Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 230: Tàn Bạo

116@-

Sau một ngày chiến đấu, những kẻ nội tình cao thâm thì nhàn nhã qua vòng, những kẻ cao không ra cao mà thấp không ra thấp thì sấp mặt, chín chiến trường đã đồng thời chọn được kẻ lọt tóp, kẻ bị loại thì đi chữa thương, kẻ lọt vòng thì nghỉ ngơi để áp xúc tinh thần ngày mai chiến tiếp, chỉ còn duy nhất một chiến trường cuối cùng, đó là chiến trường số 10.

Như kiểu có sắp đặt, trên chiến trường số 10 còn 11 người, mười người tấn công một mình Thiên Long, đây là cố tình hay cố ý thì mọi người đều biết, đây là hậu quả của giết người không nghĩ hậu quả, con cháu kẻ bị Thiên Long giết nãy đã tập hợp đủ cả.

~ haha… ta coi ngươi chạy đi đâu cho khỏi nắng!

Một tên cầm thương dẫn đầu mọi người uy hiếp Thiên Long, nhìn hắn toát ra khí chất nghiêm trang, như một thanh thương cắm sừng sững trên một đỉnh núi, uy vũ chấn nhiếp không tha một con kiến.

~ giờ trời đã ngả về đêm, chỉ còn ánh trăng ánh sao chứ làm đẹo gì có nắng, mày có mù không hả?

~ ngươi!

Nghe Thiên Long chửi nhưng lại không biết làm gì, người ta nói là nói ý, nhưng ngươi lại vô sỉ bắt bẻ ngôn từ, không đáng mặt ma đầu.

~ mọi người… Lên..

~ A…

Mọi người đỏ mắt lao lên, Thiên Long nuốt cục tức xuống bụng, chơi riêng lẻ ta còn nhân từ cho các ngươi chết sảng khoái, nhưng đã đồng loạt lao lên ăn hiếp ta, ta cho các ngươi biết thế nào là tàn độc.

~ một đám vô sỉ!

Hư Huyễn tức giận đỏ mặt, nàng chạy lại phía trước mặt cung chủ Thanh Niên Cung dậm chân chỉ ra chiến trường mắng nhẹ, làm Cung chủ Thanh Niên Cung mắt điếc tai ngơ, coi như không nghe thấy gì, âm thanh vào tai phải qua tai trái liền không còn tung tích.




Cung chủ Thanh Niên Cung cũng là một lão thái bà, thương hai bé Hư Huyễn cùng Hư Thước Thước vô cùng, lão không có con cho nên đã coi hai đứa nhỏ là con sẵn rồi, chỉ cần Hư Huyễn hay Hư Thước Thước gật đầu một cái, lão thái bà liền cho một trong hai làm cung chủ luôn, tiếc là hai đứa bé chưa trải sự đời, còn chưa nói xong đã biến mất chạy đi mất dạng, thiên hạ nó muốn làm đệ tử ngoại môn Thanh Niên Cung còn không có cửa, được làm Cung chủ lại không thèm, đây là thằng 9 hộp sữa đứa không hộp nào.

~ hắn là nam nhân của con đó…

Hư Huyễn ghé tai Cung chủ Thanh Niên Cung thỏ thẻ, làm lão bà bà trợn hết cả mắt lên, lão bà nghiến răng ken két, ánh mắt hung thần sát khí, như hai luồng điện làm bắn thẳng vào mắt Hư Huyễn, làm cô nàng lạnh hết cả sống lưng, cung trầm giọng hỏi;

~ sao không chọn đứa khác? Mà chọn ngay tên ma đầu đó, có thấy hắn tàn bạo giết người tay không dính máu, ánh mắt càng giết càng tỏ ra thỏa mãn có thấy không? Đó là ánh mắt của Ma đầu đó! Cốc.

~ A… huhu...

Cốc nhẹ đầu Hư Huyễn một cái, làm cô bế ôm đầu òa lên. Nàng liền chạy về ôm tay sư phụ nàng, khóc huhu lắc tay:

~ sư phụ… cung chủ đánh con, ngài còn không mau phục thù cho con, huhu…

Cả đám trưởng lão cùng sư phụ nàng dựng hết cả lông mao lên, liếc nhẹ qua cung chủ, ánh mắt kia vẻ mặt kia, chỉ thiếu chút nữa là biến dạng thành lệ quỷ, mọi người đồng thanh lau mồ hôi lạnh, con bé này bữa nay lú thật rồi, ăn to nói lớn thiên hạ này của ngươi tất.

~ à hả? Ngươi tránh ra ta đang tịnh tâm!

Sư phụ Hư Huyễn rùng mình một cái, nuốt nhẹ một cục nước bọt, hất tay Hư Huyễn ra nhắm mắt làm ngơ, coi như ta chưa nghe thấy gì đi, ngươi là ai, ta cũng chả quen.

~ oa… giờ ta mới nhận ra, cô gái xinh đẹp kia là Lãnh Vũ Phượng đúng không?


