Ma Thiên Ký
Chương 879: Thiên Huyễn Nhân Ma
Dịch giả: nila32
Bên trong Sinh Tử Các u ám quạnh quẽ.
“A, thì ra là Liễu sư điệt, nửa năm không gặp cuối cùng sư điệt đã trở về?” Người đàn ông trung niên áo bào xám vừa nhìn Liễu Minh bước vào cửa lớn lập tức niềm nở chạy ra đón chào.
Con mèo béo màu vàng nghệ trên người y ngược lại chỉ nhíu đôi mắt lười biếng liếc nhìn Liễu Minh sau đó lại tiếp tục động tác khò khè của nó.
“Tham kiến Khương trưởng lão.” Liễu Minh cười cười nói một câu, sau đó khẽ nhấc một tay phóng ra một đạo hắc quang đỡ lấy một bao vải dính đầy máu.
Nam tử áo xám khi nhìn qua bao vải nhuốm máu kia, vẻ tươi cười trên mặt càng đậm hơn vài phần. Ngay lập tức, y giơ một tay cuốn ra một đạo hào quang màu xám nhận lấy bao vải.
Thái độ của y hiện tại so với vẻ lãnh đạm khi gặp Liễu Minh lần đầu tiên đã sớm khác nhau một trời một vực.
Nhưng đây cũng là chuyện dễ hiểu, hai năm vừa qua, Liễu Minh đã liên tục đánh chết năm sáu tên Tà Tu hoành hành nhiều năm qua. Vị trưởng lão này với tư cách Chấp sự Sinh Tử Các vì thế cũng được tông môn hết lời khen ngợi.
Mở bao vải trong tay ra, đập vào mắt người đàn ông trung niên là một cái đầu lâu đầm đìa máu tươi, trên đầu trơn nhẵn chỉ có hai hàng giới sẹo, dường như là một tên hòa thượng.
“Cái này…. Đây chẳng phải là dâm tăng Trường Tể tại Nam Hải Hiện Không Đảo sao? Kẻ này ỷ vào một thân tu vi Chân Đan trung kỳ đỉnh phong, hơn nữa trời sinh cẩn thận đa nghi, lâu nay vẫn làm xằng làm bậy tại vùng Nam Hải. Mặc cho hai nhà Thái Thanh Môn cùng Thiên Công Tông hợp tác truy nã gần trăm năm nay nhưng vẫn không có người nào đủ khả năng đem hắn đánh chết, Liễu sư điệt quả nhiên lợi hại!” Đôi mắt người đàn ông áo xám nói tới đó liền trở nên sáng ngời.
“Kẻ này quả thực vô cùng giảo hoạt, đệ tử phải bỏ ra rất nhiều công sức mới có thể dồn hắn đến bước đường cùng.” Liễu Minh nghe thế chỉ nhàn nhạt trả lời.
Có thể thành công tiêu diệt tên hòa thượng Trường Tể này, không thể không kể đến sự hữu hiệu của U Minh Tầm Hồn Thuật. Ròng rã mấy tháng trời, hắn mới có thể tìm được nơi ẩn nấu của kẻ này trong một tông phái tại Nam Hải.
Một năm này, Tà Tu bên trên Sinh Tử Đơn dường như đã nghe ngóng được gì đó liền đua nhau ẩn nấp thật kĩ. Việc tìm kiếm tung tích của bọn chúng ngày càng trở nên khó khăn hơn mà tình báo tông môn có thể cung cấp lại vô cùng hạn chế. Vì thế rất nhiều lần khi hắn tìm đến địa điểm mà tin mật gợi ý, những Tà Tu kia sớm đã bỏ trốn mất dạng.
Điều này cũng khó trách. Đại lục Trung Thiên vốn dĩ quá mức rộng lớn. Tùy tiện chọn ra hai địa phương kề cận cũng cách xa nhau mấy vạn dặm, cho dù sử dụng Đái Nguyệt Ngọc Chu, lại không ngừng thông qua pháp trận truyền tống cũng phải tiêu hao không ít thời gian.
