Ma Thiên Ký
Chương 812: Thiên môn dị biến
Dịch giả: nhatchimai
Lúc này, Liễu Minh lại thét dài, hắc khí cuồn cuộn bốc lên. Cánh tay vừa nhấc, năm ngón tay tỳ vào hư ảnh Thanh Ngưu đang lơ lửng phía trước mặt.
"Phanh" một tiếng.
Một cột sáng màu đen từ lòng bàn tay phun ra, lóe lên rồi chui vào bên trong hư ảnh.
Sau một khắc, hư ảnh Thanh Ngưu cũng gầm rú lên, thân hình điên cuồng phình lớn. Sau mấy lần phình lớn thì to lớn những ba bốn mươi trượng, hai con mắt đỏ lừ, miệng há lớn ngoạm màn sương máu phía trước.
“Ầm” một tiếng, một mảng quang hà màu vàng phô thiên cái địa cuồn cuộn quét qua. Những nơi nó đi qua, tất cả đám sương máu đều bị cuộn lại kéo thẳng vào bụng nó.
Mấy chục con quái trùng còn lại thậm chí không kịp tránh né, hơn phân nửa bị cuộn vào trong ánh sáng màu vàng rồi bị hút vào trong hư ảnh cực lớn.
“Không, là thần thông Thôn Thiên. Đúng là Chúc Thần!” Hơn mười con quái còn sót lại nhìn thấy tràng cảnh như thế, trong đó có một con thét lên thê lương. Sau đó cả đám quái trùng quay ngược lại chạy thục mạng về bốn phương tám hướng.
Phi Lâu và Hạt nhi ở cạnh đó cùng với thanh niên cưỡi ngân xa vui mừng lộ trên nét mặt, họ sao lại thả hổ về rừng. Lúc này, hoàng phong, uế diễm, bóng kiếm cuồng quyển một hồi đánh cho hơn mười con quái trùng còn sót lại nổ tung thành từng đám sương máu.
Ánh sáng màu vàng cuộn lên, những sương máu này cũng bị hư ảnh Thanh Ngưu hút vào hết sạch.
Cho dù bị chắn bởi màn sáng xanh dương mông lung nhưng đám Liễu Minh đều thấy rõ ràng. Dù là trong màn sương máu vẫn còn quái trùng sống sờ sờ nhưng ở bên trong hư ảnh Thanh Ngưu đều nhanh chóng tan rã sau mỗi lần đoàn ánh sáng xanh dương chớp động. Chỉ sau mấy hơi thở thôi, tất cả đều bị quét sạch không còn bóng dáng.
Trong hư ảnh Thanh Ngưu, cuối cùng chỉ còn lại một viên cầu đen nhánh tầm nắm tay, xung quanh từng sợi sương mù màu đen quanh quẩn, hiện lên những linh văn hình nòng nọc vặn vẹo, trông có chút quái dị.
Đây là...
Liễu Minh giương mắt nhìn quả cầu hồi lâu, xác định nó không có bất kỳ nguy hiểm nào mới xuất một trảo vào hư không khiến cho nó từ trong hư ảnh thoát ra, rơi vào trong tay. Lúc này hắn xoay xoay nhìn kỹ.
“Cái này có thể là yêu đan của con quái vật tự xưng là Minh tộc kia?” Thanh niên cưỡi ngân xa khẽ quét mắt qua quả cầu, suy đoán.
“Ừ, đúng là có khả năng này.” Liễu Minh không nhìn ra điều gì dị thường, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận năng lượng cường đại ẩn chứa trong đó, lúc này vừa gật gù vừa như có điều gì suy nghĩ.
Minh tộc phát triển sẽ có hình dạng giống yêu tộc, thực lực tới Chân đan cảnh hẳn là trong cơ thể có một loại cùng loại với Chân đan.
Liễu Minh lật bàn tay, không khách khí thu vật đó lại.
Thanh niên cưỡi ngân xa mỉm cười, hiển nhiên không thèm để ý.
Cùng lúc đó, hư ảnh cực lớn của Thanh Ngưu cũng tán loại biến mất, Phi Lâu và Hạt nhi cũng lóe lên hiện bên cạnh Liễu Minh, một lần nữa cung kính thi lễ.
