Mắc Bệnh Sợ Giao Tiếp, Một Ngày Nọ Tôi Bỗng Nhiên Xuyên Về Cổ Đại

Chương 29: C29: Chương 29

193@-

Lý Mộ thấy Lâm Yến An nở nụ cười, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Hắn thích là tốt rồi.

Nàng ngồi xuống ghế đá, Lâm Yến An cũng ngồi xuống, cành thừa lá rụng đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên bàn còn đặt điểm tâm, Tiêm Vân còn bưng thêm một ấm trà cho Lâm Yến An.

Lâm Khước từng nói với nàng rằng nếu tái giá thì phải dẫn theo Lâm Yến An, nhưng trên thực tế thì số lần nàng gặp mặt Lâm Yến An cũng không nhiều.

Ở nhà của người thường, hậu bối đều phải sớm hôm thưa gửi trưởng bối, cho dù không có việc gì thì nữ nhi cũng dậy sớm tới hỏi thăm phụ mẫu, đôi lúc còn phải báo cáo hành trình ngày hôm đó của mình. Lý Mộ không thích mấy chuyện đó, cho nên không cho Lâm Yến An làm vậy, Lâm Khước cũng biết Lý Mộ sợ gặp người khác, cho nên từng cố ý dặn dò Lâm Yến An là có chuyện gì chỉ cần đi thẳng tới tìm y là được.

Lúc nãy khi Lâm Tê Ngô hỏi nàng có thể tặng vòng hoa còn lại cho Lâm Yến An hay không, Lý Mộ cứ nghĩ Lâm Tê Ngô sẽ cầm vòng hoa tới Bạch Du Trai, ai ngờ Lâm Tê Ngô lại trực tiếp kéo Lâm Yến An từ Bạch Du Trai tới.

Thế nên trong lúc Lâm Tê Ngô chạy đi gọi Lâm Yến An, Lý Mộ như dự đoán mà rơi vào tình trạng thấp thỏm lo âu, ngay cả khi đeo vòng hoa cho Lâm Yến An, đầu óc nàng cũng trống rỗng, phải nghe Lâm Tê Ngô thúc giục mới hoàn thành được động tác này.

May mắn là Lâm Yến An hết sức ngoan ngoãn, không hề tỏ ra ghét bỏ vòng hoa của nàng, nếu không Lý Mộ thật sự không biết phải làm thế nào nữa.

Lâm Yến An đội vòng hoa cũng không định rời đi luôn, Lý Mộ thầm an ủi bản thân rằng ít nhất Lâm Tê Ngô vẫn còn đây, nàng nhất định phải bình tĩnh, không có gì phải sợ cả, kết quả là Lâm Tê Ngô vừa mới ngồi xuống được một lát đã mở miệng nói rằng nàng để quên vòng hoa trên một cành cây ở bạch Du Trai, muốn về đó lấy.

Nàng nói xong đã lập tức chạy khỏi sân, để lại Lý Mộ đang hò hét trong lòng: Đừng đi mà!!

Tiếc rằng Lâm Tê Ngô không nghe được tiếng lòng của Lý Mộ, nhanh chóng biến mất.

Lý Mộ nhìn theo hướng Lâm Tê Ngô rời đi, lưu luyến cụp mắt, dường như chỉ cần nàng không rời mắt thì sẽ không phải ở cạnh Lâm Yến An một mình vậy.

Đúng lúc này, Lý Mộ lại nghe Lâm Yến An nói: “Mẫu thân đừng thấy lúc nãy tiểu cô cô tỏ ra thân thiết với ta, đợi mấy ngày nữa, tiểu cô cô sẽ bắt đầu trốn tránh ta thôi.”

Giọng điệu của Lâm Yến An quá tự nhiên, tự nhiên tới mức dường như mỗi ngày bọn họ đều gặp mặt nhau, quan hệ thân thiết lắm vậy.

