Ma Thiên Ký
Chương 923: Dao Cơ
Dịch giả: nhatchimai
Liễu Minh còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra thì khuôn mặt tuyệt mĩ đang vai kề má ấp từ kinh ngạc chuyển sang xanh mét, bàn tay cô nàng khẽ cựa. Một trận cuồng phong từ giữa hai người xuất hiện.
Liễu Minh cảm thấy mát lạnh, văng ra vài chục trượng, đập phịch xuống mặt đất.
Cảm giác đau đớn truyền tới làm cho hắn bây giờ mới đại khái hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Sắc mặt hắn vừa đỏ vừa xanh lét, vội vàng bấm niệm khoác y phục mới vào.
“Hay thật, ngươi thừa dịp ta thần trí mê loạn để làm những chuyện này, bổn cung không nghiền ngươi ra tro không được!”
Yêu nữ nghiến răng thốt lên một câu, bàn tay giơ lên, một trảo ảnh màu đỏ chót to khoảng một trượng lập tức ngưng kết ra, hung hăng đập xuống.
Liễu Minh gượng gạo cười, đồng thời tay áo run lên, một tiểu thuẫn màu vàng bắn ra huyễn hóa thành một cự thuẫn mênh mông che ở phía trước.
Chiếc thuẫn quay tít một vòng thì mặt ngoài hóa thành hư ảnh một ngọn tiểu sơn.
Ầm một tiếng vang thật lớn.
Hư ảnh cự trảo màu đỏ va vào tiểu sơn màu vàng làm cho nó hóa thành hư ảo. Hậu thổ thuẫn như tờ giấy mỏng, một màn sương mù màu vàng vỡ tan.
Liễu Minh cả kinh, Bát túc hải yêu không biết đã trốn đâu mất trong trường “chiến đấu” mới rồi nên hắn đành cưỡng ép mười mấy mảnh giao lân còn sót lại bảo vệ tại các chỗ hiểm yếu mà thôi.
Hắn cảm thấy trước mặt chỉ có màu đỏ chói chang, cảm giác đau đớn như bị đâm từ ngực và toàn thân truyền về, giao lân màu đỏ vỡ vụn thành từng mảnh, huyết nhục đỏ tươi trộn lẫn vào nhau. Thân hình tức thì hóa thành một đạo hắc ảnh lùi nhanh về phía sau.
“Phịch” Liễu Minh loạng choạng bước lùi vài bước mới ổn định lại, mắt nổ đom đóm.
“Hừ, chỉ là một tên tu sĩ cảnh giới giả đan mà cơ thể mạnh mẽ tới như thế! Ta cảm thấy trong cơ thể ngươi có lưu chuyển chút yêu khí tinh thuần, chẳng lẽ có tu luyện bí thuật Yêu tộc chúng ta sao?”
Thiếu nữ mặc cung trang lạnh lùng nhận xét, bàn tay phất lên, một cự trảo to như ngọn núi màu đỏ mịt mờ ngưng kết trên không hạ xuống.
Lúc này toàn thân Liễu Minh đầm đìa máu tươi, trên ngực có năm lỗ thủng lớn có thể nhìn bằng mắt thường. Hắn hừ lạnh một tiếng, hai quyền vù vù đánh vào không trung, đồng thời hắc khí trên cánh tay bốc lên, từ trong không trung lao ra năm con vụ giao màu đen nhe nanh múa vuốt.
Một tiếng nổ long trời lở đất, hắc khí và ánh sáng màu đan xen nhau trên không trung tạo ra từng trận chấn động ầm ầm tán ra.
Toàn thân Liễu Minh rung lên, vô số tơ máu văng ra, bộ dạng chật vật lắm.
Thiếu nữ yêu tộc thấy kích thứ hai không hiệu quả thì trên mặt hiện một tia dị sắc, chần chờ một lát rồi lạnh lùng thốt lên:
“Khá lắm, với tu vi của ngươi mà đỡ được hai kích Động thiên thần trảo bổn cung vừa được truyền thừa thì cũng có thể coi như có chút bản lĩnh. Nếu sau kích này ngươi đỡ được, bổn cung chưa hẳn không thể tha cho ngươi một mạng. Nhưng ngươi đừng cao hứng vội, hai chiêu vừa rồi ta mới chỉ vận năm thành pháp lực mà thôi.”
Dứt lời, Thiếu nữ cữu vĩ huýt lên một tràng dài, sau lưng vang lên vài tiếng phù phù. Một con cáo chín đuôi trắng toát lại hiện ra trong không trung, những chiếc đuôi đón giócuồng vũ. Hai tay đồng thời bấm niệm pháp quyết rồi điểm tới Liễu Minh.
Ầm rầm rầm vang trời, cả bầu trời trở nên ảm đạm, một trảo ảnh che trời lớn chừng một mẫu lăng không hiện ra phía trên Liễu Minh. Bầu trời một màu đỏ thẫm với vô số hỏa vân lượn lờ dường như là thực thể.
Liễu Minh thấy thế thì đại biến sắc mặt, bàn tay vẫy về một hướng gần đó.
Cùng lúc đó, hai tay Liễu Minh bấm niệm pháp quyết, dưới sườn lóe ngân quang rồi mọc ra cánh tay màu bạc, trong lòng bàn tay lập lòe ngân quang, hóa ra đang cầm viên Trọng Thủy châu lượn lờ hơi nước.
Đúng lúc này, Xích trảo che trời trên không trung rơi xuống, giữa năm ngón tay có vô số lôi điện lượn lờ như bàn tay của Thần ma.
Đồng tử Liễu Minh lồi ra, miệng hét lên điên cuồng, hắc khí phía sau lưng bốc lên, năm con vụ giao dài vài chục trượng và năm con vụ hổ to như ngôi nhà biến ảo ra. Đồng thời trong cơ thể đùng đoàng vang lên những tiếng như pháo ran, thân thể bỗng điên cuồng trướng lên, đồng thời bên ngoài cơ thể từng viên cầu gồ lên như gân rồng vậy, hai bàn tay hóa ra được bao bọc bởi mấy tầng lân phiến màu tím đen.
Vù vù mấy tiếng, bốn cánh tay của hắn đồng thời đánh về phía cự trảo hạ xuống.
Trong phút chốc, khắp hư không rung rinh, năm con Vụ giao và năm con vụ hổ gào thét tiên phong, tiếp theo là lớp lớp quyền ảnh đen sì như thủy triều bám sát phía sau.
Ầm rầm rầm những tiếng nổ mạnh, khắp không gian như vang rền những tiếng sấm động!
Trong chốc lát, sóng địa chấn màu đen tạo thành những cơn lốc xoáy tối tăm mờ mịt bốc lên trời cao, văng ra bốn phương tám hướng…
Liễu Minh cảm thấy ngực nóng ran, há miệng thổ ra hai ngụm máu, hai chân đồng thời rùn xuống, thịch thịch ngập vào lòng đất đến bắp chân, đất đá vỡ thành mảnh vụn.
Hai cánh tay màu bạc phía dưới vọng đến một tiếng trầm đục, chúng hóa thành từng điểm ngân quang tán loạn. Hai cánh tay kia cũng mất đi cảm giác mà rũ xuống, nắm đấm đầy những vảy màu tím đen cũng toác ra, máu chảy đầm đìa.
Nhưng Liễu Minh chẳng hề quan tâm tới hết thảy, mắt hắn nhìn chằm chằm vào quang đoàn cực lớn màu đỏ thẫm đang dần dần tản ra.
Khi hào quang biến mất, không trung là một mảnh trống rỗng, quyền ảnh lẫn cự trảo đều biến mất vô tung.
Nếu đối phương vẫn không chịu buông bỏ thì hắn cũng chỉ còn mỗi nước giải phong ấn Kiếm nang, tế ra hư không kiếm đang ôn dưỡng mà thôi.
Thiếu nữ vận cung trang gặp tình hình này, mặt tỏ ra cổ quái, thở dài một hơi nhưng vẫn có vẻ không cam lòng.
“Hừ, coi như ngươi gặp may có thể đỡ được kích thứ ba. Thế cũng là bổn cung chẳng còn thủ đoạn nào khác có thể đơn giản lấy tính mạng ngươi. Nếu như đã vậy, coi như ngươi đã giúp ta hoàn thành nghi thức truyền thừa rồi. Bổn cung có thể tạm thời tha cho ngươi một mạng nhưng chuyện hôm nay tuyệt không mong có người thứ ba biết. Nếu không dù có phải vượt mấy đại lục ta cũng tìm cách giết ngươi đó!” Sắc mặt thiếu nữ liên tiếp biến đổi, sau cùng mới thở dài nói ra một hơi.
“Cô nương yên tâm, tại hạ tuyệt không tiết lộ chuyện ở đây cho bất luận kẻ nào, nếu không tại hạ nguyện bị hình phạt vạn quỷ phệ hồn!” Liễu Minh vội vàng thề thốt.
“Ngươi hiểu thế là tốt. Viên Quy Nguyên đan coi như là thù lao cho ngươi. Đây là vật để rời khỏi nơi đây.” Thiếu nữ nhàn nhạt bảo, sau đó nhìn hắn một cái rồi ném một viên đan dược màu xanh lá và một phù lục màu trắng ra. Sau đó nàng bóp nát một phù lục tương tự không chút do dự. Bạch quang bốc lên quấn quanh người nàng, thân hình bỗng mờ dần.
“Tại hạ Liễu Minh ở Trung Thiên đại lục, không biết tôn tính đại danh cô nương là gì?” Liễu Minh nhận đan dược và phù lục, trong lòng nảy lên một cảm giác khác thường, hỏi một câu như ma xui quỷ khiến.
“Bổn cung Dao Cơ, ngày sau nếu ngươi cảm thấy thực lực đủ mạnh rồi thì đến Man Hoang đại lục tìm ta… nhưng nếu thực lực ngươi chưa đủ mà xuất hiện trước mắt ta, chắc chắn bổn cung sẽ bằm ngươi thành vạn đoạn.” Thanh âm thánh thót của thiếu nữ vang vọng đại điện, một khắc sau bạch quang lóe lên, thân ảnh nàng biến mất vô tung.
Liễu Minh thấy bóng hình xinh đẹp biến mất, hắn đứng tại chỗ run lên một hồi lâu, trong đầu hiển hiện mấy ngày quen biết với cô nàng và một đoạn tình duyên bất ngờ không biết đến được đâu, chẳng biết tại sao trong lòng lại cảm thấy như mất mát một thứ gì đó.
Với huyết mạch Cửu vĩ linh hồ của nàng, hẳn thân phận không tầm thường ở Man Hoang đại lục. Mà bây giờ tiếp nhận truyền thừa Cữu vĩ linh hồ rồi, một thân thực lực e rằng chỉ cách Thiên tượng một bước ngắn ngủi, với lại Man Hoang đại lục nữa, chuyện gặp lại nhau e là chuyện cực kỳ xa vời.
Nghĩ tới đây hắn không khỏi hồi tưởng lại Diệp Thiên Mi từng có đụng chạm da thịt, giờ hai người cũng ở hai chốn cách biệt nhau cả mấy chục năm, lại còn có Già Lam với hôn ước không cắt bỏ được, trong lòng chỉ biết cười đau khổ.
Những chuyện nhi nữ tình trường chợt lóe lên trong đầu hắn, sau khoảnh khắc thất thần liền khôi phục lý trí như cũ.
Năm lỗ ở ngực và những vết thương trên người dần dần kéo da thịt như cũ.
Liễu Minh thấy vậy thì trong lòng vui vẻ.
Đúng lúc này, xa xa lại vang lên tiếng gào rú liên tiếp.
Liễu Minh thấy thế thì chấn động tinh thần, đột nhiên vỗ đầu vai, thanh quang bốc lên, Xa Hoạn lại hiển hiện trong hư không.
Liễu Minh cười lớn một tiếng, dẫn hư ảnh Xa Hoạn gào rú bay nhanh tới.
Hiện giờ Dao Cơ biến mất, tự nhiên tất cả Yêu hồn trở thành vật trong bàn tay, có thể cho Xa Hoạn từ từ thôn phệ.
Dù sao cơ hội gặp được nhiều Yêu hồn như thế, căn bản ở bên ngoài không cách nào tưởng tượng được.
Nửa tháng trôi qua, Liễu Minh nhìn quanh lưu luyến một hồi để ghi khắc lại thật sâu nơi chốn đã trải qua một đoạn đời vĩnh viễn khó quên. Sau đó hắn bóp vỡ phù lục màu trắng, hai mắt đồng thời nhắm lại.
Khi hắn mở mắt ra thì bản thân đã ở trong thông đạo đen kịt.
Hắn nhíu mày, nhanh chóng lấy từ tu di giới ra một viên Nguyệt quang thạch to bằng nắm tay. Tinh quang tỏa ra, chỗ này là một địa đạo rộng vô cùng.
Khi hắn nhìn khắp bốn phía thì thấy hai bên lối đi là bảy tám đầu yêu giống sảnh trước đây như đúc.
Hắn chưa kịp nghĩ gì thì thấy bốn phía chấn động kịch liệt, thanh âm nổ ùng ùng.
Ma Thiên Ký
Liễu Minh còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra thì khuôn mặt tuyệt mĩ đang vai kề má ấp từ kinh ngạc chuyển sang xanh mét, bàn tay cô nàng khẽ cựa. Một trận cuồng phong từ giữa hai người xuất hiện.
Liễu Minh cảm thấy mát lạnh, văng ra vài chục trượng, đập phịch xuống mặt đất.
Cảm giác đau đớn truyền tới làm cho hắn bây giờ mới đại khái hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Sắc mặt hắn vừa đỏ vừa xanh lét, vội vàng bấm niệm khoác y phục mới vào.
“Hay thật, ngươi thừa dịp ta thần trí mê loạn để làm những chuyện này, bổn cung không nghiền ngươi ra tro không được!”
Yêu nữ nghiến răng thốt lên một câu, bàn tay giơ lên, một trảo ảnh màu đỏ chót to khoảng một trượng lập tức ngưng kết ra, hung hăng đập xuống.
Liễu Minh gượng gạo cười, đồng thời tay áo run lên, một tiểu thuẫn màu vàng bắn ra huyễn hóa thành một cự thuẫn mênh mông che ở phía trước.
Chiếc thuẫn quay tít một vòng thì mặt ngoài hóa thành hư ảnh một ngọn tiểu sơn.
Ầm một tiếng vang thật lớn.
Hư ảnh cự trảo màu đỏ va vào tiểu sơn màu vàng làm cho nó hóa thành hư ảo. Hậu thổ thuẫn như tờ giấy mỏng, một màn sương mù màu vàng vỡ tan.
Liễu Minh cả kinh, Bát túc hải yêu không biết đã trốn đâu mất trong trường “chiến đấu” mới rồi nên hắn đành cưỡng ép mười mấy mảnh giao lân còn sót lại bảo vệ tại các chỗ hiểm yếu mà thôi.
Hắn cảm thấy trước mặt chỉ có màu đỏ chói chang, cảm giác đau đớn như bị đâm từ ngực và toàn thân truyền về, giao lân màu đỏ vỡ vụn thành từng mảnh, huyết nhục đỏ tươi trộn lẫn vào nhau. Thân hình tức thì hóa thành một đạo hắc ảnh lùi nhanh về phía sau.
“Phịch” Liễu Minh loạng choạng bước lùi vài bước mới ổn định lại, mắt nổ đom đóm.
“Hừ, chỉ là một tên tu sĩ cảnh giới giả đan mà cơ thể mạnh mẽ tới như thế! Ta cảm thấy trong cơ thể ngươi có lưu chuyển chút yêu khí tinh thuần, chẳng lẽ có tu luyện bí thuật Yêu tộc chúng ta sao?”
Thiếu nữ mặc cung trang lạnh lùng nhận xét, bàn tay phất lên, một cự trảo to như ngọn núi màu đỏ mịt mờ ngưng kết trên không hạ xuống.
Lúc này toàn thân Liễu Minh đầm đìa máu tươi, trên ngực có năm lỗ thủng lớn có thể nhìn bằng mắt thường. Hắn hừ lạnh một tiếng, hai quyền vù vù đánh vào không trung, đồng thời hắc khí trên cánh tay bốc lên, từ trong không trung lao ra năm con vụ giao màu đen nhe nanh múa vuốt.
Một tiếng nổ long trời lở đất, hắc khí và ánh sáng màu đan xen nhau trên không trung tạo ra từng trận chấn động ầm ầm tán ra.
Toàn thân Liễu Minh rung lên, vô số tơ máu văng ra, bộ dạng chật vật lắm.
Thiếu nữ yêu tộc thấy kích thứ hai không hiệu quả thì trên mặt hiện một tia dị sắc, chần chờ một lát rồi lạnh lùng thốt lên:
“Khá lắm, với tu vi của ngươi mà đỡ được hai kích Động thiên thần trảo bổn cung vừa được truyền thừa thì cũng có thể coi như có chút bản lĩnh. Nếu sau kích này ngươi đỡ được, bổn cung chưa hẳn không thể tha cho ngươi một mạng. Nhưng ngươi đừng cao hứng vội, hai chiêu vừa rồi ta mới chỉ vận năm thành pháp lực mà thôi.”
Dứt lời, Thiếu nữ cữu vĩ huýt lên một tràng dài, sau lưng vang lên vài tiếng phù phù. Một con cáo chín đuôi trắng toát lại hiện ra trong không trung, những chiếc đuôi đón giócuồng vũ. Hai tay đồng thời bấm niệm pháp quyết rồi điểm tới Liễu Minh.
Ầm rầm rầm vang trời, cả bầu trời trở nên ảm đạm, một trảo ảnh che trời lớn chừng một mẫu lăng không hiện ra phía trên Liễu Minh. Bầu trời một màu đỏ thẫm với vô số hỏa vân lượn lờ dường như là thực thể.
Liễu Minh thấy thế thì đại biến sắc mặt, bàn tay vẫy về một hướng gần đó.
Cùng lúc đó, hai tay Liễu Minh bấm niệm pháp quyết, dưới sườn lóe ngân quang rồi mọc ra cánh tay màu bạc, trong lòng bàn tay lập lòe ngân quang, hóa ra đang cầm viên Trọng Thủy châu lượn lờ hơi nước.
Đúng lúc này, Xích trảo che trời trên không trung rơi xuống, giữa năm ngón tay có vô số lôi điện lượn lờ như bàn tay của Thần ma.
Đồng tử Liễu Minh lồi ra, miệng hét lên điên cuồng, hắc khí phía sau lưng bốc lên, năm con vụ giao dài vài chục trượng và năm con vụ hổ to như ngôi nhà biến ảo ra. Đồng thời trong cơ thể đùng đoàng vang lên những tiếng như pháo ran, thân thể bỗng điên cuồng trướng lên, đồng thời bên ngoài cơ thể từng viên cầu gồ lên như gân rồng vậy, hai bàn tay hóa ra được bao bọc bởi mấy tầng lân phiến màu tím đen.
Vù vù mấy tiếng, bốn cánh tay của hắn đồng thời đánh về phía cự trảo hạ xuống.
Trong phút chốc, khắp hư không rung rinh, năm con Vụ giao và năm con vụ hổ gào thét tiên phong, tiếp theo là lớp lớp quyền ảnh đen sì như thủy triều bám sát phía sau.
Ầm rầm rầm những tiếng nổ mạnh, khắp không gian như vang rền những tiếng sấm động!
Trong chốc lát, sóng địa chấn màu đen tạo thành những cơn lốc xoáy tối tăm mờ mịt bốc lên trời cao, văng ra bốn phương tám hướng…
Liễu Minh cảm thấy ngực nóng ran, há miệng thổ ra hai ngụm máu, hai chân đồng thời rùn xuống, thịch thịch ngập vào lòng đất đến bắp chân, đất đá vỡ thành mảnh vụn.
Hai cánh tay màu bạc phía dưới vọng đến một tiếng trầm đục, chúng hóa thành từng điểm ngân quang tán loạn. Hai cánh tay kia cũng mất đi cảm giác mà rũ xuống, nắm đấm đầy những vảy màu tím đen cũng toác ra, máu chảy đầm đìa.
Nhưng Liễu Minh chẳng hề quan tâm tới hết thảy, mắt hắn nhìn chằm chằm vào quang đoàn cực lớn màu đỏ thẫm đang dần dần tản ra.
Khi hào quang biến mất, không trung là một mảnh trống rỗng, quyền ảnh lẫn cự trảo đều biến mất vô tung.
Nếu đối phương vẫn không chịu buông bỏ thì hắn cũng chỉ còn mỗi nước giải phong ấn Kiếm nang, tế ra hư không kiếm đang ôn dưỡng mà thôi.
Thiếu nữ vận cung trang gặp tình hình này, mặt tỏ ra cổ quái, thở dài một hơi nhưng vẫn có vẻ không cam lòng.
“Hừ, coi như ngươi gặp may có thể đỡ được kích thứ ba. Thế cũng là bổn cung chẳng còn thủ đoạn nào khác có thể đơn giản lấy tính mạng ngươi. Nếu như đã vậy, coi như ngươi đã giúp ta hoàn thành nghi thức truyền thừa rồi. Bổn cung có thể tạm thời tha cho ngươi một mạng nhưng chuyện hôm nay tuyệt không mong có người thứ ba biết. Nếu không dù có phải vượt mấy đại lục ta cũng tìm cách giết ngươi đó!” Sắc mặt thiếu nữ liên tiếp biến đổi, sau cùng mới thở dài nói ra một hơi.
“Cô nương yên tâm, tại hạ tuyệt không tiết lộ chuyện ở đây cho bất luận kẻ nào, nếu không tại hạ nguyện bị hình phạt vạn quỷ phệ hồn!” Liễu Minh vội vàng thề thốt.
“Ngươi hiểu thế là tốt. Viên Quy Nguyên đan coi như là thù lao cho ngươi. Đây là vật để rời khỏi nơi đây.” Thiếu nữ nhàn nhạt bảo, sau đó nhìn hắn một cái rồi ném một viên đan dược màu xanh lá và một phù lục màu trắng ra. Sau đó nàng bóp nát một phù lục tương tự không chút do dự. Bạch quang bốc lên quấn quanh người nàng, thân hình bỗng mờ dần.
“Tại hạ Liễu Minh ở Trung Thiên đại lục, không biết tôn tính đại danh cô nương là gì?” Liễu Minh nhận đan dược và phù lục, trong lòng nảy lên một cảm giác khác thường, hỏi một câu như ma xui quỷ khiến.
“Bổn cung Dao Cơ, ngày sau nếu ngươi cảm thấy thực lực đủ mạnh rồi thì đến Man Hoang đại lục tìm ta… nhưng nếu thực lực ngươi chưa đủ mà xuất hiện trước mắt ta, chắc chắn bổn cung sẽ bằm ngươi thành vạn đoạn.” Thanh âm thánh thót của thiếu nữ vang vọng đại điện, một khắc sau bạch quang lóe lên, thân ảnh nàng biến mất vô tung.
Liễu Minh thấy bóng hình xinh đẹp biến mất, hắn đứng tại chỗ run lên một hồi lâu, trong đầu hiển hiện mấy ngày quen biết với cô nàng và một đoạn tình duyên bất ngờ không biết đến được đâu, chẳng biết tại sao trong lòng lại cảm thấy như mất mát một thứ gì đó.
Với huyết mạch Cửu vĩ linh hồ của nàng, hẳn thân phận không tầm thường ở Man Hoang đại lục. Mà bây giờ tiếp nhận truyền thừa Cữu vĩ linh hồ rồi, một thân thực lực e rằng chỉ cách Thiên tượng một bước ngắn ngủi, với lại Man Hoang đại lục nữa, chuyện gặp lại nhau e là chuyện cực kỳ xa vời.
Nghĩ tới đây hắn không khỏi hồi tưởng lại Diệp Thiên Mi từng có đụng chạm da thịt, giờ hai người cũng ở hai chốn cách biệt nhau cả mấy chục năm, lại còn có Già Lam với hôn ước không cắt bỏ được, trong lòng chỉ biết cười đau khổ.
Những chuyện nhi nữ tình trường chợt lóe lên trong đầu hắn, sau khoảnh khắc thất thần liền khôi phục lý trí như cũ.
Năm lỗ ở ngực và những vết thương trên người dần dần kéo da thịt như cũ.
Liễu Minh thấy vậy thì trong lòng vui vẻ.
Đúng lúc này, xa xa lại vang lên tiếng gào rú liên tiếp.
Liễu Minh thấy thế thì chấn động tinh thần, đột nhiên vỗ đầu vai, thanh quang bốc lên, Xa Hoạn lại hiển hiện trong hư không.
Liễu Minh cười lớn một tiếng, dẫn hư ảnh Xa Hoạn gào rú bay nhanh tới.
Hiện giờ Dao Cơ biến mất, tự nhiên tất cả Yêu hồn trở thành vật trong bàn tay, có thể cho Xa Hoạn từ từ thôn phệ.
Dù sao cơ hội gặp được nhiều Yêu hồn như thế, căn bản ở bên ngoài không cách nào tưởng tượng được.
Nửa tháng trôi qua, Liễu Minh nhìn quanh lưu luyến một hồi để ghi khắc lại thật sâu nơi chốn đã trải qua một đoạn đời vĩnh viễn khó quên. Sau đó hắn bóp vỡ phù lục màu trắng, hai mắt đồng thời nhắm lại.
Khi hắn mở mắt ra thì bản thân đã ở trong thông đạo đen kịt.
Hắn nhíu mày, nhanh chóng lấy từ tu di giới ra một viên Nguyệt quang thạch to bằng nắm tay. Tinh quang tỏa ra, chỗ này là một địa đạo rộng vô cùng.
Khi hắn nhìn khắp bốn phía thì thấy hai bên lối đi là bảy tám đầu yêu giống sảnh trước đây như đúc.
Hắn chưa kịp nghĩ gì thì thấy bốn phía chấn động kịch liệt, thanh âm nổ ùng ùng.
Ma Thiên Ký
Đánh giá:
Truyện Ma Thiên Ký
Story
Chương 923: Dao Cơ
10.0/10 từ 19 lượt.