủ mà nói:
- Còn biết cầu xin tha thứ, có ý tứ.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Ninh gặp phải một đầuTrùng thú biết cầu xin tha thứ a.
- Giao ra bảo vật của ngươi.
Kỷ Ninh nói:
- Nếu như đưa thiếu thì đừng trách ta chưa cho ngươi cơ hội a.
- Vâng, vâng.
Toàn thân đầu Ngạc Long Trùng thú này hóa thành sương mù màu xám, từ trong sương mù màu xám bay ra từng kiện từng kiện bảo vật, Đạo Chi Thần Binh, một ít móng vuốt kỳ lạ, lân phiến, một cuốn đồ quyển, Hỗn Độn pháp bảo... Tất cả đều được xếp thành một cái đống nhỏ.
- Toàn bộ đều ở đây a, ta tuyệt không giữ lại một cái nào.
Ngạc Long Trùng thú ngưng thực lại, sau đó tiếp tục xin tha thứ.
Hai mắt của Kỷ Ninh sáng ngời, những móng vuốt lân phiến của Trùng thú là chiến lợi phẩm do Ngạc Long Trùng thú chiến thắng một ít Trùng thú khác mà có được. Đương nhiên Kỷ Ninh sẽ không để ý, thế nhưng cuốn đồ quyển kia ẩn chứa kiếm khí, rất dễ làm cho người ta chú ý. Mà Tuyết Giám đồ quyển của hắn đã có cảm ứng, nói cho hắn biết chính là một cuốn khác trong Tuyết Giám đồ quyển.
- Thu.
Kỷ Ninh vung tay lên thu nó lại. Tay nắm đồ cuốn, mở ra để xem xét, đây là một bức họa vẽ một tòa cung điện.
- Vẽ rất thật a.
Kỷ Ninh âm thầm nói, thế nhưng trên mặt lại nở nụ cười, thu vào bên trong cơ thể.
- Một bộ bốn bức đồ quyển, bức thứ nhất và bức thứ ba đã tới tay ta rồi.
Kỷ Ninh quay người rồi bay trở về phía Cự Thạch lâm, đầu Ngạc Long Trùng thú kia cẩn thận từng li từng tí nhìn Kỷ Ninh rời đi. Lúc này bốn cái chân ngắn của hắn mới điên cuồng chạy trốn, nhanh chóng hóa thành sương mù rồi chuồn mất.
...
Đại đa số các Trùng thú ở trong Cự Thạch lâm đều bị Kỷ Ninh giết chết, chiến lợi phẩm mà bọn hắn để lại vẫn còn có rất nhiều có giá trị, đương nhiên Kỷ Ninh phải quét ngang không còn một mảnh a.
Sáu ngày sau, Kỷ Ninh đi ra khỏi vụ hải, đi tới khu vực Vạn Trùng Sơn.
- Cũng đã tới lúc đi ra ngoài rồi.
Kỷ Ninh quay đầu lại nhìn, trong lòng có chút thổn thức.
Hắn vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng lần thứ nhất tiến vào Nguyệt Hạ Đàm. Khi đó Bắc Sưu Thế Giới thần ở trong lòng Kỷ Ninh là tồn tại cường đại tới cỡ nào a? Khi đó Kỷ Ninh mới chỉ là một gã Thiên Thần, mà hôm nay hắn đã đứng ở độ cao có thể so sánh được với Bắc Sưu Thế Giới thần. Dưới cảnh giới Sinh Tử Đạo Quân, người có thể mạnh hơn Kỷ Ninh cũng đã rất ít rồi.
- Lúc này còn cách thời điểm nghịch chuyển thời không, phục sinh sư tỷ vẫn còn rất xa.
Kỷ Ninh đi ra ngoài.
******
Bên ngoài.
Trên không trung có vô số đóa mây mù trôi lơ lửng, ba người thiếu niên mặc huyết bào A La Dịch, thanh niên Phù Khai mặc áo bào màu vàng, Cốt Khải Thế Giới thần lẳng lặng ngồi trên những đám mây. Thần thức bao phủ toàn bộ Hỗn Độn Thế Giới, mỗi một người trong bọn hắn đều thu liễm khí tức, giống như ba đầu sói hoang đang chuẩn bị săn mồi. Hiện tại bọn hắn đang thu hồi móng vuốt sắc bén và răng nanh, lặng lẽ chờ đợi thời cơ.
Chờ Kỷ Ninh xuất hiện!
Ông ~~~
Không gian bỗng nhiên khẽ động một cái.
Cơ hồ ngay lập tức ba người A La Dịch, Phù Khai, Cốt Khải Thế Giới thần đều nhìn về một phương hướng xa xa. Mặc dù cách xa trăm vạn dặm, thế nhưng dùng thị lực của bọn hắn vẫn có thể nhìn thấy được một cách rõ ràng. Một thiếu niên mặc áo trắng lưng cõng kiếm bỗng nhiên xuất hiện ở phía trên Vạn Thần Phủ. Đây chính là người mà bọn hắn đau khổ chờ đợi rất lâu. Cũng chính là yêu nghiệt Tổ Thần kia.
- Ồ?
Kỷ Ninh cũng cảm ứng được thần thức của đối phương, hắn cũng phóng thần thức ra, đồng thời lại quay đầu nhìn lại, liếc mắt đã nhìn thấy có ba đạo thân ảnh đang ngồi trên mây mù phía xa xa nhìn hắm.
Mãng Hoang Kỷ
Đánh giá:
Truyện Mãng Hoang Kỷ
Story
Chương 979
10.0/10 từ 21 lượt.