Lý Mộ quay đầu nhìn hắn, thấy trên mặt hắn vẫn còn nở nụ cười, một tay cầm chén trà, tay còn lại vuốt vòng hoa trên đầu, từ hành động cũng có thể cảm nhận được rằng hắn rất thích và để ý tới vòng hoa đó, khiến người tặng vòng hoa là Lý Mộ cũng vui vẻ theo.

Lý Mộ mở miệng tiếp lời của hắn: “Tại sao?”

Sau khi Lâm Khước xém chết, Lâm Tê Ngô đã thân thiết với Lâm Yến An hơn nhiều, vừa nãy thì chủ động kéo Lâm Yến An tới, Lý Mộ còn tưởng quan hệ của cả hai đã chuyển biến tốt đẹp.

Lâm Yến An buông bàn tay đang sờ vòng hoa xuống, nụ cười chợt tắt, gương mặt trở nên có chút cô đơn: “Ta cũng không biết, lần nào cũng thế, có lẽ do ta đã chọc nàng giận lúc nào không hay.”


Lúc Lý Mộ còn học cấp ba cũng thường xuyên gặp phải tình huống như thế này, là vì nàng sợ bị bắt lỗi, bị bạn học xa cách, nàng do dự, nói: “Vậy lần này… con chú ý một chút.”



Nụ cười trên mặt Lâm Yến An xém chút là duy trì không nổi nữa: “Vâng, nhi tử biết rồi, lần này ta chắc chắn sẽ chú ý, không để tiểu cô cô giận mình nữa.”

Sau đó hắn tự nhiên đổi sang đề tài khác: “Thời tiết bây giờ, yên liễu và hoa quỳnh ở Dương Châu vừa tầm nở rộ, mẫu thân có thể thay ta nói với phụ thân một câu, cho phép ta tới Dương Châu chơi một thời gian không?”

Dương Châu?

Lý Mộ còn nhớ lời Lâm Khước từng nói với trưởng công chúa Chiêu Minh, lập tức đoán được Lâm Yến An muốn tới Dương Châu chắc chắn không phải vì ngắm cảnh, hơn phân nửa là nhằm vào Nghĩa An giáo.

Nếu Lâm Yến An trong sách sau khi trưởng thành có thể trở thành nhân vật phản diện làm lay động nền tảng của cả một quốc gia, nghe qua thì thấy rất ngầu, khi trở thành phụ huynh của một nhân vật như thế, nàng đúng là có hơi tự hào, nhưng mà…

“Không được.”

Lý Mộ từ chối.

Lý Mộ không thể đồng ý cho một thiếu niên mười ba tuổi chạy tới trà trộn vào tà giáo được, hơn nữa mục tiêu của đám tà giáo này còn là cha nuôi của hắn, lỡ như thân phận bị lộ, Lâm Yến An chắc chắn sẽ rơi vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm.

Thế nên nàng sẽ không bao giờ đồng ý.

Lâm Yến An không hề nhụt chí: “Chỉ đi chơi một thời gian thôi, ta sẽ dẫn thuộc hạ của phụ thân theo, sẽ không bỏ qua chương trình học, mẫu thân giúp ta đi, nhé?”

Lý Mộ lặp lại: “Không.”

Nàng sợ Lâm Yến An sẽ bày ra lý do khiến nàng dao động, đơn giản đứng lên quay về phòng.

Lâm Yến An đứng dậy đuổi theo: “Mẫu thân!”

Lý Mộ thường hay nghĩ nhiều, sợ Lâm Yến An hiểu lầm bản thân cố ý để hắn phải khó xử, nàng dừng bước, quay đầu nhìn hắn, nói: “Nguy hiểm, không được đi.”

Nàng nói xong lập tức vào phòng, mặc Lâm Yến An ở ngoài.

