Mãng Hoang Kỷ
Chương 1527
Trong một thế giới hỗn độn bình thường ở biên giới Viêm Long vực giới.
Mây đen cuồn cuộn.
Các Đế Quân ở nơi đây, chỗ này là nơi đám Đế Quân thuộc phe Phi Tuyết ma cung trốn tránh. Nơi này có các lớp cấm chế, dù Kỷ Ninh lại giết tới thì bọn họ có đủ thời gian chạy trốn.
Trên đỉnh ngọn núi cô đơn, mắt Huyết Vân Đế Quân chứa nỗi bi ai:
- Đã chết, Phi Tuyết huynh chết rồi.
Phi Tuyết Thành Chủ quá điên cuồng.
Huyết Vân Đế Quân không muốn điên cuồng như thế, nhưng lão chấp nhận trợ giúp Phi Tuyết. Phi Tuyết Thành Chủ lên kế hoạch giết Kỷ Ninh, Huyết Vân Đế Quân sắp xếp một pháp thân đi cùng.
Kết quả Phi Tuyết vẫn thua.
Huyết Vân Đế Quân cười nhạt:
- Bắc Minh Đạo Quân, ngươi có được một vực giới phi chu thì tưởng là thu hoạch lớn lắm sao? Không lâu nữa các đại năng trong vực giới, dị vũ trụ có quan hệ rất gần với Viêm Long vực giới ta sẽ biết Bắc Minh Đạo Quân nhà ngươi được một vực giới phi chu, còn có nhiều báu vật khác.
Huyết Vân Đế Quân lạnh lùng nói:
- Hừ hừ, có nhiều báu vật cũng sẽ hại chết người!
Huyết Vân Đế Quân chắc chắn đám đại năng, Chúa Tể ở vực giới khác sẽ vì một chiếc vực giới phi chu mà điên cuồng.
Mắt Huyết Vân Đế Quân chất chứa mong chờ:
- Đây là món quà cuối cùng Phi Tuyết cho ngươi, món quà đẩy ngươi vào chỗ chết.
Huyết Vân Đế Quân rất mong đợi cái ngày Bắc Minh bị giết.
Xác Phi Tuyết Thành Chủ nằm trên mặt đất đường lửa, Kỷ Ninh nhìn.
Một kẻ tà ác điên dại, Kỷ Ninh không yên lòng để mặc gã sống, nhưng khi Phi Tuyết Thành Chủ chết thật thì hắn không mấy vui vẻ, chỉ có thở phào.
Ít ra đã xóa sổ một mối họa.
Kỷ Ninh thì thào:
- Một trong tám Thánh Thành Chi Chủ đã chết tại đây.
Thánh Thành Chi Chủ có uy danh biết bao.
Hồi xưa lần đầu tiên Kỷ Ninh đi Thánh Thành ôm lòng ngưỡng mộ tôn sùng, giờ một vị Thánh Thành Chi Chủ tiếng tăm lừng lẫy đã chết thế này, dù chết vì tự sát nhưng đó cũng là bị Kỷ Ninh ép phải tự sát.
Kỷ Ninh nhẹ vung một chưởng:
- Cát bụi về với cát bụi.
Một chưởng nhìn như bình thường nhưng hắn thi triển Chung Cực Kiếm Đạo chi Thiên Băng thức, chưởng hùng hồn như thủy triều cuốn lấy xác chết dưới đất. Xác không có pháp bảo che chở hóa thành tro dưới chưởng của Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh vung tay lên thu báu vật Phi Tuyết Thành Chủ để lại vào tay.
Kỷ Ninh nở nụ cười, giết Phi Tuyết Thành Chủ không làm hắn vui bao nhiêu, chiếc vực giới phi chu mới khiến hắn kích động hưng phấn nhất.
Kỷ Ninh lật tay lấy ra chiếc vực giới phi chu:
- Thu hoạch ngoài ý muốn cũng là báu vật quan trọng nhất hiện giờ của ta.
