Mãng Hoang Kỷ
Chương 1111
- Đúng vậy.
Kỷ Ninh gật đầu, tuy rằng đối phương đang nói chuyện với hắn. Thế nhưng Kỷ Ninh vẫn cảm giác đối phương giống như vật chết, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy một tia tim đập nhanh khó hiểu.
- Đợi có đủ bốn người các ngươi, khi đó lại tiến vào cũng không muộn.
Bức tượng nhân loại màu xám dùng thanh âm lạnh như băng nói.
Kỷ Ninh chỉ có thể lặng lẽ ở một bên chờ đợi, đại khái qua thời gian uống cạn một chung trà. Thời không truyền tống trận cách đó không xa lại một lần nữa sáng lên, đợi đến khi quang mang tiêu tán, một gã thanh niên đầu trọc nhỏ gầy, mặc một thân trường bào màu đỏ rộng thùng thình, trên mặt cũng có Thần Văn màu đỏ kỳ dị. Thần văn màu đỏ kỳ dị kia giống như có được mị lực đặc thù, Kỷ Ninh chỉ vừa mới chú ý cũng đã cảm thấy mình đã mơ hồ chịu ảnh hưởng.
- Tại hạ Phong Nhất.
Thanh niên đầu trọc, gầy gò, người mặc trường bào màu đỏ bước đến. Mỉm cười nói:
- Bái kiến Bắc Minh Kiếm Quân.
- Phong Nhất Tâm Quân.
Kỷ Ninh cũng mở miệng nói, Tu Hành giả của Tâm Lực cung quá ít, người được Cổ Tháp thừa nhận cũng chỉ có một mình Phong Nhất Tâm Quân. Cho nên Kỷ Ninh đã sớm nghe nói qua đại danh của hắn, đây cũng không phải là người giống như Bối Tháp Lai Ách. Đây mới thực sự là người đem toàn bộ tâm tư đặt lên trên việc tu hành Tâm lực, thủ đoạn khó dò.
- Bắc Minh Kiếm Quân ở trong tế đàn Ngân Vân giới còn đi nhiều hơn so với ta.
Phong Nhất Tâm Quân mỉm cười, nụ cười ôn hòa giống như có thể hòa tan nhân tâm.
- Mà ta lại nghe nói Bắc Minh Kiếm Quân hai ngàn năm trước mới bị Chúa tể vĩ đại bắt đến Mang Nhai quốc. Thế nhưng không ngờ đã có được thực lực như thế, Phong Nhất ta bội phục a.
Kỷ Ninh lập tức im lặng.
Ngay cả việc mình hai ngàn năm trước bị Chúa tể vĩ đại bắt người cướp của đến đối phương cũng biết. Như vậy tin tức cũng quá linh thông a.
- Bắc Minh Kiếm Quân không cần kỳ quái làm gì. Là sư huynh Tâm Lực cung ta thông báo cho Phong Nhất.
Phong Nhất Tâm Quân mỉm cười nói:
- Tu Hành giả Tâm Lực cung chúng ta cực ít, thế nhưng lại như huynh đệ thân nhân, đương nhiên nhiên sẽ không có gì giấu nhau.
Kỷ Ninh chợt nhớ tới một việc.
Nghe nói Sinh Tử Đạo quân của Tâm Lực cung cũng không cao hơn mười vị! Mà đám Đạo quân phần lớn đều xông xáo ở bên ngoài, Đạo quân chính thức ở lại bên trong Tâm lực cung chỉ sợ cũng chỉ có hai ba người. Cho nên so với mười một cung khác, số lượng của Tâm Lực cung thật sự ít đến mức độ thương cảm. Cho nên chuyện coi nhau như huynh đệ thân nhân thì Kỷ Ninh cũng có thể tưởng tượng ra được.
Phong Nhất Tâm Quân mỉm cười nói.
- Phong Nhất huynh gọi ta Bắc Minh là được rồi.
Kỷ Ninh nói, trong lòng thì là âm thầm nói thầm, sao khi Phong Nhất này cười lại khiến cho trong lòng mình không nhịn được mà sinh lòng hảo cảm như vậy cơ chứ? Thậm chí thanh âm của đối phương cũng làm cho không người nào có thể sinh ra ác cảm được!
Ông ~~~
Thời không truyền tống trận ở phía sau lại một lần nữa sáng lên, lại xuất hiện một thiếu niên mặc áo bào màu xanh đập. Mặt mũi của hắn âm lãnh, tản ra lệ khí, hắn vừa mới xuất hiện, sau khi nhìn thấy hai người Kỷ Ninh đã lập tức nói:
- Bái kiến Phong Nhất Tâm Quân. Bắc Minh Kiếm Quân.
- Ồ? Hỏa Tấn Thủy Quân? Không cần quá mức khách khí a, cứ gọi Phong Nhất, Bắc Minh là được rồi.
Phong Nhất Tâm Quân nói, Kỷ Ninh cũng ở một bên gật đầu phụ họa.
- Tiểu đệ lần này may mắn tiến vào vị trí thứ tư, tương lai chỉ sợ còn cần hai vị hỗ trợ hơn a.
Tuy rằng khí tức của người này âm lãnh, thế nhưng khi nói chuyện lời nói lại vô cùng khách khí.
Phong Nhất Tâm Quân, Kỷ Ninh cũng có chút thiện ý.
Mặc kệ như thế nào thì tất cả mọi người đều là người của Thập Nhị cung, bị giới hạn trong lời thề bản mạng, cho nên căn bản không có khả năng công kích lẫn nhau. Tăng thêm người có thể xếp hạng trước bốn, tương lai mỗi một người đều sẽ bất phàm. Một khi còn sống, tương lai nhất định sẽ là đại năng danh chấn một phương. Nếu như có thể đương nhiên phải bồi dưỡng quan hệ thật tốt a.
Ba người bọn hắn tán gẫu, dần dần cũng hơi chút hiểu được tính nết của nhau.
Rốt cục, một vị cuối cùng cũng đã tới.
Đây là một người thân mặt hoàng bào màu đen, đầu đội cao quan, làn da trong suốt như ngọc, đôi mắt cũng giống như tinh không, vô cùng thâm thúy. Mặc dù là ba người Kỷ Ninh, Hỏa Tấn, Phong Nhất cũng không khỏi tán thưởng trong lòng. Ít nhất luận khí chất hời hợt ở bên ngoài thì vị Khánh Hoàn hoàng tử này lại là người đứng thứ nhất trong bốn người bọn hắn a.
- Ba vị đã đến rồi sao? Là Khánh Hoàn ta tới chậm, xấu hổ a.
Khánh Hoàn hoàng tử cũng giống như lời đồn bên ngoài, đối xử với tất cả mọi người đều có chút khách khí, đương nhiên trong lời đồn cũng nói thực chất bên trong hắn là một người rất là điên cuồng.
- Chúng ta cũng chỉ vừa mới đến được một lát mà thôi.
- Lần này Khánh Hoàn huynh là người đứng thứ nhất, sợ rằng so với hai người Bối Tháp Lai Ách, Đông Tu cũng không xê xích bao nhiêu a.
Bốn người bọn họ tùy ý trò chuyện một phen.
Tuy rằng mỗi một người đều tùy ý nói chuyện, thế nhưng cũng không có ai dám xem nhẹ đối phương. Bởi vì thực lực của bọn hắn đều rất gần nhau, cùng một trình độ. Tuy rằng ở trên tế đàn đã có phân chia thứ tự. Thế nhưng một khi chân chính chém giết lại rất khó nói. Tăng thêm khi còn ở trong Đạo Quân vân giới, rất nhiều ngoại lực đều bị cấm sử dụng, ví dụ như đạo phù, Khôi lỗi…. Người có thể đi tới một bước này, trong bọn hắn ai mà không có một chút đại kỳ ngộ cơ chứ?
- Bốn vị, chúa tể triệu kiến, vào đi.
Bức tượng màu xám bộ dáng như nhân loại quan sát bốn tiểu bất điểm trước mắt, lại dùng thanh âm lạnh như băng nói.
- Hai bức tượng lớn trước cửa cung chính là hai đại thủ hộ thần của hoàng cung.
Phong Nhất Tâm Quân truyền âm giới thiệu, nói:
- Nghe nói ở thời điểm vô cùng xa xôi, khi Chúa tể vĩ đại tạo ra uy danh vô địch đã mang theo hai đại thủ hộ thần này, không biết đã giết chóc bao nhiêu đại năng.
- Sao?
Kỷ Ninh, Khánh Hoàn, Hỏa Tấn đều cẩn thận lắng nghe.
Người bên trong Tâm Lực cung có quan hệ thân thiết hơn, tựa như thân nhân huynh đệ vậy. Cho nên đối với các loại che giấu, Phong Nhất Tâm Quân cũng biết tương đối nhiều.
...
Mặc dù hiếu kỳ thực lực của hai bức tượng màu xám trước cửa cung này, thế nhưng đám người Kỷ Ninh cũng không có nghĩ nhiều, lập tức tiến vào trong cửa chính hoàng cung.
