Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn
478: Nữ Nhân
Về chuyện của Linh Ngọc Thiên Long còn lâu mới hé răng nửa chữ, dù biết mọi người đều thắc mắc Thiên Long vẫn như cũ không muốn đề cập đến, sức dụ hoặc của một trong cửu dược quá lớn, trước khi hắn có đủ thực lực hắn không muốn nói bất cứ chuyện gì.
~ Thiên Long ngươi muốn đến đại náo Thái Băng Cốc?
Thủy Đế tên Thủy Vô Ưu, hắn một thân ục ịch mỡ, được cái hắn là một cái khá phóng khoáng nam tử, chất giọng của hắn làm cho người ta cảm giác thanh bình nhẹ nhàng không có gắt gỏng như Sơn Tiêu Mục, Ám quản gia tên Ám Lưu Thủ, thủy quản gia tên Thủy Ưng Ba, Phong Đế tên Phong Tuyết Nhu, Phong gia tên Phong Tuyết Hàn, đây là những gì Thiên Long tham khảo được nãy giờ.
~ Đúng thế, ta đến chung vui một chút, tặng lễ vật xong đi, còn về đại láo cái gì ta còn chưa có cái gan đó.
Thiên Long là sợ hãi rùng mình, hắn hiển nhiên biết hắn thân cô thế cô đến cái nơi đầm rồng hang hổ đó, thế nào cũng bị ức hiếp một trận, hắn cũng biết đám gia hỏa kia biết hắn và Liễu Liên Nhi có quan hệ không nhỏ, đến khi đó đều sẽ tới Thái Băng Cốc, lần này đúng có chút nan giải.
~ Ngươi còn cái gì không dám!
Thủy Ưng Ba bĩu môi khinh bỉ nhìn Thiên Long một bả, gây ra động tĩnh lớn như vậy, làm Thiên Trọng vực tổn thất căn cơ đến tận tủy đều là không nháy mắt ngại ngùng một cái, đây còn là con người sao?
~ Thiên Long ta nói ngươi biết, Thiên Trọng vực đã không như xưa nữa rồi, nó đang dần bị mất đi thiên đạo che chở, sắp bị một vực khác thôn phệ.
Ám Đế Ám Tiêu Mục thở dài một trận, trong lòng hắn thổn thức không ngớt, hắn trong những ngày này đều đi đón hầu như chủ lực của hắn ở Tử Thần Tôn Sơn về, nơi chiến trường thiên ma đó đã không cần thiết nữa, không kể hắn tất cả thế lực khác đều vậy, đều đón chủ lực về trong quá khứ.
~ các ngươi không sợ thiên ma xâm lấn đến sao?
Thiên Long kỳ quái hỏi, hắn nghĩ nếu như vậy đám thiên ma sẽ vượt qua Tử Thần Tôn Sơn bình lưu, công đánh đến Thiên Trọng vực này trong nay mai, hắn thì hắn không quan tâm lắm cái Thiên Trọng vực này ra sao, hắn chỉ quan tâm hắn có thể chạy được khỏi cái vực này là tốt quá rồi.
~ Bọn chúng đương nhiên muốn lắm, bất quá chúng không có ngu, ở Thiên Trọng vực có khá nhiều tầng cao tai mắt và nội gian của chúng, khi chúng ta toàn bộ rút đi bọn chúng sẽ dốc sức tìm hiểu nguyên nhân, khi biết nguyên nhân bọn chúng cũng là sợ vỡ mật đều rút lui về vực của bọn chúng tử thủ.
Nghe Thủy Ưng Ba nói thế, Thiên Long hiểu đám thiên ma kia đều không phải sợ thiên trọng vực mất đi thiên đạo che chở, bọn họ là sợ thiên trọng vực bị dung hợp cùng một cái khác vực mạnh mẽ hơn, đến khi đó hai cái vực gộp lại sẽ là cường đại ra sao ai mà biết được, chỉ còn cách rút lui về tăng cường nội tình.
Thiên Long đương nhiên biết vì sao Thiên Trọng vực mất đi thiên đạo che chở, trước kia hắn cũng được Linh Ngọc giác ngộ, nàng là con của thiên địa thai nghén ở Thiên Trọng vực, Thiên Trọng vực vừa là cha vừa là mẹ nàng, Thiên Long cướp đi Linh Ngọc đương nhiên đã chọc giận thiên đạo, thiên đạo bỏ đi không quan tâm Thiên Trọng vực cũng là điều hiển nhiên, mỗi một cái vực chỉ có thể thai nghén một cái Sinh linh, một vạn cái may ra mới có một cái vực có cơ hội thai nghén ra linh vật, hiếm rất hiếm.
Đương nhiên cái bí mật này Thiên Long sẽ không có nói ra, hắn không có cái tự tin nói hắn do vậy nên thiên đạo ruồng bỏ Thiên Trọng vực, hắn chưa điên tới mức vậy đâu, một khi thông tin bại lộ vậy hắn sẽ bị điên cuồng trả thù của đám người khác.
~ vậy không phải buồn nhất vẫn là Thánh Mẫu sao?