“Lần này vất vả cho các người rồi.” Liễu Minh gật đầu với thiếu nữ, đồng tử, bàn tay bấm niệm pháp quyết. Hai người liền biến thành luồng sương đen chui vào túi da bên hông.
Hóa thân Hoàng Cân cũng lóe lên một cái rồi chui thẳng vào cơ thể hắn.
Thanh niên cưỡi ngân xa thấy vậy, dị sắc lóe lên, ngoái đầu nhìn cảnh tượng bừa bộn chung quanh, tự nhiên thở dài bảo.
“Bây giờ đây chúng ta có thể giết con quái vật dễ dàng đến thế đúng là nhờ bí thuật của Liễu đạo hữu vừa vặn khắc chế thần thông của nó. Nếu không thì đúng là nguy hiểm cực điểm. Đáng tiếc hai bộ cơ quan phi kiếm và Liệt Dương xa.”
“Liễu mỗ cũng bất ngờ, năm xưa vô tình học được một môn bí thuật linh tinh, vậy mà vừa đẹp khắc chế con quái vật này. Nếu không thì đã thi triển ra ngay từ đầu. Đúng rồi, trước kia đạo hữu đã từng nghe Minh tộc như lời nó đề cập chưa?” Liễu Minh cười ngượng rồi nghi hoặc hỏi lại.
“Cái đó quả thực chưa từng nghe thấy, trong các loại điển tịch từng xem cũng chưa thấy có đề cập tới tên chủng tộc này. Chắc là cũng giống như Huyết Xoa tộc, là dị tộc cường đại nào đó ở giới diện khác thôi.” Thanh niên cưỡi ngân xa ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời như vậy.
“Ừ, cũng chỉ có như thế mới phải. Nhưng chỉ là một hóa thân cỏn con mà đã có thực lực khủng bố như thế. Nếu bản thể thân đến thì chúng ta trong mắt nó chỉ sợ chẳng khác con sâu con kiến.” Liễu Minh như có điều gì nghĩ ngợi bèn gật đầu.
“Gặp chuyện bất ngờ chăng? Chắc có lẽ không phải đâu. Bên ngoài Thiên Cung không những là phần đông trưởng bối của ta và ngươi, lại có cả bậc đại năng thông thiên của Thiên Cung tọa trấn, sao lại có thể xảy ra chuyện gì được”. Liễu Minh từ tốn lắc đầu.
“Liễu đạo hữu nói cũng phải, chân tướng cuối cùng ra sao, chờ chúng ta rời khỏi cái nơi quỷ quái này xong cũng biết. Nhưng mà muốn rời đi chúng ta đã chém chết đối thủ vẫn chưa được rời khỏi đây, e rằng có huyền cơ gì đó.” Thanh niên cưỡi ngân xa gật đầu, sau lại thở dài thốt lên nhận xét.
“Lúc trước, cái tên Huyết xoa từng bảo đây là trong cơ thể nó. Dường như nó muốn tách chúng ta ra để tiêu diệt từng người. Chúng ta chắc chắn không thể ở đây mà chờ được. Phải nhanh chóng nghĩ biện pháp ra ngoài. Cứ thử các loại công kích, để xem có thể phá vỡ không đã rồi hẵng bàn tiếp.” Liễu Minh nghe thế thì thần sắc trở nên nghiêm túc.
“Liễu đạo hữu nói có lý, chúng ta động thủ thôi.” Thanh niên cưỡi ngân xa nghe xong, không có dị nghị nào khác.
Không bao lâu, trong không gian lại vang lên những tiếng ầm ầm vang vọng.
…
Bên ngoài bí cảnh Thiên Môn, các đại môn phái đề tụ trên đỉnh tuyết phong.
Trên tấm bia đá số mệnh, danh tự tầm mười người Liễu Minh xếp trên cùng bỗng nhiên mờ nhạt đi.
Nhưng lại không phải là màu đen đại diện cho đã chết mà tự dưng u ám đi rất nhiều. Hiện tượng này khiến cho không ít người giật mình.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Tên cả đám này dự dưng thoắt cái biến thành màu như thế?”