Hiện tại nếu việc tiếp tục dựa vào Sinh Tử Đơn để kiếm điểm cống hiến đã trở nên vô cùng gian nan.
“Tên dâm tăng này xếp hạng không thấp trên Sinh Tử Đơn, được bổn môn treo thưởng 30 vạn điểm cống hiến.” Vị chấp sự áo bào xám sau khi kiểm tra cẩn thận một phen, xác nhận đúng là hòa thượng Trường Tể, liền cất cái đầu lâu kia thật cẩn thận.
Liễu Minh nhẹ gật đầu, vươn tay gỡ thân phận lệnh bài bên hông xuống rồi đưa cho vị chấp sự kia. Nam tử áo bào xám thấy vậy cũng lấy ra một cây gậy nhỏ màu bạc đồng thời thi triển pháp quyết phóng ra một tia sáng trắng bạc tiến vào trong thân phận lệnh bài trước mặt.
Liễu Minh sau khi nhận lại lệnh bài liền nhìn qua số điểm cống hiến. Phát hiện bản thân đã tích lũy hơn chín mươi vạn điểm, thế nhưng vẫn còn cách mục tiêu một trăm năm mươi vạn điểm một khoảng không nhỏ, hắn không kìm được mà thở dài khe khẽ.
“Xem thần sắc của Liễu sư điệt, ta đoán ngươi đang cần gấp một lượng lớn điểm cống hiến của tông môn?” Nam tử áo báo xám quan sát vẻ mặt của Liễu Minh rồi đột nhiên cười lớn mà hỏi.
“Khương trưởng lão đoán không sai, tại hạ xác thực có việc dùng đến một lượng lớn điểm cống hiến.” Liễu Minh cảm thấy không có gì phải giấu diếm, liền thản nhiên thừa nhận.
“Thật là vừa khéo, ta tại đây còn có tin tức của một nhân vật được treo thưởng ba mươi lăm vạn điểm cống hiến. Kẻ này vài chục năm trước đã sát hại cháu trai một vị trưởng lão Thiên Tượng cảnh của bổn môn. Vị trưởng lão kia vướng phải quy định Sinh Tử Đơn nên không thể tự mình ra tay vì thế đã nhận lời ban thưởng mười vạn điểm cống hiến cho đệ tử Nội môn nào có thể giết chết kẻ thủ ác kia.” Nam tử trung niên chậm rãi nói ra.
“Bốn mươi lăm vạn điểm cống hiến! Khương trưởng lão kính xin chỉ rõ!” Liễu Minh nghe vậy quả nhiên liền bị đánh động, hơi thở có chút dồn dập.
“Kẻ sát nhân nọ tên là một gã tu sĩ ma đạo độc hành tên là Phí Nghi, hơn hai trăm năm trước đã tu luyện đến Chân Đan cảnh. Kẻ này có sở trường về thần thông Huyễn thuật, hơn nữa còn được đồn rằng sở hữu hữu Thiên Huyễn linh thể có thể tùy ý biến ảo hình thể cực kì hiếm thấy, được giới Tà Tu xưng tụng là Thiên Huyễn Nhân Ma.” Người chấp sự trung niên thấy Liễu Minh hứng thú như vậy liền đưa cho hắn một khối ngọc giản.
“Tuy nhiên, tông môn trước giờ vẫn không có cách nào truy xét hành tung cụ thể của nhân vật này. Đây là những tin tức liên quan đến Thiên Huyễn Nhân Ma mà vị trưởng lão Thiên Tượng cảnh kia năm đó đã phái người tản ra bốn phía thu thập được. Nếu sư điệt đã có hứng thú với nhiệm vụ này, ta hy vọng nó có thể giúp ích cho ngươi.” Nam tử áo bào xám sau đó tiếp tục chậm rãi nói ra.
“Đa tạ tiền bối, ta xin tiếp nhận nhiệm vụ này.” Nhận lấy ngọc giản, Liễu Minh liền chắp tay quả quyết nói ra.
