Mãng Hoang Kỷ

Chương 413: Thiên Tiên


Kỷ Ninh quan sát cửa động khói đen trước mặt, chần chờ một lát, cửa động này hiển nhiên không phải bình thường, bất kể là sử dụng "Chúc Long Chi Nhãn" hay dùng thần thức dò xét, vẫn không thể nào cảm ứng được. Không thể phát hiện được điều gì ở sâu bên trong động! Mặc dù Kỷ Ninh thật sự rất muốn biết, rốt cuộc là kẻ nào muốn giết hắn!


"Hiện nay thế giới Đại Hạ sóng ngầm mãnh liệt, vẫn nên cẩn thận thì hơn, địa phương nào không nắm rõ thì tốt hơn hết là không đi vào." Trước đây Kỷ Ninh tùy ý phô trương là vì tất cả đã nằm trong tầm khống chế, nhưng cái cửa động khói đen này thì vượt quá sự khống chế của bản thân rồi.


Hô.


Trong phút chốc Kỷ Ninh đã bay ra xa khỏi khu vực này.


Trận pháp trùng trùng điệp điệp.


Kỷ Ninh tùy tiện chọn một ngọn núi, khoanh chân ngồi xuống rồi cao giọng cười nói: "Các ngươi còn thủ đoạn gì thì dùng hết đi! Nếu như không công kích ta nữa, ta sẽ dùng đạo phù Đại Na Di rời khỏi đây đấy."


Thanh âm vang vọng trời đất, nhưng lại không có bất kỳ ai đáp lại.


"Bây giờ cũng không phải lúc rời khỏi đây." Kỷ Ninh thầm nghĩ, "Sư phó còn đang độ kiếp ở tiểu thế giới kia, nếu như hung thủ còn muốn đuổi giết ta, khi không tìm thấy chỉ sợ sẽ lại đến đó. Như vậy không bằng ta cứ đường đường chính chính ở lại đây."


...


"Sư phó, hắn không tiến vào động." Thiếu niên mặc áo đen nói.


"Bởi vì hắn không ngu ngốc." Thanh niên giáp bạc lắc đầu nói, "Những Thiên Tiên trước đây đi vào, đều là quá mức tự tin, cho rằng với thực lực bản thân tuyệt đối có thể bảo vệ tính mạng. Bọn hắn đâu biết rằng... địa phương thông với cửa động kia, chính là hang ổ thật sự của bên ta. Dù có là Thiên Thần Chân Tiên tới đó cũng chỉ có thể chạy trốn giữ mạng mà thôi."


Thiếu niên áo đen và Hàn Đại đều gật đầu.


Bọn hắn đều đã đi đến đó, đương nhiên hiểu rõ nơi đó đáng sợ thế nào. So với cứ điểm ở dãy núi Đông Lâm này thì nơi đó nguy hiểm hơn không bao nhiêu lần nữa.


"Chủ nhân, hiện tại Kỷ Ninh vẫn còn trong đại trận, chúng ta có cần công kích hắn nữa không?" Hàn Đại dò hỏi.


"Công kích có tác dụng sao?" Thanh niên giáp bạc nhìn gã.


Hàn Đại xấu hổ cười cười: "Tất nhiên là chúng thuộc hạ công kích thì vô tác dụng, nhưng nếu như chủ nhân ra tay, đối phó hắn không phải dễ như trở bàn tay sao?"



"Đừng có vuốt mông ngựa." Thanh niên giáp bạc cười xùy một tiếng, "Ta tự biết, Kỷ Ninh này rất thần bí, chỉ cần thủ đoạn hộ thân kia. Lúc trước các ngươi điên cuồng vây công đều không làm gì được hắn. Ngay cả Cửu Thiên Thần Diễn Độc Hỏa Lô cũng không gây thương tổn cho hắn. Tuy ta không ưa Huyết Vân lầu, nhưng bọn hắn quả thật có thực lực, Cửu Địa tiểu tổ liên kết thành Tam Xà trận cũng không gây được một chút thương tích nào cho hắn! Muốn giết hắn, có thể ta cũng không làm được."


Hàn Đại cười hắc hắc.


Hắn biết chủ nhân của mình tự khiêm tốn. Thực lực của chủ nhân cường đại là điều không cần phải nghi ngờ, đã từng có hơn mười tên Thiên Tiên đã chết trong tay chủ nhân rồi đấy.