“Bên trong bí cảnh đã xảy ra biến cố gì sao?”
Đám người tụ họp trên tuyết phong nhanh chóng phát hiện ra dị biến, tất cả ồ lên.
Bởi vì những danh tự này đều là những đệ tử kiệt xuất đại diện trong môn phái trong gia tộc của họ.
Chẳng bao lâu, các đạo độn quang từ chân núi phóng lên dừng lại ở trên đỉnh tuyết phong, bất ngờ đúng là những nhân vật lĩnh đội các đại phái.
Sắc mặt phần lớn không tốt cho lắm.
Tuy bọn họ đang ở tại nơi ở riêng nhưng hiển nhiên cũng thông qua các thủ đoạn mà thấy được dị biến trên tấm bia đá số mệnh.
“Hai vị đạo hữu Thiên Cung có thể giải thích qua cho lão phu biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì không?” Một lão giả bạch mi mặc cẩm bào thuộc Âu Dương thế gia nhìn chằm chằm vào tấm bia, sắc mặt càng lúc càng âm trầm, đột nhiên lão xoay người nhìn về phía hai vị nam nữ mặc áo bào màu vàng bên cạnh tấm bia bực mình quát hỏi.
Tỷ muội Âu Dương Thiến hiển nhiên là nhân vật cực kỳ quan trọng trong hàng đệ tử hậu bối của Âu Dương thế gia. Nếu không phải thế thì cũng không được hai người đưa vào trong bí cảnh Thiên Môn.
Dựa theo tình hình lúc trước mà xét thì vốn phải không có bất ngờ mới đúng. Hiện thời xảy ra tình huống quỷ dị như thế sao không làm cho lão giả bạch mi vừa lo vừa giận.
Những người khác có cả Thiên Qua chân nhân cũng dời ánh mắt từ bia đá mà nhìn hai vị sứ giả Thiên Cung, có người trợn tròn mắt nhìn, có người mặt lạnh lùng, có người tinh quang từ bắn ra bốn phía, dường như ai cũng đang chờ hai người giải thích.
Danh tự mờ đi, không cần hỏi cũng hiểu là những đệ tử tinh anh của các phái đã xảy ra chuyện. Mà dù chuyện gì xảy ra thì đối với tông môn cũng là tổn thất lớn.
Sắc mặt hai vị sứ giả Thiên Môn cũng rất nghiêm trọng. Các kỳ Thiên Môn hội chưa từng xảy ra tình huống thế này.
“Các vị đạo hữu không cần kinh hoàng, tấm bia đá số mệnh là bảo vật thông linh của Thiên Cung ta, dù danh tự chư vị đệ tử hậu bối có chuyển thành màu xám cũng thể hiện bây giờ chúng vẫn còn sống.”
Người đàn ông đeo mặt nạ bằng đồng xanh nhanh chóng trấn an mọi người.
Nghe thấy vậy thần sắc đám Thiên Qua chân nhân mới hòa hoãn vài phần.
“Âu Dương đạo hữu nói phải, kính xin hai vị cho một lời giải thích hợp lý việc này.” Một người trung niên mặc nho bào màu trắng từ tốn nhã nhặn lên tiếng.
“Nếu đệ tử trong môn phái chúng ta tài nghệ không bằng người mà vẫn lạc thì không cần phải nói nhưng nhiều người như thế đồng thời xảy ra dị thường thì nguyên do hiển nhiên không đơn giản.” Thiên Qua chân nhân vốn trầm mặc cũng từ tốn nêu ý kiến.
“Chư vị, tại hạ có thể cam đoan môn hạ đệ tử chư vị tuyệt đối vô sự. Thiên Cung ta đã tổ chức nhiều lần Thiên Môn hội, đến giờ vẫn công chính nghiêm minh, chưa bao giờ xảy ra việc ngoài ý liệu cả.” Người đàn ông đeo mặt nạ bằng đồng xanh vội vàng cam đoan.
