Mầm Ác
Chương 17: 17: Cầu Cơ Hỏi Quỷ
Biên tập: Dịu Huỳn, Bab.
Sửa lỗi: Bảo.
Khương Dã cầm lấy đèn ngủ đầu giường hung hăng đập ra sau một phát.
Lưu Bội biến mất trong không khí, đèn nện vào đầu giường, chụp đèn vỡ nát vương vãi đầy đất.
Tiếng khóc vang lên trên trần nhà, Khương Dã ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lưu Bội nép vào góc trên trần nhà như con nhện.
Khương Dã như phóng xuống giường, lao thẳng ra khỏi phòng ngủ và trở tay đóng cửa.
Cửa bị sập lại ngay lập tức, Lưu Bội đập cửa rầm rầm.
Khương Dã chạy về phía huyền quan, giành giật từng phút giây mà mở gói hàng chuyển phát nhanh thứ hai ra.
Ở trong có vũ khí bí mật, có thể sẽ dùng được.
Lưu Bội đập hai lần rồi dừng lại, phòng ngủ yên lặng như tờ.
Khương Dã thầm hốt hoảng, nếu là xác không đầu thì còn dễ đối phó, dù sao thì thứ đó cũng chỉ là thi thể biết cử động, tác động vật lý sẽ có ích, mà bây giờ cậu phải chiến đấu với nữ quỷ, mấy chiêu đánh đấm không có hiệu quả.
Quả nhiên, ngay sau đó, cánh cửa phòng ngủ đã bị khóa lại chầm chậm mở ra, khuôn mặt dữ tợn của Lưu Bội hiện ra trong bóng tối phía sau cánh cửa.
Mồ hôi Khương Dã tuôn như suối, cậu dùng kéo cố gắng mở gói hàng.
Chủ tiệm in ấn gói hàng kỹ quá, cái món này xé cả buổi trời mà vẫn không xong.
Cậu ngẩng đầu nhìn phòng ngủ, Lưu Bội đã đi ra, đang đứng ở cửa.
Nhanh lên nhanh lên nhanh lên, Khương Dã cắn răng, động tác trên tay liến thoắng không ngừng.
Cậu ngẩng đầu lên lần nữa, Lưu Bội đã bước đến gần hơn, hiện đang đứng trước bàn trà phòng khách rồi.
Mỗi lần Khương Dã ngẩng đầu nhìn, cô ta sẽ tiến gần thêm một chút.
Khương Dã dùng hết sức bình sinh xé băng dán của cái hộp với tốc độ bàn thờ.
Chiếc váy đỏ của Lưu Bội xuất hiện trước mắt, cô ta đã tới trước mặt cậu.
Cậu ngẩng đầu lên, đối diện với con mắt trắng dã của Lưu Bội.
Khương Dã mở cái hộp, lấy món đồ bên trong rồi chìa ra trước mặt Lưu Bội.
Gương mặt cô ta khựng lại, cả người thoáng lập lòe, sau đó bỗng nhiên biến mất.
Khương Dã thở hổn hển, gần như gục xuống.
Cậu cầm đồ về, dưới ánh sáng màu cam của đèn cảm ứng ở huyền quan, trong vòng tay cậu rõ ràng là cái gối ôm to bằng người, mặt trên dán ảnh Cận Phi Trạch.
Mực in rõ ràng, đến cả hàng mi cong dài của hắn cũng thấy rõ.
Đầu tiên, Khương Dã phá hai cái camera mini lọt lưới, rồi lại khiêng cái gối ôm cao 1m88 bự chảng đi vòng quanh nhà tuần tra, lần này đến cả gầm bàn gầm giường khe tủ rồi sau tấm rèm cũng không bỏ sót, cuối cùng xác định được Lưu Bội đã biến mất.
Cậu đặt gối ôm lên giường, chung chăn gối với nó, còn đắp chăn cho nó, tạo ra ảo giác cậu đang ngủ chung với Cận Phi Trạch.
Để đảm bảo an toàn, cậu lấy điện thoại ra sạc pin, mở đoạn ghi âm mà ban sáng mình đã lén lút thu lại giọng của Cận Phi Trạch.
“Đừng sợ, tớ sẽ ngủ chung với cậu.”
Cậu phát đi phát lại đoạn ghi âm đó.
Đợi một chốc, Lưu Bội không xuất hiện, có vẻ sẽ không đến nữa.
Cậu yên tâm, đeo nút bịt tai và bịt mắt, dựa vào cái gối ôm Cận Phi Trạch to bằng người rồi tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau rời giường, cậu mở gói hàng thứ ba rồi thay đồ đi học.
Lúc xếp hàng mua bánh cuốn, cậu thấy Lưu Bội mặc váy đỏ đứng bên kia đường.
Dòng xe tới lui liên tục, người đông như nêm cối, song không một ai nhìn thấy cô gái quái dị kia cả.
Khương Dã thanh toán, lại quay đầu nhìn thử, Lưu Bội đã qua đường, đứng ở đầu đường bên này, khoảng cách với Khương Dã đã rút ngắn đi rất nhiều.
