Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn
Chương 277: Dự Giờ
~ Tất cả tập hợp!
Tiếng hống khá lớn, một lão bà đức cao vọng trọng cầm quải trượng đi lên bục cao, đây là đại trưởng lão Thanh Niên Cung.
Ầm Ầm…
Mười mấy ngàn người như một cơn gió, ai cũng từng hàng nghiêm chỉnh còn hơn quân đội hàng nào hàng nấy thẳng tắp không có một sai sót nhỏ, từ trên cao nhìn xuống không khác bàn cờ vua.
~ Mọi người chuẩn bị, ngày mai sẽ có Ngũ trưởng lão Biệt Liên Viện đến giảng đạo, mọi người có câu hỏi gì chưa thể giải đáp, hãy soạn ra để đặt vấn đề, ngày mai tập hợp ở đây, không được thiếu một ai, có nghe rõ không?
~ Rõ…
Mọi người nghe hiệu lệnh hô lớn, giảng đạo thì qúa tuyệt, không phải như thầy cô ở bậc đại học giảng triết học nhàm chán, không phải như các thầy chùa giảng đạo kinh phật nhạt nhẽo, không phải giảng đạo đời sống bình thường, mà là giảng đạo về võ học thân pháp, cho dù nghe lộn một từ cũng khiến tu sĩ lầm đường lạc lối.
Ở bên trong Viện của Thiên Long, sáu thanh niên tuấn kiệt đứng nghiêm trang nơi sân lớn, không ai dám nhúc nhíc một cử động nhỏ.
Cách Cách…
Thiên Long đi ra ngáp dài một hơi, đứng trước sáu người có cả Lăng Bạch, hắn ta nhíu mày hỏi:
~ Các ngươi là đệ tử của các trưởng lão Biệt Liên Viện?
~ Bái kiến Ngũ Trưởng lão, chúng ta là đại đệ tử của các Trưởng lão Biệt Liên Viện!
Sáu người đồng thanh làm lễ, uy hiếp của Thiên Long họ đã thấy tận mắt, ghét là giết, thực lực kinh hồn, tuy không bằng sư phụ mình nhưng nếu cho thêm thời gian nhất định sẽ là một quái vật đúng chất, không ai dám khinh thường.
~ Ừm… Các ngươi ở đây làm gì?
Nghe Thiên Long hỏi, một tên đầu trọc bóng loáng bước lên, hắn tự giới thiệu:
~ Bẩm Ngũ trưởng lão, ta là Đại đệ tử Đại Trưởng lão, tên giang hồ hay gọi Kim Tinh Tam Nhãn, chúng ta đến Thanh Niên Cung theo lệnh của Viện chủ cùng ủy thác của các vị sư phụ, mỗi người chúng ta đảm nhận giảng dạy công pháp thân pháp vũ kỹ kiếm đạo cho học viên nơi đây!
~ Ra vậy!
Thiên Long gật gù nhàn nhã, ừm thì kệ các ngươi, đệ tử một Viện này lại có thể làm giáo viên Phái khác, cũng có tố chất đó chứ.
~ Được rồi… Các ngươi về lớp dạy đi, lát nữa ta sẽ ghé thăm, hay gọi dự giờ các ngươi dạy các học viên thế nào!
~ Được…
Mọi người cùng nhau rời đi, chỉ còn lại một người, Lăng Bạch! Hắn vẫn đứng im ở đó, đợi mọi người đi hết hắn vẫn chưa đi.
~ Có chuyện gì?
Thiên Long nhíu mày khoanh tay hỏi lại.
~ Ta… ta muốn ngài giúp ta một chuyện!
Lăng Bạch lấy tinh thần hướng Thiên Long cầu xin, chuyện này chỉ có Thiên Long mới làm được.
~ Ngươi muốn ta một bên đẩy thuyền cho ngươi và muội muội Thước Thước?
Thiên Long ngoái mũi cũng biết, chuyện đùng đùng trước mắt còn chạy đâu cho thoát.
