Ma Thiên Ký
Chương 902: Yêu dơi tập kích
Dịch giả: nila32
“Liễu sư đệ không có ý định tiến vào Tụ Linh trận rèn luyện một chút sao?” Kim Thiên Tứ thấy vậy liền bước tới sau đó chậm rãi lên tiếng.
Giờ phút, bên ngoài pháp trận chỉ còn ba người Liễu Minh, Kim Thiên Tứ cùng Cầu Long Tử.
“Kim sư huynh cũng cho rằng lưu lại nơi này không có vấn đề gì sao?” Liễu Minh không vội trả lời mà còn hỏi ngược lại một câu.
“Đệ cũng thấy đấy, hành trình lần này vừa mới bắt đầu. Bọn họ lại đồng lòng nhất trí như vậy, mạnh bạo cưỡng ép tất cả rời khỏi chỉ sợ sẽ khiến mọi người cảm thấy không phục. Nếu đã như vậy, cứ tạm chiều theo ý bọn hắn trước đã.” Khuôn mặt Kim Thiên Tứ thoáng hiện lên lãnh ý nhưng vẫn bình tĩnh trả lời.
Liễu Minh gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa. Lúc này, Kim Thiên Tứ mới khẽ động thân hình, bay đến giữa không trung, một tay khẽ vẫy lấy ra một miếng trận bàn màu vàng đất cùng một chồng trận kỳ. Chỉ thấy y khẽ vung cánh tay, hơn mười đạo trận kỳ liền lượn vòng xung quanh. Tiếp đó, cùng với từng tràng khẩu quyết vang lên, rất nhiều cờ trận lập tức sáng lên một vầng sáng màu vàng đất sau đó bắn ra bốn phương tám hướng trong tiếng xé gió “Vèo” “Vèo”.
Phốc phốc!
Trận kỳ sau một thoáng run lên liền dồn dập rơi xuống, cắm vào mặt đất bên ngoài Tụ Linh Trận. Ánh sáng màu vàng cũng dần dần hợp thành một mảnh hình tròn, vây trọn Tụ Linh Trận vào giữa, sau đó lóe lên rồi nhanh chóng chóng biến mất trong hư không. Bốn phía sơn cốc bắt đầu nổi lên một tầng sương mù màu vàng đất. Lại nghe Kim Thiên Tứ tụng niệm vài câu ấn chú, trận bàn trong tay y liền phóng ra một cột sáng màu trắng. Cột sáng này sau đó rất nhanh đã biến mất vào trong tầng sương màu vàng. Sau một khắc, một mảnh sương mù màu vàng mênh mông đã hiện ra, bao bọc toàn bộ sơn cốc vào chính giữa.
“Hậu Thổ trận!” Trong mắt Liễu Minh hiện lên một chút kinh ngạc.
“Không ngờ Liễu sư đệ lại còn tinh thông về trận pháp?” Cầu Long Tử đi đến bên cạnh Liễu Minh, nghe được lời ấy liền lộ ra thần sắc kinh ngạc.
“Không dám nói là tinh thông nhưng quả thật đệ có xem qua một ít tài liệu về trận pháp nên mới lưu lại một vài ấn tượng.” Liễu Minh thành thật trả lời.
Cầu Long Tử khẽ gật đầu, cũng không tiếp tục truy vấn. Sau khi chào hỏi Liễu Minh một câu, cũng không tiến vào Tụ Linh trận mà bay đến một vị trí thật cao trong sơn cốc đồng thời khuếch tán thần thức, chú ý đến động tĩnh chung quanh. Kim Thiên Tứ vẫn không dừng tay mà tiếp tục lấy ra một bộ trận kỳ cùng trận bàn, lại bố trí mấy tầng cấm chế có tính chất phòng bộ bên trong Hậu Thổ trận.