Khương Dã bình thản cầm bánh cuốn đi vào hẻm.
Khi đã vào sâu trong hẻm rồi, cậu quay đầu lại nhìn, Lưu Bội đã đứng ngay sau lưng cậu.
Bánh cuốn
Khương Dã đặt hộp bánh xuống, kéo khóa áo lông xuống, lộ ra chiếc hoodie mặc bên trong của cậu.
Áo hoodie in chân dung Cận Phi Trạch, gương mặt Lưu Bội lại cứng đơ lần nữa.
Trong nháy mắt, cô ta biến mất.
Khương Dã bình tĩnh cầm hộp bánh lên và đi đến trường.
Vào phòng học, Cận Phi Trạch đã yên vị tại chỗ.
Hắn chống cằm, thấy Khương Dã hoàn hảo không chút sứt mẻ đi học thì bày ra vẻ mặt kinh ngạc, “Không ngờ cậu thật sự có cách giải quyết nữ quỷ đấy, làm tớ ngạc nhiên quá.”
Mặt Khương Dã không có biểu cảm gì, cậu ngồi xuống cạnh hắn, thản nhiên nói: “Nhờ phúc của cậu.”
“Cũng do Tiểu Dã nhà chúng ta lợi hại, làm sao đây, tớ càng ngày càng thích cậu hơn rồi.” Cận Phi Trạch cười tủm tỉm nói.
Khương Dã không để ý tới hắn.
“Thẩm Đạc xảy ra chuyện rồi, cậu có biết không?” Cận Phi Trạch lại nói.
Khương Dã nhíu mày.
“Thẩm Đạc không giúp được cậu, học viện càng không giúp được cậu, chỉ có tớ mới giúp được cậu thôi.” Hắn nói, “Cầu cứu tớ đi.”
Khương Dã nhìn chằm chằm hắn, hỏi: “Tại sao Lưu Bội sợ cậu?”
“Lưu Bội là ai?” Hắn nghiêng đầu nghĩ ngợi, “À, là cái con nhỏ xấu xí kia hả, cô ta chính là quỷ đi theo cậu?”
Khương Dã hỏi: “Cậu có liên quan tới cô ta?”
“Có đâu, tớ chỉ ghét người xấu xí thôi à.
Cô ta sợ tớ à? Có lẽ do cô ta cảm thấy xấu hổ khi nhìn thấy tớ đó.
Tớ biết cô ta thích thầm cậu, lúc trước còn thổ lộ với cậu ở trường.
Nhưng mà có tớ ở đây, sao cậu lại thích cô ta được?”
Khương Dã: “…”
Cậu bất giác nhớ tới lúc Cận Phi Trạch vẫn còn là Ma Nữ, có khi sẽ lảm nhảm hờn dỗi quấn lấy cậu trong Wechat.
Hắn không phải là người tốt, thậm chí còn có hơi tàn nhẫn ác độc.
Khương Dã cảm thấy nhân duyên của cô nàng không tốt, nhưng ai biết được cô chính là Cận Phi Trạch, còn được người gặp người thích ở trường.
Trừ Khương Dã ra, không một ai biết rằng dưới túi da dịu dàng này cất giấu trái tim ác độc cỡ nào.
“Đừng ồn ào.”
Cậu cúi đầu trầm tư, có cách nào giao tiếp với quỷ hồn được không nhỉ? Nếu có cách nói chuyện với Lưu Bội, nói không chừng có thể biết được lý do cô ta quấn lấy cậu.
Lấy điện thoại ra tra Baidu, cách nói chuyện với quỷ? Đáp án thứ nhất là “Cầu cơ”.
Xưa giờ Khương Dã không tin vào mấy thứ này, nhưng bây giờ cuộc sống của cậu xuất hiện xác không đầu, nữ quỷ, cái nào cũng kỳ lạ hơn cả cầu cơ, Khương Dã quyết định thử một lần.
*Chú thích: thay vì dùng bàn cầu cơ như phương Tây thì người Trung Quốc dùng tiên đĩa để hỏi quỷ.
Cận Phi Trạch coi lời Khương Dã như cái rắm, tự nói một mình: “Tớ muốn uống trà sữa cơ.”
“…”
Khương Dã biết nếu cậu còn không đi mua trà sữa giúp hắn thì sau đấy đừng hòng yên thân.
Cậu nhân lúc nghỉ giữa giờ trèo tường ra khỏi trường mua trà sữa, tiện thể đi mua giấy vẽ rồi quay lại lớp chế bản chữ chơi cầu cơ.
Thời tiết hôm nay không tệ, qua hai tiết học thì mặt trời đã ló dạng, trong lớp có 60 học sinh nên nhiệt độ dần tăng lên.
Khương Dã chuyên chú viết cầu cơ, trên trán toàn là mồ hôi.
Cận Phi Trạch hút ngụm trà sữa, nhíu mày nói: “Trà sữa chả đủ ngọt.”
Khương Dã tập trung làm việc, phớt lờ hắn ta.
Hắn hỏi: “Khi nào tớ mới có thể nếm môi cậu lần nữa vậy?”
Ngòi bút Khương Dã ngừng lại, cậu đã cố nhịn hắn hết sức rồi, nhưng hắn lúc nào cũng có thể chạm tới giới hạn của cậu.
Khương Dã nhắm mắt, nói: “Cách, xa, tôi, ra.”
Cận Phi Trạch giả mù giả điếc, chống cằm thò qua trước mặt cậu, hỏi: “Rốt cuộc là khi nào?”
Khoảng cách giữa bọn họ lập tức rút ngắn lại rất nhiều, Khương Dã không thể đẩy hắn ra được, đành phải dịch qua bên cạnh, nói: “Kiếp sau..”
Cận Phi Trạch nhìn cậu một chốc rồi cúi đầu lấy điện thoại ra, ánh mắt Khương Dã tối sầm lại, cậu vội đè lên tay của hắn.
Cận Phi Trạch mỉm cười hỏi: “Khi nào?”
“… Cậu muốn khi nào?”
“Tối nay.”
“…” Khương Dã nghiến răng, thấp giọng hỏi, “Cậu muốn dùng cái này uy hiếp tôi đến chừng nào?”
Cận Phi Trạch nghiêm túc nghĩ, trả lời: “Đến khi cậu chết, đầu của cậu kề bên gối tớ.” Hắn cười ngọt ngào, “Đến lúc đó không cần uy hiếp tớ cũng có thể hôn cậu.”
Khương Dã lạnh lùng nhìn hắn, hai người đối diện nhau, ánh mắt giao nhau như có tia lửa tóe ra.
Cận Phi Trạch cũng không lảng tránh ánh nhìn của cậu, dịu dàng mà thản nhiên, không hề để ý đến lửa giận của cậu chút nào.
Khương Dã nổi giận trong lòng, nhưng lại không làm gì được, trong mắt cái tên này, có lẽ cậu là một món đồ chơi thú vị.
Cậu không khỏi tự hỏi, rốt cuộc cậu đã đi sai bước nào mà chọc phải cái thứ ma quỷ này.
Cận Phi Trạch tiến đến bên tai cậu, thấp giọng dò hỏi: “Cậu chưa trả lời tớ, buổi tối được không nè?”
Khương Dã rủ mi, lửa giận dần nén vào trong mắt từng chút một.
“Có thể.”
Cuối cùng Cận Phi Trạch cũng vừa lòng, không quấy rầy cậu nữa.
Hôm nay cậu không làm gì cả, chỉ làm một cái bản cầu cơ viết tay.
Trước khi tiết tự học buổi tối kết thúc, nhân lúc Cận Phi Trạch đi vệ sinh, cậu cuộn tờ giấy lại, đến căn tin lấy cái đĩa rồi đi lên sân thượng của khu giảng đường.
Cậu trải phẳng bản chữ lên mặt đất, sau đó dựa theo cách trên Baidu, đặt chiếc đĩa vào trung tâm, tiếp đấy ấn ngón tay phải lên giữa đĩa, hít một hơi thật sâu và nói: “Tiên đĩa, mời tiên đĩa hiện thân.”
Cậu chờ một lúc, nhiệt độ xung quanh thoáng cái giảm xuống, bầu không khí tựa như kết thành sương băng.
Bóng tối âm u lạnh lẽo, gió ban đêm thổi đến thấu xương, rồi cậu trông thấy một đôi chân trần tím tái xuất hiện đằng trước bản viết tay.
Cậu hít một hơi thật sâu, cố ép mình bình tĩnh.
“Cậu là Lưu Bội à?” kdhỏi.
Cậu nhìn thấy Lưu Bội ngồi xổm xuống, đặt ngón tay tái nhợt lên cái đĩa nhỏ, đẩy đĩa về phía chữ “” (đúng).
“Cậu bị xác không đầu giết chết ư?” Cậu lại hỏi.
Cái đĩa đẩy đến chữ “” (đúng) một lần nữa.
Khương Dã suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: “Mẹ tôi còn sống phải không?”
Ngón tay của Lưu Bội dừng lại một chốc, cuối cùng cũng di chuyển.
Khương Dã thấp thỏm, nhìn cô đẩy đĩa đến chữ “” (đúng).
Khương Dã thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi tiếp: “Thẩm Đạc còn sống không?”
Lần này Lưu Bội dừng lại lâu hơn, mãi một hồi không di chuyển chiếc đĩa.
Cuối cùng, cô đẩy chiếc đĩa từ từ về phía chữ “” (không).
Khương Dã nhíu chặt mày, quả nhiên Thẩm Đạc đã gặp phải chuyện không may.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào tròng mắt đục ngầu của Lưu Bội.
“Một câu hỏi cuối cùng, vì sao cậu cứ bám theo tôi mãi vậy, cậu muốn tôi làm gì ư?”
Chiếc đĩa bắt đầu dịch chuyển không kiểm soát, chỉ một chữ rồi lại đến chữ nữa, Khương Dã chầm chậm đọc thành lời:
“Đến – thôn – Thái – Tuế, tìm – em.”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu thuyết kinh dị phải đọc buổi tối mới có hứng nha!.
Mầm Ác