Mãng Hoang Kỷ
Chương 1566
Cảm giác ảm đạm u buồn, lòng bàng quan này khi vận dụng kiếm toàn trái tim Kỷ Ninh đặt vào kiếm, tựa như kiếm là người mình yêu. Không giống thức thứ mười một, mười hai hung lệ, kiếm như triều phải tập trung hết sức, phải điên cuồng. Đó là một loại ảm đạm, nỗi đau lòng.
Ảm đạm tiêu hồn, lòng chỉ có kiếm, thức thứ mười ba tự nhiên hình thành.
Kỷ Ninh cười vung kiếm:
- Tâm Kiếm Đế Quân, năm xưa ngươi sáng tạo Tâm kiếm thuật thức thứ mười ba Tuyết Địa Huyết không biết có tâm tình gì?
Kỷ Ninh ngửa đầu uống hớp rượu, cao giọng ngâm nga, kiếm quang thay đổi:
- Tâm kiếm thuật thức thứ mười bốn Chí Tử Vô Hối!
Kiếm chém ra, mờ mịt siêu nhiên.
Mắt thường khó kiếm, tựa như biến mất nhưng mơ hồ có quỹ tích, một loại dấu vết kiếm để lại khó nắm bắt. Dù khó thấy rõ nhưng quỹ tích của kiếm đó dường như không ai ngăn cản được, nó muốn đi hướng nào là sẽ đi hướng đó, ai cản đường sẽ bị giết. Dấu kiếm này đủ làm mỗi người xem thấy lòng sợ hãi.
Đây là Tâm kiếm thuật thức thứ mười bốn: Chí Tử Vô Hối.
Trong Viêm Long vực giới, người luyện được Tâm kiếm thuật đến thức thứ mười bốn, bao gồm Tâm Kiếm Đế Quân từ xưa chỉ có hai người, Kỷ Ninh là người thứ ba.
Tâm kiếm thuật thức thứ mười ba Tuyết Địa Huyết, thứ mười bốn Chí Tử Vô Hối cùng một tầng, biết thức thứ mười ba thì không lâu sau sẽ học được thức thứ mười bốn.
Ngày xưa Tâm Kiếm Đế Quân gặp chuyện tuy khác với Kỷ Ninh bây giờ nhưng tâm tình giống nhau.
Kỷ Ninh cũng có cảm xúc đau lòng buồn bã, hắn thấy hy vọng đảo ngược thời không sống lại thê tử là quá mơ hồ.
Nhưng cũng ‘đến chết không hối hận’, dù có hy vọng xa vời Kỷ Ninh vẫn sẽ đi tiếp.
Kỷ Ninh múa kiếm, tuyết rơi lớn, trời tối sầm.
Kỷ Ninh nằm ngủ trên đất tuyết, đã lâu lắm rồi hắn không ngủ say.
Cái gọi là tuyết lớn, trời tối đều là tâm tình của Kỷ Ninh ảnh hưởng. Phương thế giới này là Kỷ Ninh sáng tạo ra, tất cả thời tiết thay đổi đều bị tâm tình của hắn ảnh hưởng.
Ngủ thật lâu sau Kỷ Ninh mở mắt ra, chân trời ló lên vầng mặt trời. Mặt trời nhô lên đường chân trời chiếu xuống ánh sáng ấm áp, tuy có sương mù nhưng không ngăn được tia ban mai, xuyên thấu hết thảy chiếu rọi đất đai.
Kỷ Ninh nhìn hồ lô rượu và Bắc Hồng kiếm rơi bên cạnh, hắn cười nhặt lên.
- Đã tỉnh.
Kỷ Ninh nhìn mặt trời phía xa, thì thầm:
- Hợp đạo sao? Vậy thì hợp đạo trước, từng bước một đi lên, sau khi hợp đạo tương lai lại thành Chí Tôn.
Kỷ Ninh cười cười:
- Sư tỷ, nếu ta thất bại cũng đừng trách ta.
Vèo một tiếng hắn bay lên trời.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hắc Bạch học cung, An Thiền thành ở dưới chân sụp đổ, cả Đại Hạ thế giới sụp xuống, rất nhanh mọi thứ tan biến.
Kỷ Ninh nhìn hai bóng người đứng trong không trung phương xa.
Bạch Dung hộ vệ cung kính chào:
- Chủ nhân.
Thanh Ma Chúa Tể kinh ngạc kêu:
- Bắc Minh.
Thanh Ma Chúa Tể cảm giác Bắc Minh Đạo Quân trước mắt mình dường như thay đổi rất lớn, khác biệt về khí chất.
Kỷ Ninh trước kia tinh thần bồng bột, hắn rất chói mắt, hơn nữa hết thảy tràn ngập hy vọng.
Kỷ Ninh bây giờ ánh mắt bình tĩnh rất nhiều, tựa như đại dương vô tận, chẳng thứ gì có thể làm hắn gợn sóng.
Đảo ngược thời không hồi sinh sư tỷ đã không thành công, mọi chuyện đều là quá khứ, Kỷ Ninh bây giờ chỉ có một ý nghĩ: Đi tiếp trên đường tu hành, đến chết không hối hận.
Hoặc thành công đoàn tụ với sư tỷ, hoặc thất bại chết đi, vẫn đoàn tụ với sư tỷ trong căn nguyên vũ trụ hỗn độn.
Kỷ Ninh cười hỏi:
- Thanh Ma nói xem ta có thể hợp đạo thành công không?
Nhìn nụ cười của Kỷ Ninh làm Thanh Ma ngây người, thành thật nói:
- Rất khó, nhưng Tứ Bộ Đạo Quân tu hành đạo chung cực vốn đếm trên đầu ngón tay, bọn họ thất bại không có nghĩa là Bắc Minh ngươi cũng không được.
Kỷ Ninh cười:
- Nói đúng.
Thanh Ma khuyên:
- Chấp niệm của ngươi quá mãnh liệt, nhớ kỹ lời của Hồng Nhiên Chí Tôn, nếu chấp niệm quá điên cuồng rất có thể hủy diệt chính mình.
Kỷ Ninh cười gật đầu nói:
- Nhưng câu này còn nửa câu đầu là chấp niệm quá điên cuồng có thể sẽ được thành tựu lớn trong tu hành cũng có thể hủy diệt mình, ta cảm thấy ta sẽ có thành tựu lớn.
Thanh Ma rất vui trông thấy điều này:
- Ha ha, ta cũng tin tưởng ngươi sẽ có thành tựu lớn.
Bởi vì Thanh Ma Chúa Tể biết rõ một tu hành giả khi bị đả kích chấp niêm điên cuồng thì vài người bị tan vỡ đạo tâm, thông thường sẽ suy sụp luôn. Lúc trước Hồng Nhiên Chí Tôn còn lo yêu nghiệt Đạo Quân như Kỷ Ninh vì vậy mà tuyệt vọng, nên mới đưa ra khả năng đạo chung cực thành tựu Chí Tôn. Nhưng khả năng này xa vời biết bao, ai đều hiểu rõ điều đó.
Kỷ Ninh nói:
- Ta muốn ở lại tam giới trong thời gian gần đây, chờ ngày ta hiểu được trận pháp mới đi Dao Hỏa cảnh.
Chắc Cầm Hỏa Thần đã ngủ say, qua một, hai hỗn độn kỷ chẳng là gì với nó. Phá giải trận pháp còn cần dựa vào nguyên thần thứ hai trong Thanh Hoa động phủ.
Thanh Ma cười nói:
- Mọi chuyện tùy ngươi, ta sẽ ngắm xem quê hương của ngươi, lâu rồi không sinh hoạt phàm tục.
Kỷ Ninh gật đầu dặn:
- Nhớ là không được giết chóc.