Lúc trước Bạch Dung hộ vệ thu được vực giới phi chu liền giao cho chủ nhân của mình.
Trong lòng bàn tay phải của Kỷ Ninh nâng chiếc vực giới phi chu, nó chỉ to cỡ bàn tay.
Phi chu mộc mạc cũ kỹ đầy vết thương, khiến người nghi ngờ nó có thể bay lần nữa không. Nhưng Kỷ Ninh đã truy sát Phi Tuyết Thành Chủ biết rõ chiếc phi chu này bay được.
Kỷ Ninh động ý niệm:
- Luyện hóa.
Thần niệm xâm nhập vào vực giới phi chu, giờ nó đã là vật vô chủ nên rất dễ luyện hóa.
Phi chu chi linh nịnh Kỷ Ninh, sợ bị hắn xóa bỏ:
- Chủ nhân, chủ nhân.
Đây cũng là chỗ đáng sợ của vật thể không phải sinh mệnh như pháp bảo, khôi lỗi.
Kỷ Ninh dò hỏi:
- Phi chu bị hỏng nặng, có thể xuyên qua thời không cự ly xa không?
Vực giới phi chu bị hư quá nặng nề, làm Kỷ Ninh hơi lo.
Phi chu chi linh nói ngay:
- Có thể! Hoàn toàn có thể xuyên qua thời không! Nhưng khoảng cách sẽ không quá xa, đi một tòa vực giới phải xuyên qua rất nhiều lần, chủ yếu vì phi chu bị hỏng nặng, hạch tâm còn nguyên nhưng nhiều linh kiện bị hư mức độ khác nhau. Một số linh kiện bị thiếu, nên chỉ có thể phát huy uy năng rất thấp.
Kỷ Ninh gật đầu, không quá thất vọng.
Nếu là vực giới phi chu nguyên vẹn thì Phi Tuyết Thành Chủ đã sớm cắt đuôi hắn, sẽ không dây dưa với hắn lâu vậy, cuối cùng còn bị kẹt trong cấm chế không thể tốn thoát.
Phi chu chi linh nói nhanh:
- Trong tay chủ nhân chắc có một linh kiện, đó là linh kiện ta cần, ta có thể cảm ứng được!
Kỷ Ninh chợt cười:
- À?
Kỷ Ninh lật tay lại, linh kiện to hơn hai mươi trượng hiện ra bên cạnh hắn. Linh kiện có tầng tầng lớp lớp kim loại phức tạp, khắc vô số thần văn, mức độ phức tạp hơn xa khôi lỗi cấp Chúa Tể. Kỷ Ninh không quá rành đạo luyện chế hoàn toàn không hiểu gì.
Phi chu chi linh kích động nói:
- A! Một khối to như vậy! Ta có thể ăn nó không chủ nhân?
Kỷ Ninh cho phép:
- Được.
Vèo!
Lực lượng vô hình lập tức bao trùm linh kiện phi chu to hơn hai mươi trượng, linh kiện thu nhỏ dần, nhỏ cỡ bằng ngón tay thì khảm vào một miệng vết thương của vực giới phi chu. Bề mặt vực giới phi chu mấp máy, tầng ngoài bắt đầu kéo dài ra, một số vết thương tự động lành lại.
Phi chu chi linh hưng phấn kích động nói:
- Vực giới phi chu vốn có thể tự động phục hồi nhưng cần một ít trân tài hạch tâm quan trọng. Có phần linh kiện hơi hoàn chỉnh này thì phần khiếm khuyết ban đầu có thể phân giải tu sửa vị trí khác. Chủ nhân, giờ vực giới phi chu tu sửa phần then chốt, sửa nhiều vết thương nhỏ, khoảng cách xuyên qua tăng thêm gần trăm lần, có thể một lần xuyên qua hơn phân nửa vực giới.
Kỷ Ninh nhìn vực giới phi chu trong lòng bàn tay, trông mát mắt hơn vừa rồi nhiều, tuy còn chút vết thương nhưng không đến nỗi rách nát.
Một lần xuyên qua hơn phân nửa vực giới?
Rất kinh người.
Kỷ Ninh hỏi:
- Còn kém bao nhiêu mới lành lặn?
Phi chu chi linh bất đắc dĩ nói:
- Kém rất xa. Tuy mức độ hoàn hảo được chín phần nhưng phi chu thiếu một vài linh kiện nhỏ lại ảnh hưởng lớn đến tổng thể, nên khoảng cách xuyên qua không cách nào so sánh với lúc còn nguyên.
Kỷ Ninh ngẫm nghĩ, đồng ý với phi chu chi linh.
Lúc Kỷ Ninh là Tam Bộ Đạo Quân đã sánh ngang đỉnh Đạo Quân, ngang ngửa một số Đế Quân khá lợi hại. Khoảng cách xuyên qua vực giới này đến vực giới kia của hắn lúc đó cần trăm vạn hỗn độn kỷ, dù là Chúa Tể cũng mất thời gian lâu thật lâu. Vực giới phi chu thì chỉ cần mấy vạn năm là đến nơi.
Mấy vạn năm có thể so sánh với hắn ngày xưa xuyên qua trăm vạn hỗn độn kỷ sao? Có thể tưởng tượng cự ly xuyên qua của nó xa hơn Mang Nhai Chúa Tể biết bao nhiêu lần.
Phi chu chi linh nói tiếp:
- Nhưng thưa chủ nhân, ta cảm ứng được một chỗ gần đây còn có linh kiện quan trọng ta cần, hấp thu nó là sẽ phục hồi rất nhiều.
Kỷ Ninh gật đầu nói:
- Đó là linh kiện phi chu trong tay bằng hữu tốt của ta.
Kỷ Ninh lật tay lại tạm thu vực giới phi chu vào.
Mãng Hoang Kỷ
Mây đen cuồn cuộn.
Các Đế Quân ở nơi đây, chỗ này là nơi đám Đế Quân thuộc phe Phi Tuyết ma cung trốn tránh. Nơi này có các lớp cấm chế, dù Kỷ Ninh lại giết tới thì bọn họ có đủ thời gian chạy trốn.
Trên đỉnh ngọn núi cô đơn, mắt Huyết Vân Đế Quân chứa nỗi bi ai:
- Đã chết, Phi Tuyết huynh chết rồi.
Phi Tuyết Thành Chủ quá điên cuồng.
Huyết Vân Đế Quân không muốn điên cuồng như thế, nhưng lão chấp nhận trợ giúp Phi Tuyết. Phi Tuyết Thành Chủ lên kế hoạch giết Kỷ Ninh, Huyết Vân Đế Quân sắp xếp một pháp thân đi cùng.
Kết quả Phi Tuyết vẫn thua.
Huyết Vân Đế Quân cười nhạt:
- Bắc Minh Đạo Quân, ngươi có được một vực giới phi chu thì tưởng là thu hoạch lớn lắm sao? Không lâu nữa các đại năng trong vực giới, dị vũ trụ có quan hệ rất gần với Viêm Long vực giới ta sẽ biết Bắc Minh Đạo Quân nhà ngươi được một vực giới phi chu, còn có nhiều báu vật khác.
Huyết Vân Đế Quân lạnh lùng nói:
- Hừ hừ, có nhiều báu vật cũng sẽ hại chết người!
Huyết Vân Đế Quân chắc chắn đám đại năng, Chúa Tể ở vực giới khác sẽ vì một chiếc vực giới phi chu mà điên cuồng.
Mắt Huyết Vân Đế Quân chất chứa mong chờ:
- Đây là món quà cuối cùng Phi Tuyết cho ngươi, món quà đẩy ngươi vào chỗ chết.
Huyết Vân Đế Quân rất mong đợi cái ngày Bắc Minh bị giết.
Xác Phi Tuyết Thành Chủ nằm trên mặt đất đường lửa, Kỷ Ninh nhìn.
Một kẻ tà ác điên dại, Kỷ Ninh không yên lòng để mặc gã sống, nhưng khi Phi Tuyết Thành Chủ chết thật thì hắn không mấy vui vẻ, chỉ có thở phào.
Ít ra đã xóa sổ một mối họa.
Kỷ Ninh thì thào:
- Một trong tám Thánh Thành Chi Chủ đã chết tại đây.
Thánh Thành Chi Chủ có uy danh biết bao.
Hồi xưa lần đầu tiên Kỷ Ninh đi Thánh Thành ôm lòng ngưỡng mộ tôn sùng, giờ một vị Thánh Thành Chi Chủ tiếng tăm lừng lẫy đã chết thế này, dù chết vì tự sát nhưng đó cũng là bị Kỷ Ninh ép phải tự sát.
Kỷ Ninh nhẹ vung một chưởng:
- Cát bụi về với cát bụi.
Một chưởng nhìn như bình thường nhưng hắn thi triển Chung Cực Kiếm Đạo chi Thiên Băng thức, chưởng hùng hồn như thủy triều cuốn lấy xác chết dưới đất. Xác không có pháp bảo che chở hóa thành tro dưới chưởng của Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh vung tay lên thu báu vật Phi Tuyết Thành Chủ để lại vào tay.
Kỷ Ninh nở nụ cười, giết Phi Tuyết Thành Chủ không làm hắn vui bao nhiêu, chiếc vực giới phi chu mới khiến hắn kích động hưng phấn nhất.
Kỷ Ninh lật tay lấy ra chiếc vực giới phi chu:
- Thu hoạch ngoài ý muốn cũng là báu vật quan trọng nhất hiện giờ của ta.
Lúc trước Bạch Dung hộ vệ thu được vực giới phi chu liền giao cho chủ nhân của mình.
Trong lòng bàn tay phải của Kỷ Ninh nâng chiếc vực giới phi chu, nó chỉ to cỡ bàn tay.
Phi chu mộc mạc cũ kỹ đầy vết thương, khiến người nghi ngờ nó có thể bay lần nữa không. Nhưng Kỷ Ninh đã truy sát Phi Tuyết Thành Chủ biết rõ chiếc phi chu này bay được.
Kỷ Ninh động ý niệm:
- Luyện hóa.
Thần niệm xâm nhập vào vực giới phi chu, giờ nó đã là vật vô chủ nên rất dễ luyện hóa.
Phi chu chi linh nịnh Kỷ Ninh, sợ bị hắn xóa bỏ:
- Chủ nhân, chủ nhân.
Đây cũng là chỗ đáng sợ của vật thể không phải sinh mệnh như pháp bảo, khôi lỗi.
Kỷ Ninh dò hỏi:
- Phi chu bị hỏng nặng, có thể xuyên qua thời không cự ly xa không?
Vực giới phi chu bị hư quá nặng nề, làm Kỷ Ninh hơi lo.
Phi chu chi linh nói ngay:
- Có thể! Hoàn toàn có thể xuyên qua thời không! Nhưng khoảng cách sẽ không quá xa, đi một tòa vực giới phải xuyên qua rất nhiều lần, chủ yếu vì phi chu bị hỏng nặng, hạch tâm còn nguyên nhưng nhiều linh kiện bị hư mức độ khác nhau. Một số linh kiện bị thiếu, nên chỉ có thể phát huy uy năng rất thấp.
Kỷ Ninh gật đầu, không quá thất vọng.
Nếu là vực giới phi chu nguyên vẹn thì Phi Tuyết Thành Chủ đã sớm cắt đuôi hắn, sẽ không dây dưa với hắn lâu vậy, cuối cùng còn bị kẹt trong cấm chế không thể tốn thoát.