Lâm Tê Ngô cầm vòng hoa về, vừa lúc nhìn thấy cảnh Lâm Yến An bị nhốt bên ngoài, phản ứng đầu tiên của nàng là: “Ngươi giỏi lắm, ngay cả người có tính tình tốt như đại tẩu cũng có thể bị ngươi chọc cho tức giận.”

Lâm Yến An: “…”


Hôm nay Lâm Khước về hơi trễ, lúc ăn cơm, y hỏi Lý Mộ: “Tê Ngô mách với ta rằng Yến An chọc giận nàng hả?”



Nàng nói xong lại thấy hơi lo lắng: “Có phải ta quá hung dữ rồi không?”

Nếu nàng to gan hơn một chút thì tốt rồi, bày ra dáng vẻ khi Lâm Khước nói chuyện, nói rõ ràng ý của mình, như vậy nàng cũng không cần dùng cách trốn tránh để từ chối người khác.

Lâm Khước: “Nàng cũng đâu có động tay động chân với nó, sao có thể nói là hung dữ được.”

Lý Mộ: … Đột nhiên nàng hơi tò mò về phương pháp giáo dục của trưởng công chúa.

Lâm Khước: “Nàng không cho nó đi là đúng, nó tới Dương Châu cũng chỉ vì muốn giúp ta tiêu diệt hai tai họa ngầm là Nghĩa An giáo và thế tử Y vương mà thôi, thuộc hạ của ta không phải kẻ vô dụng, ta cần nó đi thay làm gì.”

Lý Mộ gật đầu, chút nghi ngờ về việc bản thân có làm sai hay không cũng nhạt dần.

Lâm Khước: “Nàng đừng lo lắng, lần này ta sẽ giám sát chặt chẽ, đợi Đoan Ngọ đi tránh nóng, chúng ta sẽ dẫn nó theo, xem thử nó còn chạy đi đâu được nữa.”

Lý Mộ: Phải, phải… Hửm? Đi đâu?

Lý Mộ ngơ ngác nhìn Lâm Khước, Lâm Khước biết nàng sẽ có phản ứng này, may mà bọn họ đã ăn cơm xong, nếu không y sợ ngay cả cơm nàng cũng ăn không vô.

Lâm Khước lại kéo Lý Mộ ngồi lên đùi mình lần nữa, nói: “Mùa hè ở kinh thành rất oi bức, những năm trước cứ vào Đoan Ngọ, bệ hạ lần nào cũng tới hành cung tránh nóng, thực tế là do cơ thể ta không tốt, dẫn thêm hoàng đế có thể thuận tiện dẫn đủ loại quan viên theo.”

“Năm ngoái vì chờ trụ trì chùa Minh Đài hồi kinh nên trễ mất thời gian, sau đó lại tới chuyện thành thân của hai ta, suốt hai tháng mèo rượt chó đuổi, làm gì có thời gian nghĩ tới việc tránh nóng, cho nên không đi nữa.”

“Hôm qua Vô Độ nói rằng ta phải nghỉ ngơi cho tốt, mùa hè nên tới hành cung tránh nóng, tránh ảnh hưởng tới cơ thể, cho nên ta định sẽ như những năm trước, Đoan Ngọ tới hành cung, đầu tháng tám quay về.”

“Vi Hi đi cùng ta được không?”

Lâm Khước còn hứa hẹn với Lý Mộ: “Nàng cứ xem như đổi chỗ ở, ta sẽ không bắt nàng phải đi xã giao vô ích đâu.”

Lý Mộ: “Thật sao?”


Lâm Khước gật đầu: “Thật.”

Cũng… cũng được.

Lý Mộ đồng ý với Lâm Khước.


Lâm Khước hơi tiếc nuối: “Tiếc rằng năm nay không thể ở lại trong phủ, năm ngoái ta mới biết hoa sen trong phủ nở cũng không tệ, đợi năm sau cơ thể của ta tốt hơn chút, chúng ta không tới hành cung nữa, sai người chuẩn bị một con thuyền nhỏ, ta đưa nàng đi ngắm hồ sen, tới khi đó đặt ít quả mơ quả vải trên thuyền, ta sẽ hái thêm cho nàng ít hạt sen tươi ăn.”