Thanh niên giáp bạc thì lại yên lặng nhìn Kỷ Ninh phía xa, âm thầm nghĩ: "Bối cảnh tên Kỷ Ninh này quả là không nhỏ, nếu tu luyện Bát Cửu Huyền Công thật, thì bối cảnh lại càng kinh người hơn! Cũng không biết là đệ tử của ai đây... thần tiên đánh nhau phàm nhân chịu tội. Nếu so với những đại nhân vật kia, bọn họ thì là thần tiên còn ta cũng chi như là phàm nhân mà thôi."


"Ít xuất hiện, ít xuất hiện." Thanh niên giáp bạc đã sống rất lâu, cũng đã trải qua nhiều sự tình.


Cho nên hắn hiểu rõ.


Thiên Tiên ư?


Xem ra rất lợi hại, nhưng trong giữa Tam giới, Thiên Tiên quả thật chỉ là quân cờ. Có quá nhiều hiểm nguy có thể làm cho Thiên Tiên chết đi, như tên Kỷ Ninh này có bối cảnh đáng sợ... tuy nói rằng nếu giết hắn, Đạo tổ sẽ không đến mức hạ thấp thân phận đi đối phó một tên Thiên Tiên, mà Thiên Tiên giết Kỷ Ninh thì chưa được tính là lấy lớn hiếp nhỏ.


Thế nhưng trong Tam giới lại có một số tên điên khùng, bất kể đạo lý. Đệ tử bị giết chết, bọn hắn sẽ điên cuồng đi trả thù!


"Tuy rất ít những tên điên như thế, nhưng biết đâu sư thúc, sư huynh Kỷ Ninh lại là một trong những tên điên đó. " Thanh niên giáp bạc âm thầm nói, "Ta nhịn nhiều năm như vậy đâu có dễ dàng, trải qua vô số gian nguy cuối cùng mới trở thành Thiên Tiên. Muốn sống qua trận hạo kiếp lớn này, nên cẩn thận coi chừng thì hơn!"


"Chủ nhân, Kỷ Ninh vẫn còn ở trong trận pháp, chúng ta.... ?" Hàn Đại nhìn thanh niên giáp bạc.


"Vây khốn hắn, giữ chân hắn trong trận pháp. Nếu như Huyết Vân lầu muốn ám sát, cứ để người của Huyết Vân lầu tiếp tục ra tay, chúng ta không xen vào nữa." Thanh niên giáp bạc lạnh nhạt nói, "Nếu như hắn dùng Đại Na Di đạo phù rời đi, chúng ta cũng không cần phải quản! Việc công kích hắn coi như xong rồi, công kích hắn tốn quá nhiều nguyên lực đấy."


"Vâng" Hàn Đại cung kính đáp.


******


Từng ngày trôi qua.


Ngày thứ ba sau khi ám sát thất bại, Huyền Cơ được mời tới Huyết Vân lầu lần nữa, trong hoa viên yên tĩnh trước đây, tiếp đón lão vẫn là thiếu nữ áo bạc lần trước.


"Thế nào? " Lão tổ Huyền Cơ ngồi xuống đối diện với thiếu nữ áo bạc, "Đã giết được Kỷ Ninh rồi hả?"



"Không." Thiếu nữ áo bạc lắc đầu.


"Không?" Huyền Cở khiếp sợ, lập tức cả giận nói, "Ta đã giao bảo vật cho các ngươi, các ngươi phải giết chết Kỷ Ninh. Nếu lần thứ nhất không làm được thì làm lần thứ hai. Tóm lại phải theo khế ước các ngươi nói trước đây, trong vòng một năm phải giết được Kỷ Ninh. Việc các ngươi dùng thủ đoạn gì, ta cũng chẳng quản. Các ngươi nói được thì phải làm được, đây là giao dịch, Thiếu Viêm tộc chúng ta đã trả thù lao, các ngươi buộc phải làm cho xong."


Thiếu nữ áo bạc gật đầu: "Ngươi nói không sai."


Lão tổ Huyền Cơ khẽ giật mình.


"Dựa theo khế ước lúc trước, nếu như Huyết Vân lầu chúng ta không làm được, sẽ phải trả lại bảo vật cho các ngươi." Thiếu nữ áo bạc đưa ra một giới chỉ trữ vật, "Đây là bảo vật lúc trước ngươi đưa ta, tất cả đều ở bên trong. Lần này xem như Huyết Vân lầu chúng ta làm ăn lỗ vốn."