Mãng Hoang Kỷ
Kỷ Ninh gật đầu, tuy rằng đối phương đang nói chuyện với hắn. Thế nhưng Kỷ Ninh vẫn cảm giác đối phương giống như vật chết, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy một tia tim đập nhanh khó hiểu.
- Đợi có đủ bốn người các ngươi, khi đó lại tiến vào cũng không muộn.
Bức tượng nhân loại màu xám dùng thanh âm lạnh như băng nói.
Kỷ Ninh chỉ có thể lặng lẽ ở một bên chờ đợi, đại khái qua thời gian uống cạn một chung trà. Thời không truyền tống trận cách đó không xa lại một lần nữa sáng lên, đợi đến khi quang mang tiêu tán, một gã thanh niên đầu trọc nhỏ gầy, mặc một thân trường bào màu đỏ rộng thùng thình, trên mặt cũng có Thần Văn màu đỏ kỳ dị. Thần văn màu đỏ kỳ dị kia giống như có được mị lực đặc thù, Kỷ Ninh chỉ vừa mới chú ý cũng đã cảm thấy mình đã mơ hồ chịu ảnh hưởng.
- Tại hạ Phong Nhất.
Thanh niên đầu trọc, gầy gò, người mặc trường bào màu đỏ bước đến. Mỉm cười nói:
- Bái kiến Bắc Minh Kiếm Quân.
- Phong Nhất Tâm Quân.
Kỷ Ninh cũng mở miệng nói, Tu Hành giả của Tâm Lực cung quá ít, người được Cổ Tháp thừa nhận cũng chỉ có một mình Phong Nhất Tâm Quân. Cho nên Kỷ Ninh đã sớm nghe nói qua đại danh của hắn, đây cũng không phải là người giống như Bối Tháp Lai Ách. Đây mới thực sự là người đem toàn bộ tâm tư đặt lên trên việc tu hành Tâm lực, thủ đoạn khó dò.
- Bắc Minh Kiếm Quân ở trong tế đàn Ngân Vân giới còn đi nhiều hơn so với ta.
Phong Nhất Tâm Quân mỉm cười, nụ cười ôn hòa giống như có thể hòa tan nhân tâm.
- Mà ta lại nghe nói Bắc Minh Kiếm Quân hai ngàn năm trước mới bị Chúa tể vĩ đại bắt đến Mang Nhai quốc. Thế nhưng không ngờ đã có được thực lực như thế, Phong Nhất ta bội phục a.
Kỷ Ninh lập tức im lặng.
Ngay cả việc mình hai ngàn năm trước bị Chúa tể vĩ đại bắt người cướp của đến đối phương cũng biết. Như vậy tin tức cũng quá linh thông a.
- Bắc Minh Kiếm Quân không cần kỳ quái làm gì. Là sư huynh Tâm Lực cung ta thông báo cho Phong Nhất.
Phong Nhất Tâm Quân mỉm cười nói:
- Tu Hành giả Tâm Lực cung chúng ta cực ít, thế nhưng lại như huynh đệ thân nhân, đương nhiên nhiên sẽ không có gì giấu nhau.
Kỷ Ninh chợt nhớ tới một việc.
Nghe nói Sinh Tử Đạo quân của Tâm Lực cung cũng không cao hơn mười vị! Mà đám Đạo quân phần lớn đều xông xáo ở bên ngoài, Đạo quân chính thức ở lại bên trong Tâm lực cung chỉ sợ cũng chỉ có hai ba người. Cho nên so với mười một cung khác, số lượng của Tâm Lực cung thật sự ít đến mức độ thương cảm. Cho nên chuyện coi nhau như huynh đệ thân nhân thì Kỷ Ninh cũng có thể tưởng tượng ra được.
Phong Nhất Tâm Quân mỉm cười nói.
- Phong Nhất huynh gọi ta Bắc Minh là được rồi.
Kỷ Ninh nói, trong lòng thì là âm thầm nói thầm, sao khi Phong Nhất này cười lại khiến cho trong lòng mình không nhịn được mà sinh lòng hảo cảm như vậy cơ chứ? Thậm chí thanh âm của đối phương cũng làm cho không người nào có thể sinh ra ác cảm được!
Ông ~~~
Thời không truyền tống trận ở phía sau lại một lần nữa sáng lên, lại xuất hiện một thiếu niên mặc áo bào màu xanh đập. Mặt mũi của hắn âm lãnh, tản ra lệ khí, hắn vừa mới xuất hiện, sau khi nhìn thấy hai người Kỷ Ninh đã lập tức nói:
- Bái kiến Phong Nhất Tâm Quân. Bắc Minh Kiếm Quân.
- Ồ? Hỏa Tấn Thủy Quân? Không cần quá mức khách khí a, cứ gọi Phong Nhất, Bắc Minh là được rồi.
Phong Nhất Tâm Quân nói, Kỷ Ninh cũng ở một bên gật đầu phụ họa.
- Tiểu đệ lần này may mắn tiến vào vị trí thứ tư, tương lai chỉ sợ còn cần hai vị hỗ trợ hơn a.
Tuy rằng khí tức của người này âm lãnh, thế nhưng khi nói chuyện lời nói lại vô cùng khách khí.
Phong Nhất Tâm Quân, Kỷ Ninh cũng có chút thiện ý.
Mặc kệ như thế nào thì tất cả mọi người đều là người của Thập Nhị cung, bị giới hạn trong lời thề bản mạng, cho nên căn bản không có khả năng công kích lẫn nhau. Tăng thêm người có thể xếp hạng trước bốn, tương lai mỗi một người đều sẽ bất phàm. Một khi còn sống, tương lai nhất định sẽ là đại năng danh chấn một phương. Nếu như có thể đương nhiên phải bồi dưỡng quan hệ thật tốt a.
Ba người bọn hắn tán gẫu, dần dần cũng hơi chút hiểu được tính nết của nhau.
Rốt cục, một vị cuối cùng cũng đã tới.
Đây là một người thân mặt hoàng bào màu đen, đầu đội cao quan, làn da trong suốt như ngọc, đôi mắt cũng giống như tinh không, vô cùng thâm thúy. Mặc dù là ba người Kỷ Ninh, Hỏa Tấn, Phong Nhất cũng không khỏi tán thưởng trong lòng. Ít nhất luận khí chất hời hợt ở bên ngoài thì vị Khánh Hoàn hoàng tử này lại là người đứng thứ nhất trong bốn người bọn hắn a.
- Ba vị đã đến rồi sao? Là Khánh Hoàn ta tới chậm, xấu hổ a.
Khánh Hoàn hoàng tử cũng giống như lời đồn bên ngoài, đối xử với tất cả mọi người đều có chút khách khí, đương nhiên trong lời đồn cũng nói thực chất bên trong hắn là một người rất là điên cuồng.
- Chúng ta cũng chỉ vừa mới đến được một lát mà thôi.
- Lần này Khánh Hoàn huynh là người đứng thứ nhất, sợ rằng so với hai người Bối Tháp Lai Ách, Đông Tu cũng không xê xích bao nhiêu a.
Bốn người bọn họ tùy ý trò chuyện một phen.
Tuy rằng mỗi một người đều tùy ý nói chuyện, thế nhưng cũng không có ai dám xem nhẹ đối phương. Bởi vì thực lực của bọn hắn đều rất gần nhau, cùng một trình độ. Tuy rằng ở trên tế đàn đã có phân chia thứ tự. Thế nhưng một khi chân chính chém giết lại rất khó nói. Tăng thêm khi còn ở trong Đạo Quân vân giới, rất nhiều ngoại lực đều bị cấm sử dụng, ví dụ như đạo phù, Khôi lỗi…. Người có thể đi tới một bước này, trong bọn hắn ai mà không có một chút đại kỳ ngộ cơ chứ?
- Bốn vị, chúa tể triệu kiến, vào đi.
Bức tượng màu xám bộ dáng như nhân loại quan sát bốn tiểu bất điểm trước mắt, lại dùng thanh âm lạnh như băng nói.
- Hai bức tượng lớn trước cửa cung chính là hai đại thủ hộ thần của hoàng cung.
Phong Nhất Tâm Quân truyền âm giới thiệu, nói:
- Nghe nói ở thời điểm vô cùng xa xôi, khi Chúa tể vĩ đại tạo ra uy danh vô địch đã mang theo hai đại thủ hộ thần này, không biết đã giết chóc bao nhiêu đại năng.
- Sao?
Kỷ Ninh, Khánh Hoàn, Hỏa Tấn đều cẩn thận lắng nghe.
Người bên trong Tâm Lực cung có quan hệ thân thiết hơn, tựa như thân nhân huynh đệ vậy. Cho nên đối với các loại che giấu, Phong Nhất Tâm Quân cũng biết tương đối nhiều.
...
Mặc dù hiếu kỳ thực lực của hai bức tượng màu xám trước cửa cung này, thế nhưng đám người Kỷ Ninh cũng không có nghĩ nhiều, lập tức tiến vào trong cửa chính hoàng cung.
Mãng Hoang Kỷ
Đánh giá:
Truyện Mãng Hoang Kỷ
Story
Chương 1111
10.0/10 từ 21 lượt.