“Còn chuyện dị biến ở tấm bia đá số mệnh, chúng ta phải dò xét một phen.” Cô gái áo bào màu vàng đứng kế bên cũng ngưng trọng bảo.
Cùng lúc đó, người đàn ông đeo mặt nạ bằng đồng xanh xoay người đưa mặt về tấm bia đá, ánh mắt trở nên trịnh trọng, hai tay không ngừng thể hiện các loại thủ ấn cực kỳ phức tạp, miệng thốt lên những chú ngữ trầm thấp.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, tạm thời dằn lại những lo lắng trong lòng xuống mà chằm chằm nhìn nhất cử nhất động của người đàn ông.
Nhưng đột nhiên người đàn ông ngừng chú ngữ, miệng há ra phun mấy luồng tinh khí liên tiếp, tay liên tiếp thi triển pháp quyết. Tinh khí lập tức biến thành luồng thanh diễm thẩm thấu vào bên trong tấm bia đá số mệnh.
Phía trên tấm bia đá dần dần sáng lên bạch mang, thế nhưng danh tự đám Liễu Minh vẫn ảm đạm như cũ, chẳng có gì khởi sắc.
Người đàn ông đeo mặt nạ nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi lấy một quả cầu cổ quái nửa trắng nửa đen ra. Miệng lẩm bẩm, màu trắng đen lưu chuyển lẫn lộn một hồi trong quả cầu.
Người này không nói gì, giơ cánh tay lên hướng về danh tự điểm một hồi vào hư không.
Danh tự đám Liễu Minh lập tức phiêu tán ra từng sợi không khí màu xánh như có như không, chúng dồn dập lóe lên rồi chui vào bên trong quả cầu.
Một khắc sau, trong quả cầu đột nhiên hiện lên toàn một màu máu, chợt “Rắc” một tiếng, nó nổ tung thành từng mảnh.
Người đàn ông đeo mặt nạ bằng đồng xanh cả kinh, sắc mặt rốt cục cũng đen xạm.
Những người vây quanh lập tức xì xào bàn tán một hồi.
Ma Thiên Ký
Lúc này, Liễu Minh lại thét dài, hắc khí cuồn cuộn bốc lên. Cánh tay vừa nhấc, năm ngón tay tỳ vào hư ảnh Thanh Ngưu đang lơ lửng phía trước mặt.
"Phanh" một tiếng.
Một cột sáng màu đen từ lòng bàn tay phun ra, lóe lên rồi chui vào bên trong hư ảnh.
Sau một khắc, hư ảnh Thanh Ngưu cũng gầm rú lên, thân hình điên cuồng phình lớn. Sau mấy lần phình lớn thì to lớn những ba bốn mươi trượng, hai con mắt đỏ lừ, miệng há lớn ngoạm màn sương máu phía trước.
“Ầm” một tiếng, một mảng quang hà màu vàng phô thiên cái địa cuồn cuộn quét qua. Những nơi nó đi qua, tất cả đám sương máu đều bị cuộn lại kéo thẳng vào bụng nó.
Mấy chục con quái trùng còn lại thậm chí không kịp tránh né, hơn phân nửa bị cuộn vào trong ánh sáng màu vàng rồi bị hút vào trong hư ảnh cực lớn.
“Không, là thần thông Thôn Thiên. Đúng là Chúc Thần!” Hơn mười con quái còn sót lại nhìn thấy tràng cảnh như thế, trong đó có một con thét lên thê lương. Sau đó cả đám quái trùng quay ngược lại chạy thục mạng về bốn phương tám hướng.
Phi Lâu và Hạt nhi ở cạnh đó cùng với thanh niên cưỡi ngân xa vui mừng lộ trên nét mặt, họ sao lại thả hổ về rừng. Lúc này, hoàng phong, uế diễm, bóng kiếm cuồng quyển một hồi đánh cho hơn mười con quái trùng còn sót lại nổ tung thành từng đám sương máu.
Ánh sáng màu vàng cuộn lên, những sương máu này cũng bị hư ảnh Thanh Ngưu hút vào hết sạch.