Lý Mộ rung động, nàng cũng có thể tự mình hái sen: “Hay là…”

Lâm Khước biết Lý Mộ muốn nói gì, y nắm một tay Lý Mộ đặt lên mặt mình, dùng ánh mắt im lặng lại chân thành nhìn nàng.

Lý Mộ: … Được rồi.

Bọn họ quyết định đợi Lâm Khước khỏe một chút sẽ đi du hồ, năm nay tới hành cung tránh nóng trước, dẫn theo cả Lâm Yến An nữa.

Thời gian định vào Đoan Ngọ.

Lý Mộ ngồi trong viện, một tay cầm bút, một tay cầm rượu hùng hoàng, bắt đầu vẽ lên trán Lâm Tê Ngô và Lâm Yến An.*

*Phong tục vào ngày tết Đoan Ngọ của người TQ xưa, mang ý nghĩa xua tan xui xẻo, tà ma (chỉ dùng cho trẻ con)

Lời nói trước đó của Lý Mộ dường như đã có tác dụng, Lâm Tê Ngô không còn giống lúc trước, sau khi thân thiết với Lâm Yến An một thời gian thì lại quay qua né tránh hắn như rắn rết nữa.

Trong phòng, Vô Độ quay về từ hoàng cung đang bắt mạch cho Lâm Khước, năm tháng trôi qua, chất độc trong người y đã được rửa sạch gần hết, chỉ cần điều dưỡng cơ thể là được.

Vô Độ đổi thuốc cho Lâm Khước, nhắc y: “Dạo gần đây có phải ngươi ngủ không ngon không?”

Lâm Khước lạnh nhạt đáp: “Trời nóng, khó ngủ.”

Vô Độ tin, gật đầu nhắc nhở: “Không được hành phòng*, ít nhất trong năm nay không được.”

*Làm chuyện vợ chồng

Sắc mặt Lâm Khước vẫn như thường, không hề khiến Vô Độ phát hiện ra sự bối rối của mình.

Tối đó, sau khi Lý Mộ ngủ, Lâm Khước cũng rơi vào mộng đẹp, cảnh mơ đã dây dưa với y suốt nhiều ngày qua lại tới, nội dung rất bình thường, đó chính là hình ảnh mấy ngày trước y kéo Lý Mộ ngồi lên đùi mình, một hai muốn ôm nàng mới chịu giảng bài.

Từ sau khi xin lỗi Lý Mộ, ôm Lý Mộ ngồi lên đùi một lần, y đã bắt đầu thích cảm giác thân mật như vậy, lúc nào cũng tìm cớ kéo Lý Mộ ngồi lên đùi mình.


Mấy ngày qua cũng không có gì khác biệt lắm, chỉ là sau hai tháng Lý Mộ đã dần quen với cái ôm của y, học được cách thả lỏng cơ thể khi ngồi trong lòng y.

Sau đó trong một khoảnh khắc bị ma xui quỷ khiến, y nhìn ngắm chiếc cổ trắng nõn của Lý Mộ, trong lòng nổi lên xúc động muốn cúi đầu cắn một miếng.

Trong hiện thực, y lựa chọn việc dời ánh mắt, nhưng trong mộng y đã thực sự làm thế, Lý Mộ ngồi trong lòng y không kịp phòng ngự mà bắt đầu giãy giụa, phát ra âm thanh giống như ngày nàng bị Chỉ cơ kẹt ở ngón cái, giọng nói run rẩy kèm theo chút sợ hãi…

“A…”

Lâm Khước mở mắt ra, lọt vào mắt y là dáng nằm nghiêm túc của Lý Mộ.