"Ngươi, ngươi..." Lão tổ Huyền Cơ không thể tin nổi.


Khế ước có quy định.


Nếu như không ám sát được, phải hoàn trả lại toàn bộ bảo vật! Đây cũng là ngạo khí của Huyết Vân lầu, có điều bọn họ rất ít khi phải làm việc này.


"Kỷ Ninh này khó giết như vậy?" Huyền Cơ nhíu mày.


"Nếu thật sự muốn giết, đương nhiên Huyết Vân lầu có thể làm." Thiếu nữ áo bạc gật đầu.


"Vậy tại sao không giết?" Huyền Cơ truy vấn.


"Cái giá đó không đủ." Thiếu nữ áo bạc nhìn Huyền Cơ.


"Giá thế nào mới đủ?"


"Hai mươi kiện pháp bảo Tiên giai cực phẩm." Thiếu nữ áo bạc mở miệng nói, "Các ngươi đồng ý giá đó, Huyết Vân lầu sẽ đi giết Kỷ Ninh. Trước đây phán đoán thực lực Kỷ Ninh sai, cho nên mới định giá thấp như vậy."


Lão tổ Huyền Cơ đỏ bừng mặt, giận dữ nói: "Sao các ngươi không đi ăn cướp luôn đi? Hai mươi kiện pháp bảo Tiên giai cực phẩm mà các ngươi cũng dám mở miệng. Chỗ này tương đương với hai kiện pháp bảo Thuần Dương đấy, có thể dùng để mời cả Thiên Thần Chân Tiên ra tay, vậy mà các ngươi cũng dám đưa ra cái giá này!" Cái giá này đúng là quá khoa trương, là gánh nặng cực lớn đối với Thiếu Viêm tộc.


"Mời Thiên Thần, Chân Tiên?" Thiếu nữ áo bạc cười nhạo, "Vậy ngươi đi mời đi, xem có ai đồng ý giúp các ngươi giết Kỷ Ninh."


Lão tổ Huyền Cơ cắn răng.



Đương nhiên lão hiểu rõ, càng là cường giả sẽ càng cẩn thận, Thiên Tiên giết Kỷ Ninh có thể không tính là lấy lớn hiếp nhỏ. Thế nhưng nếu Thiên Thần Chân Tiên mà ra tay nhất định sẽ bị coi là lấy lớn hiếp nhỏ rồi. Nếu như sau lưng Kỷ Ninh quả thật có một gã Đạo tổ... trước khi Kỷ Ninh chết, Đạo tổ kịp phát hiện và cứu thì còn đỡ, cùng lắm chỉ khiển trách một phen!


Nhưng nếu Đạo tổ chưa kịp cứu mà Kỷ Ninh đã chết rồi. Chỉ sợ Đạo tổ phẫn nộ lên sẽ giết ngay Thiên Thần, Chân Tiên đã ra tay với Kỷ Ninh.


Vì hai kiện pháp bảo Thuần Dương hạ phẩm, không tên Thiên Thần, Chân Tiên nào muốn làm việc nguy hiểm tới tính mạng cả?


"Một số nhân vật lợi hại trong Thiên Tiên, mới có thể giết chết Kỷ Ninh." Huyền Cơ trầm giọng nói.


"Nếu như ngươi muốn mời Huyết Vân lầu đi giết Kỷ Ninh, xin mời giao hai mươi kiện pháp bảo Tiên giai cực phẩm hoặc là bảo vật khác có giá trị tương đương. Còn không thì ... mời đi, chúng ta chấm dứt giao dịch." Thiếu nữ áo bạc nói.


Lão tổ Huyền Cơ nghiến răng, nghiến lợi.


Hai mươi kiện...


Huyền Cơ kiềm chế cơn giận, trầm giọng nói: "Kỷ Ninh này rốt cuộc lợi hại thế nào?"


"Muốn biết ư?" Thiếu nữ áo bạc nói, "Đây là tin tình báo quý giá, nếu ngươi giao cho ta tất cả bảo vật trong giới chỉ trữ vật kia thì ta mới có thể cho ngươi biết."


"Hừ." Truyện được copy tại Truyện FULL


Lão tổ Huyền Cơ giận dữ, xoay người bỏ đi.


Nói giỡn chắc.


Một tin tình báo mà đòi ba kiện pháp bảo Tiên giai cực phẩm sao?