Cho dù bị chắn bởi màn sáng xanh dương mông lung nhưng đám Liễu Minh đều thấy rõ ràng. Dù là trong màn sương máu vẫn còn quái trùng sống sờ sờ nhưng ở bên trong hư ảnh Thanh Ngưu đều nhanh chóng tan rã sau mỗi lần đoàn ánh sáng xanh dương chớp động. Chỉ sau mấy hơi thở thôi, tất cả đều bị quét sạch không còn bóng dáng.
Trong hư ảnh Thanh Ngưu, cuối cùng chỉ còn lại một viên cầu đen nhánh tầm nắm tay, xung quanh từng sợi sương mù màu đen quanh quẩn, hiện lên những linh văn hình nòng nọc vặn vẹo, trông có chút quái dị.
Đây là...
Liễu Minh giương mắt nhìn quả cầu hồi lâu, xác định nó không có bất kỳ nguy hiểm nào mới xuất một trảo vào hư không khiến cho nó từ trong hư ảnh thoát ra, rơi vào trong tay. Lúc này hắn xoay xoay nhìn kỹ.
“Cái này có thể là yêu đan của con quái vật tự xưng là Minh tộc kia?” Thanh niên cưỡi ngân xa khẽ quét mắt qua quả cầu, suy đoán.
“Ừ, đúng là có khả năng này.” Liễu Minh không nhìn ra điều gì dị thường, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận năng lượng cường đại ẩn chứa trong đó, lúc này vừa gật gù vừa như có điều gì suy nghĩ.
Minh tộc phát triển sẽ có hình dạng giống yêu tộc, thực lực tới Chân đan cảnh hẳn là trong cơ thể có một loại cùng loại với Chân đan.
Liễu Minh lật bàn tay, không khách khí thu vật đó lại.
Thanh niên cưỡi ngân xa mỉm cười, hiển nhiên không thèm để ý.
Cùng lúc đó, hư ảnh cực lớn của Thanh Ngưu cũng tán loại biến mất, Phi Lâu và Hạt nhi cũng lóe lên hiện bên cạnh Liễu Minh, một lần nữa cung kính thi lễ.
“Lần này vất vả cho các người rồi.” Liễu Minh gật đầu với thiếu nữ, đồng tử, bàn tay bấm niệm pháp quyết. Hai người liền biến thành luồng sương đen chui vào túi da bên hông.
Hóa thân Hoàng Cân cũng lóe lên một cái rồi chui thẳng vào cơ thể hắn.
Thanh niên cưỡi ngân xa thấy vậy, dị sắc lóe lên, ngoái đầu nhìn cảnh tượng bừa bộn chung quanh, tự nhiên thở dài bảo.
“Bây giờ đây chúng ta có thể giết con quái vật dễ dàng đến thế đúng là nhờ bí thuật của Liễu đạo hữu vừa vặn khắc chế thần thông của nó. Nếu không thì đúng là nguy hiểm cực điểm. Đáng tiếc hai bộ cơ quan phi kiếm và Liệt Dương xa.”
“Liễu mỗ cũng bất ngờ, năm xưa vô tình học được một môn bí thuật linh tinh, vậy mà vừa đẹp khắc chế con quái vật này. Nếu không thì đã thi triển ra ngay từ đầu. Đúng rồi, trước kia đạo hữu đã từng nghe Minh tộc như lời nó đề cập chưa?” Liễu Minh cười ngượng rồi nghi hoặc hỏi lại.
“Cái đó quả thực chưa từng nghe thấy, trong các loại điển tịch từng xem cũng chưa thấy có đề cập tới tên chủng tộc này. Chắc là cũng giống như Huyết Xoa tộc, là dị tộc cường đại nào đó ở giới diện khác thôi.” Thanh niên cưỡi ngân xa ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời như vậy.
“Ừ, cũng chỉ có như thế mới phải. Nhưng chỉ là một hóa thân cỏn con mà đã có thực lực khủng bố như thế. Nếu bản thể thân đến thì chúng ta trong mắt nó chỉ sợ chẳng khác con sâu con kiến.” Liễu Minh như có điều gì nghĩ ngợi bèn gật đầu.
“Gặp chuyện bất ngờ chăng? Chắc có lẽ không phải đâu. Bên ngoài Thiên Cung không những là phần đông trưởng bối của ta và ngươi, lại có cả bậc đại năng thông thiên của Thiên Cung tọa trấn, sao lại có thể xảy ra chuyện gì được”. Liễu Minh từ tốn lắc đầu.
“Liễu đạo hữu nói cũng phải, chân tướng cuối cùng ra sao, chờ chúng ta rời khỏi cái nơi quỷ quái này xong cũng biết. Nhưng mà muốn rời đi chúng ta đã chém chết đối thủ vẫn chưa được rời khỏi đây, e rằng có huyền cơ gì đó.” Thanh niên cưỡi ngân xa gật đầu, sau lại thở dài thốt lên nhận xét.
“Lúc trước, cái tên Huyết xoa từng bảo đây là trong cơ thể nó. Dường như nó muốn tách chúng ta ra để tiêu diệt từng người. Chúng ta chắc chắn không thể ở đây mà chờ được. Phải nhanh chóng nghĩ biện pháp ra ngoài. Cứ thử các loại công kích, để xem có thể phá vỡ không đã rồi hẵng bàn tiếp.” Liễu Minh nghe thế thì thần sắc trở nên nghiêm túc.
“Liễu đạo hữu nói có lý, chúng ta động thủ thôi.” Thanh niên cưỡi ngân xa nghe xong, không có dị nghị nào khác.
Không bao lâu, trong không gian lại vang lên những tiếng ầm ầm vang vọng.
…
Bên ngoài bí cảnh Thiên Môn, các đại môn phái đề tụ trên đỉnh tuyết phong.
Trên tấm bia đá số mệnh, danh tự tầm mười người Liễu Minh xếp trên cùng bỗng nhiên mờ nhạt đi.
Nhưng lại không phải là màu đen đại diện cho đã chết mà tự dưng u ám đi rất nhiều. Hiện tượng này khiến cho không ít người giật mình.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Tên cả đám này dự dưng thoắt cái biến thành màu như thế?”
“Bên trong bí cảnh đã xảy ra biến cố gì sao?”
Đám người tụ họp trên tuyết phong nhanh chóng phát hiện ra dị biến, tất cả ồ lên.
Bởi vì những danh tự này đều là những đệ tử kiệt xuất đại diện trong môn phái trong gia tộc của họ.
Chẳng bao lâu, các đạo độn quang từ chân núi phóng lên dừng lại ở trên đỉnh tuyết phong, bất ngờ đúng là những nhân vật lĩnh đội các đại phái.
Sắc mặt phần lớn không tốt cho lắm.
Tuy bọn họ đang ở tại nơi ở riêng nhưng hiển nhiên cũng thông qua các thủ đoạn mà thấy được dị biến trên tấm bia đá số mệnh.
“Hai vị đạo hữu Thiên Cung có thể giải thích qua cho lão phu biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì không?” Một lão giả bạch mi mặc cẩm bào thuộc Âu Dương thế gia nhìn chằm chằm vào tấm bia, sắc mặt càng lúc càng âm trầm, đột nhiên lão xoay người nhìn về phía hai vị nam nữ mặc áo bào màu vàng bên cạnh tấm bia bực mình quát hỏi.
Tỷ muội Âu Dương Thiến hiển nhiên là nhân vật cực kỳ quan trọng trong hàng đệ tử hậu bối của Âu Dương thế gia. Nếu không phải thế thì cũng không được hai người đưa vào trong bí cảnh Thiên Môn.
Dựa theo tình hình lúc trước mà xét thì vốn phải không có bất ngờ mới đúng. Hiện thời xảy ra tình huống quỷ dị như thế sao không làm cho lão giả bạch mi vừa lo vừa giận.
Những người khác có cả Thiên Qua chân nhân cũng dời ánh mắt từ bia đá mà nhìn hai vị sứ giả Thiên Cung, có người trợn tròn mắt nhìn, có người mặt lạnh lùng, có người tinh quang từ bắn ra bốn phía, dường như ai cũng đang chờ hai người giải thích.
