Ma Thiên Ký
Chương 259: Bát Bộ Huyết Long
Dịch giả: provkl1102
Biên: nila32, andreyquoc
Nếu Liễu Minh đã nói muốn cùng Cao Trùng giao thủ một phen, tự nhiên mọi ngươi ở đây không ai có thể ngăn cản nữa rồi. Chẳng qua trong mắt hơn phân nửa những người ngồi đây, Cao Trùng được xem là người có thực lực rất mạnh, dù sao hắn cũng đã từng chém giết một gã Hải tộc cùng giai. Trái lại, đối với Liễu Minh, bọn họ tuy rằng có người đã từng thấy hắn xuất thủ, nhưng đó là sự tình khi bọn họ còn là Linh Đồ. Đối với thực lực của hắn sau khi tiến giai Linh Sư, không có người nào đã từng tận mắt nhìn thấy.
Cao Trùng nghe Liễu Minh trả lời như vậy, thần sắc liền trở nên dữ tợn, không nói hai lời lập tức đứng dậy bước ra khỏi thạch điện.
Liễu Minh cũng lạnh nhạt bước ra.
Những người khác nhìn nhau, sau đó mang thần sắc khác nhau đi theo.
Một lát sau, trên không của quảng trường cực lớn phía trước thạch điện, Liễu Minh cùng Cao Trùng lẳng lặng đối mặt nhau ở xa xa.
“Liễu sư đệ, ngươi biết không, trước kia ta quả không hề thống hận ngươi.” Cao Trùng sau khi hít sâu một hơi, bỗng nhiên nói với Liễu Minh một câu.
“Vậy sao?” Liễu Minh tuy cảm thấy kinh ngạc nhưng vẫn bất động thanh sắc trả lời.
“Nếu không có ngươi, chỉ sợ việc Minh Châu trở thành lô đỉnh của ta đã là chuyện không thể tránh khỏi. Ta mặc dù hiểu rõ việc này thế nhưng lệnh thầy khó cãi, hơn nữa bản thân vốn đã bị hãm trong tình ái, không cách nào tự kiềm chế bản thân. Cũng vì vậy, trước kia ta chần chừ không dám để cho tu vi của mình tăng trưởng quá nhanh, là để tránh cho Minh Châu thực trở thành vật hi sinh. Cho nên ngày đó, khi Minh Châu bị cưỡng ép ra đi, ta lại cảm thấy vô cùng thanh thản, rất nhanh chọn ra một lô đỉnh khác để thuận lợi tiến giai Linh Sư. Nhưng nghìn vạn không nên chính là, nếu ngươi đã có hôn ước với Minh Châu, cớ sao về sau lại để cho Bạch gia đưa ra đề nghị thối hôn, khiến cho Minh Châu gặp phải nhục nhã vô cùng! Ta thiếu nợ Minh Châu nhiều như vậy, hôm nay chỉ có thể dùng phương thức này trả lại cho nàng một cái công đạo. Mặt khác, ta muốn cho ngươi biết rõ. Tuy bề ngoài ta và ngươi đã cùng tiến cấp Linh Sư, thế nhưng bàn về thực lực chân chính, ngươi căn bản không phải đối thủ của Cao mỗ.” Cao Trùng chậm rãi nói ra như vậy.
Liễu Minh nghe đến đó, tuy rằng trên mặt lóe lên chút kinh ngạc, nhưng trong miệng lại bình tĩnh trả lời:
“Nguyên lai Cao sư đệ dùng lô đỉnh khác cũng đã tiến giai thành công nhưng đối với sự tình Mục Minh Châu phải chịu thiệt thòi là muốn như vậy. Bất quá sự tình Bạch gia hối hôn cũng là chuyện sư nói sư phải, vãi nói vãi hay. Đến cuối cùng cũng là xem nắm tay ai to mà thôi. Có điều ta cũng rất kỳ quái đối với biểu hiện tự tin thái quá của ngươi đấy.”
“Đúng vậy, ta và ngươi là người tu luyện chỉ có thể lấy thực lực bản thân ra để nói chuyện. Về phần vì sao Cao mỗ có thể tự tin như vậy, tự nhiên là bởi vì, công pháp mà ngươi tu luyện không cách nào sánh được công pháp sư môn cung cấp cho ta.” Cao Trùng cười lạnh nói, tiếp theo khóe miệng xuất hiện một tia dữ tợn, một tay bấm niệm pháp quyết, bên ngoài thân huyết vụ cuồn cuộn, bên trong lại có mấy tiếng “Phốc, phốc” vang lên, sau đó từ trong sương mù lao ra một con huyết sắc cự mãng tám đầu.