Y nhìn chăm chú vào sườn mặt Lý Mộ một lúc lâu, đáy mắt cuồn cuộn d*c vọng muốn ăn tươi nuốt sống Lý Mộ, nhưng cuối cùng y vẫn vùi mặt vào gối mềm, phát ra một tiếng than nhẹ đầy kiềm nén: “Nàng ngủ ngon thật đó.”

Lý Mộ không hề phát hiện Lâm Khước bắt đầu nổi lên d*c vọng khó nói với mình, nàng chỉ phát hiện Lâm Khước đã giảm bớt những hành động tiếp xúc da thịt.

Y không nắm tay nàng nữa, không vuốt lỗ tai nữa, không sờ mặt, cũng sẽ không kéo nàng ngồi lên đùi, chỉ giữ lại thói quen giúp nàng chỉnh nếp tóc, còn lại thì không có gì khác cả, thái độ cũng không thay đổi.

Lý Mộ cảm thấy rất kỳ quái, cộng thêm việc lo lắng khi ra ngoài cùng người khác, thấy Lâm Khước không chủ động nói, nàng cũng như giận dỗi không thèm hỏi.

Hành cung cách kinh thành khoảng mười ngày đi đường, mỗi ngày bọn họ đều phải tới kịp trạm dịch để nghỉ ngơi, sau đó tiếp tục lên đường, Lý Mộ đang muốn lên xe, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng ồn ào, ngay sau đó nàng đã bị Lâm Khước kéo qua, một tay của y che kín hai mắt nàng, tay còn lại ôm trọn nàng vào lòng.

Tiếng ồn nhanh chóng kết thúc, Lâm Khước vòng tay qua eo nàng, ôm nàng tới gần cửa xe mới để nàng vào trước.

Lý Mộ bước vào xe mà không hiểu gì cả, đợi một lúc mới thấy Lâm Khước vào theo, nàng hỏi y: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Có thích khách.” Lâm Khước nắm tay Lý Mộ, nói: “Đừng nhìn ra ngoài, ta nhớ rằng nàng sợ xác chết.”

Lý Mộ: “Hả?”

Lâm Khước: “Lần đầu gặp mặt của chúng ta, không phải nàng đã rất sợ hãi sao?”

Lý Mộ: “…Có khả năng rằng người ta sợ khi đó chính là chàng không?”

Toàn thân Lâm Khước hơi cứng lại, sau đó đan năm ngón tay của mình vào tay Lý Mộ, siết chặt lấy, một tay khác xoa bóp gương mặt nàng, tự lừa mình dối người, nói: “Không thể nào.”

Lý Mộ thấy hơi buồn cười, không khí mất tự nhiên mấy ngày qua cũng tan thành mây khói.

Nàng chú ý tới việc Lâm Khước đang nắm tay nàng, khác với lần trước, lần này y nắm rất chặt, không còn yếu ớt như trước đó nữa, ngoài ra… nàng ngẩng đầu, đối diện với gương mặt gần sát của Lâm Khước, nàng đột nhiên thấy không khí có hơi kỳ lạ.

Bàn tay của Lâm Khước vẫn đang vuốt v e gò má nàng, kèm theo nhiệt độ kỳ lạ, khiến cổ họng Lý Mộ khô khốc, nàng dường như đã hiểu tại sao dạo gần đây Lâm Khước không tùy tiện chạm vào nàng nữa.

Ừm, tốt nhất vẫn không nên chạm vào thì hơn.



Mắc Bệnh Sợ Giao Tiếp, Một Ngày Nọ Tôi Bỗng Nhiên Xuyên Về Cổ Đại
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mắc Bệnh Sợ Giao Tiếp, Một Ngày Nọ Tôi Bỗng Nhiên Xuyên Về Cổ Đại Truyện Mắc Bệnh Sợ Giao Tiếp, Một Ngày Nọ Tôi Bỗng Nhiên Xuyên Về Cổ Đại Story Chương 29: C29: Chương 29
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...