Bốn mươi lăm vạn điểm cống hiến quả thật có sức hấp dẫn vô cùng lớn. Chỉ cần một ít dấu vết để lại, cùng lắm lại tiêu tốn thời gian vài tháng, Liễu Minh tự tin dựa vào U Minh Tầm Hồn Thuật có thể tìm ra tung tích của Thiên Huyễn Nhân Ma kia. Nghĩ tới đây, Liễu Minh vội vàng rời khỏi Sinh Tử Các sau đó không chút chậm trễ trở về động phủ của mình tại Lạc U Phong.
“Chủ nhân, người rốt cục đã trở lại rồi!”
Hắn vừa đi vào động phủ đã thấy một thiếu nữ áo lụa đen nhanh chóng chạy ra đón chào, đúng là Hạt nhi.
Hai năm qua, hắn một mực đuổi giết những Tà Tu bị truy nã trên Sinh Tử Đơn, cũng không mang theo hai linh sủng này bên người. Một mặt là từ sau khi tiến giai Giả Đan, hắn tự tin có thể hoàn thành nhiệm vụ mà không cần mượn sức của hai người. Mặt khác, bởi vì Phi Lâu sau khi cắn nuốt Chân Đan của ma đầu tướng quân kia liền rơi vào trạng thái ngủ say, hắn liền lưu lại bò cạp này để chiếu cố cho Phi Nhi.
“Khi ta rời đi có ai tìm đến bái phỏng không?” Liễu Minh trước tiên hỏi thăm một ít sự tình.
“Chủ nhân hiện tại là nhân vật mà vô số người muốn kéo gần quan hệ, thời gian vừa qua tự nhiên có không ít người tới bái phỏng. Tuy nhiên vì chủ nhân không có nhà nên phần lớn bọn họ sau khi để lại lời nhắn liền rời đi.” Hạt nhi nói xong khẽ vung tay đưa cho Liễu Minh một cái phù lục truyền âm.
Liễu Minh khẽ ừ, tiên tay nhận lấy rồi nhanh chóng kiểm tra một lượt. Những tin nhắn này đều do một ít đệ tử Nội môn lưu lại. Nội dung cũng đại khái giống nhau, đều tỏ ý muốn kết bạn chi giao. Hơn nữa còn có vài nữ đệ tử âm thầm truyền lại lòng ngưỡng mộ đối với Liễu Minh.
Thấy vậy, Liễu Minh chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Hôn ước giữa hắn và Già Lam đã truyền đi khắp nội môn, không ngờ những nữ đệ tử này lại lớn gan như vậy. Hắn tiện tay đem những phù lục này bóp nát sau đó cầm lên một tấm phù lục cuối cùng màu lam nhạt, Sau khi xem xét một chút, hắn bất ngờ nhận ra đó là do Già Lam lưu lại. Nghĩ đến bản thân và nàng đã không gặp mặt trong một thời gian, Liễu Minh liền sử dụng thần thức để xem xét tin tức. Nội dung bên trong chỉ có mấy câu đại khái là nàng sắp bế quan tĩnh tu, bắt đầu trùng kích bình cảnh Hóa Tinh hậu kỳ.
Với tư chất của Già Lam, tốc độ này cũng không có gì ngạc nhiên, chỉ là cuối thư nàng còn dặn dò Liễu Minh khi ra ngoài du lịch nhớ cẩn thận một hai. Liễu Minh buông Truyền Âm phù, trên mặt hiện ra một chút thần sắc phức tạp, sau nửa ngày hắn mới cười khổ một tiếng. Lẽ nào Già Lam đã thật sự xem hắn là đạo lữ song tu…
Không phải Liễu Minh không có cảm tình với Già Lam. Dù gì nàng cũng là người duy nhất có liên hệ với quá khứ trước kia của hắn, từ ngày cùng nhau trải qua nghi thức khai linh ở Man Quỷ Tông, nàng đã bước vào thế giới của Liễu Minh, lại cùng nhau rời khỏi Vân Xuyên đặt chân đến đại lục Trung Thiên này. Chỉ có điều mỗi lần nghĩ đến hai chữ song tu, trong lòng hắn chỉ hiện ra một bóng hình bạch y lạnh lùng như băng lại vô cùng xinh đẹp.
“Diệp…”
Liễu Minh cuối cùng thở dài một tiếng, tay áo run lên, phù lục kia theo đó liền biến thành từng điểm Lam Quang tán loạn. Hạt nhi thấy vậy, vô cùng ngoan ngoãn đứng bên cạnh, một mực không có hành động quấy rầy chủ nhân.
Liễu Minh chợt hít sâu một hơi, đè nén những suy nghĩ kỳ quặc trong lòng. Thần sắc theo đó cũng khôi phục sự bình tĩnh vốn có. Tiếp đó, hắn liền quay người đi đến mật thất bên cạnh, nhìn qua một ít tình uống của Phi nhi. Chỉ thấy bé trai áo xanh vẫn rơi vào trạng thái ngủ say, cảm thấy mọi việc đều ổn thỏa, Liễu Minh sau khi dặn dò Hạt nhi vài câu liền nhanh chóng ly khai.
Về tới mật thất của mình, Liễu Minh mới lấy ra ngọc giản nhận từ vị chấp sự Sinh Tử Các, sau đó bắt đầu cẩn thận xem xét tin tức bên trong. Nội dung đề cập đến cũng không nhiều lắm, nói chung là các loại tình báo liên quan đến Thiên Huyễn Nhân Ma ví dụ như xuất thân, sở học, sư thừa, địa phương thường xuất hiện. Tuy nhiên tất cả đều chỉ là một ít đoạn văn vụn vặt, lẻ tẻ mà thôi.
Liễu Minh sau khi xem xét kỹ càng, cũng thu được một ít tin tức hữu dụng. Sau khi suy nghĩ một hồi, ánh mắt hắn dần dần sáng lên dường như đã tìm ra kế hoạch tìm kiếm tên Tà Tu kia.
“Hạt nhi, lần này ra ngoài, ngươi hãy theo ta.” Liễu Minh rời khỏi mật thất rồi đề nghị với Hạt nhi đang chờ bên ngoài.
Linh thú bò cạp có sở trường khống chế lực lượng thuộc tính đất, đã từng giúp hắn vượt qua cửa ải bên trong bí cảnh Thiên Môn. Lần này truy tìm Thiên Huyễn Nhân Ma, có lẽ phát huy được hiệu quả không ngờ.
“Tuân mệnh, chủ nhân!” Hạt nhi nghe vậy vừa mừng vừa sợ, bởi vì quan hệ đến khế ước linh hồn, Hạt nhi cùng Phi nhi đều không muốn rời khỏi Liễu Minh. Bất quá, rất nhanh sau đó, thiếu nữ áo đen lại có chút chần chừ lên tiếng: “Chủ nhân, để lại Phi nhi một mình ở đây, liệu có ổn không..?”
“Không vấn đề gì, chỉ cần khởi động toàn bộ cấm chế trước khi rời đi, sẽ không có người nào quấy rầy quá trình tu luyện của Phi Nhi. Nơi này dù sao cũng là Thái Thanh Môn!” Liễu Minh lắc đầu, khẽ cười nói.
Hạt nhi nghe vậy liền hoàn toàn yên tâm, thân hình khẽ động đã hóa thành bóng đen chui vào bên trong túi Dưỡng Hồn.
Kế tiếp, Liễu Minh cũng không ở lại động phủ quá lâu. Rất nhanh sau đó, hắn đã đánh ra mấy đạo pháp quyết rơi lên trên lệnh bài động phủ. Cửa lớn động phủ lập tức được một tầng ánh sáng xanh nhạt bao phủ, toàn bộ cấm chế phòng ngự theo đó cũng được khởi động hoàn toàn. Làm xong tất cả, hắn mới khẽ động hóa thành một đạo hắc quang bay về phía pháp trận truyền tống của tông môn.
Ma Thiên Ký
Bên trong Sinh Tử Các u ám quạnh quẽ.