Mỗi một đầu mãng xà đều dài chừng hơn mười trượng, ngoài thân trải rộng lân phiến, đầu sinh Độc Giác, hai mắt như linh, dữ tợn vô cùng. Liễu Minh thấy vậy không khỏi ngẩn ngơ, nhưng nhìn kĩ lại, mới phát hiện mãng xà này nhìn trông rất sống động, trên thực tế là một mảnh huyết quang dài hẹp, là do Ma công biến ảo mà thành. Liễu Minh thần sắc trầm xuống, cũng không nói lời nào, tay áo run lên, một khẩu đoản kiếm màu xanh liền tỏa sáng bay ra.[/J]
“Ồ, Huyết Mãng tám đầu này quái dị kia không phải chính là Bát Bộ Huyết Long công tiếng tăm lừng lẫy của quý tông sao?”
Mọi người đứng dưới quan sát cuộc chiến, nhìn thấy Huyết Mãng tám đấu hiện ra trên không, liền không khỏi thốt kinh ngạc. Trong đó Huyết Tứ vốn là người tu luyện huyết đạo công pháp, sau khi quan sát một hồi liền nghẹn ngào thốt lên.
“Bát Bộ Huyết Long công! Đây chính là công pháp Cao Trùng tu luyện sau khi tiến cấp Linh sư sao?” Liễu Minh tự nhiên cũng đã nghe được thanh âm Huyết Tứ, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ.
Đúng lúc này, huyết vụ đối diện lại truyền ra tiếng hừ lạnh của Cao Trùng.
Huyết mãng tám đầu miệng há to, từ miệng phun ra cuồn cuộn huyết diễm. phô thiên cái địa nhằm thẳng Liễu Minh mà lao đến. Những huyết diễm này chưa thực sự đến gần Liễu Minh, đã mang đến mùi máu tanh gắt mũi khiến hắn chỉ hít nhẹ một hơi đã cảm thấy thân thể đình trệ, làm cho nội tâm của hắn rùng mình không thôi. Phải biết rằng, hắn bởi vì nguyên nhân phục dụng qua linh dược, độc dược bình thường sớm đã không còn hiệu quả, huyết diễm này xem ra đúng là lợi hại không giống bình thường. Liễu Minh trong nội tâm suy nghĩ như thế, không dám lãnh đạm, đoản kiếm màu xanh trong tay run lên, lúc này mười mấy trọng cấm chế được kích phát, một hồi tiếng thanh minh phát ra, một đạo kiếm ảnh màu xanh lóe lên chém về phía trước.
Lúc này trong hư không một luồng hàn ý thấu xương hiện ra, một đạo kiếm quang khổng lồ dài vài chục trượng chợt lóe lên. Tất cả huyết diễm cuồn cuộn ngưng tụ, sau đó lao tới nghênh đón đạo kiếm quang màu xanh. Kiếm quang màu xanh cuốn đến, Huyết Mãng nhô cao đầu rống to một tiếng trầm đục, vậy mà có hai cái đầu bị kiếm quang đánh tan, hóa thành huyết vụ. Lúc này, kiếm quang màu xanh cũng đồng dạng hao hết uy lực, cứ vậy hoàn toàn tiêu tán. Nhưng một màn ngoài ý muốn như thế, lại làm cho đám người Huyết Tứ đang theo dõi cuộc chiến ở phía dưới, đồng loạt há mồm trợn mắt mà nhìn.
“Không có khả năng! Ngươi sao có thể có thực lực bực này!” Trong huyết vụ một màn yên tĩnh, bỗng nhiên truyền ra thanh âm kinh sợ của Cao Trùng, tựa hồ đối với kết quả một kích vừa rồi, căn bản không cách nào tiếp nhận nổi.
Đứng ở đối diện, Liễu Minh mặt không biểu tình, Thanh Nguyệt Kiếm trong tay run lên, kiếm ảnh rậm rạp chằng chịt liền hiển hiện trước người hắn, trông như gai nhím làm cho người nhìn có cảm giác không rét mà run.
Nhưng kỳ thật hắn cũng là âm thầm lắp bắp kinh hãi, thoáng tưởng tượng, lại mơ hồ minh bạch chuyện gì vừa xảy ra.