Phi chu chi linh nói nhanh:
- Trong tay chủ nhân chắc có một linh kiện, đó là linh kiện ta cần, ta có thể cảm ứng được!
Kỷ Ninh chợt cười:
- À?
Kỷ Ninh lật tay lại, linh kiện to hơn hai mươi trượng hiện ra bên cạnh hắn. Linh kiện có tầng tầng lớp lớp kim loại phức tạp, khắc vô số thần văn, mức độ phức tạp hơn xa khôi lỗi cấp Chúa Tể. Kỷ Ninh không quá rành đạo luyện chế hoàn toàn không hiểu gì.
Phi chu chi linh kích động nói:
- A! Một khối to như vậy! Ta có thể ăn nó không chủ nhân?
Kỷ Ninh cho phép:
- Được.
Vèo!
Lực lượng vô hình lập tức bao trùm linh kiện phi chu to hơn hai mươi trượng, linh kiện thu nhỏ dần, nhỏ cỡ bằng ngón tay thì khảm vào một miệng vết thương của vực giới phi chu. Bề mặt vực giới phi chu mấp máy, tầng ngoài bắt đầu kéo dài ra, một số vết thương tự động lành lại.
Phi chu chi linh hưng phấn kích động nói:
- Vực giới phi chu vốn có thể tự động phục hồi nhưng cần một ít trân tài hạch tâm quan trọng. Có phần linh kiện hơi hoàn chỉnh này thì phần khiếm khuyết ban đầu có thể phân giải tu sửa vị trí khác. Chủ nhân, giờ vực giới phi chu tu sửa phần then chốt, sửa nhiều vết thương nhỏ, khoảng cách xuyên qua tăng thêm gần trăm lần, có thể một lần xuyên qua hơn phân nửa vực giới.
Kỷ Ninh nhìn vực giới phi chu trong lòng bàn tay, trông mát mắt hơn vừa rồi nhiều, tuy còn chút vết thương nhưng không đến nỗi rách nát.
Một lần xuyên qua hơn phân nửa vực giới?
Rất kinh người.
Kỷ Ninh hỏi:
- Còn kém bao nhiêu mới lành lặn?
Phi chu chi linh bất đắc dĩ nói:
- Kém rất xa. Tuy mức độ hoàn hảo được chín phần nhưng phi chu thiếu một vài linh kiện nhỏ lại ảnh hưởng lớn đến tổng thể, nên khoảng cách xuyên qua không cách nào so sánh với lúc còn nguyên.
Kỷ Ninh ngẫm nghĩ, đồng ý với phi chu chi linh.
Lúc Kỷ Ninh là Tam Bộ Đạo Quân đã sánh ngang đỉnh Đạo Quân, ngang ngửa một số Đế Quân khá lợi hại. Khoảng cách xuyên qua vực giới này đến vực giới kia của hắn lúc đó cần trăm vạn hỗn độn kỷ, dù là Chúa Tể cũng mất thời gian lâu thật lâu. Vực giới phi chu thì chỉ cần mấy vạn năm là đến nơi.
Mấy vạn năm có thể so sánh với hắn ngày xưa xuyên qua trăm vạn hỗn độn kỷ sao? Có thể tưởng tượng cự ly xuyên qua của nó xa hơn Mang Nhai Chúa Tể biết bao nhiêu lần.
Phi chu chi linh nói tiếp:
- Nhưng thưa chủ nhân, ta cảm ứng được một chỗ gần đây còn có linh kiện quan trọng ta cần, hấp thu nó là sẽ phục hồi rất nhiều.
Kỷ Ninh gật đầu nói:
- Đó là linh kiện phi chu trong tay bằng hữu tốt của ta.
Kỷ Ninh lật tay lại tạm thu vực giới phi chu vào.
Mãng Hoang Kỷ
Đánh giá:
Truyện Mãng Hoang Kỷ
Story
Chương 1527
10.0/10 từ 21 lượt.