Liễu Minh lẳng lặng nhìn hai vị lĩnh đội tất bật chuẩn bị, sau một lát, rốt cuộc cũng bước vào bên trong Tụ Linh trận, khoanh chân ngồi xuống. Hắn không hoàn toàn tiến nhập vào trạng thái tu luyện như những đệ tử khác. Với tu vi Giả Đan của Liễu Minh hiện tại, mặc dù linh khí ở đây quả thật nồng hậu, nhưng chỉ với thời gian ba ngày ngắn ngủi, đối với hắn cũng không có bao nhiêu tác dụng. So ra, hắn lại cảm thấy hứng thú với những Tụ Linh thạch khảm nạm vào trận pháp dưới chân hơn. Nếu có thể thu vào tay một ít, cỡ chừng trăm khối, hắn có thể tự tay bố trí một cái Tụ Linh trận bên trong động phủ của mình. Đương nhiên, hiệu quả không thể so sánh với trận pháp khổng lồ này nhưng khẳng định có thể giúp ích tại thời điểm đột phá bình cảnh Chân Đan. Liễu Minh sau khi suy tính một phen, bắt đầu chậm rãi kích phát Long Hổ Minh Ngục Công, thu nạp linh khí nồng đậm xung quanh đồng thời không quên phân ra một bộ phận thần thức, một mực chú ý đến động tĩnh chung quanh.
Sắc trời dần dần trở nên ảm đạm, thì ra cho dù là phế tích của Thượng giới cũng không cách nào tránh thoát quy luật ngày đêm tuần hoàn luân phiên. Theo màn đêm buông xuống, cảnh vật bốn phía cũng trở nên lờ mờ không rõ. Phóng mắt nhìn ra xa, ngoại trừ bầu trời vô cùng vô tận bên ngoài sơn mạnh, mọi người đều không thể nhìn rõ bất cứ cảnh quan gì khác. Bên trong sơn cốc cũng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có vòng xoáy bên trên vẫn tồn tại ở đó giống như trường tồn cùng năm tháng, không ngừng hấp thụ linh khí đến từ bốn phương tám hướng.
Bên trong Tụ Linh trận, phần lớn đệ tử Thái Thanh Môn vẫn không ngừng tập trung tiến vào trong nhập định, tham lam hút lấy linh khí nồng đậm trong không khí. Giờ phút này, Liễu Minh đang nắm trong tay một miếng ngọc giản sắc lam mơ mịt. Thần thức của hắn xâm nhập vào bên trong như muốn tìm hiểu gì đó nhưng khuôn mặt lại thoáng hiện vẻ do dự.
Trên một vách núi bên ngoài sơn cốc, Kim Thiên Tứ đang khoanh chân ngồi, hai tay kết thành pháp ấn trước người, hô hấp thổ nạp linh khí dồi dào của đất trời. Không bao lâu, mí mắt của y thình lình khẽ động, hai mắt cũng đột ngột mở ra sau đó cả người liền nhanh chóng quay về phía sau. Mười dặm dọc theo ánh mắt của y đột nhiên xuất hiện một đám mây đen gần như hòa lẫn với màn đêm. Trong vân vụ có thể thấy rõ những điểm đỏ rực quỷ dị phát ra tiếng kêu ong ong, đang bay nhanh về phía sơn cốc này. Kim Thiên Tứ lúc này không chút do dự, phất tay đánh ra một đạo ánh sáng màu vàng kim về phía sơn cốc mang theo một tiếng nổ vang mạnh mẽ.
“Có yêu thú đột kích!”
Giọng nói hòa lẫn với tiếng nổ giống như sét đánh nhanh chóng quanh quẩn trong sơn cốc khiến cho bên trong pháp trận bên dưới nhanh chóng nổi lên hồi xôn xao. Những đệ tử đang tu luyện bên trong cũng vội vàng mở to hai mắt sau đó đồng loạt đứng lên. Cùng lúc đó, giữa không trung đã xuất hiện hai bóng người, đúng là Liễu Minh cùng Cầu Long Tử.