Danh tự mờ đi, không cần hỏi cũng hiểu là những đệ tử tinh anh của các phái đã xảy ra chuyện. Mà dù chuyện gì xảy ra thì đối với tông môn cũng là tổn thất lớn.
Sắc mặt hai vị sứ giả Thiên Môn cũng rất nghiêm trọng. Các kỳ Thiên Môn hội chưa từng xảy ra tình huống thế này.
“Các vị đạo hữu không cần kinh hoàng, tấm bia đá số mệnh là bảo vật thông linh của Thiên Cung ta, dù danh tự chư vị đệ tử hậu bối có chuyển thành màu xám cũng thể hiện bây giờ chúng vẫn còn sống.”
Người đàn ông đeo mặt nạ bằng đồng xanh nhanh chóng trấn an mọi người.
Nghe thấy vậy thần sắc đám Thiên Qua chân nhân mới hòa hoãn vài phần.
“Âu Dương đạo hữu nói phải, kính xin hai vị cho một lời giải thích hợp lý việc này.” Một người trung niên mặc nho bào màu trắng từ tốn nhã nhặn lên tiếng.
“Nếu đệ tử trong môn phái chúng ta tài nghệ không bằng người mà vẫn lạc thì không cần phải nói nhưng nhiều người như thế đồng thời xảy ra dị thường thì nguyên do hiển nhiên không đơn giản.” Thiên Qua chân nhân vốn trầm mặc cũng từ tốn nêu ý kiến.
“Chư vị, tại hạ có thể cam đoan môn hạ đệ tử chư vị tuyệt đối vô sự. Thiên Cung ta đã tổ chức nhiều lần Thiên Môn hội, đến giờ vẫn công chính nghiêm minh, chưa bao giờ xảy ra việc ngoài ý liệu cả.” Người đàn ông đeo mặt nạ bằng đồng xanh vội vàng cam đoan.
“Còn chuyện dị biến ở tấm bia đá số mệnh, chúng ta phải dò xét một phen.” Cô gái áo bào màu vàng đứng kế bên cũng ngưng trọng bảo.
Cùng lúc đó, người đàn ông đeo mặt nạ bằng đồng xanh xoay người đưa mặt về tấm bia đá, ánh mắt trở nên trịnh trọng, hai tay không ngừng thể hiện các loại thủ ấn cực kỳ phức tạp, miệng thốt lên những chú ngữ trầm thấp.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, tạm thời dằn lại những lo lắng trong lòng xuống mà chằm chằm nhìn nhất cử nhất động của người đàn ông.
Nhưng đột nhiên người đàn ông ngừng chú ngữ, miệng há ra phun mấy luồng tinh khí liên tiếp, tay liên tiếp thi triển pháp quyết. Tinh khí lập tức biến thành luồng thanh diễm thẩm thấu vào bên trong tấm bia đá số mệnh.
Phía trên tấm bia đá dần dần sáng lên bạch mang, thế nhưng danh tự đám Liễu Minh vẫn ảm đạm như cũ, chẳng có gì khởi sắc.
Người đàn ông đeo mặt nạ nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi lấy một quả cầu cổ quái nửa trắng nửa đen ra. Miệng lẩm bẩm, màu trắng đen lưu chuyển lẫn lộn một hồi trong quả cầu.
Người này không nói gì, giơ cánh tay lên hướng về danh tự điểm một hồi vào hư không.
Danh tự đám Liễu Minh lập tức phiêu tán ra từng sợi không khí màu xánh như có như không, chúng dồn dập lóe lên rồi chui vào bên trong quả cầu.
Một khắc sau, trong quả cầu đột nhiên hiện lên toàn một màu máu, chợt “Rắc” một tiếng, nó nổ tung thành từng mảnh.
Người đàn ông đeo mặt nạ bằng đồng xanh cả kinh, sắc mặt rốt cục cũng đen xạm.
Những người vây quanh lập tức xì xào bàn tán một hồi.
Ma Thiên Ký
Đánh giá:
Truyện Ma Thiên Ký
Story
Chương 812: Thiên môn dị biến
10.0/10 từ 19 lượt.