Dõi mắt nhìn theo Huyền Cơ, thiếu nữ áo bạc lắc đầu: "Ngu xuẩn, nhờ Huyết Vân lầu chúng ta giết chết Kỷ Ninh, Thiếu Viêm tộc các ngươi chỉ cần bỏ ra lượng lớn bảo vật mà thôi. Dựa vào Thiếu Viêm tộc các ngươi ư? Dù cho lão tổ từ thời đại Thần Ma của các ngươi có xuống núi, cũng phải toàn lực ứng phó mới có thể giết Kỷ Ninh. Có thể sẽ phải trả một cái giá quá lớn mà Thiếu Viêm tộc các ngươi cũng không gánh nổi đâu."


"Sư phó chắc không gạt ta, Bát Cửu Huyền Công? Ngay cả sư phó còn không có tư cách được học." Thiếu nữ áo bạc hoài nghi.


Theo tin tức tình báo khi ám sát mà suy đoán ra, có lẽ Kỷ Ninh có một kiện kỳ vật hộ thân nghịch thiên hoặc là có thần thông Bát Cửu Huyền Công! Bất kể là khả năng nào, đều có ý nghĩa rất lớn.


Nhưng mà...



Huyết Vân lầu đúng là chuyên làm những việc nghịch thiên, chỉ cần có giá đủ lớn, bọn hắn sẽ dám làm!


****


Ngày qua ngày.


Bên trong tiểu thế giới kia, cả một vùng đất khô héo khiến cho người ta dễ sinh lòng tuyệt vọng.


"Sao sư phó vẫn chưa tỉnh lại." Kỷ Ninh áo đen nhìn Điện Tài tiên nhân cách đó không xa.


"Độ Tâm Ma kiếp ít nhất phải bảy ngày, dài nhất thì khó nói được là bao lâu." Ngũ Phong tiên nhân lắc đầu. "Sư phụ ngươi bây giờ mới có mười ngày, đừng nóng vội."


"Vâng." Kỷ Ninh áo đen gật đầu.


"Đúng rồi, bản tôn của ngươi thật là không có nguy hiểm chứ?" Ngũ Phong tiên nhân lo lắng hỏi, Bạch Thủy Trạch bên cạnh cũng nhìn qua Kỷ Ninh.


Kỷ Ninh cười: "Yên tâm đi, đúng là không có nguy hiểm."


Ngũ Phong tiên nhân, Bạch Thủy Trạch vẫn không yên lòng, nếu quả thật là an toàn, lẽ ra bản tôn Kỷ Ninh phải trở về tiểu thế giới này rồi chứ. Thế nhưng mãi vẫn chưa thấy bản tôn Kỷ Ninh trở lại... Bọn hắn không biết rằng... bản tôn Kỷ Ninh vẫn ở dãy núi Đông Lâm, chính là muốn thu hút sự chú ý của địch, để không làm ảnh hưởng tới sư phó.


"Thả ta ra, Kỷ Ninh, Ngũ Phong, các ngươi mau thả ta ra. Các ngươi cũng không giết được ta. Cứ vây hãm ta ở trong này là muốn làm sao?" Ở giữa trận pháp, từ trong con thuyền nhỏ màu đen Huyết Thần Tử giáo chủ Huyết Thần giáo cao giọng kêu. Huyết Thần Tử thật sự hối hận, nhờ có bảo thuyền đối phương sẽ không gây thương tổn cho gã, nhưng gã ở trong trận pháp cũng không trốn thoát được, gã vốn không ngờ rằng đối phương lại có cao thủ trận pháp lợi hại đến thế.


Mà đám người Kỷ Ninh cũng lười để ý tới Huyết Thần Tử.


Cứ giam gã trong đó!


Ngược lại nếu thả gã đi, sẽ có khả năng gây ra sóng gió. Giam gã trong trận pháp là tốt nhất, không cần lo lắng gã phá hư việc độ kiếp của sư phó.


"Ah?" Bỗng nhiên, Kỷ Ninh, Bạch Thủy Trạch và Ngũ Phong đều quay đầu, nhìn về phía Điện Tài tiên nhân đang khoanh chân ngồi.


Mà lúc này Điện Tài tiên nhân đã mở mắt, trong ánh mắt hiện lên vẻ tang thương vô tận, nơi khóe mắt còn chảy ra một dòng lệ.


"Sư phó!" Kỷ Ninh áo đen kích động gọi.



Mãng Hoang Kỷ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mãng Hoang Kỷ Truyện Mãng Hoang Kỷ Story Chương 413: Thiên Tiên
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...