Mắc Bệnh Sợ Giao Tiếp, Một Ngày Nọ Tôi Bỗng Nhiên Xuyên Về Cổ Đại
Chương 15: C15: Chương 15
Edit: Ấy lại quên rồi | Beta: À nhớ ra rồi
Trước ngày hồi môn thứ ba, Lý Mộ đã có vài hiểu biết cơ bản về phủ Yến vương.
Tuy rằng chỉ mới hai ngày thôi nhưng Lý Mộ đã phải trải qua rất nhiều chuyện.
Ví dụ như Triệu ma ma có ý đồ muốn nàng nắm được đại khái địa hình trong phủ Yến vương, cho nên đã đưa cho nàng một tấm bản đồ vương phủ, nói rằng là của Ngô quản sự cho, để nàng tiện dùng trong việc tìm đường.
Lý Mộ mở bản đồ ra, nhìn vài giây, lặng lẽ khép lại.
To quá.
Sao lại có người ở trong một ngôi nhà to tới vậy chứ!
Lý Mộ tới từ hiện đại đã phải chịu đả kích rất lớn.
Ngoại trừ khu nhà ở chính nằm tại trung tâm, hai bên sườn còn có các loại kiến trúc và hoa viên khác, trong đó thậm chí còn có một trường đua ngựa và một cái hồ lớn thường dùng để ngắm tuyết lúc vào đông, chèo thuyền hái hoa sen vào mùa hạ, bên cạnh hồ nước có hai tòa nhà thủy tạ to tới mức đủ để mở tiệc rượu.
Lý Mộ dựa theo diện tích được viết bên cạnh bản đồ vương phủ, bắt đầu quy đổi đơn vị, ra tới hơn cả triệu mét vuông…
Đầu óc Lý Mộ choáng váng, nhắm chặt hai mắt lại.
Nàng gấp tấm bản đồ lại, thầm nghĩ nếu điều kiện cho phép, nàng có thể thêm việc thăm dò vương phủ vào hoạt động hằng ngày, cũng xem như là tìm chút thú vui khi sống trong đây, còn sau bốn tháng nữa… Lâm Khước không còn nữa, nàng có lẽ sẽ phải dọn ra khỏi tòa nhà này.
Ngoài địa hình trong phủ Yến vương, Triệu ma ma còn thử để Lý Mộ quản lý các loại công việc trong vương phủ.
Lý Mộ: “…”
Không biết ma ma có còn nhớ nàng là một kẻ ngốc hay không?
Tiền thị đúng là đã dạy nàng rất nhiều, cũng để nàng biết rằng muốn quản gia thì mỗi ngày phải giao tiếp với đủ loại người, Lý Mộ cảm thấy bắt nàng làm thế chi bằng cưa giết nàng luôn đi cho nhanh.
Cả Ngô quản sự và Lưu ma ma cũng trở thành đồng minh của Triệu ma ma trong việc này, bọn họ đều hy vọng rằng Lý Mộ thân là nữ chủ nhân của vương phủ có thể tỏa sáng khắp nơi, mãi cho tới ngày thứ ba hồi môn, Lý Mộ vẫn còn tiếp tục giằng co với ba người đó, sổ sách của vương phủ cũng còn đặt trong thư phòng của nàng.
Chính, là, thư, phòng, của, nàng.
Khu nhà chính của vương phủ có năm phòng lớn, phòng trung tâm là sảnh chính, phía đông là phòng ngủ của Lý Mộ và Lâm Khước, phòng phía tây thì lấy tấm bình phong thêu hình hoa mai trong tuyết trên nền vải màu trời làm ngăn cách thành hai gian nhỏ, trong đó có một gian là thư phòng của nàng.
Lý Mộ có thể ngủ trưa, đọc sách viết chữ và vận động ở đây.
Nàng đúng là rất thích chỗ này, nó tựa như một không gian tư nhân nhỏ, thậm chí nếu buổi tối cũng có thể ngủ ở đây một mình thì càng tốt, tiếc rằng tạm thời nàng còn chưa dám nói ra khỏi miệng.