Thiên Long tò mò hỏi nhỏ, hắn biết Thánh Mẫu là đại diện thiên đạo, thiên đạo càng mạnh nàng cũng mạnh theo, thiên đạo bỏ rơi nàng lại thất sủng, vậy làm gì còn cái uy vọng gì nữa đây?
~ Không, suy nghĩ đó là sai lầm, thiên đạo bỏ rơi không khác ban một đại ân tình cho Thánh Mẫu, nàng hiện tại đang dần dần nắm giữ toàn bộ thiên trọng vực pháp tắc,bên ngoài không nói, bên trong thiên trọng vực nàng ta là thần, một ý niệm hoàn toàn có thể hủy diệt toàn bộ chúng ta cái chớp mắt, Thánh Mẫu bây giờ đã là hóa thân tân nhiệm của thiên đạo.
Ám Lưu Thủ lắc đầu thở dài, tu luyện là vì cái gì? Đương nhiên là để nắm giữ một cái sức mạnh cường đại, để có lực lượng chấn nhiếp vạn vật, được như Thánh Mẫu vậy sống trên đời đã quá đủ.
~ ta đến bây giờ thật có chút không muốn đến Thái Băng Cốc!
Thiên Long trong lòng âm thầm lau một bả mồ hôi lạnh, thế thì con mẹ nó còn cái gì mà đánh với chả địch, dù ngươi có cường đại gấp vạn lần Thánh Mẫu, ngươi ở bên trong vực của nàng ta, ngươi cũng là chịu chết trong một ý niệm mà thôi.
Nghĩ đi nghĩ lại Thiên Long còn có một chút tự tin, hắn đã thoát ly thiên đạo khống chế, bước qua cái bước này đúng là một việc nghĩ lại đều sợ hãi, hắn đã thoát ly khống chế của thiên đạo cũng không sợ Thánh Mẫu, ừm….
Đúng vậy đấy, là không sợ, Thiên Long âm thầm tự tin hơn rất nhiều, đành vậy thôi, giờ mỗi một cọng rơm cứu mạng còn hơn không có chút cơ hội.
~ Ngươi vẫn là yên tâm một điểm, Thánh Mẫu chúng ta xưa nay đều không nộ không vui, trung lập mười phần, ngươi cũng thấy đó, nàng ghét cay ghét đắng tên Lôi Đế kia cả vạn năm nay, đều là không có ra tay xử đẹp.
Nói xong Thủy Vô Ưu thủy đế ghé tai Thiên Long nói nhỏ:
~ phần vì tên lôi tạp mao kia luôn ủ mưu hòng vượt mặt ngồi ngang hàng với nàng, phần vì tên đó luôn muốn kết mối nhân duyên cùng nàng.
Hắc hắc….
Thủy Đế cười hèn mọn ngồi ngay ngắn lại, chuyện bàn nãy giờ đều chỉ có một số người địa bị cao mới biết, đều là tin tuyệt mật, đều là chuyện trọng đại cùng không ra thể thống gì.
Thiên Long bĩu môi không để ý, hắn có một cái nữ hoàng là tốt rồi, không có ham nữa, ham quá lại quá lố, nhà nhiều nữ nhân đau đầu hết mực.
~ Nữ nhân mà, cái sinh vật này không lên có nhiều, cãi lý không lại, bọn họ đều nổi điên lên như ngao, hung dữ như cọp, thân thể yếu đuối đến đáng thương nhưng lại rất hay bạo ngược nam nhân, vốn dĩ là sinh vật sinh ra đã trái đạo trời nhưng vẫn sống đến bây giờ, cho nên không nên dây dưa nhiều.
Ám Đế ngạo nghễ nói to, đây là kinh nghiệm đúc kết nhiều đời của các đấng nam nhi mày râu, hắn là hắn muốn vợ nhiều thật đấy, bất quá hắn không có cái can đảm đi trêu hoa ghẹo nguyệt, phong đế không phải sinh ra đã có cái tính hiền lành như bên ngoài, bên trong là một cái hổ vương chính hiệu.
~ Ngươi nói là thật?
~ thiên chân vạn xác.
Có người hỏi còn chưa kịp suy nghĩ là ai Ám Đế đã vỗ ngực cam đoan, bất chợt không khí trở lên có chút hiu quạnh, mở mắt ra Ám Tiêu Mục xoay ngang xoay dọc đã không thấy bóng dáng ai, chỉ thấy cái cái tiểu nữ nhân dáng vẻ mặt mũi có chút quen thuộc, trong lòng ám đế mắng ầm lên, hắn một đời anh khí hào hùng không nghĩ đến đám Thiên Long và thủy đế thấy lão thê tử hắn đến đều không nói một lời, đã âm thầm rời đi hết.
Uổng công lúc trước hắn cứu Thiên Long một cái.
~ A….
Bên trong khu vực bí ẩn khi nãy Thiên Long tọa, hắn nghe thấy tiếng gào thảm như heo bị chọc tiết, Thiên Long cũng vô cùng sợ hãi vội vã bỏ đi xa, nữ nhân mà, đều ác như nhau, không ai tốt lành gì cả.
Không phải Thiên Long không nghĩa khí, hắn mà có cái thực lực đại Đế kia đừng nói cái hết nữa, hắn là coi trời bằng vung.
Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn