Mạc Vương Xin Giữ Liêm Sỉ!!
Chương 46: Chương 46
…Ngày hôm sau …
…Tại ngự hoa viên …
- “Hoàng tử phi! Hoàng tử phi ơi, hoàng tử phi!!”
Tiếng gọi của A Vân cứ vang lên bên tai nhưng Bạch Tử Lệ không nghe thấy vì trong đầu đang suy nghĩ về chuyện đêm qua.
Vụ phát gạo cho dân làng Mạc Chi Dương đã cho người đi rồi nên Bạch Tử Lệ không phải đi nữa.
Hôm qua Mạc Chi Dương đã ôm Bạch Tử Lệ vào lòng rồi ngủ, đã vậy còn đút thức ăn cho Bạch Tử Lệ nữa chứ, đã thế Bạch Tử Lệ còn sờ múi bụng của Mạc Chi Dương.
Càng nghĩ đến chuyện hôm qua, Bạch Tử Lệ càng thấy thích, múi bụng rắn chắc, gồ ghề trên vòm bụng chắc chắn, dẻo dai của Mạc Chi Dương kèm theo làn da trắng mịn càng làm cho Bạch Tử Lệ vừa thấy sướng vừa thấy ghen tỵ.
Sướng là vì được sờ những cái múi mình hằng mong ước, còn ghen tỵ vì thắc mắc tại sao Mạc Chi Dương lại có múi bụng còn mình thì không.
Khoan đã! Sao Bạch Tử Lệ lại nghĩ đến chuyện này chứ? Đã tự tiện sờ vào người con nhà người ta rồi, đã vậy bây giờ lại còn cứ liên tục nghĩ đến chuyện ấy nữa chứ, có khác gì kẻ *** dục không cơ chứ.Bạch Tử Lệ cứ thẫn thờ ngồi nhìn vào không trung, A Vân thì ra sức gọi Bạch Tử Lệ nhưng không được, rõ ràng đây đang là giờ học lịch sử mà, sao có thể lại lơ đễnh đến vậy cơ chứ!
- “HOÀNG TỬ PHI!!”
- “Ah… Ngươi gọi ta sao?”_Bạch Tử Lệ giật mình nói
- “Dạ vâng ạ.
Là nô tỳ gọi người ạ! Đang học lịch sử mà người lơ đễnh đi đâu vậy ạ?”
- “Ta xin lỗi.
Ngươi nói tiếp đi”
- “Hoàng tử phi, người không nên nói xin lỗi với những người có địa vị thấp hơn mình.
Như vậy chúng nô tỳ sẽ bị phạt đó ạ”
- “Vì sao? Mình làm sai thì mình xin lỗi thôi, xin lỗi còn phải phân biệt địa vị sao?”
- “Một quý tộc không thể nói xin lỗi với thường dân.
Đó là quy tắc rồi ạ.
Người hãy nhớ lấy, bây giờ thì chúng ta học tiếp thôi ạ”
Bạch Tử Lệ nhíu mày bất mãn, trong giới quý tộc thật khó hiểu, xin lỗi mà cũng phải phân biệt địa vị sao? Đúng là không ra cái gì cả, mình làm sai thì xin lỗi, chứ chả nhẽ mình mà va vào người có địa vị lớn hơn thì mình phải xin lỗi sao? Thật bất công mà! Bạch Tử lệ chỉ muốn sống bình yên mà thôi, không muốn vướng vào bất cứ rắc rối gì.
Sau đó, Bạch Tử Lệ cũng tập trung vào học lịch sử hoàng gia, ngồi được một lúc thì thấy tiếng la hét từ đâu đó khiến hai người chú ý đến, hướng mắt về nơi có tiếng hét đó.
Một lúc sau, Bạch Tử Lệ và A Vân thấy một toán cung nữ chạy ra, theo sau đó là một con sử tử rất lớn đang đuổi bọn họ.
A Vân và Bạch Tử Lệ liền tái mặt, lập tức đứng dậy chạy đi.
Không hiểu sao con sư tử ấy lại nhìn trúng Bạch Tử Lệ mà đuổi theo, nó hung dữ, điên cuồng lao đến chỗ Bạch Tử Lệ khiến Bạch Tử Lệ hoảng sợ hét lên, thục mạng mà chạy.
A Vân thấy chủ nhân mình như vậy liền chạy đi tìm Mạc Chi Dương để cầu cứu
Thư phòng
- “NHỊ HOÀNG TỬ!! NHỊ HOÀNG TỬ!! NÔ TỲ CÓ CHUYỆN MUỐN NÓI!”