~ đúng rồi đúng rồi, ta lại cứ bảo sao nhìn nàng lại quen vậy.

~ là Lãnh Vũ Phượng, mỹ nữ đẹp nhất nội môn Thiết Giáp Môn, không ngờ thực lực của nàng lại đã là Hóa Thần nhất trọng.

~ quan trọng là xinh!



Trên khán đài mọi người bàn tán xôn xao, một lớp lưới mỏng bay đi, mọi người liền nhận ra Lãnh Vũ Phượng, đệ nhất mỹ nữ, tóp ba mỹ nữ xinh nhất nội môn Thiết Giáp Môn.

Nhìn mắt đám Đạo Tiêu trên khán đài là biết, ai cũng tỏ vẻ cuồng nhiệt, nhất định là crush quốc dân nội môn Thiết Giáp Môn rồi.

~ à à…

Tai Thiên Long không có điếc, nhìn cô nàng đệ tử Thiết Giáp Môn liền không còn thích nữa rồi, nếu là đệ tử của cái phái đó thì đều đáng chết hết, hiện tại chưa có một cái thiện cảm gì với phái đó.


~ phành phành..

Mười người hình thành một lưỡi liềm, Cửu Linh Lực họ vận lên toàn thân, tạo ra một lớp quang mang bất khả xâm phạm, mười người liền lao nhẹ nhàng về Thiên Long, Thiên Long bị ép vào góc võ đài như muốn rớt.

~ hehe… các ngươi chưa nhìn thấy ta vận khí hả?


Thiên Long cười lạnh lẽo, người hạ tấn hai tay đưa về sau lưng hình thành trảo.

~ vù…

~ Phập…

Bật mạnh lao về phía trước, làm góc võ đài bay luôn một miếng bê tông, đã không vận khí thì thôi, một khi đã vận khí là phải thấy máu.

Một trảo xoẹt qua, nhanh như chớp tóp được Lãnh Vũ Phượng, không cần chờ đợi Thiên Long quét trảo xuyên qua lớp quang mang Cửu Linh Lực do mười tên tạo thành, lôi cổ Lãnh Vũ Phượng ra ngoài, Thiên Long hất nàng ta lên trời, một kình chưởng chấn lên trời, hư ảnh chưởng lực làm Lãnh Vũ Phượng tan nát thành một bãi huyết vụ máu.

Tràng cảnh xảy ra làm mọi người trong chiến trường cùng bên ngoài im lặng như tờ, vẫn chưa tiếp thu được sự thật. Là một mỹ nữ vưu vật tầm cỡ một hoa hậu quốc tế, vừa bị chấn nát vụn thành huyết vụ, đây là tàn độc không biết thương hoa tiếc ngọc tới mức nào?

~ ta ta giết ngươi…

~ đền mạng cho nàng ấy…

~ ta gặp ngươi ở đâu ta sẽ giết ở đó…



Quảng trường dậy sóng, không ai chịu nổi nữa, giết người man rợ không tha một ai, đã thế lại vừa rồi đã chạm tới giới hạn của họ, đụng đến ai chứ đụng đến mỹ nữ là không được rồi.



~ còn không mau kết thúc trận đấu?

Thiên Long nhíu mày nhìn trọng tài, ý định ngươi không kết thúc ta chơi ngươi luôn, trọng tài vội lau mồ hôi cố kìm nén buồn nôn hống lớn:

~ trận đấu cuối cùng kết thúc, mọi người nghỉ ngơi ngày mai tiếp tục vòng hai, đích là sẽ có điều cần thiết, phía tổ chức sẽ sắp xếp vòng sau!

Mọi người có không phục đi chăng nữa, cũng chỉ đành phải rời đi, dù sao thì trong luật cũng không có luật cấm giết người tàn bạo, chỉ là làm như Thiên Long quá đối tàn bạo, rời về bên ngoài quảng trường để nghỉ ngơi, bên ngoài họ đã cắm cọc đóng trại.

~ hừ… lũ kiến!

Thiên Long hai tay nắm lại chìa ngón cái cắm xuống đất, nhìn đám người còn lại khinh bỉ không thôi, làm cả đám đỏ mắt lên, ngày mai họ sẽ giết Thiên Long một cách man rợ nhất cho mọi người thỏa mãn nhãn nhất.

~ haha… lão đại, ăn mừng thôi!

~ mày bữa nay tàn bạo quá!

Tuấn và Lang Khắc Hàn lao ra vỗ vai Thiên Long cười đùa, Thiên Long nhún vai bỏ qua, không tàn không độc không phải Hắc Long rồi.

~ nào… uống!

Trong phòng thượng lưu bang Hắc Long, gần ba chục nam nhân đang trần truồng mặc quần đùi uống rượu, nói sao đi nữa nơi đây cũng là sa mạc, chiến đấu không những bên trong mà bên ngoài cũng rất căng thẳng, nóng ran hết cả người.



Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn Truyện Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn Story Chương 230: Tàn Bạo
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...