Cầu Long Tử lúc này đã đem khí tức thu về cơ thể, hai mắt như đuốc nhìn về phía xa xa, lông mày cau lại. Liễu Minh cũng cất ngọc giản màu lam trong tay vào túi, khuôn mặt cũng hiện lên vẻ đề phòng.
Trong lúc những người khác mải đắm chìm trong việc tu luyện, Cầu Long Tử luôn cảnh giới ở trong sơn cốc, còn Liễu Minh cũng phân ra một phần thần thức không ngừng dò xét động tĩnh chung quanh. Bởi vậy ngay khí phát sinh biến cố, hai người đều có phản ứng cực nhanh. Một bóng người thình lình nhoáng lên, Kim Thiên Tứ đã xuất hiện bên cạnh hai người, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.
“Có thể tra rõ là yêu thú loại nào đột kích?” Khuôn mặt to bè của Cầu Long Tử lúc này đã hiện lên một chút lệ mang.
“Là một loại yêu thú phi hành, số lượng rất nhiều, tốc độ cũng cực nhanh!” Trong mắt Liễu Minh nổi lên từng đợt gợn sóng màu đen, sau khi nhìn về phía Đông bầu trời, hắn mới hít sâu một hơi lên tiếng.
Vừa dứt lời, một trận tạp âm ù ù giống như núi thở biển gầm đã kéo đến mỗi lúc một gần. Màn đêm ở phía Đông bỗng nhiên hiện ra vô số điểm sáng màu đỏ vô cùng quỷ dị. Từng tràng nổ vang cũng bắt đầu phát ra từ đó.
Những đệ tử nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đều trở nên đại biến. Thời gian vài nhịp thở trôi qua, mọi người rốt cuộc có thể nhìn rõ hình dáng thật sự của phiến mây đen kia là do vô số dơi yêu màu đen tạo thành. Mỗi con cao ngang với một người lớn, đôi mắt trông như hai luồng ánh sáng màu máu tươi, miệng lớn dính máu há ra để lộ những chiếc răng nhanh vô cùng nổi bật cùng dữ tợn, khủng bố.
“Rốt cuộc đây là yêu thú gì vậy?” Đám đông hít sâu một hơi, trong phút chốc đã xuất hiện một ít hỗn loạn.
“Chư vị sư đệ muội chớ nên tự loạn trận cước, ta đã bố trí trận pháp phòng ngự xung quanh sơn cốc, bằng vào những yêu bức biến dị này đừng mơ đột phá trong nhất thời nửa khắc.” Giọng nói của Kim Thiên Tứ cuồn cuộn truyền đến như sấm rền.
Đám đông vốn đang bối rối lập tức trở lại yên tĩnh. Chỉ riêng La Thiên Thành tỏ ra vô cùng giận dữ. Hắn vừa rồi tu luyện đã đến bước khẩn yếu. Cơ hội đột phá đã hiện ra trước mắt, không ngờ lại bị những yêu thú kia phá vỡ khiến hắn cảm thấy cực kì ảo não. Chỉ thấy trên người hắn thình lình có ngân mang lóe lên, đúng vào lúc La Thiên Thành vừa muốn lao ra chém giết một phen, Cầu Long Tử đã xuất hiện bênh cạnh, bắt lấy bả vai của hắn sau đó trầm giọng nói ra:
“La sư đệ không nên vọng động! Số lượng yêu bức kia quả thật vô cùng lớn, lỗ mãng xung phong liều chết cũng không ích gì. Hơn nữa chấn động pháp lực kết hợp với mùi màu tanh càng dễ dàng hấp dẫn những yêu thú khác tìm đến!”
Giờ phút này, Kim Thiên Tứ đã phóng mình lên trên không, trong miệng bắt đầu lầm rầm niệm chú, trận bàn trong tay hắn ngay lập tức bắn ra một đạo hoàng mang chói mắt.
Hậu Thổ trận đã được kích phát, xung quanh sơn cốc nhất thời có vô số sương mù màu vàng hiện ra tạo thành một màn sáng hình trứng. Chỉ thấy màn sáng màu vàng vừa mới triển khai, dơi đen đầy trời đã nhào về phía sơn cốc. Hơn mười con đi đầu chạm phải màn sáng bảo vệ, phát ra âm thanh “Phanh” “Phanh” nặng nề. Chỉ thấy màn sáng rung rung vài cái nhưng lại không hề xuất hiện chút sứt mẻ nào.
Mọi người chứng kiến cảnh này, không khỏi thở dài một hơi. Chỉ là số lượng yêu dơi kia thật sự quá nhiều. Phóng mắt nhìn quanh có thể thấy toàn bộ sơn cốc đã bị vô số đầu dơi khổng lồ lúc nhúc che lại, từ đó có thể suy đoán số lượng dơi đen không ít hơn ngàn con!
Không bao lâu sau, cơn khát máu đã khiến vô số yêu dơi liều mạng xông tới, trong chớp mắt bao vây toàn bộ Hậu Thổ trận vào giữa. Những yêu thú này dường như không muốn sống, liên tiếp sử dụng thân thể va chạm với màn chắn vàng kim. Từ miệng của bọn chúng phát ra những âm thanh bén nhọn như dội thẳng vào tim của mọi người, đôi mắt màu đỏ tươi tràn đầy vẻ điên cuồng khiến chúng đệ tử không khỏi ớn lạnh.
Không ít người bắt đầu thấy hối hận với quyết định lưu lại nơi này. Khi đó nếu lập tức thu thập Tụ Linh Thạch trên trận sau đó lập tức rời khỏi thì đã tránh được tình cảnh bị vây khốn như lúc này. Những con dơi khát máu kia tuy không quá mạnh, phần lớn chỉ là yêu thú Ngưng Dịch kỳ nhưng số lượng quả thật vô cùng khủng bố. Những đệ tử Hóa Tinh kỳ này cho dù liều mạng cũng không dám cam đoan có thể toàn thân trở ra. Hơn nữa chẳng may lại hấp dẫn một ít yêu thú cường đại lân cận, hậu quả càng không thể tưởng tượng nổi.
Sau thời gian chừng bảy tám nhịp hô hấp, những yêu dơi khát máu kia có vẻ hiểu ra không cách nào đột phá màn sáng ngoan cường bên dưới, chợt đồng loạt bay lên, trong miệng liên tục bắn ra những tia sáng đỏ như máu.
Âm thanh đì đùng liên tiếp vang lên!
Vô số ánh sáng màu máu liên tiếp va chạm khiến cho vầng sáng màu vàng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu rung lắc, sương mù màu vàng dày đặc cũng theo đó kịch liệt cuộn trào. Cùng lúc đó sắc mặt của Kim Thiên Tứ cũng khẽ biến thành hơi trắng, cánh tay nâng đỡ trận bàn cũng trở nên run run.
“Kim sư huynh, một mình ngươi chèo chống pháp trận này đối kháng với nhiều yêu bức như vậy quả thật hao tổn pháp lực quá mức nghiêm trọng, hơn nữa Hậu Thổ trận cũng không có khả năng chống đỡ quá lâu. Chi bằng chúng ta khởi động những trận pháp phòng ngự khác giao cho những sư đệ muội thông hiểu trận pháp cùng nhau điều khiển.” Cầu Long Tử thấy vậy, lập tức bay đến bên cạnh Kim Thiên Tứ sau đó gấp giọng nói ra.
Kim Thiên Tứ hít một hơi thật dài, khẽ gật đầu sau đó liên tục đưa cho Cầu Long Tử bốn, năm cái trận bàn đủ màu đủ sắc. Chỉ thấy Cầu Long Tử nắm lấy một cái trân bàn màu xanh dương, pháp quyết đánh ra tạo nên một tầng ánh sáng màu xanh dương lồng vào bên trong Hậu Thổ trận. Lập tức trên không, hào quang hai màu vàng xanh đan xen tụ hội liền khiến cho màn sáng màu đất nhanh chóng trở lại vững vàng.