- “Có chuyện gì mà ầm ĩ như vậy?”_Mạc Chi Dương nhíu mày mở cửa ra
- “Hoàng… Hoàng tử phi bị sư tử đuổi rồi ạ!! Nô tỳ xin ngài mau cứu ngài ấy đi ạ.
Nó sắp ăn thịt ngài ấy rồi!”
- “Ở đâu?!”
- “Ở ngự hoa viên ạ”
Mạc Chi Dương vừa nghe xong thì sững sờ, lập tức nhanh chóng chạy đến chỗ ngự hoa viên – nơi Bạch Tử Lệ đang gặp nguy hiểm.
Vừa mới chạy đến, Mạc Chi Dương đã nghe thấy tiếng hét sợ hãi của Bạch Tử Lệ rồi, nhìn con sử tử đang điên cuồng đuổi theo Bạch Tử Lệ, Mạc Chi Dương nhanh chóng chạy tới.
Bạch Tử Lệ đang chạy thì bỗng vấp ngã, con sư tử nhân cơ hội đó lao đến, Bạch Tử Lệ trốn vào khe hở ở vách tường ngay gần đó, nhưng bên trong không quá sâu nên Bạch Tử Lệ không kịp rút chân vào, con sư tử to lớn đã cào vào chân Bạch Tử Lệ làm Bạch Tử Lệ đau đớn kêu lên.
Bạch Tử Lệ sợ hãi rút chân mình vào, ngồi co ro trong một góc, run rẩy cực độ, máu liên tục chảy ra theo vết cào, Bạch Tử Lệ vừa đau đớn vừa tủi thân vừa sợ hãi vì không ai cứu mình cả, lúc bên mẹ, ít ra mẹ còn an ủi và cứu Bạch Tử lệ ra khỏi nguy hiểm.
Bây giờ, Bạch Tử Lệ chỉ có một mình, không có ai bên cạnh cả, nước mắt bắt đầu tuôn ra, ngồi co ro trong một góc trong khe hở, sợ hãi nhìn con sư tử đang cố gắng với vào để kéo Bạch Tử Lệ ra.
Vì mất máu quá nhiều nên Bạch Tử Lệ bắt đầu thấy choáng váng, chả nhẽ mình sẽ chết ở đây sao? Trong lúc Bạch Tử Lệ tưởng rằng mình sắp chết đến nơi rồi thì có một bàn tay vươn tới, đón lấy Bạch Tử Lệ, Bạch Tử Lệ mơ hồ nhìn người trước mặt, nhìn kĩ thì mới biết là Mạc Chi Dương.
Bạch Tử Lệ thấy vậy liền khóc oà lên như một đứa trẻ, giơ tay ra cho Mạc Chi Dương đỡ mình.
Nhưng Mạc Chi Dương vừa mới kéo Bạch Tử Lệ ra, con sư tử từ đâu định vồ lấy Mạc Chi Dương, Bạch Tử Lệ nhanh tay đẩy ra, con sư tử theo đó mà cào lấy chân Bạch Tử Lệ khiến vết thương càng sâu thêm.
- “AAAAA”
- “BẠCH TỬ LỆ!!”
Máu bắt đầu chảy nhiều hơn, Bạch Tử Lệ đau đớn run rẩy nằm yên, không thể cử động được.
Con sư tử lần nữa lại vồ tới định ăn thịt Bạch Tử Lệ thì bị Mạc Chi Dương đá bay ra xa, bị tác động mạnh như vậy con sư tử nổi điên lên lao về phía Mạc Chi Dương.
Mạc Chi Dương đứng đối diện với con sử tử, chuẩn bị tư thế rồi đợi con sư tử lao đến và đâm một ống tiêm thuốc ngủ vào người con sử tử.
Con sư tử ngất đi ngay sau đó, lúc này Mạc Chi Dương mới quay lại chỗ Bạch Tử Lệ thì thấy dưới đất đều vương vãi máu ra, Bạch Tử Lệ đang nằm co ro, run rẩy nằm đó.
Mạc Chi Dương hoảng hốt bế Bạch Tử Lệ lên, chạy thẳng tới chỗ thái y
- “Bạch Tử Lệ! Ngươi cố trụ thêm tý nữa nhé.
Ta đưa ngươi đến chỗ thái y”.
Mạc Vương Xin Giữ Liêm Sỉ!!