“A, thì ra là Liễu sư điệt, nửa năm không gặp cuối cùng sư điệt đã trở về?” Người đàn ông trung niên áo bào xám vừa nhìn Liễu Minh bước vào cửa lớn lập tức niềm nở chạy ra đón chào.
Con mèo béo màu vàng nghệ trên người y ngược lại chỉ nhíu đôi mắt lười biếng liếc nhìn Liễu Minh sau đó lại tiếp tục động tác khò khè của nó.
“Tham kiến Khương trưởng lão.” Liễu Minh cười cười nói một câu, sau đó khẽ nhấc một tay phóng ra một đạo hắc quang đỡ lấy một bao vải dính đầy máu.
Nam tử áo xám khi nhìn qua bao vải nhuốm máu kia, vẻ tươi cười trên mặt càng đậm hơn vài phần. Ngay lập tức, y giơ một tay cuốn ra một đạo hào quang màu xám nhận lấy bao vải.
Thái độ của y hiện tại so với vẻ lãnh đạm khi gặp Liễu Minh lần đầu tiên đã sớm khác nhau một trời một vực.
Nhưng đây cũng là chuyện dễ hiểu, hai năm vừa qua, Liễu Minh đã liên tục đánh chết năm sáu tên Tà Tu hoành hành nhiều năm qua. Vị trưởng lão này với tư cách Chấp sự Sinh Tử Các vì thế cũng được tông môn hết lời khen ngợi.
Mở bao vải trong tay ra, đập vào mắt người đàn ông trung niên là một cái đầu lâu đầm đìa máu tươi, trên đầu trơn nhẵn chỉ có hai hàng giới sẹo, dường như là một tên hòa thượng.
“Cái này…. Đây chẳng phải là dâm tăng Trường Tể tại Nam Hải Hiện Không Đảo sao? Kẻ này ỷ vào một thân tu vi Chân Đan trung kỳ đỉnh phong, hơn nữa trời sinh cẩn thận đa nghi, lâu nay vẫn làm xằng làm bậy tại vùng Nam Hải. Mặc cho hai nhà Thái Thanh Môn cùng Thiên Công Tông hợp tác truy nã gần trăm năm nay nhưng vẫn không có người nào đủ khả năng đem hắn đánh chết, Liễu sư điệt quả nhiên lợi hại!” Đôi mắt người đàn ông áo xám nói tới đó liền trở nên sáng ngời.
“Kẻ này quả thực vô cùng giảo hoạt, đệ tử phải bỏ ra rất nhiều công sức mới có thể dồn hắn đến bước đường cùng.” Liễu Minh nghe thế chỉ nhàn nhạt trả lời.
Có thể thành công tiêu diệt tên hòa thượng Trường Tể này, không thể không kể đến sự hữu hiệu của U Minh Tầm Hồn Thuật. Ròng rã mấy tháng trời, hắn mới có thể tìm được nơi ẩn nấu của kẻ này trong một tông phái tại Nam Hải.
Một năm này, Tà Tu bên trên Sinh Tử Đơn dường như đã nghe ngóng được gì đó liền đua nhau ẩn nấp thật kĩ. Việc tìm kiếm tung tích của bọn chúng ngày càng trở nên khó khăn hơn mà tình báo tông môn có thể cung cấp lại vô cùng hạn chế. Vì thế rất nhiều lần khi hắn tìm đến địa điểm mà tin mật gợi ý, những Tà Tu kia sớm đã bỏ trốn mất dạng.
Điều này cũng khó trách. Đại lục Trung Thiên vốn dĩ quá mức rộng lớn. Tùy tiện chọn ra hai địa phương kề cận cũng cách xa nhau mấy vạn dặm, cho dù sử dụng Đái Nguyệt Ngọc Chu, lại không ngừng thông qua pháp trận truyền tống cũng phải tiêu hao không ít thời gian.
Hiện tại nếu việc tiếp tục dựa vào Sinh Tử Đơn để kiếm điểm cống hiến đã trở nên vô cùng gian nan.
“Tên dâm tăng này xếp hạng không thấp trên Sinh Tử Đơn, được bổn môn treo thưởng 30 vạn điểm cống hiến.” Vị chấp sự áo bào xám sau khi kiểm tra cẩn thận một phen, xác nhận đúng là hòa thượng Trường Tể, liền cất cái đầu lâu kia thật cẩn thận.
Liễu Minh nhẹ gật đầu, vươn tay gỡ thân phận lệnh bài bên hông xuống rồi đưa cho vị chấp sự kia. Nam tử áo bào xám thấy vậy cũng lấy ra một cây gậy nhỏ màu bạc đồng thời thi triển pháp quyết phóng ra một tia sáng trắng bạc tiến vào trong thân phận lệnh bài trước mặt.
Liễu Minh sau khi nhận lại lệnh bài liền nhìn qua số điểm cống hiến. Phát hiện bản thân đã tích lũy hơn chín mươi vạn điểm, thế nhưng vẫn còn cách mục tiêu một trăm năm mươi vạn điểm một khoảng không nhỏ, hắn không kìm được mà thở dài khe khẽ.
“Xem thần sắc của Liễu sư điệt, ta đoán ngươi đang cần gấp một lượng lớn điểm cống hiến của tông môn?” Nam tử áo báo xám quan sát vẻ mặt của Liễu Minh rồi đột nhiên cười lớn mà hỏi.
“Khương trưởng lão đoán không sai, tại hạ xác thực có việc dùng đến một lượng lớn điểm cống hiến.” Liễu Minh cảm thấy không có gì phải giấu diếm, liền thản nhiên thừa nhận.
“Thật là vừa khéo, ta tại đây còn có tin tức của một nhân vật được treo thưởng ba mươi lăm vạn điểm cống hiến. Kẻ này vài chục năm trước đã sát hại cháu trai một vị trưởng lão Thiên Tượng cảnh của bổn môn. Vị trưởng lão kia vướng phải quy định Sinh Tử Đơn nên không thể tự mình ra tay vì thế đã nhận lời ban thưởng mười vạn điểm cống hiến cho đệ tử Nội môn nào có thể giết chết kẻ thủ ác kia.” Nam tử trung niên chậm rãi nói ra.
“Bốn mươi lăm vạn điểm cống hiến! Khương trưởng lão kính xin chỉ rõ!” Liễu Minh nghe vậy quả nhiên liền bị đánh động, hơi thở có chút dồn dập.
“Kẻ sát nhân nọ tên là một gã tu sĩ ma đạo độc hành tên là Phí Nghi, hơn hai trăm năm trước đã tu luyện đến Chân Đan cảnh. Kẻ này có sở trường về thần thông Huyễn thuật, hơn nữa còn được đồn rằng sở hữu hữu Thiên Huyễn linh thể có thể tùy ý biến ảo hình thể cực kì hiếm thấy, được giới Tà Tu xưng tụng là Thiên Huyễn Nhân Ma.” Người chấp sự trung niên thấy Liễu Minh hứng thú như vậy liền đưa cho hắn một khối ngọc giản.
“Tuy nhiên, tông môn trước giờ vẫn không có cách nào truy xét hành tung cụ thể của nhân vật này. Đây là những tin tức liên quan đến Thiên Huyễn Nhân Ma mà vị trưởng lão Thiên Tượng cảnh kia năm đó đã phái người tản ra bốn phía thu thập được. Nếu sư điệt đã có hứng thú với nhiệm vụ này, ta hy vọng nó có thể giúp ích cho ngươi.” Nam tử áo bào xám sau đó tiếp tục chậm rãi nói ra.
“Đa tạ tiền bối, ta xin tiếp nhận nhiệm vụ này.” Nhận lấy ngọc giản, Liễu Minh liền chắp tay quả quyết nói ra.