Đầu tiên, vừa rồi hắn dùng đến một loại phương pháp thúc giục kiếm khí trong tâm đắc kiếm tu của Diệp Thiên Mi, một kích vừa rồi chính là thủ đoạn hàng thật giá thật của kiếm tu, nên mới tạo thành công kích sắc bén đến như vậy. Hơn nữa, Thanh Nguyệt Kiếm tốt xấu gì cũng là linh khí trung phẩm. Một khi có thể kích phát toàn bộ cấm chế, liền khiến uy lực của nó tăng thêm mấy lần. Mà hắn dựa vào một thân pháp lực tinh thuần hơn xa Linh Sư cùng giai, đã sớm có thể phát huy uy lực phi kiếm đến mức tận cùng. Cuối cùng, lúc hắn chém ra một kiếm vừa rồi, mơ hồ cảm nhận sự hô ứng của Thái Cương kiếm phôi trong cơ thể. Hiển nhiên tác dụng của vật ấy với sự tăng trưởng của biên độ kiếm khí, đã vượt xa tưởng tượng của hắn. Đương nhiên trong đó cũng còn một số nguyên nhân đặc thù, thí dụ như thân thể hắn đã có thể so với Luyện Thể sĩ cùng giai, cùng với Tinh Thần lực cực kỳ cường đại, những cái này hoặc nhiều hoặc ít đều giúp uy năng một kiếm vừa rồi tăng thêm một bậc.
“Dương huynh, ngươi xác định Liễu huynh đệ là môn hạ chi Cửu Anh chứ không phải là một gã Kiếm tu đấy chứ!” Thanh niên họ Vân mang theo vẻ mặt tràn đầy hoài nghi quay đầu hỏi dò Dương Càn.
“Liễu sư đệ đương nhiên không phải là Kiếm tu, ngày đó trong Bí Cảnh, hắn từng liên thủ cùng ta và ngươi, điểm này hơn ai hết ngươi phải biết rõ chứ.” Dương Càn tuy mang mặt nạ, nhưng hai mắt cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc trả lời.
“Đây nhất định không phải Bát Bộ Huyết Long công chân chính, nếu không sao có thể bị phá dễ dàng như vậy!” Bên kia Huyết Tứ trên mặt cực kỳ hoảng sợ, lại thở ra một hơi nói ra.
Mà Huyết Nanh đứng bên cạnh hắn, mặt không biểu tình nhìn bầu trời, hai tay mười ngón gắt gao nắm chặt.
Về phần biểu hiện của Trương Tú Nương cùng nữ tử áo vàng vậy mà rất khác nhau. Trương Tú Nương nhìn Liễu Minh trong không trung, hai mắt híp lại, trên người mơ hồ lộ ra một cỗ kiếm ý, tựa hồ bị một kiếm vừa rồi của Liễu Minh kích động tâm lý tranh đấu. Còn nữ tử áo vàng của Thiên Nguyệt Tông thì trợn mắt há mồm mà nhìn về phía không trung.
Đúng lúc này, trong huyết vụ truyền ra một tiếng thanh minh.
“Phốc, phốc” hai tiếng, lại có hai đầu Huyết Mãng từ trong đó xông ra, mặt khác sáu đầu còn lại điên cuồng lắc lư, rồi lập tức tụ tập lại một chỗ, biến thành một đầu Giao Long hai sừng bốn chân sống động như thật.
Huyết Giao vừa hiện liền hướng trời xanh rống to một tiếng. Lập tức tất cả huyết vụ cuồn cuộn hướng huyết giao cuồng dũng lao tới, làm cho thể tích của nó điên cuồng bành trướng, trong nháy mắt đã lớn hơn gấp bội so với Huyết Mãng cự đại lúc trước, dài chừng hơn hai mươi trượng, đồng thời một cỗ khí tức khủng bố từ trên người nó toát ra. Thời điểm tất cả huyết vụ đều bị huyết giao hấp thu sạch sẽ, thân ảnh Cao Trùng lại một lần nữa hiện ra. Bất quá, chúng nhân ở phía dưới vừa trông thấy bộ dạng của Cao Trùng, đồng dạng biến sắc. Lúc này Cao Trùng, chẳng những đầu đầy sắc máu, bên ngoài thân thể trải rộng huyết sắc, đồng thời mạch máu dưới da lại thình thịch đập lên không thôi, bộ dáng thoạt nhìn thật là dữ tợn.
Liễu Minh thấy vậy, cũng không khỏi nhướng mày.
"Đi!" Cao Trùng dường như không hề quan tâm đến ánh mắt mọi người bên dưới, chẳng qua hai tay điên cuồng thúc giục pháp quyết, đồng thời hét lớn một tiếng.
