Mãng Hoang Kỷ

Chương 146: Kỷ Ninh đúng là yêu nghiệt


"Kỷ Ninh huynh. Ta thật không hiểu tại sao ngươi lại mạo hiểu tính mạng vì ta..."Bắc Sơn Bách Vi nhìn Kỷ Ninh, ngập ngừng nói. "Nếu không thì cứ bỏ đi. Tuy tên Bắc Sơn Hồ này khinh người quá đáng. Nhưng cứ tạm nhịn vậy, sau này ta sẽ giải quyết đến nơi đến chốn với hắn." Nghĩ tới con đại yêu tê giác hung hãn ở dưới, Bắc Sơn Bách Vi cũng lo lắng cho Kỷ Ninh.

"Không cần phải nói thêm nữa. Không phải nguyên dịch thắng được đều thuộc về ta sao? Vậy là đủ rồi." Kỷ Ninh cười.

Bắc Sơn Bách vi mở miệng muốn nói nhưng lại thôi.

"Yên tâm. Ta cực kỳ tự tin." Kỷ Ninh nhếch miệng cười.

"Thật sảng khoái." Hồn Vô Kỳ đứng bên cạnh nhìn Kỷ Ninh. "Kỷ Ninh huynh. Ta ở đây chờ ngươi quay lại uống rượu tiếp."

Kỷ Ninh gật đầu, mắt hơi sáng lên.

Lần này...

Chính là lần đầu tiên mình biểu hiện ở thành An Thiền. Nếu đã vào thành An Thiền rồi thì cứ để mình khoác lên cái áo 'thiên tài yêu nghiệt' sáng choang đi.

Vốn đã có quyết định gia nhập môn phái, đăc biệt lại nhìn thấy ở đây không ít tinh anh tông phái. Kỷ Ninh liền quyết định thôi không cần phải giấu tài nữa. Mình đã tiềm tu hơn mười năm ở Yên Sơn rồi, ẩn thân như vậy là đã quá đủ. Tới thành An Thiền này, mình phải lộ tài hoa của mình ra thì tông môn mới coi mình là bảo vật cực kỳ quý báu!

Để cho những người có bản lĩnh lớn còn xem trọng mình! Nhờ đó mình có thể cưỡi mây lên trời!

Phải đi con đường của thiên tài, con đường của thiên tài yêu nghiệt!

"Đại yêu tê giác?' Kỷ Ninh nhìn qua cửa sổ, liếc mắt một cái là đã thấy con đại yêu tê giác cực kỳ hung hãn kia. "Có điều cũng chỉ là tảng đá đặt chân trên con đường của ta mà thôi."

"Người đâu."

Bắc Sơn Bách Vi gọi bồi bàn tới lần nữa, đưa cho chín trăm lượng nguyên dịch. Đồng thời căn dặn nàng dẫn Kỷ Ninh tới đánh với đại yêu tê giác một trận.

Hầu gái kinh ngạc nhìn Kỷ Ninh. Nàng đứng ở hành lang nên cũng đã chứng kiến được sự hung hãn của con đại yêu tê giác kia. Thiếu niên thanh tú ở trước mắt này muốn đánh nhau với đại yêu tê giác sao?

"Dạ." Hầu gái cũng không dám nhiều lớn, vội vàng dẫn Kỷ Ninh ra ngoài.

"Kỷ Ninh huynh, ta chờ ở đây đợi ngươi mang thắng lợi trở về." Bắc Sơn Bách Vi và Hồn Vô Kỳ cùng đứng lên nhìn Kỷ Ninh rời đi.

"Cẩn thận một chút." Bạch Thủy Trạch cũng đứng lên ghé vào tai nói rồi nhìn Kỷ Ninh đi. Có điều Bạch Thủy Trạch cũng rất hiểu...Kỷ Ninh chỉ cần một chiêu đã giết được Hứa Ly chân nhân. Nên có thể chắc chắn tới mười phần giết được con đại yêu tê giác dưới kia.