Nàng không dám xác định việc nàng mất ngủ có ảnh hưởng gì tới Lâm Khước hay không, chỉ hy vọng rằng không, bởi vì nỗi sợ lớn nhất của người sợ giao tiếp chính là gây phiền phức cho người khác, nhưng rồi nàng lại hy vọng rằng câu trả lời là có, vậy thì Lâm Khước sẽ oán giận, một khi y khó chịu, nàng có thể dễ dàng đưa ra yêu cầu chia phòng ngủ, dọn qua thư phòng phía tây.
Việc Lý Mộ mất ngủ đúng là có gây ảnh hưởng tới Lâm Khước.
Lý Mộ không ngủ được, Lâm Khước cũng không ngủ được, có điều Lâm Khước không hề mở miệng oán giận câu nào với nàng cả.
Buổi tối ngay trước ngày hồi môn, Lý Mộ ngủ còn trễ hơn bình thường, Lâm Khước cũng bắt đầu cảm nhận được hết tính tình luôn lo lắng sợ hãi của nàng.
Vào ngày hồi môn, trên dưới Lý phủ đều hết sức náo nhiệt, bọn họ tới gặp Lý Văn Đạo và Tiền thị trước, sau đó qua thỉnh an lão phu nhân. Tiếp đến thì Lý Mộ ở lại trong phòng lão phu nhân, Lâm Khước thì được mời tới chỗ Lý Văn Đạo nói chuyện.
Bên phía lão phu nhân không chỉ có Tiền thị và hai vị thẩm thẩm của Lý Mộ, còn có nhị tỷ, đại tẩu và muội muội.
Lý Mộ nghe các nàng nói chuyện phiếm với nhau, phát hiện bên phía Lý Văn Đạo cũng có mấy người như thế, bao gồm hai vị thúc thúc và các ca ca đều đặc biệt có mặt đông đủ để tiếp đón vị cô gia cao quý này.
Sau khi ăn cơm, nghỉ ngơi xong xuôi, Lý Mộ và Lâm Khước cùng đi tới tiểu viện được Tiền thị chuẩn bị riêng cho hai người.
Năng lượng xã giao hôm nay của Lý Mộ đã cạn, cả người nàng nhanh chóng mệt mỏi rã rời, trực tiếp nằm lên giường cuộn thành một đống, kéo chăn lên cao, chỉ để hở một chút đỉnh đầu.
Chỗ Lâm Khước thì có thị vệ đưa tới một tầng sớ, Lâm Khước xem xong thì dặn dò vài câu, xử lý thêm chút việc mới bước đến cạnh mép giường, ngồi xuống, giơ tay ra vỗ lên người Lý Mộ cách một lớp chăn.
Lý Mộ từ từ vén chăn ra, đối diện với y bằng gương mặt khó hiểu.
Lâm Khước hỏi: “Nàng biết bao nhiêu về đại ca của mình?”
Lý Mộ: “…”
Lý Mộ khó nói nên lời.
Lão phu nhân có ba nhi tử, bởi vì bà khá mê tín, cho nên tuy nhi tử nhi nữ của ba người đều cùng một thế hệ, luật đặt tên lại khác nhau.
Tên của nhi nữ của tam thúc Lý Mộ lấy theo mệnh thủy, ví dụ như Lý Vân Khê; nhi nữ của nhị thúc Lý Mộ là Lý Doanh và Lý Chỉ đều từ mệnh mộc.
Còn phía Lý Mộ, đại ca cùng cha của Lý Mộ tên Lý Húc, tam ca tên Lý Đình Ngọ, đều thuộc mệnh hỏa.
Trên thực thế, Lý Mộ không hề thân thiết với người đại ca Lý Húc này của mình, nhưng trong cốt truyện có từng nhắc tới hắn, Lý Mộ vẫn còn nhớ rất rõ.