~ Đúng vậy… Ngài là nam nhân của Thánh Nữ, qua lại với Thước Thước rất nhiều, mong ngài giúp ta!
Lăng Bạch chịu thua với tính cách cao ngạo của Thước Thước, chịu cứng luôn, quá là cao ngạo không coi ai trong mắt, làm Lăng Bạch hắn vô cùng khốn khổ.
~ Được thôi… để lát nữa có gặp Thước Thước, ta sẽ cố gắng đẩy thuyền.
~ Đa tạ.
Nhận được một lời của Thiên Long là quá đủ, Lăng Bạch vui mừng làm lẽ lui về.
~ Haiz… kém cỏi!
Thiên Long thở dài chán đời, thích thì cứ việc tán thôi, tán không được thì cường thế ôm hôn chiếm tiện nghi các kiểu, hôm nay không được thì mai sẽ được, làm gì mà yếu đuối quá vậy.
Vệ sinh cá nhân Thiên Long bắt đầu đi tìm hiểu nơi đây, trước tiên hắn cần tìm hiểu tu sĩ nơi đây làm gì việc gì.
Lần lượt dự giờ sáu lớp của sáu tên đại đệ tử của các trưởng lão, Thiên Long rút ra một điều, học viên nơi đây không những ham học mà còn ham tìm hiểu, ngộ đạo cũng rất kinh khủng, tuy đệ tử Thanh Niên Cung đông đảo thế nhưng lại không tìm ra được một chút sai sót nhỏ từng học viên, ít ra cũng phải có vài trăm tên phá hoại gây rối các kiểu chứ?
Thiên Long lại không biết, để được vào Thanh Niên Cung yêu cầu thiên phú cao ngất trời, kẻ nào cũng không chịu thua mà ra sức chiến đấu, chỉ cần lơ là một chút là thua thiệt đồng bạn, kẻ nào cũng cao ngạo sao chịu nổi đả kích hôm nay thằng ngủ cạnh mình còn thua mình xa, hôm sau đã thấy hắn vượt xa xa bản thân mình, chịu sao nổi cơ chứ.
Thiên Long đi dự giờ mà không hề kẻ nào biết Thiên Long có mặt, học viên không ai có thể định vị Thiên Long đang nơi đâu, thân pháp Thiên Long đã đại thừa ở cảnh giới thấp, khó ai có thể phát hiện được.
Theo Thiên Long giảng dạy như đám Kim Tinh Tam Nhãn cũng không đạt hiệu qủa cao lắm, tất cả kiến thức cũng chỉ lấy từ trong sách mà ra, họ chỉ là giảng sâu xa những ý nghĩa đúc kết trong sách, không có ý tưởng mới mẻ nào.
Chán đời nửa ngày Thiên Long đi về Viện của mình nghỉ ngơi, hiện tại hắn đang là Hóa Thần Điên phong nửa chân Động Hư, kinh nghiệm chiến đấu đã đủ, thể xác đã quá dư thừa để tiếp nhận một đống năng lượng, chỉ cần một ngòi nổ nào đó để đột phá nữa thôi, có người phải mắc kẹt ở Hóa Thần Điên Phong cả chục đến vài trăm năm, Thiên Long không vội.
~ Thơm thế!
Mùi đồ ăn đập vào mặt, Thiên Long rảo bước nhanh hơn về phía sau, trên bàn đá có hơn năm món đang tỏa khói thơm phức, Hư Huyễn cầm chổi quét nhà còn Hư Thước Thước đang sắp bát đũa.
~ Hai đứa nhỏ các ngươi không đi học sao?
Kỳ quái, đáng nhẽ tầm tuổi hai đứa này giờ này đang ngồi trên lớp nghe giảng đó, không học trên trường thì cũng phải ra ra giảng đạo học lý thuyết chứ?
~ Ta đây đi dạy học còn dư rồi đó.
Hư Huyễn khinh bỉ nhìn Thiên Long, Ngũ hành hệ của nàng đã vượt qua phạm trù hiểu biết của các trưởng lão, các trưởng lão đã không còn cái vì để dạy nữa, chỉ đợi Hư Huyễn đủ năng lượng là đột phá thôi, nội tình ngộ đạo đầy đủ một chút là đột phá như ăn cơm, nàng đi dạy còn được chứ mắc gì bắt nàng đi học.