Ma Thiên Ký
“Liễu sư đệ không có ý định tiến vào Tụ Linh trận rèn luyện một chút sao?” Kim Thiên Tứ thấy vậy liền bước tới sau đó chậm rãi lên tiếng.
Giờ phút, bên ngoài pháp trận chỉ còn ba người Liễu Minh, Kim Thiên Tứ cùng Cầu Long Tử.
“Kim sư huynh cũng cho rằng lưu lại nơi này không có vấn đề gì sao?” Liễu Minh không vội trả lời mà còn hỏi ngược lại một câu.
“Đệ cũng thấy đấy, hành trình lần này vừa mới bắt đầu. Bọn họ lại đồng lòng nhất trí như vậy, mạnh bạo cưỡng ép tất cả rời khỏi chỉ sợ sẽ khiến mọi người cảm thấy không phục. Nếu đã như vậy, cứ tạm chiều theo ý bọn hắn trước đã.” Khuôn mặt Kim Thiên Tứ thoáng hiện lên lãnh ý nhưng vẫn bình tĩnh trả lời.
Liễu Minh gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa. Lúc này, Kim Thiên Tứ mới khẽ động thân hình, bay đến giữa không trung, một tay khẽ vẫy lấy ra một miếng trận bàn màu vàng đất cùng một chồng trận kỳ. Chỉ thấy y khẽ vung cánh tay, hơn mười đạo trận kỳ liền lượn vòng xung quanh. Tiếp đó, cùng với từng tràng khẩu quyết vang lên, rất nhiều cờ trận lập tức sáng lên một vầng sáng màu vàng đất sau đó bắn ra bốn phương tám hướng trong tiếng xé gió “Vèo” “Vèo”.
Phốc phốc!
Trận kỳ sau một thoáng run lên liền dồn dập rơi xuống, cắm vào mặt đất bên ngoài Tụ Linh Trận. Ánh sáng màu vàng cũng dần dần hợp thành một mảnh hình tròn, vây trọn Tụ Linh Trận vào giữa, sau đó lóe lên rồi nhanh chóng chóng biến mất trong hư không. Bốn phía sơn cốc bắt đầu nổi lên một tầng sương mù màu vàng đất. Lại nghe Kim Thiên Tứ tụng niệm vài câu ấn chú, trận bàn trong tay y liền phóng ra một cột sáng màu trắng. Cột sáng này sau đó rất nhanh đã biến mất vào trong tầng sương màu vàng. Sau một khắc, một mảnh sương mù màu vàng mênh mông đã hiện ra, bao bọc toàn bộ sơn cốc vào chính giữa.
“Hậu Thổ trận!” Trong mắt Liễu Minh hiện lên một chút kinh ngạc.
“Không ngờ Liễu sư đệ lại còn tinh thông về trận pháp?” Cầu Long Tử đi đến bên cạnh Liễu Minh, nghe được lời ấy liền lộ ra thần sắc kinh ngạc.
“Không dám nói là tinh thông nhưng quả thật đệ có xem qua một ít tài liệu về trận pháp nên mới lưu lại một vài ấn tượng.” Liễu Minh thành thật trả lời.
Cầu Long Tử khẽ gật đầu, cũng không tiếp tục truy vấn. Sau khi chào hỏi Liễu Minh một câu, cũng không tiến vào Tụ Linh trận mà bay đến một vị trí thật cao trong sơn cốc đồng thời khuếch tán thần thức, chú ý đến động tĩnh chung quanh. Kim Thiên Tứ vẫn không dừng tay mà tiếp tục lấy ra một bộ trận kỳ cùng trận bàn, lại bố trí mấy tầng cấm chế có tính chất phòng bộ bên trong Hậu Thổ trận.
Liễu Minh lẳng lặng nhìn hai vị lĩnh đội tất bật chuẩn bị, sau một lát, rốt cuộc cũng bước vào bên trong Tụ Linh trận, khoanh chân ngồi xuống. Hắn không hoàn toàn tiến nhập vào trạng thái tu luyện như những đệ tử khác. Với tu vi Giả Đan của Liễu Minh hiện tại, mặc dù linh khí ở đây quả thật nồng hậu, nhưng chỉ với thời gian ba ngày ngắn ngủi, đối với hắn cũng không có bao nhiêu tác dụng. So ra, hắn lại cảm thấy hứng thú với những Tụ Linh thạch khảm nạm vào trận pháp dưới chân hơn. Nếu có thể thu vào tay một ít, cỡ chừng trăm khối, hắn có thể tự tay bố trí một cái Tụ Linh trận bên trong động phủ của mình. Đương nhiên, hiệu quả không thể so sánh với trận pháp khổng lồ này nhưng khẳng định có thể giúp ích tại thời điểm đột phá bình cảnh Chân Đan. Liễu Minh sau khi suy tính một phen, bắt đầu chậm rãi kích phát Long Hổ Minh Ngục Công, thu nạp linh khí nồng đậm xung quanh đồng thời không quên phân ra một bộ phận thần thức, một mực chú ý đến động tĩnh chung quanh.
Sắc trời dần dần trở nên ảm đạm, thì ra cho dù là phế tích của Thượng giới cũng không cách nào tránh thoát quy luật ngày đêm tuần hoàn luân phiên. Theo màn đêm buông xuống, cảnh vật bốn phía cũng trở nên lờ mờ không rõ. Phóng mắt nhìn ra xa, ngoại trừ bầu trời vô cùng vô tận bên ngoài sơn mạnh, mọi người đều không thể nhìn rõ bất cứ cảnh quan gì khác. Bên trong sơn cốc cũng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có vòng xoáy bên trên vẫn tồn tại ở đó giống như trường tồn cùng năm tháng, không ngừng hấp thụ linh khí đến từ bốn phương tám hướng.
Bên trong Tụ Linh trận, phần lớn đệ tử Thái Thanh Môn vẫn không ngừng tập trung tiến vào trong nhập định, tham lam hút lấy linh khí nồng đậm trong không khí. Giờ phút này, Liễu Minh đang nắm trong tay một miếng ngọc giản sắc lam mơ mịt. Thần thức của hắn xâm nhập vào bên trong như muốn tìm hiểu gì đó nhưng khuôn mặt lại thoáng hiện vẻ do dự.
Trên một vách núi bên ngoài sơn cốc, Kim Thiên Tứ đang khoanh chân ngồi, hai tay kết thành pháp ấn trước người, hô hấp thổ nạp linh khí dồi dào của đất trời. Không bao lâu, mí mắt của y thình lình khẽ động, hai mắt cũng đột ngột mở ra sau đó cả người liền nhanh chóng quay về phía sau. Mười dặm dọc theo ánh mắt của y đột nhiên xuất hiện một đám mây đen gần như hòa lẫn với màn đêm. Trong vân vụ có thể thấy rõ những điểm đỏ rực quỷ dị phát ra tiếng kêu ong ong, đang bay nhanh về phía sơn cốc này. Kim Thiên Tứ lúc này không chút do dự, phất tay đánh ra một đạo ánh sáng màu vàng kim về phía sơn cốc mang theo một tiếng nổ vang mạnh mẽ.
“Có yêu thú đột kích!”
Giọng nói hòa lẫn với tiếng nổ giống như sét đánh nhanh chóng quanh quẩn trong sơn cốc khiến cho bên trong pháp trận bên dưới nhanh chóng nổi lên hồi xôn xao. Những đệ tử đang tu luyện bên trong cũng vội vàng mở to hai mắt sau đó đồng loạt đứng lên. Cùng lúc đó, giữa không trung đã xuất hiện hai bóng người, đúng là Liễu Minh cùng Cầu Long Tử.
Cầu Long Tử lúc này đã đem khí tức thu về cơ thể, hai mắt như đuốc nhìn về phía xa xa, lông mày cau lại. Liễu Minh cũng cất ngọc giản màu lam trong tay vào túi, khuôn mặt cũng hiện lên vẻ đề phòng.
Trong lúc những người khác mải đắm chìm trong việc tu luyện, Cầu Long Tử luôn cảnh giới ở trong sơn cốc, còn Liễu Minh cũng phân ra một phần thần thức không ngừng dò xét động tĩnh chung quanh. Bởi vậy ngay khí phát sinh biến cố, hai người đều có phản ứng cực nhanh. Một bóng người thình lình nhoáng lên, Kim Thiên Tứ đã xuất hiện bên cạnh hai người, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.
“Có thể tra rõ là yêu thú loại nào đột kích?” Khuôn mặt to bè của Cầu Long Tử lúc này đã hiện lên một chút lệ mang.
“Là một loại yêu thú phi hành, số lượng rất nhiều, tốc độ cũng cực nhanh!” Trong mắt Liễu Minh nổi lên từng đợt gợn sóng màu đen, sau khi nhìn về phía Đông bầu trời, hắn mới hít sâu một hơi lên tiếng.
Vừa dứt lời, một trận tạp âm ù ù giống như núi thở biển gầm đã kéo đến mỗi lúc một gần. Màn đêm ở phía Đông bỗng nhiên hiện ra vô số điểm sáng màu đỏ vô cùng quỷ dị. Từng tràng nổ vang cũng bắt đầu phát ra từ đó.
Những đệ tử nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đều trở nên đại biến. Thời gian vài nhịp thở trôi qua, mọi người rốt cuộc có thể nhìn rõ hình dáng thật sự của phiến mây đen kia là do vô số dơi yêu màu đen tạo thành. Mỗi con cao ngang với một người lớn, đôi mắt trông như hai luồng ánh sáng màu máu tươi, miệng lớn dính máu há ra để lộ những chiếc răng nhanh vô cùng nổi bật cùng dữ tợn, khủng bố.
“Rốt cuộc đây là yêu thú gì vậy?” Đám đông hít sâu một hơi, trong phút chốc đã xuất hiện một ít hỗn loạn.
“Chư vị sư đệ muội chớ nên tự loạn trận cước, ta đã bố trí trận pháp phòng ngự xung quanh sơn cốc, bằng vào những yêu bức biến dị này đừng mơ đột phá trong nhất thời nửa khắc.” Giọng nói của Kim Thiên Tứ cuồn cuộn truyền đến như sấm rền.
Đám đông vốn đang bối rối lập tức trở lại yên tĩnh. Chỉ riêng La Thiên Thành tỏ ra vô cùng giận dữ. Hắn vừa rồi tu luyện đã đến bước khẩn yếu. Cơ hội đột phá đã hiện ra trước mắt, không ngờ lại bị những yêu thú kia phá vỡ khiến hắn cảm thấy cực kì ảo não. Chỉ thấy trên người hắn thình lình có ngân mang lóe lên, đúng vào lúc La Thiên Thành vừa muốn lao ra chém giết một phen, Cầu Long Tử đã xuất hiện bênh cạnh, bắt lấy bả vai của hắn sau đó trầm giọng nói ra:
“La sư đệ không nên vọng động! Số lượng yêu bức kia quả thật vô cùng lớn, lỗ mãng xung phong liều chết cũng không ích gì. Hơn nữa chấn động pháp lực kết hợp với mùi màu tanh càng dễ dàng hấp dẫn những yêu thú khác tìm đến!”
Giờ phút này, Kim Thiên Tứ đã phóng mình lên trên không, trong miệng bắt đầu lầm rầm niệm chú, trận bàn trong tay hắn ngay lập tức bắn ra một đạo hoàng mang chói mắt.
Hậu Thổ trận đã được kích phát, xung quanh sơn cốc nhất thời có vô số sương mù màu vàng hiện ra tạo thành một màn sáng hình trứng. Chỉ thấy màn sáng màu vàng vừa mới triển khai, dơi đen đầy trời đã nhào về phía sơn cốc. Hơn mười con đi đầu chạm phải màn sáng bảo vệ, phát ra âm thanh “Phanh” “Phanh” nặng nề. Chỉ thấy màn sáng rung rung vài cái nhưng lại không hề xuất hiện chút sứt mẻ nào.