Thanh Ma trợn to mắt nói:
- Lỡ ta bị ăn hiếp thì sao?
Kỷ Ninh nói:
- Bắt lại trước, chờ ta gật đầu rồi ngươi mới được giết.
Kỷ Ninh không thể để mặc một Chúa Tể tùy tiện xằng bậy trong quê nhà mình.
Thanh Ma bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, nghe lời ngươi.
Thanh Ma là người đi theo, phải nghe lệnh.
Kỷ Ninh cười, chậm rãi đi hướng tam giới vực, Bạch Dung theo sau hắn.
tam giới vực là khu vực tổ hợp ba ngàn chín trăm thế giới hỗn độn mà đám đại năng Kỷ Ninh, Bồ Đề, Phong Ma mở mang ra.
Kỷ Ninh nhìn hơn ba ngàn thế giới hỗn độn cấu thành đại trận tam giác to lớn tựa như đàn sao rực rỡ ở phía xa, ánh sáng rực rỡ.
Kỷ Ninh gật gù:
- Thật đẹp, qua chút thời gian phải hoàn thiện lại trận pháp.
Củng cố tam giới vực là việc lâu dài.
***
Một vực giới cách Viêm Long vực giới xa thật xa.
Vù vù vù vù vù!
Vô số khói đen tràn ngập bao phủ một mảnh vực sâu hư không, sâu tận vực sâu có một vị Dị Vũ Trụ Chi Chủ tiếng tăm lừng lẫy Thiên Quỳnh Chi Chủ ở lại.
Xoẹt xoẹt!
Bên trên vực sâu hư không nứt ra cái khe lớn, ba thân hình vĩ đại bước ra từ cái khe.
Đều là sinh vật hình người màu đen, khuôn mặt lạnh lùng, chỉ khác với sinh vật hình người màu đen khác ở chỗ trên da có đồ án màu bạc trắng kỳ dị. Ba người đứng bên trên vực sâu hư không, toát ra khí lạnh vô tận, khói đen cuồn cuộn bên dưới cũng dần đông lại.
Mãng Hoang Kỷ
Ảm đạm tiêu hồn, lòng chỉ có kiếm, thức thứ mười ba tự nhiên hình thành.
Kỷ Ninh cười vung kiếm:
- Tâm Kiếm Đế Quân, năm xưa ngươi sáng tạo Tâm kiếm thuật thức thứ mười ba Tuyết Địa Huyết không biết có tâm tình gì?
Kỷ Ninh ngửa đầu uống hớp rượu, cao giọng ngâm nga, kiếm quang thay đổi:
- Tâm kiếm thuật thức thứ mười bốn Chí Tử Vô Hối!
Kiếm chém ra, mờ mịt siêu nhiên.
Mắt thường khó kiếm, tựa như biến mất nhưng mơ hồ có quỹ tích, một loại dấu vết kiếm để lại khó nắm bắt. Dù khó thấy rõ nhưng quỹ tích của kiếm đó dường như không ai ngăn cản được, nó muốn đi hướng nào là sẽ đi hướng đó, ai cản đường sẽ bị giết. Dấu kiếm này đủ làm mỗi người xem thấy lòng sợ hãi.
Đây là Tâm kiếm thuật thức thứ mười bốn: Chí Tử Vô Hối.
Trong Viêm Long vực giới, người luyện được Tâm kiếm thuật đến thức thứ mười bốn, bao gồm Tâm Kiếm Đế Quân từ xưa chỉ có hai người, Kỷ Ninh là người thứ ba.
Tâm kiếm thuật thức thứ mười ba Tuyết Địa Huyết, thứ mười bốn Chí Tử Vô Hối cùng một tầng, biết thức thứ mười ba thì không lâu sau sẽ học được thức thứ mười bốn.
Ngày xưa Tâm Kiếm Đế Quân gặp chuyện tuy khác với Kỷ Ninh bây giờ nhưng tâm tình giống nhau.
Kỷ Ninh cũng có cảm xúc đau lòng buồn bã, hắn thấy hy vọng đảo ngược thời không sống lại thê tử là quá mơ hồ.
Nhưng cũng ‘đến chết không hối hận’, dù có hy vọng xa vời Kỷ Ninh vẫn sẽ đi tiếp.
Kỷ Ninh múa kiếm, tuyết rơi lớn, trời tối sầm.
Kỷ Ninh nằm ngủ trên đất tuyết, đã lâu lắm rồi hắn không ngủ say.
Cái gọi là tuyết lớn, trời tối đều là tâm tình của Kỷ Ninh ảnh hưởng. Phương thế giới này là Kỷ Ninh sáng tạo ra, tất cả thời tiết thay đổi đều bị tâm tình của hắn ảnh hưởng.
Ngủ thật lâu sau Kỷ Ninh mở mắt ra, chân trời ló lên vầng mặt trời. Mặt trời nhô lên đường chân trời chiếu xuống ánh sáng ấm áp, tuy có sương mù nhưng không ngăn được tia ban mai, xuyên thấu hết thảy chiếu rọi đất đai.
Kỷ Ninh nhìn hồ lô rượu và Bắc Hồng kiếm rơi bên cạnh, hắn cười nhặt lên.
- Đã tỉnh.
Kỷ Ninh nhìn mặt trời phía xa, thì thầm:
- Hợp đạo sao? Vậy thì hợp đạo trước, từng bước một đi lên, sau khi hợp đạo tương lai lại thành Chí Tôn.
Kỷ Ninh cười cười:
- Sư tỷ, nếu ta thất bại cũng đừng trách ta.
Vèo một tiếng hắn bay lên trời.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hắc Bạch học cung, An Thiền thành ở dưới chân sụp đổ, cả Đại Hạ thế giới sụp xuống, rất nhanh mọi thứ tan biến.
Kỷ Ninh nhìn hai bóng người đứng trong không trung phương xa.
Bạch Dung hộ vệ cung kính chào:
- Chủ nhân.
Thanh Ma Chúa Tể kinh ngạc kêu:
- Bắc Minh.
Thanh Ma Chúa Tể cảm giác Bắc Minh Đạo Quân trước mắt mình dường như thay đổi rất lớn, khác biệt về khí chất.
Kỷ Ninh trước kia tinh thần bồng bột, hắn rất chói mắt, hơn nữa hết thảy tràn ngập hy vọng.
Kỷ Ninh bây giờ ánh mắt bình tĩnh rất nhiều, tựa như đại dương vô tận, chẳng thứ gì có thể làm hắn gợn sóng.
Đảo ngược thời không hồi sinh sư tỷ đã không thành công, mọi chuyện đều là quá khứ, Kỷ Ninh bây giờ chỉ có một ý nghĩ: Đi tiếp trên đường tu hành, đến chết không hối hận.
Hoặc thành công đoàn tụ với sư tỷ, hoặc thất bại chết đi, vẫn đoàn tụ với sư tỷ trong căn nguyên vũ trụ hỗn độn.
Kỷ Ninh cười hỏi:
- Thanh Ma nói xem ta có thể hợp đạo thành công không?
Nhìn nụ cười của Kỷ Ninh làm Thanh Ma ngây người, thành thật nói:
- Rất khó, nhưng Tứ Bộ Đạo Quân tu hành đạo chung cực vốn đếm trên đầu ngón tay, bọn họ thất bại không có nghĩa là Bắc Minh ngươi cũng không được.
Kỷ Ninh cười:
- Nói đúng.
Thanh Ma khuyên:
- Chấp niệm của ngươi quá mãnh liệt, nhớ kỹ lời của Hồng Nhiên Chí Tôn, nếu chấp niệm quá điên cuồng rất có thể hủy diệt chính mình.
Kỷ Ninh cười gật đầu nói:
- Nhưng câu này còn nửa câu đầu là chấp niệm quá điên cuồng có thể sẽ được thành tựu lớn trong tu hành cũng có thể hủy diệt mình, ta cảm thấy ta sẽ có thành tựu lớn.
Thanh Ma rất vui trông thấy điều này:
- Ha ha, ta cũng tin tưởng ngươi sẽ có thành tựu lớn.
Bởi vì Thanh Ma Chúa Tể biết rõ một tu hành giả khi bị đả kích chấp niêm điên cuồng thì vài người bị tan vỡ đạo tâm, thông thường sẽ suy sụp luôn. Lúc trước Hồng Nhiên Chí Tôn còn lo yêu nghiệt Đạo Quân như Kỷ Ninh vì vậy mà tuyệt vọng, nên mới đưa ra khả năng đạo chung cực thành tựu Chí Tôn. Nhưng khả năng này xa vời biết bao, ai đều hiểu rõ điều đó.
Kỷ Ninh nói:
- Ta muốn ở lại tam giới trong thời gian gần đây, chờ ngày ta hiểu được trận pháp mới đi Dao Hỏa cảnh.
Chắc Cầm Hỏa Thần đã ngủ say, qua một, hai hỗn độn kỷ chẳng là gì với nó. Phá giải trận pháp còn cần dựa vào nguyên thần thứ hai trong Thanh Hoa động phủ.
Thanh Ma cười nói:
- Mọi chuyện tùy ngươi, ta sẽ ngắm xem quê hương của ngươi, lâu rồi không sinh hoạt phàm tục.
Kỷ Ninh gật đầu dặn:
- Nhớ là không được giết chóc.
Thanh Ma trợn to mắt nói:
- Lỡ ta bị ăn hiếp thì sao?
Kỷ Ninh nói:
- Bắt lại trước, chờ ta gật đầu rồi ngươi mới được giết.
Kỷ Ninh không thể để mặc một Chúa Tể tùy tiện xằng bậy trong quê nhà mình.
Thanh Ma bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, nghe lời ngươi.
Thanh Ma là người đi theo, phải nghe lệnh.
Kỷ Ninh cười, chậm rãi đi hướng tam giới vực, Bạch Dung theo sau hắn.
tam giới vực là khu vực tổ hợp ba ngàn chín trăm thế giới hỗn độn mà đám đại năng Kỷ Ninh, Bồ Đề, Phong Ma mở mang ra.
Kỷ Ninh nhìn hơn ba ngàn thế giới hỗn độn cấu thành đại trận tam giác to lớn tựa như đàn sao rực rỡ ở phía xa, ánh sáng rực rỡ.
Kỷ Ninh gật gù:
- Thật đẹp, qua chút thời gian phải hoàn thiện lại trận pháp.
Củng cố tam giới vực là việc lâu dài.
***
Một vực giới cách Viêm Long vực giới xa thật xa.
Vù vù vù vù vù!
Vô số khói đen tràn ngập bao phủ một mảnh vực sâu hư không, sâu tận vực sâu có một vị Dị Vũ Trụ Chi Chủ tiếng tăm lừng lẫy Thiên Quỳnh Chi Chủ ở lại.
Xoẹt xoẹt!
Bên trên vực sâu hư không nứt ra cái khe lớn, ba thân hình vĩ đại bước ra từ cái khe.
Đều là sinh vật hình người màu đen, khuôn mặt lạnh lùng, chỉ khác với sinh vật hình người màu đen khác ở chỗ trên da có đồ án màu bạc trắng kỳ dị. Ba người đứng bên trên vực sâu hư không, toát ra khí lạnh vô tận, khói đen cuồn cuộn bên dưới cũng dần đông lại.
Mãng Hoang Kỷ
Đánh giá:
Truyện Mãng Hoang Kỷ
Story
Chương 1566
10.0/10 từ 21 lượt.