Kỷ Ninh quay đầu lại, mắt nhìn, đầu gật gật rồi lập tức quay đi ra ngoài.


Dọc theo hành lang lơ lửng, Kỷ Ninh đi theo hầu gái ra ngoài. Ở trên hành lang cũng có vài tên bồi bài khác. Đám bồi bàn này đều tò mò, thương xót, đồng cảm, thương hại nhìn Kỷ Ninh. Trong mắt của bọn họ...thiếu niên ở trước mặt này chắc chắn là môn khách bị phái đi để chết rồi.

"Bắc Sơn Bách Vi, co trứng vào rồi à?" Âm thanh nặng nề kia tiếp tục vang lên khiêu khích.

"Bắc Sơn Hồ, chuẩn bị xem con đại yêu của ngươi chết thế nào nhé." Một âm thanh trong trẻo vang khắp điện sảnh. "Còn nữa. Bắc Sơn Hồ, ta cho ngươi biết. Ăn may kiếm được một tên môn khách thì cũng nên khiêm tốn chút. Càng kiêu ngạo thì thua càng thảm đó!"

"Thối lắm." Bắc Sơn Hồ lập tức nổi giận.

"Thế mà tí nữa ngươi sẽ phải nuốt lấy quả rắm đấy." Bắc Sơn Bách Vi giễu cợt.

Âm thanh của hai vị công tử Bắc Sơn vang vọng.

Kỷ Ninh thì đã đi qua hành lang tới chỗ điện sảnh.

...

"Sao cơ. Dưới tay Bắc Sơn Bách Vi vẫn còn người cơ à? Hắn có nắm chắc thủ hạ của hắn đánh nổi con tê giác kia không?" Một cô gái mặc quần áo sặc sỡ nhìn qua cửa sổ xuống phía dưới.

...

"Kẻ nào dám chiến đấu với đại yêu tê giác vậy? Là ai?" Công tử mặc áo bào trắng cũng nhìn xuống.

...

"Ồ." Hỏa Càn đồng tử đang mút tay cũng nhìn xuống phía dưới. Cho dù đang nghiên cứu trận pháp nhưng đổ chiến lại chính là trò náo nhiệt nhất, hơn nữa thời gian diễn ra lại ngắn. Nên dĩ nhiên hắn phải xem.

...

"Rốt cuộc là ai cơ? Ta không tin dưới tay hắn còn có kẻ có thể giết được đại yêu tê giác." Bắc Sơn Hồ cũng đang nhìn chằm chằm xuống phía dưới. Từng người đều nhìn không chớp mắt xuống cửa hành lang. Rất nhanh cả đám liền thấy được. Một hầu gái dẫn một gã thiếu niên mặc da thú vào trong điện sảnh. Thiếu niên này mỉm cười như đi du ngoạn vậy.

"Hắn chính là Kỷ Ninh." Chu Lập đứng bên cạnh Bắc Sơn Hồ nói. "Hắn là bạn thân của Bắc Sơn Bách Vi."

"Bạn thân cơ à?" Bắc Sơn Hồ lập tức cười ha hả. Âm thanh vang vọng khắp điện sảnh. "Bắc Sơn Bách Vi, ngươi đúng là hết người rồi à? Lại để bạn thân của mình lên sân đấu. Ta nhớ là lúc trước tên bạn tốt của ngươi còn đang muốn gia nhập Liệt Thiên kiếm phái cơ mà. Một tên nhãi còn đang chầu chực gia nhập kiếm phái đi đánh với một con đại yêu tê giác đã học được thần thông sao? Đúng là chịu chết mà. Thật ngại quá. Chín trăm lượng nguyên dịch của ngươi lại sắp thuộc về ta rồi."

"Cứ cười to lên, tí nữa nhớ khóc to như vậy nhé." Ở xa xa, Bắc Sơn Bách Vi cũng cười nhạt nói.

...