Mọi người chứng kiến cảnh này, không khỏi thở dài một hơi. Chỉ là số lượng yêu dơi kia thật sự quá nhiều. Phóng mắt nhìn quanh có thể thấy toàn bộ sơn cốc đã bị vô số đầu dơi khổng lồ lúc nhúc che lại, từ đó có thể suy đoán số lượng dơi đen không ít hơn ngàn con!
Không bao lâu sau, cơn khát máu đã khiến vô số yêu dơi liều mạng xông tới, trong chớp mắt bao vây toàn bộ Hậu Thổ trận vào giữa. Những yêu thú này dường như không muốn sống, liên tiếp sử dụng thân thể va chạm với màn chắn vàng kim. Từ miệng của bọn chúng phát ra những âm thanh bén nhọn như dội thẳng vào tim của mọi người, đôi mắt màu đỏ tươi tràn đầy vẻ điên cuồng khiến chúng đệ tử không khỏi ớn lạnh.
Không ít người bắt đầu thấy hối hận với quyết định lưu lại nơi này. Khi đó nếu lập tức thu thập Tụ Linh Thạch trên trận sau đó lập tức rời khỏi thì đã tránh được tình cảnh bị vây khốn như lúc này. Những con dơi khát máu kia tuy không quá mạnh, phần lớn chỉ là yêu thú Ngưng Dịch kỳ nhưng số lượng quả thật vô cùng khủng bố. Những đệ tử Hóa Tinh kỳ này cho dù liều mạng cũng không dám cam đoan có thể toàn thân trở ra. Hơn nữa chẳng may lại hấp dẫn một ít yêu thú cường đại lân cận, hậu quả càng không thể tưởng tượng nổi.
Sau thời gian chừng bảy tám nhịp hô hấp, những yêu dơi khát máu kia có vẻ hiểu ra không cách nào đột phá màn sáng ngoan cường bên dưới, chợt đồng loạt bay lên, trong miệng liên tục bắn ra những tia sáng đỏ như máu.
Âm thanh đì đùng liên tiếp vang lên!
Vô số ánh sáng màu máu liên tiếp va chạm khiến cho vầng sáng màu vàng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu rung lắc, sương mù màu vàng dày đặc cũng theo đó kịch liệt cuộn trào. Cùng lúc đó sắc mặt của Kim Thiên Tứ cũng khẽ biến thành hơi trắng, cánh tay nâng đỡ trận bàn cũng trở nên run run.
“Kim sư huynh, một mình ngươi chèo chống pháp trận này đối kháng với nhiều yêu bức như vậy quả thật hao tổn pháp lực quá mức nghiêm trọng, hơn nữa Hậu Thổ trận cũng không có khả năng chống đỡ quá lâu. Chi bằng chúng ta khởi động những trận pháp phòng ngự khác giao cho những sư đệ muội thông hiểu trận pháp cùng nhau điều khiển.” Cầu Long Tử thấy vậy, lập tức bay đến bên cạnh Kim Thiên Tứ sau đó gấp giọng nói ra.
Kim Thiên Tứ hít một hơi thật dài, khẽ gật đầu sau đó liên tục đưa cho Cầu Long Tử bốn, năm cái trận bàn đủ màu đủ sắc. Chỉ thấy Cầu Long Tử nắm lấy một cái trân bàn màu xanh dương, pháp quyết đánh ra tạo nên một tầng ánh sáng màu xanh dương lồng vào bên trong Hậu Thổ trận. Lập tức trên không, hào quang hai màu vàng xanh đan xen tụ hội liền khiến cho màn sáng màu đất nhanh chóng trở lại vững vàng.
Ma Thiên Ký
Đánh giá:
Truyện Ma Thiên Ký
Story
Chương 902: Yêu dơi tập kích
10.0/10 từ 19 lượt.