Lý Văn Đạo tham gia vào âm mưu ám sát hoàng thất tông thân, Lý gia bị tịch thu toàn bộ tài sản, nam nhân mười lăm tuổi trở lên chịu chém đầu, cháu trai nhỏ nhất của Lý gia còn chưa ra đời đã chết trong bụng, lục đệ nhỏ tuổi nhất của nhị thúc cũng là đệ đệ ruột của Lý Chỉ năm đó vừa mới mười lăm.
Có thể nói rằng toàn bộ Lý gia không ai tránh được kiếp nạn.
Nhưng Lý Húc đã tránh được.
Hắn là nam nhân sống sót duy nhất của Lý gia, bởi vì tam đệ Lý Đình Ngọ ăn chơi trác tác của hắn có rất nhiều bạn bè, tuy rằng đám bạn đó trong mắt người khác đều chỉ là một đám hồ bằng cẩu hữu, những người này được Lý Đình Ngọ trước khi chết nhờ vả, cố gắng hết sức để giúp đỡ Lý Húc bỏ trốn.
Lý Húc thay tên đổi họ, bỏ chạy tới biên cảnh, bỏ văn theo võ, tốn bảy năm thời gian lăn lê bò lết trong quân đội, cuối cùng vào năm Lý Vân Khê 18 tuổi, dẫn quân hồi kinh, lén lút tới nhận thân với Lý Vân Khê.
Trong sách từng nói rằng Lý Húc luôn thấy áy náy với Lý Vân Khê, bởi vì nếu không phải cha hắn tham gia vào vụ ám sát, cũng sẽ không khiến cả gia tộc bị liên lụy, thế nên Lý Húc tất nhiên cũng về phe của Lý Vân Khê và nam chính.
Lúc Lâm Tê Ngô muốn bắt Lý Vân Khê làm con tin, chính Lý Húc là người cứu Lý Vân Khê.
Cuối truyện, Lý Húc có thể được xem là chiến lực mạnh nhất trong phe của nam chính, đồng thời cũng là chỗ dựa giúp Lý Vân Khê bước lên vị trí hoàng hậu, mặc dù dưới sự bày mưu tính kế của vai ác Lâm Yến An, chỗ dựa mạnh mẽ này xém chút thì trở thành chướng ngại vật.
Lý Mộ biết Lý Húc trong sách đã trải qua những gì, nhưng với Lý Húc của bây giờ, nàng nghĩ tới nghĩ lui một lát, quyết định nói thật.
“Không thân.”
Lâm Khước cũng đoán như vậy, y cong ngón tay, gõ nhẹ lên trán Lý Mộ hai cái: “Đợi đại tẩu sinh, nàng có về thăm nhà không?”
Lý Mộ tất nhiên sẽ về, trình độ chữa bệnh ở cổ đại quá kém, sinh đứa con chẳng khác nào bước một chân vào quan tài, tuy nàng không thân với đại ca nhưng vẫn có tiếp xúc đôi chút với đại tẩu, cũng từng được đại tẩu chăm sóc, dù rằng có trở về cũng chỉ biết đứng yên như cột gỗ thì nàng cũng phải về một chuyến mới yên lòng.
Có điều sao Lâm Khước lại đặc biệt nhắc tới đại ca của nàng?
Lâm Khước biết Lý Mộ đang thấy khó hiểu, kiên nhẫn giải thích với nàng: “Đại ca thấy áy náy với nàng.”
Trong đầu Lý Mộ hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng.
Lâm Khước: “Đại ca biết được chuyện cha nàng đắc tội với hoạn quan từ chỗ tam ca, cho nên hoạn quan kia mới thổi gió bên tai, khích hoàng đế tứ hôn cho ta và nàng.”
Bọn họ ở bên ngoài rất khó để biết được tin tức trong cung vào ngày tết Đoan Ngọ, Lý Đình Ngọ nhờ bạn bè giúp đỡ, hỏi thăm được từ một người con nuôi ngoài cung của một hoạn quan nào đó trong cung, từ đó mới biết lý do tại sao Lý Mộ lại được tứ hôn cho y.
Lý Mộ đã dần miễn dịch với sự tiếp xúc của y, cho nên không tỏ ra kháng cự lắm, tiếp tục nghe y nói: “Đại ca còn vì thế mà chất vấn cha nàng, trong lúc cãi nhau, hắn lại ngoài ý muốn biết được nếu không phải nàng cầm lá thư trong thư phòng đi thì Lý gia đã bị liên lụy vào vụ ám ám sát ta rồi.”
Cả người Lý Mộ cứng đờ.
Giọng điệu của Lâm Khước cứ như đang nói về thời tiết vậy: “Cha nàng hình như lại thấy nếu không phải nàng giao mật tin đó cho lão phu nhân, ép ông ta vì đạo hiếu không thể tham gia vào việc ám sát, thì nếu như có ông ta giúp đỡ, chưa chắc đã không thể giết được ta, cả nhà Ôn Bỉnh Nhân cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy.”
Lâm Khước thậm chí còn cười một cái: “Đại ca oán hận ông ta không quan tâm tới tính mạng cả nhà, lúc nãy khi ông ta cố tình làm khó ta, đại ca đều ra mặt chặn lại, nếu không phải ta có mặt ở đó, có lẽ hai cha con này đã lao vào đánh nhau luôn rồi.”
Hướng đi này khá giống cốt truyện, trong sách, Lý Húc tuy là nhằm vào trưởng công chúa Chiêu Minh nhưng trong lòng vẫn oán hận người cha đã làm liên lụy cả gia tộc của mình.
Có điều vấn đề bây giờ không phải là cái này, mà là tại sao Lâm Khước lại biết nhiều chuyện tới vậy?
Lý Mộ ngơ ngác nhìn Lâm Khước, Lâm Khước như một thầy giáo, tiếp tục dạy dỗ nàng: “Lý Húc thấy thật may mắn khi nàng lấy trộm mật tin, giúp cả nhà né được tai kiếp, lại thẹn với lòng vì không thể ngăn cản cuộc hôn nhân này giúp nàng. Hắn muốn đối xử tốt với nàng, nàng cũng đừng né tránh hắn, cũng đừng từ chối gì cả, ta sẽ tự tay thay nàng sắp xếp mọi thứ.”
…Sắp xếp… cái gì?
Lý Mộ có cảm giác mơ hồ rằng chiến lực mạnh nhất của nam nữ chính sắp được Lâm Khước kéo về để mình dùng.
Lúc này CPU của Lý Mộ đã bị quá tải, Lâm Khước vẫn còn tiếp tục nói: “Trong vương phủ có một nhóm gọi là Cáp Xá, tin tức các nơi đều được Cáp Xá truyền về, ta sẽ ra lệnh cho người ở Cáp Xá báo cáo hết những chuyện xảy ra ở Lý gia và kinh thành cho nàng nghe, Lưu ma ma và Ngô quản sự đều là thân tín của ta, chuyện trong phủ, bọn họ đều sẽ nói cho nàng biết.”
“Ta biết nàng sợ người lạ, ta không cần nàng phải thông minh hiểu lòng người, cũng không ép nàng phải ra cửa xã giao, nhưng bên ngoài xảy ra chuyện gì, người bên cạnh mình có suy nghĩ như thế nào thì nàng nhất định cần phải nắm rõ.”
“Có được không?”
Cảnh tượng này giống như chuyện xảy ra trong đêm tân hôn, lúc đó Lâm Khước nói rằng sẽ từ từ nói hết mọi chuyện trong phủ Yến vương cho Lý Mộ biết, Lý Mộ còn nhớ rõ khi đó trên người Lâm Khước vẫn vương mùi rượu, thế nên dù nàng gật đầu nhưng cũng không để lời hứa của y vào lòng.
Lần này y lại hỏi Lý Mộ một câu “có được không”, Lý Mộ vẫn không thể xác định y có đang nghiêm túc hay không, nàng chỉ biết rằng chuyện này đối với nàng không hề xấu, thế là nàng gật đầu với Lâm Khước giống như đêm đó.
Mắc Bệnh Sợ Giao Tiếp, Một Ngày Nọ Tôi Bỗng Nhiên Xuyên Về Cổ Đại