Bốn mươi lăm vạn điểm cống hiến quả thật có sức hấp dẫn vô cùng lớn. Chỉ cần một ít dấu vết để lại, cùng lắm lại tiêu tốn thời gian vài tháng, Liễu Minh tự tin dựa vào U Minh Tầm Hồn Thuật có thể tìm ra tung tích của Thiên Huyễn Nhân Ma kia. Nghĩ tới đây, Liễu Minh vội vàng rời khỏi Sinh Tử Các sau đó không chút chậm trễ trở về động phủ của mình tại Lạc U Phong.
“Chủ nhân, người rốt cục đã trở lại rồi!”
Hắn vừa đi vào động phủ đã thấy một thiếu nữ áo lụa đen nhanh chóng chạy ra đón chào, đúng là Hạt nhi.
Hai năm qua, hắn một mực đuổi giết những Tà Tu bị truy nã trên Sinh Tử Đơn, cũng không mang theo hai linh sủng này bên người. Một mặt là từ sau khi tiến giai Giả Đan, hắn tự tin có thể hoàn thành nhiệm vụ mà không cần mượn sức của hai người. Mặt khác, bởi vì Phi Lâu sau khi cắn nuốt Chân Đan của ma đầu tướng quân kia liền rơi vào trạng thái ngủ say, hắn liền lưu lại bò cạp này để chiếu cố cho Phi Nhi.
“Khi ta rời đi có ai tìm đến bái phỏng không?” Liễu Minh trước tiên hỏi thăm một ít sự tình.
“Chủ nhân hiện tại là nhân vật mà vô số người muốn kéo gần quan hệ, thời gian vừa qua tự nhiên có không ít người tới bái phỏng. Tuy nhiên vì chủ nhân không có nhà nên phần lớn bọn họ sau khi để lại lời nhắn liền rời đi.” Hạt nhi nói xong khẽ vung tay đưa cho Liễu Minh một cái phù lục truyền âm.
Liễu Minh khẽ ừ, tiên tay nhận lấy rồi nhanh chóng kiểm tra một lượt. Những tin nhắn này đều do một ít đệ tử Nội môn lưu lại. Nội dung cũng đại khái giống nhau, đều tỏ ý muốn kết bạn chi giao. Hơn nữa còn có vài nữ đệ tử âm thầm truyền lại lòng ngưỡng mộ đối với Liễu Minh.
Thấy vậy, Liễu Minh chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Hôn ước giữa hắn và Già Lam đã truyền đi khắp nội môn, không ngờ những nữ đệ tử này lại lớn gan như vậy. Hắn tiện tay đem những phù lục này bóp nát sau đó cầm lên một tấm phù lục cuối cùng màu lam nhạt, Sau khi xem xét một chút, hắn bất ngờ nhận ra đó là do Già Lam lưu lại. Nghĩ đến bản thân và nàng đã không gặp mặt trong một thời gian, Liễu Minh liền sử dụng thần thức để xem xét tin tức. Nội dung bên trong chỉ có mấy câu đại khái là nàng sắp bế quan tĩnh tu, bắt đầu trùng kích bình cảnh Hóa Tinh hậu kỳ.
Với tư chất của Già Lam, tốc độ này cũng không có gì ngạc nhiên, chỉ là cuối thư nàng còn dặn dò Liễu Minh khi ra ngoài du lịch nhớ cẩn thận một hai. Liễu Minh buông Truyền Âm phù, trên mặt hiện ra một chút thần sắc phức tạp, sau nửa ngày hắn mới cười khổ một tiếng. Lẽ nào Già Lam đã thật sự xem hắn là đạo lữ song tu…
Không phải Liễu Minh không có cảm tình với Già Lam. Dù gì nàng cũng là người duy nhất có liên hệ với quá khứ trước kia của hắn, từ ngày cùng nhau trải qua nghi thức khai linh ở Man Quỷ Tông, nàng đã bước vào thế giới của Liễu Minh, lại cùng nhau rời khỏi Vân Xuyên đặt chân đến đại lục Trung Thiên này. Chỉ có điều mỗi lần nghĩ đến hai chữ song tu, trong lòng hắn chỉ hiện ra một bóng hình bạch y lạnh lùng như băng lại vô cùng xinh đẹp.
“Diệp…”
Liễu Minh cuối cùng thở dài một tiếng, tay áo run lên, phù lục kia theo đó liền biến thành từng điểm Lam Quang tán loạn. Hạt nhi thấy vậy, vô cùng ngoan ngoãn đứng bên cạnh, một mực không có hành động quấy rầy chủ nhân.
Liễu Minh chợt hít sâu một hơi, đè nén những suy nghĩ kỳ quặc trong lòng. Thần sắc theo đó cũng khôi phục sự bình tĩnh vốn có. Tiếp đó, hắn liền quay người đi đến mật thất bên cạnh, nhìn qua một ít tình uống của Phi nhi. Chỉ thấy bé trai áo xanh vẫn rơi vào trạng thái ngủ say, cảm thấy mọi việc đều ổn thỏa, Liễu Minh sau khi dặn dò Hạt nhi vài câu liền nhanh chóng ly khai.
Về tới mật thất của mình, Liễu Minh mới lấy ra ngọc giản nhận từ vị chấp sự Sinh Tử Các, sau đó bắt đầu cẩn thận xem xét tin tức bên trong. Nội dung đề cập đến cũng không nhiều lắm, nói chung là các loại tình báo liên quan đến Thiên Huyễn Nhân Ma ví dụ như xuất thân, sở học, sư thừa, địa phương thường xuất hiện. Tuy nhiên tất cả đều chỉ là một ít đoạn văn vụn vặt, lẻ tẻ mà thôi.
Liễu Minh sau khi xem xét kỹ càng, cũng thu được một ít tin tức hữu dụng. Sau khi suy nghĩ một hồi, ánh mắt hắn dần dần sáng lên dường như đã tìm ra kế hoạch tìm kiếm tên Tà Tu kia.
“Hạt nhi, lần này ra ngoài, ngươi hãy theo ta.” Liễu Minh rời khỏi mật thất rồi đề nghị với Hạt nhi đang chờ bên ngoài.
Linh thú bò cạp có sở trường khống chế lực lượng thuộc tính đất, đã từng giúp hắn vượt qua cửa ải bên trong bí cảnh Thiên Môn. Lần này truy tìm Thiên Huyễn Nhân Ma, có lẽ phát huy được hiệu quả không ngờ.
“Tuân mệnh, chủ nhân!” Hạt nhi nghe vậy vừa mừng vừa sợ, bởi vì quan hệ đến khế ước linh hồn, Hạt nhi cùng Phi nhi đều không muốn rời khỏi Liễu Minh. Bất quá, rất nhanh sau đó, thiếu nữ áo đen lại có chút chần chừ lên tiếng: “Chủ nhân, để lại Phi nhi một mình ở đây, liệu có ổn không..?”
“Không vấn đề gì, chỉ cần khởi động toàn bộ cấm chế trước khi rời đi, sẽ không có người nào quấy rầy quá trình tu luyện của Phi Nhi. Nơi này dù sao cũng là Thái Thanh Môn!” Liễu Minh lắc đầu, khẽ cười nói.
Hạt nhi nghe vậy liền hoàn toàn yên tâm, thân hình khẽ động đã hóa thành bóng đen chui vào bên trong túi Dưỡng Hồn.
Kế tiếp, Liễu Minh cũng không ở lại động phủ quá lâu. Rất nhanh sau đó, hắn đã đánh ra mấy đạo pháp quyết rơi lên trên lệnh bài động phủ. Cửa lớn động phủ lập tức được một tầng ánh sáng xanh nhạt bao phủ, toàn bộ cấm chế phòng ngự theo đó cũng được khởi động hoàn toàn. Làm xong tất cả, hắn mới khẽ động hóa thành một đạo hắc quang bay về phía pháp trận truyền tống của tông môn.
Ma Thiên Ký
Đánh giá:
Truyện Ma Thiên Ký
Story
Chương 879: Thiên Huyễn Nhân Ma
10.0/10 từ 19 lượt.