~ Thước Thước sao nhìn mặt muội khó chịu vậy?
~ Mới sáng sớm… Trời còn chưa ló dạng, tỉ tỉ đã bắt muội đi mua đồ nấu ăn, cả buổi sáng thế là hết!
Vừa múc cơm vừa cằn nhằn, lâu lâu Cô bé liếc Hư Huyễn một cái thật nhanh, chỉ dám liếc lén, để tỉ tỉ bắt gặp chắc tỉ ấy oánh chết.
~ Hai đứa nghỉ tay ăn cơm đi!
Nói chung đồ ăn cũng được, cơm cũng tàm tạm, chỉ là hạt nào ra hạt đó ăn cơm mà cảm tưởng như đang nhai gạo sống.
~ Cả buổi sáng của hai muội đóa hả?
Canh thì hơi mặn, cá bơi còn chết, may sao vớt vát được tý đồ xào, vẫn ăn được.
~ Ca ca phải cảm thấy may mắn, dù là không ngon nhưng đây là lần đầu ta nấu cho một nam nhân ăn, phải cố mà ăn cho ta vui chứ!
Hư Thước Thước kệ, Thiên Long cứ ăn, Hư Huyễn thì ngồi gọt trái cây, muội muội thì ngồi ăn trái cây, Thiên Long cố lắm mới nuốt được năm bát cơm, không sao, vào bụng cũng chín nhanh thôi.
~ Thước Thước... Sáng nay Lăng Bạch nói muội khả ái có thừa, xinh đẹp vô hạn, hắn muốn được ở riêng với muội một chút để tìm hiểu nhau hơn, ta thấy để tối ta dắt muội đi chơi với hắn, thấy sao? Hắn cũng phong độ mà!
~ Suỵt…
Cô bé nghe Thiên Long nói từ tai bên này lọt qua bên kia vờ như không nghe thấy gì, cảm giác Thiên Long qúa ồn ào.
~ Hư Huyễn.. Tối mình đi hú hí.
~ Ò… được…
~ Ta cũng đi!
Thiên Long và Hư Huyễn ánh mắt kỳ thị nhìn Thước Thước, hai ta đi làm chuyện trọng đại ngươi đi để làm gì? Lấy kinh nghiệm lần sau tới lượt cho đỡ bỡ ngỡ à?
~ Dù sao thì muội cũng muốn đi chung!
Thước Thước hơi ngại nhưng vẫn quyết đi chung, kệ chứ, chả liên quan, không thể để tỉ tỉ bị chiếm tiện nghi được.
~ Lại đây!!!
Thiên Long ôm cô bé Thước Thước vào lòng hôn hít hai cái má nọng phê trợn cả mắt, làm cô bé kịch liệt chống trả trong vô vọng, thế là hết, khuôn mặt quý như vàng đến cô bé còn không dám rờ mà giờ dính đầy dầu mỡ, làm cô bé chạy đi vệ sinh gấp.
Thấy Thước Thước chạy đi, Thiên Long luồn một tay vào nơi cấm địa Hư Huyễn, cảm nhận được hạt đậu nhỏ Thiên Long lắc nhẹ.
~ Thiên Long…
Ôm cánh tay Thiên Long Hư Huyễn liếc xéo, thế là ướt hết bên dưới rồi.
~ Nước nôi lúc nào cũng đầy đủ!
Rút tay về khi Hư Huyễn lên mây, Thiên Long công nhận là Hư Huyễn đúng chuẩn lão bà mình rồi, quả là hoàn mỹ.
~ Ngươi đó…
Dí vào trán Thiên Long một cái yêu kiều, Hư Huyễn như cơn gió chui vào phòng hắn thay đồ, ở xa Thiên Long thì nhớ, mà ở gần thì bị chiếm tiện nghi đến mức tận cùng đáy rương luôn.
Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn