Ma Thiên Ký
Chương 864: Kiểm chứng huyết mạch
Dịch giả: nila32
"Phụ thân." Thanh niên áo vàng nghe vậy vội quay người cung kính thi lễ với lão giả vừa xuất hiện sau đó cúi đầu lui sang một bên.
"Hài tử không hiểu chuyện nên mới mạo phạm, hai vị xin đừng nên trách." Lão giả áo vàng sau khi ra lệnh cho con trai lui xuống liền vô cùng khách khí nhận lỗi với hai người Liễu Minh, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ vô cùng đề phòng.
"Các hạ chắc hẳn chính là Âu Dương Khuê đạo hữu? Là hai người bọn ta đường đột quấy rầy, xin đạo hữu không vì thế mà phật ý." Liễu Minh khẽ quan sát lão già trước mặt. Tu vị của lão không ngờ cũng đạt đến cảnh giới Giả Đan. Thế nhưng nhìn vào bộ dáng tuổi già sức yếu không thể che giấu của lão, cuộc đời này hiển nhiên đã không còn hy vọng ngưng kết Chân Đan.
"Lão phu đúng là Âu Dương Khuê, nhị vị đạo hữu nếu đã đến, vậy xin mời vào trong để ta được làm tròn đạo gia chủ." Thái độ khách khí của Liễu Minh đã khiến vẻ đề phòng trong mắt lão giả thu lại một ít, chỉ thấy y nghiêng người bày ra động tác mời, cánh cửa gần đó liền lóe lên ánh sáng màu xanh sau đó từ từ mở rộng.
"Nếu như đạo hữu đã nói như thế, hai người bọn ta liền không khách khí vậy." Liễu Minh mỉm cười gật đầu sau đó thúc giục pháp quyết bay đi.
Sa Sở Nhi thấy vậy cũng khẽ động thân hình, theo sát phía sau.
Vượt qua màn hào quang rộng mở kia, hai người Liễu Minh đột nhiên cảm thấy trước mắt chợt sáng rực lên.
Chỉ thấy cảnh tượng hiện ra đã không còn giống với sơn cốc ban nãy mà là một khu rừng xanh tươi rậm rạp.
Cách chỗ họ không xa là một tòa nhà làm bằng Tử Mộc nằm ngay trung tâm của khu rừng xanh mượt.
Thỉnh thoảng lại có tiếng chim lảnh lót cùng tiếng côn trùng rền rĩ từ bốn phía truyền đến, có thể thấy cảnh quan nơi đây vô cùng ung dung tự tại, đúng là một địa phương thích hợp để ẩn cư.
Vẻ mặt Liễu Minh vẫn điềm nhiên như không nhưng thần thức khổng lồ của hắn đã sớm phát tán ra xung quanh, bao phủ toàn bộ khu rừng vào trong tầm kiểm soát.
Sau một phen tìm tòi kĩ lưỡng, không phát hiện điều gì bất thường mới khiến hắn yên tâm một chút.
Ngoại trừ lão giả cùng gã thanh niên áo vàng vừa rồi, Liễu Minh còn nhìn thấy vài người nữa nhưng tất cả đều có tu vị không đáng kể, cao nhất chỉ đạt đến Linh Đồ kỳ mà thôi.
Ngoài ra, nơi này cũng không có dấu vết của trận pháp cấm chế lợi hại gì, điều này khiến cho sự đề phòng của hắn càng thêm buông lỏng.
Đúng vào lúc này, một mùi thơm dịu ngọt đã từ phía truyền đến, thì ra là Sa Sở Nhi không biết từ lúc nào đã nhích lại gần hắn.
"Hai vị, mời đến phòng khách dùng Linh trà." Lão giả làm ra tư thế mời sau đó phân phó một câu cho thanh niên áo vàng rồi mới dẫn theo hai người men theo hành lang tiến vào đình viện.
Người thanh niên kia cũng không có theo phụ thân đi vào mà đứng lại cửa ra vào, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
Dọc theo hành lang, Liễu Minh cũng không nhìn thấy bóng dáng kẻ hầu người hạ nào cả. Lão giả sau khi mời hai người ngồi xuống liền tự mình đi vào sau nhà rót hai chén Linh trà rồi đưa cho bọn họ.
Liễu Minh mỉm cười cảm ơn một tiếng, sau khi nhận lấy liền đặt xuống bên cạnh.
"Hai vị đạo hữu đã tìm đến nơi thâm sơn cùng cốc này để tìm lão phu chắc là có lý do riêng, chỉ là không biết tại hạ có thể giúp được gì? Nhìn hai vị trẻ tuổi như vậy đã có tu vi Hóa Tinh kỳ chắc hẳn đều là đệ tử hạch tâm của gia tộc. Lão phu đã ẩn cư ở đây từ mấy chục năm trước, chả lẽ gia tộc còn có chuyện gì có thể sử dụng đến thân già này hay sao?" Lão giả áo vàng sau khi ngồi xuống mới chậm rãi lên tiếng, thần sắc có chút tiêu điều.
"Âu Dương đạo hữu đã hiểu lầm rồi, tại hạ là đệ tử Thái Thanh môn, gọi là Liễu Minh. Cô nương này gọi là Sa Sở Nhi, là người đến từ vùng đất Nam Hoang." Liễu Minh nghe vậy thoáng giật mình sau đó khẽ cười giải thích.
"Đệ tử Thái Thanh môn, Nam Hoang... Hai vị chẳng lẽ không phải đệ tử của gia tộc Âu Dương? Nếu vậy hai vị làm thế nào có thể tìm đến đây, phải biết là tung tích của ta chỉ có người ở Âu Dương gia mới biết." Lão giả kia nghe Liễu Minh nói vậy, liền ngạc nhiên đứng lên.
"Tuy rằng Liễu mỗ không phải là đệ tử Âu Dương gia nhưng Sa cô nương đây lại có vài phần liền quan đến gia tộc Âu Dương. Hai người chúng ta cũng phải tiêu tốn không ít thời gian mới có thể tìm được nơi ẩn cư của đạo hữu." Liễu Minh khẽ cười một tiếng sau đó nhanh chóng chắp tay nói ra.
"A? Hai vị quả thật không phải đến từ gia tộc Âu Dương." Lão già áo vàng nghe vậy liền nhẹ thở ra một hơi, toàn thân lập tức buông lỏng vài phần.
Thanh niên áo vàng đứng ngoài cửa nghe được ba người nói chuyện, vẻ mặt cũng lập tức buông lỏng, liền lặng yên quay người rời đi.
"Nếu đã như vậy, không biết vì lý do gì hai vị đạo hữu lại tìm đến một lão già không màng thế sự như ta?" Sau một thoáng thất thố, lão già áo vàng lại cảm thấy hứng thú với hai vị khách không mời mà đến này.
"Âu Dương đạo hữu, ngươi đã có biết một người tên là Âu Dương Minh không? Căn cứ tin tức mà chúng ta thăm dò được, đạo hữu trước đây đã có quan hệ không tệ với người này?" Liễu Minh rốt cuộc nói ra ý đồ của cuộc viếng thăm.
"Âu Dương Minh, hai người các ngươi tới đây là để hỏi ta việc này sao?" Lão giả áo vàng nghe vậy liền trở nên cứng đờ, sắc mặc đột nhiên chuyển sang xanh đen, hồi lâu mới lạnh lùng lên tiếng.
"Không sai." Liễu Minh nhíu mày, chậm rãi nói ra.
"Đã như vậy, lão phu không có gì để nói với hai người, thỉnh hai vị lập tức rời khỏi nơi đây." Lão giả áo vàng bỗng nhiên đứng lên, khuôn mặt lạnh lùng khiến người ta không thể đoán ra suy nghĩ thật sự của lão.
"A, xem ra đạo hữu vô cùng kiêng kị cái tên này. Thế nhưng, đạo hữu không cần phải gấp gáp, trước hết hãy nghe vị Sa cô nương này giải thích sau đó mới quyết định cũng không muộn." Liễu Minh cười nhạt một tiếng rồi nói.
"Nghe nàng giải thích?" Lão giả nghe vậy, nộ khí không khỏi thu lại vài phần, nhưng khuôn mặt vẫn tràn đầy vẻ kiêng kị.
"Vãn bối Sa Sở Nhi, Âu Dương Minh chính là cha ta, mong rằng tiền bối có thể nói cho ta biết tung tích của gia phụ." Lúc này, Sa Sở Nhi không dám chậm trễ đứng dậy, hướng lão già đối diện thi lễ một cái.
"Cái gì? Ngươi là con gái của Âu Dương Minh, tại sao lão phu lại chưa từng nghe qua?" Lão già áo vàng sợ hãi kêu lên một tiếng sau đó lập tức nhìn chằm chằm vào Sa Sở Nhi, vẻ mặt lão bỗng trở nên cực kì nghiêm trọng.
"Vãn bối được sinh ra sau khi gia phụ rời khỏi nhà một thời gian." Sa Sở Nhi nhẹ giọng nói.
"Ân, nếu quả như vậy, vẻ ngoài của ngươi quả thật có vài phần giống với Âu Dương Minh. Thế nhưng người đừng cho rằng chỉ bằng vào câu chuyện vừa rồi có thể khiến lão phu tin tưởng ngươi đúng là huyết mạch của Âu Dương Minh." Sắc mặt lão giả vẫn mang vẻ âm trầm bất định. Sau một hồi suy nghĩ, lão bỗng thở dài một hơi, không nhanh không chậm nói ra. Đồng thời, một cỗ Linh áp như không như có cũng từ trên người lão tản mát ra.
Liễu Minh đứng bên cạnh cảm ứng được pháp lực trong cơ thể lão giả đã bắt đầu chuyển động. Chỉ cần một lời không hợp lí cả hai bên sẽ lập tức rơi vào thế phải động thủ.
Thế nhưng Liễu Minh vẫn bình thản ngồi yên tại chỗ. chỉ khẽ nhếch miệng mỉm cười.
Ngược lại, Sa Sở Nhi nghe vậy liền không chút chậm trễ lấy ra một khối lệnh bài màu tím, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói ra:
"Vãn bối nếu đã tìm đến đây, tự nhiên đã có căn cứ của mình. Đây là tín vật mà cha ta lúc ly khai đã lưu lại cho mẹ ta, tiền bối nếu không ngại có thể xem qua."
Lão giả áo vàng đã có chút tin tưởng, tay áo run lên lập tức cầm lấy khối lệnh bài kia sau đó liền quan sát một cách cẩn thận.
"Đúng vậy, đây chính là lệnh bài thân phận của Âu Dương Minh, tuy nhiên bằng vào một vật chết như vậy chưa thể khiến lão phu hoàn toàn tin tưởng. Ta vẫn muốn thi pháp xác nhận lại huyết mạch của ngươi." Sau một lúc lâu, lão giả mới trả lại khối lệnh bài, ánh mắt lão nhìn Sa Sở Nhi đã có chút hòa hoãn.
"Không có vấn đề, chỉ cần có thể chứng thực thân phận của vãn bối, tiền bối cứ việc thi pháp." Sa Sở Nhi không chút do dự đáp ứng.
"Rất tốt! Năm đó, Âu Dương Minh có lưu lại một giọt tinh huyết, chỉ cần Sa cô nương không ngại lấy ra một ít máu tươi, ta có thể cam đoan rất nhanh sẽ có kết quả." Âu Dương Khuê nghe vậy gật đầu. Chỉ thấy lão khẽ vung tay, một trận bàn hình thoi đã nhanh chóng hiện ra. Mặt ngoài linh bàn có thể thấy từng lỗ hổng không lớn được khảm đầy Linh văn màu bạc nhạt.
Sa Sở Nhi nghe vậy lập tức bước lên trước vài bước. Chỉ thấy một đạo Phong Nhận lóe lên nhanh như chớp lưu lại một vết thương dài gần tấc trên cánh tay trắng ngần, một vòi máu tươi từ đó chậm rãi rơi vào lỗ hổng trên mặt trận bàn bên dưới.
"Như thế là đủ rồi."
Âu Dương Khuê thấy vậy, hài lòng gật đầu, sau đó nhanh chóng đánh ra mười mấy đạo pháp quyết, đồng loạt bay về phía trận bàn trước người.
Trận bàn lập tức vang lên từng tiếng ông ông rời rạc, từ những lỗ hổng liền có hào quang huyết sắc liên tục chớp động.
Tiếp đó, lão giả khẽ động tay áo, ném ra một cái bình sứ màu trắng rồi lấy tay chỉ vào hư không một cái.
"Phanh" một tiếng, đã thấy bình sứ nhanh chóng nổ tung, một giọt tinh huyết đỏ thẫm theo đó rơi xuống rồi nhanh chóng chui vào trận bàn, không còn lưu lại một chút tăm tích.
Tiếp theo, dưới sự thao túng của lão giả, trận bàn không ngừng xoay tròn giữa không trung. Thỉnh thoảng lại có phù văn màu đỏ như máu hiện lên, hóa thành từng điểm huyết quang bay tán loạn.
"Thu!"
Lão giả vừa quát lớn một tiếng, đồng thời vung tay chộp lấy trận bàn đang run rẩy từ trên không rơi xuống.
Âu Dương Khuê cúi đầu cẩn thận kiểm tra Linh văn màu máu chớp động trên trận bàn, sau đó lại ngẩng dầu nhìn Sa Sở Nhi một cái. Khuôn mặt rốt cuộc lộ ra thần sắc phức tập, một lúc sau, lão mới thở dài nói ra:
"Xem ra Sa Sở Nhi quả thật chính là con gái của vị tộc đệ kia."
"Tiền bối cuối cùng đã chịu tin tưởng chúng ta. Sa cô nương trước giờ vẫn sinh sống ở khu vực Nam Hoang, gần đây mới tiến vào cảnh nội để tìm tung tích của cha. Tiến bối nếu đã biết, kính xin vui lòng chỉ giáo." Liễu Minh tức thì bình tĩnh xen vào một câu.
"Tung tích? Những người kia của Âu Dương gia vẫn luôn tìm kiếm tung tích của hắn, chẳng lẽ qua nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn không thu hoạch được gì?" Lão già áo vàng đột nhiên cười lạnh một tiếng, giọng nói không ngờ lại mang ý vị mỉa mai.
Liễu Minh không khỏi khẽ giật mình, chẳng lẽ đối phương cũng không biết tung tích của Âu Dương Minh hay sao?
Sa Sở Nhi nghe vậy, không khỏi càng thêm lo lắng.
"Âu Dương Minh trước kia coi như cũng có chút ân huệ với ta, ngươi nếu đã là con gái của hắn, hơn nữa còn tìm đến nơi này, ta có thể cho ngươi biết một ít chuyện năm đó." Lão giả áo vàng sau khi hít sâu một hơi, giọng nói liền lộ ra vẻ cay đắng.
"Mong tiền bối chỉ giáo!" Sa Sơ Nhi khẽ cắn bờ môi, hai bàn tay nhẹ túm lấy mép váy, bộ dáng có chút khẩn trương.
"Âu Dương thế gia mặc dù là một gia tộc nhưng bên trong cũng chia thành rất nhiều chi nhánh. Mà gia đình ta chính là một chi nhánh ngoại hệ của gia tộc, cũng không được bọn họ coi trọng. Lúc trước bởi vì Âu Dương Minh bày ra thiên phú tu luyện trác tuyệt mới có thể khiến nhất mạch này có chút khởi sắc. Lão phu năm đó nhờ có sự giúp đỡ của Âu Dương Minh, mới có thể tu luyện đến Hóa Tinh kỳ." Âu Dương Khuê vừa nói vừa chậm rãi đến bên cửa sổ. Ánh mắt nhìn ra bên ngoài có chút thất thần, giọng nói lại như thì thào kể lại một câu chuyện xưa cũ.
Ma Thiên Ký
"Phụ thân." Thanh niên áo vàng nghe vậy vội quay người cung kính thi lễ với lão giả vừa xuất hiện sau đó cúi đầu lui sang một bên.
"Hài tử không hiểu chuyện nên mới mạo phạm, hai vị xin đừng nên trách." Lão giả áo vàng sau khi ra lệnh cho con trai lui xuống liền vô cùng khách khí nhận lỗi với hai người Liễu Minh, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ vô cùng đề phòng.
"Các hạ chắc hẳn chính là Âu Dương Khuê đạo hữu? Là hai người bọn ta đường đột quấy rầy, xin đạo hữu không vì thế mà phật ý." Liễu Minh khẽ quan sát lão già trước mặt. Tu vị của lão không ngờ cũng đạt đến cảnh giới Giả Đan. Thế nhưng nhìn vào bộ dáng tuổi già sức yếu không thể che giấu của lão, cuộc đời này hiển nhiên đã không còn hy vọng ngưng kết Chân Đan.
"Lão phu đúng là Âu Dương Khuê, nhị vị đạo hữu nếu đã đến, vậy xin mời vào trong để ta được làm tròn đạo gia chủ." Thái độ khách khí của Liễu Minh đã khiến vẻ đề phòng trong mắt lão giả thu lại một ít, chỉ thấy y nghiêng người bày ra động tác mời, cánh cửa gần đó liền lóe lên ánh sáng màu xanh sau đó từ từ mở rộng.
"Nếu như đạo hữu đã nói như thế, hai người bọn ta liền không khách khí vậy." Liễu Minh mỉm cười gật đầu sau đó thúc giục pháp quyết bay đi.
Sa Sở Nhi thấy vậy cũng khẽ động thân hình, theo sát phía sau.
Vượt qua màn hào quang rộng mở kia, hai người Liễu Minh đột nhiên cảm thấy trước mắt chợt sáng rực lên.
Chỉ thấy cảnh tượng hiện ra đã không còn giống với sơn cốc ban nãy mà là một khu rừng xanh tươi rậm rạp.
Cách chỗ họ không xa là một tòa nhà làm bằng Tử Mộc nằm ngay trung tâm của khu rừng xanh mượt.
Thỉnh thoảng lại có tiếng chim lảnh lót cùng tiếng côn trùng rền rĩ từ bốn phía truyền đến, có thể thấy cảnh quan nơi đây vô cùng ung dung tự tại, đúng là một địa phương thích hợp để ẩn cư.
Vẻ mặt Liễu Minh vẫn điềm nhiên như không nhưng thần thức khổng lồ của hắn đã sớm phát tán ra xung quanh, bao phủ toàn bộ khu rừng vào trong tầm kiểm soát.
Sau một phen tìm tòi kĩ lưỡng, không phát hiện điều gì bất thường mới khiến hắn yên tâm một chút.
Ngoại trừ lão giả cùng gã thanh niên áo vàng vừa rồi, Liễu Minh còn nhìn thấy vài người nữa nhưng tất cả đều có tu vị không đáng kể, cao nhất chỉ đạt đến Linh Đồ kỳ mà thôi.
Ngoài ra, nơi này cũng không có dấu vết của trận pháp cấm chế lợi hại gì, điều này khiến cho sự đề phòng của hắn càng thêm buông lỏng.
Đúng vào lúc này, một mùi thơm dịu ngọt đã từ phía truyền đến, thì ra là Sa Sở Nhi không biết từ lúc nào đã nhích lại gần hắn.
"Hai vị, mời đến phòng khách dùng Linh trà." Lão giả làm ra tư thế mời sau đó phân phó một câu cho thanh niên áo vàng rồi mới dẫn theo hai người men theo hành lang tiến vào đình viện.
Người thanh niên kia cũng không có theo phụ thân đi vào mà đứng lại cửa ra vào, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
Dọc theo hành lang, Liễu Minh cũng không nhìn thấy bóng dáng kẻ hầu người hạ nào cả. Lão giả sau khi mời hai người ngồi xuống liền tự mình đi vào sau nhà rót hai chén Linh trà rồi đưa cho bọn họ.
Liễu Minh mỉm cười cảm ơn một tiếng, sau khi nhận lấy liền đặt xuống bên cạnh.
"Hai vị đạo hữu đã tìm đến nơi thâm sơn cùng cốc này để tìm lão phu chắc là có lý do riêng, chỉ là không biết tại hạ có thể giúp được gì? Nhìn hai vị trẻ tuổi như vậy đã có tu vi Hóa Tinh kỳ chắc hẳn đều là đệ tử hạch tâm của gia tộc. Lão phu đã ẩn cư ở đây từ mấy chục năm trước, chả lẽ gia tộc còn có chuyện gì có thể sử dụng đến thân già này hay sao?" Lão giả áo vàng sau khi ngồi xuống mới chậm rãi lên tiếng, thần sắc có chút tiêu điều.
"Âu Dương đạo hữu đã hiểu lầm rồi, tại hạ là đệ tử Thái Thanh môn, gọi là Liễu Minh. Cô nương này gọi là Sa Sở Nhi, là người đến từ vùng đất Nam Hoang." Liễu Minh nghe vậy thoáng giật mình sau đó khẽ cười giải thích.
"Đệ tử Thái Thanh môn, Nam Hoang... Hai vị chẳng lẽ không phải đệ tử của gia tộc Âu Dương? Nếu vậy hai vị làm thế nào có thể tìm đến đây, phải biết là tung tích của ta chỉ có người ở Âu Dương gia mới biết." Lão giả kia nghe Liễu Minh nói vậy, liền ngạc nhiên đứng lên.
"Tuy rằng Liễu mỗ không phải là đệ tử Âu Dương gia nhưng Sa cô nương đây lại có vài phần liền quan đến gia tộc Âu Dương. Hai người chúng ta cũng phải tiêu tốn không ít thời gian mới có thể tìm được nơi ẩn cư của đạo hữu." Liễu Minh khẽ cười một tiếng sau đó nhanh chóng chắp tay nói ra.
"A? Hai vị quả thật không phải đến từ gia tộc Âu Dương." Lão già áo vàng nghe vậy liền nhẹ thở ra một hơi, toàn thân lập tức buông lỏng vài phần.
Thanh niên áo vàng đứng ngoài cửa nghe được ba người nói chuyện, vẻ mặt cũng lập tức buông lỏng, liền lặng yên quay người rời đi.
"Nếu đã như vậy, không biết vì lý do gì hai vị đạo hữu lại tìm đến một lão già không màng thế sự như ta?" Sau một thoáng thất thố, lão già áo vàng lại cảm thấy hứng thú với hai vị khách không mời mà đến này.
"Âu Dương đạo hữu, ngươi đã có biết một người tên là Âu Dương Minh không? Căn cứ tin tức mà chúng ta thăm dò được, đạo hữu trước đây đã có quan hệ không tệ với người này?" Liễu Minh rốt cuộc nói ra ý đồ của cuộc viếng thăm.
"Âu Dương Minh, hai người các ngươi tới đây là để hỏi ta việc này sao?" Lão giả áo vàng nghe vậy liền trở nên cứng đờ, sắc mặc đột nhiên chuyển sang xanh đen, hồi lâu mới lạnh lùng lên tiếng.
"Không sai." Liễu Minh nhíu mày, chậm rãi nói ra.
"Đã như vậy, lão phu không có gì để nói với hai người, thỉnh hai vị lập tức rời khỏi nơi đây." Lão giả áo vàng bỗng nhiên đứng lên, khuôn mặt lạnh lùng khiến người ta không thể đoán ra suy nghĩ thật sự của lão.
"A, xem ra đạo hữu vô cùng kiêng kị cái tên này. Thế nhưng, đạo hữu không cần phải gấp gáp, trước hết hãy nghe vị Sa cô nương này giải thích sau đó mới quyết định cũng không muộn." Liễu Minh cười nhạt một tiếng rồi nói.
"Nghe nàng giải thích?" Lão giả nghe vậy, nộ khí không khỏi thu lại vài phần, nhưng khuôn mặt vẫn tràn đầy vẻ kiêng kị.
"Vãn bối Sa Sở Nhi, Âu Dương Minh chính là cha ta, mong rằng tiền bối có thể nói cho ta biết tung tích của gia phụ." Lúc này, Sa Sở Nhi không dám chậm trễ đứng dậy, hướng lão già đối diện thi lễ một cái.
"Cái gì? Ngươi là con gái của Âu Dương Minh, tại sao lão phu lại chưa từng nghe qua?" Lão già áo vàng sợ hãi kêu lên một tiếng sau đó lập tức nhìn chằm chằm vào Sa Sở Nhi, vẻ mặt lão bỗng trở nên cực kì nghiêm trọng.
"Vãn bối được sinh ra sau khi gia phụ rời khỏi nhà một thời gian." Sa Sở Nhi nhẹ giọng nói.
"Ân, nếu quả như vậy, vẻ ngoài của ngươi quả thật có vài phần giống với Âu Dương Minh. Thế nhưng người đừng cho rằng chỉ bằng vào câu chuyện vừa rồi có thể khiến lão phu tin tưởng ngươi đúng là huyết mạch của Âu Dương Minh." Sắc mặt lão giả vẫn mang vẻ âm trầm bất định. Sau một hồi suy nghĩ, lão bỗng thở dài một hơi, không nhanh không chậm nói ra. Đồng thời, một cỗ Linh áp như không như có cũng từ trên người lão tản mát ra.
Liễu Minh đứng bên cạnh cảm ứng được pháp lực trong cơ thể lão giả đã bắt đầu chuyển động. Chỉ cần một lời không hợp lí cả hai bên sẽ lập tức rơi vào thế phải động thủ.
Thế nhưng Liễu Minh vẫn bình thản ngồi yên tại chỗ. chỉ khẽ nhếch miệng mỉm cười.
Ngược lại, Sa Sở Nhi nghe vậy liền không chút chậm trễ lấy ra một khối lệnh bài màu tím, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói ra:
"Vãn bối nếu đã tìm đến đây, tự nhiên đã có căn cứ của mình. Đây là tín vật mà cha ta lúc ly khai đã lưu lại cho mẹ ta, tiền bối nếu không ngại có thể xem qua."
Lão giả áo vàng đã có chút tin tưởng, tay áo run lên lập tức cầm lấy khối lệnh bài kia sau đó liền quan sát một cách cẩn thận.
"Đúng vậy, đây chính là lệnh bài thân phận của Âu Dương Minh, tuy nhiên bằng vào một vật chết như vậy chưa thể khiến lão phu hoàn toàn tin tưởng. Ta vẫn muốn thi pháp xác nhận lại huyết mạch của ngươi." Sau một lúc lâu, lão giả mới trả lại khối lệnh bài, ánh mắt lão nhìn Sa Sở Nhi đã có chút hòa hoãn.
"Không có vấn đề, chỉ cần có thể chứng thực thân phận của vãn bối, tiền bối cứ việc thi pháp." Sa Sở Nhi không chút do dự đáp ứng.
"Rất tốt! Năm đó, Âu Dương Minh có lưu lại một giọt tinh huyết, chỉ cần Sa cô nương không ngại lấy ra một ít máu tươi, ta có thể cam đoan rất nhanh sẽ có kết quả." Âu Dương Khuê nghe vậy gật đầu. Chỉ thấy lão khẽ vung tay, một trận bàn hình thoi đã nhanh chóng hiện ra. Mặt ngoài linh bàn có thể thấy từng lỗ hổng không lớn được khảm đầy Linh văn màu bạc nhạt.
Sa Sở Nhi nghe vậy lập tức bước lên trước vài bước. Chỉ thấy một đạo Phong Nhận lóe lên nhanh như chớp lưu lại một vết thương dài gần tấc trên cánh tay trắng ngần, một vòi máu tươi từ đó chậm rãi rơi vào lỗ hổng trên mặt trận bàn bên dưới.
"Như thế là đủ rồi."
Âu Dương Khuê thấy vậy, hài lòng gật đầu, sau đó nhanh chóng đánh ra mười mấy đạo pháp quyết, đồng loạt bay về phía trận bàn trước người.
Trận bàn lập tức vang lên từng tiếng ông ông rời rạc, từ những lỗ hổng liền có hào quang huyết sắc liên tục chớp động.
Tiếp đó, lão giả khẽ động tay áo, ném ra một cái bình sứ màu trắng rồi lấy tay chỉ vào hư không một cái.
"Phanh" một tiếng, đã thấy bình sứ nhanh chóng nổ tung, một giọt tinh huyết đỏ thẫm theo đó rơi xuống rồi nhanh chóng chui vào trận bàn, không còn lưu lại một chút tăm tích.
Tiếp theo, dưới sự thao túng của lão giả, trận bàn không ngừng xoay tròn giữa không trung. Thỉnh thoảng lại có phù văn màu đỏ như máu hiện lên, hóa thành từng điểm huyết quang bay tán loạn.
"Thu!"
Lão giả vừa quát lớn một tiếng, đồng thời vung tay chộp lấy trận bàn đang run rẩy từ trên không rơi xuống.
Âu Dương Khuê cúi đầu cẩn thận kiểm tra Linh văn màu máu chớp động trên trận bàn, sau đó lại ngẩng dầu nhìn Sa Sở Nhi một cái. Khuôn mặt rốt cuộc lộ ra thần sắc phức tập, một lúc sau, lão mới thở dài nói ra:
"Xem ra Sa Sở Nhi quả thật chính là con gái của vị tộc đệ kia."
"Tiền bối cuối cùng đã chịu tin tưởng chúng ta. Sa cô nương trước giờ vẫn sinh sống ở khu vực Nam Hoang, gần đây mới tiến vào cảnh nội để tìm tung tích của cha. Tiến bối nếu đã biết, kính xin vui lòng chỉ giáo." Liễu Minh tức thì bình tĩnh xen vào một câu.
"Tung tích? Những người kia của Âu Dương gia vẫn luôn tìm kiếm tung tích của hắn, chẳng lẽ qua nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn không thu hoạch được gì?" Lão già áo vàng đột nhiên cười lạnh một tiếng, giọng nói không ngờ lại mang ý vị mỉa mai.
Liễu Minh không khỏi khẽ giật mình, chẳng lẽ đối phương cũng không biết tung tích của Âu Dương Minh hay sao?
Sa Sở Nhi nghe vậy, không khỏi càng thêm lo lắng.
"Âu Dương Minh trước kia coi như cũng có chút ân huệ với ta, ngươi nếu đã là con gái của hắn, hơn nữa còn tìm đến nơi này, ta có thể cho ngươi biết một ít chuyện năm đó." Lão giả áo vàng sau khi hít sâu một hơi, giọng nói liền lộ ra vẻ cay đắng.
"Mong tiền bối chỉ giáo!" Sa Sơ Nhi khẽ cắn bờ môi, hai bàn tay nhẹ túm lấy mép váy, bộ dáng có chút khẩn trương.
"Âu Dương thế gia mặc dù là một gia tộc nhưng bên trong cũng chia thành rất nhiều chi nhánh. Mà gia đình ta chính là một chi nhánh ngoại hệ của gia tộc, cũng không được bọn họ coi trọng. Lúc trước bởi vì Âu Dương Minh bày ra thiên phú tu luyện trác tuyệt mới có thể khiến nhất mạch này có chút khởi sắc. Lão phu năm đó nhờ có sự giúp đỡ của Âu Dương Minh, mới có thể tu luyện đến Hóa Tinh kỳ." Âu Dương Khuê vừa nói vừa chậm rãi đến bên cửa sổ. Ánh mắt nhìn ra bên ngoài có chút thất thần, giọng nói lại như thì thào kể lại một câu chuyện xưa cũ.
Ma Thiên Ký
Đánh giá:
Truyện Ma Thiên Ký
Story
Chương 864: Kiểm chứng huyết mạch
10.0/10 từ 19 lượt.