Rất nhiều nhân vật lợi hại ở các phòng đều nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh ở phía dưới. Bọn họ vừa nghe thấy bạn thân của Bắc Sơn Bách Vi thì đều thầm nghĩ. Kẻ có thể trở thành bạn thân của Bắc Sơn Bách Vi thì chắc cũng có chút bất phàm...tuy nhìn như thiếu nhiên, nhưng gặp người tu tiên có bộ dáng càng nhỏ thì lại càng phải kiêng dè.

"Mời." Tử Y cô nương nhìn Kỷ Ninh. "Viên tinh thạch này để giám định thần lực còn viên kia để giám định nguyên lực. Bắt buộc phải điều tra cho rõ thực lực trước khi chiến đấu. Để ngăn không để xảy ra chuyện Vạn Tượng chân nhân đánh với Tử Phủ tu sĩ. Một khi có chuyện xảy ra là động Vô Ưu sẽ lấy mạng kẻ dám làm trái ngay."

Kỷ Ninh gật đầu.

Rồi hắn truyền Xích Minh thần lực, nguyên lực vào hai viên tinh thạch. Hai viên tinh thạch đều lóe sáng. Nhưng lại phát sáng đều kém hơn kẻ trước đó. Đặc biệt là viên giám định nguyên lực, nó lại phát ra ánh sáng yếu hơn viên kia.

"Hả?" Tử Y cô nương kinh ngạc liếc nhìn Kỷ Ninh một cái rồi lập tức hô lên. "Bắc Sơn Bách Vi phái ra người tu tiên. Kiêm tu Thần Ma luyện thể, luyện khí. Thần Ma luyện thể đạt Tử Phủ hậu kỳ, luyện khí đạt Tử Phủ tiền kỳ."

Rì rầm!

Toàn bộ xung quanh bàn tán xôn xao!

"Nguyên lực mới ở Tử Phủ tiền kỳ sao?"

"Mà Thần Ma luyện thể lại đạt Tử Phủ hậu kỳ sao?"

"Còn chưa đạt tới Tử Phủ viên mãn. Muốn chết à? Thật quá điên rồ/"

"Không trách tại sao lại muốn tới gia nhập môn phái. Nguyên lực mới ở Tử Phủ tiền kỳ thì đúng là lúc thích hợp nhất để gia nhập môn phái." Một đám nhân vật lợi hại ở trên nghe thấy thực lực ở hai phương diện của Kỷ Ninh thì lập tức lắc đầu thổn thức. Lúc trước bọn họ còn hi vọng nhiều hơn nhiều. Nhưng bây giờ chỉ cảm thấy rằng thiếu niên ở phía dưới đúng là muốn đâm đầu vào chỗ chết.

******

"Mở phong cấm ra." Tử Y cô nương ra lệnh.

Một màn hào quang xuất hiện ở xung quanh. Kỷ Ninh liếc mắt nhìn màn hào quang ở xung quanh một cái rồi lại liếc nhìn tên Bắc Sơn Hồ ở phía xa xa một cái.

"Tên nhãi, ngươi nhất định phải chết! Cho dù có luyện Thần Ma luyện thể cao cấp một chút nhưng cũng mới chỉ là Tử Phủ hậu kỳ. Lại dám so sánh với đại yêu tê giác của ta sao? Đúng là muốn chết mà. Sợ rằng đến lúc đó ngươi muốn xin thua cũng không kịp nữa." Bắc Sơn Hồ cực kỳ kiêu ngạo.

"Ngươi chuẩn bị bố trí kẻ thứ hai lên đi." Kỷ Ninh cười.

Bắc Sơn Hồ sững người lại, lập tức gầm lên: "Thật là liều lĩnh. Tê giác, đi. Giết chết tên nhãi kia đi."

Trong nháy mắt, không khí như đứng im.

Ở đám phòng lưng chừng giữa không trung, có kẻ lo lắng cho Kỷ Ninh như Hồn Vô Kỳ, Bắc Sơn Bách Vi, cũng có kẻ muốn Kỷ Ninh chết như Bắc Sơn Hồ. Còn lại là một đám tò mò xem náo nhiệt. Có điều ở trong đầu bọn họ...khả năng Kỷ Ninh có thể sống sót thật sự quá nhỏ.


"Uỳnh!"

Nam tử một sừng vốn cao hai trượng liền biến thành một con tê giác khổng lồ, toàn thân lóe sáng, cả người lại biến thành cao hai mươi trượng. Nó đã thi triển hoàn toàn thần thông Pháp Thiên Tượng Địa ra. Giờ phút này, lực lượng và tốc độ của nó làm người khác phải thật sự sợ hãi. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Chịu chết đi." Đại yêu tê giác lao thẳng tới, chân giẫm lên nền đất làm cả điện sảnh rung động.

Trên tay Kỷ Ninh xuất hiện hai thanh Bắc Minh Kiếm.

Uỳnh!

Chỉ trong nháy mắt, đại yêu tê giác đã vọt tới bên cạnh Kỷ Ninh. Cái chân không lồ giẫm vào chỗ Kỷ Ninh nhưng chỉ đạp phải khoảng không.

"Vù vù!" Bắc Minh Kiếm trong tay Kỷ Ninh biến thành một dải nước xẹt qua chân con đại yêu tê giác. Máu tươi lập tức bắn ra như mưa. Một cái chân sau bị chặt đứt làm nó đang chạy băng băng phải lảo đảo cả người rồi ngã rầm rầm xuống đất. Cả người nó lao đi theo quán tính, đâm thẳng vào đại trận phong cấm.

Ầm ầm ầm...một trận đất rung núi chuyển vang lên. Tầng sóng gợn của đại trận phong cấm hơi lay động nhưng cũng ngăn được đại yêu tê giác. Ở bên ngoài đại trận, đám hầu gái và cả Tử Y cô nương nhìn thấy con đại yêu tê giác lao tới thì đều lắp bắp kinh hãi. Tuy biết rằng mình không bị sao nhưng vẫn lui về sau vài bước.

Chân sau của con đại yêu tê giác liền khôi phục lại ngay.

"Gào..." Đại yêu tê giác lập tức đứng lên, nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh. Trong mắt của nó có chút e dè và sợ hãi.

Yên tĩnh!

Đám phòng ở trên đều trở về vẻ yên lặng. Bắc Sơn Hồ thì trợn tròn mắt ra nhìn phía dưới.

Ai cũng nhìn ra cao thấp.

Đại yêu tê giác có thân thể cao lớn như vậy, chân không lồ như thế. Tốc độ lại rất nhanh nên nó mà đã giẫm thì cực kỳ khó tránh. Vậy mà Kỷ Ninh lại có thể dễ dàng tránh thoát...hiển nhiên là tốc độ, sự linh hoạt của Kỷ Ninh cực kỳ lợi hại, hơn hẳn đại yên tê giác. Hơn nữa, kiếm pháp của Kỷ Ninh cũng cực kỳ lợi hại.

Chưa cần nói đến tầng pháp bảo áo giáp bao bọc bên ngoài đại yên tê giác. Vốn thân thể nó sau khi thi triển ra Pháp Thiên Tượng Địa đã rất cứng cỏi rồi. Thế nhưng chỉ cần một kiếm đã chém thành hai phần sao?

Uy lực của kiếm pháp kia...

Quả thật...

Ai cũng không biết. Kỷ Ninh đã thêm cả thần niệm vào trong Bắc Minh Kiếm. Mà thần niệm hiện giờ của Kỷ Ninh lại mạnh hơn cả thực lực của Thần Ma luyện thể Tử Phủ viên mãn. Nếu thi triển ra cả kiếm pháp cấp độ 'Đạo Chi Vực Cảnh', lại thêm cả thần binh Bắc Minh Kiếm vốn đã mạnh hơn pháp bảo nhân giai bình thường rất nhiều thì uy lực sẽ kinh người tới mức nào đây?

"Còn chưa chịu thua sao?" Kỷ Ninh nhìn con đại yêu tê giác ở phía xa xa. Hai người có thể hình hoàn toàn khác nhau nhưng khí thế của đại yêu tê giác bây giờ lại kém hơn rất nhiều.



"Giết chết hắn. Giết chết hắn!" Bắc Sơn Hồ ở phía trên lại quát tiếp.

Đại yêu tê giác ngẩng đầu lên nhìn Bắc Sơn Hồ: "Chủ nhân cứ yên tâm." Đại yêu tê giác nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh với ánh mắt đầy tức giận.

"Một khi đã như vậy thì cho ngươi chết luôn." Kỷ Ninh cầm Bắc Minh Kiếm trong tay, thong dong bước chậm rãi tới.

"Gào..." Con đại yêu tê giác gào lên một tiếng rồi lại lao tới chỗ Kỷ Ninh với vẻ cực kỳ hung hãn, đất rung núi chuyển. Chỉ cần nó giẫm được, đụng vào, thậm chí là lướt qua thì chắc thân thể của Kỷ Ninh cũng nát bét.

Đáng tiếc...

Cảnh giới của hai người cách nhau quá xa.

"Chết đi." Trong nháy mắt, Kỷ Ninh biến thành một dải nước bay lên. Ào ào...chỉ thấy cái cổ tráng kiện của con đại yêu tê giác bị xẹt qua. Cả người Kỷ Ninh lại bay qua. Máu tươi phun ra xối xả. Đầu và thân người của con đại yêu tê giác bị chia làm hai.

"Thủy Hỏa Liên Hoa." Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu Kỷ Ninh.

Uỳnh!

Sau khi Thần Ma luyện thể đạt tới cảnh giới mới, khả năng điều khiển nước lửa của Kỷ Ninh rõ ràng tăng lên rất nhiều. Nếu Thần Ma luyện thể đạt tới cấp độ Thiên Thần thì có thể dùng tay không điều khiển nước lửa...chứ không cần bất kỳ pháp môn nào. Có thể dễ dàng từ từ giết chết Nguyên Thần đạo nhân.

Từng đóa Thủy Hỏa Liên Hoa xuất hiện, nở rộ ra xung quanh.

Mỗi một đóa Thủy Hỏa Liên Hoa đều có đường kính tầm mười trượng. Tổng cộng có mười hai đóa Thủy Hỏa Liên Hỏa xuất hiện!

Sau khi bị Kỷ Ninh chém lìa đầu, đầu của đại yêu tê giác bị hai đóa Thủy Hỏa Liên Hoa nghiền thẳng xuống. Những lá sen nước lửa không ngừng quay tròn, nghiền nát làm cho cái đầu hết lần này tới lần khác bị nghiền nát bét. Cho dù có khôi phục lại được chút ít cũng lại bị nghiền trở lại.

Còn mười đóa còn lại thì vây lấy toàn bộ thân thể của con tê giác. Tuy vẫn còn những phần không thể vây lại nhưng chỗ đó không thể nào đủ để ngưng tụ lại thành thân thể khác được.

"Xiết!" Kỷ Ninh đứng giữa điện sảnh.

Trong điện sảnh, mười hai đóa Thủy Hỏa Liên Hoa nở rộ, lá sen xoay tròn làm thân hình của con tê giác bị nghiền ra nát bét. Con tê giác không thể ngưng tụ thành hình trở lại nên cũng không có cách nào mở miệng xin thua được.

Một màn đẫm máu này làm cả điện sảnh yên lặng.

Kỷ Ninh đứng đó, ngẩng đầu lên nhìn Bắc Sơn Hồ.

"Ta nói rồi, ngươi chuẩn bị tên thủ hạ thứ hai đi." Kỷ Ninh dửng dưng cười như lúc mới vào điện sảnh.


Mãng Hoang Kỷ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mãng Hoang Kỷ Truyện Mãng Hoang Kỷ Story Chương 146: Kỷ Ninh đúng là yêu nghiệt
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...