Huyết sắc Giao Long lúc này miệng há to, một đạo huyết sắc quang mang bắn ra, đồng thời cuồng phong dưới chân nổi lên, thân hình khổng lồ mơ hồ biến thành một cỗ huyết sắc quái phong bổ nhào về phía trước.
Liễu Minh mắt thấy cảnh này, trong mắt hàn quang lóe lên, đoản kiếm màu xanh trong tay hướng trước người khua một cái, kiếm ảnh rậm rạp chằng chịt lập tức co rút lại, một đạo thanh sắc viên nguyệt lăng không hiển hiện, cũng điên cuồng quay tròn mà bành trướng kích thước.
Huyết sắc quang trụ lao về phía thanh sắc viên nguyệt, lúc này bỗng nhiên bị thanh sắc quang mang quấy nát bấy.
Thanh sắc viên nguyệt lắc lư một cái, liền hóa thành một đạo kiếm quang màu xanh thô to, hướng huyết giao chém tới.
“Oanh” một tiếng, nổ mạnh.
Kiếm quang khổng lồ cùng huyết giao quấn lấy một chỗ, thanh mang huyết quang đan lại với nhau, trong nhất thời hiện ra cục diện bất phân thắng bại.
Cao Trùng biến sắc, pháp quyết trong tay bỗng nhiên biến đổi, há miệng phun ra một đoàn tinh huyết. Tinh huyết đón gió hóa thành một mảng huyết vụ, quay tít một vòng hóa thành mấy miếng huyết sắc phù văn chui vào trong người biến mất. Sau một khắc, thân hình huyết giao thả ra cuồn cuộn huyết diễm, đồng thời lân phiến ngoài thân lại mơ hồ hiện ra từng miếng huyết sắc phù văn.
Kiếm quang màu xanh bị huyết diễm bao vây, lúc này hào quang ảm đạm.
Liễu Minh gặp tình hình này, đuôi mày nhảy lên, đồng dạng bấm niệm pháp quyết, hướng hư không xa xa điểm một cái. Lập tức pháp lực trong thể nội điên cuồng tuôn ra. Kiếm quang khổng lồ phía xa xa đại thịnh, đột nhiên nổ vang một tiếng, biến thành vô số gai nhọn màu xanh kích bắn ra bốn xung quanh.
Ma Thiên Ký
Biên: nila32, andreyquoc
Nếu Liễu Minh đã nói muốn cùng Cao Trùng giao thủ một phen, tự nhiên mọi ngươi ở đây không ai có thể ngăn cản nữa rồi. Chẳng qua trong mắt hơn phân nửa những người ngồi đây, Cao Trùng được xem là người có thực lực rất mạnh, dù sao hắn cũng đã từng chém giết một gã Hải tộc cùng giai. Trái lại, đối với Liễu Minh, bọn họ tuy rằng có người đã từng thấy hắn xuất thủ, nhưng đó là sự tình khi bọn họ còn là Linh Đồ. Đối với thực lực của hắn sau khi tiến giai Linh Sư, không có người nào đã từng tận mắt nhìn thấy.
Cao Trùng nghe Liễu Minh trả lời như vậy, thần sắc liền trở nên dữ tợn, không nói hai lời lập tức đứng dậy bước ra khỏi thạch điện.
Liễu Minh cũng lạnh nhạt bước ra.
Những người khác nhìn nhau, sau đó mang thần sắc khác nhau đi theo.
Một lát sau, trên không của quảng trường cực lớn phía trước thạch điện, Liễu Minh cùng Cao Trùng lẳng lặng đối mặt nhau ở xa xa.
“Liễu sư đệ, ngươi biết không, trước kia ta quả không hề thống hận ngươi.” Cao Trùng sau khi hít sâu một hơi, bỗng nhiên nói với Liễu Minh một câu.
“Vậy sao?” Liễu Minh tuy cảm thấy kinh ngạc nhưng vẫn bất động thanh sắc trả lời.
“Nếu không có ngươi, chỉ sợ việc Minh Châu trở thành lô đỉnh của ta đã là chuyện không thể tránh khỏi. Ta mặc dù hiểu rõ việc này thế nhưng lệnh thầy khó cãi, hơn nữa bản thân vốn đã bị hãm trong tình ái, không cách nào tự kiềm chế bản thân. Cũng vì vậy, trước kia ta chần chừ không dám để cho tu vi của mình tăng trưởng quá nhanh, là để tránh cho Minh Châu thực trở thành vật hi sinh. Cho nên ngày đó, khi Minh Châu bị cưỡng ép ra đi, ta lại cảm thấy vô cùng thanh thản, rất nhanh chọn ra một lô đỉnh khác để thuận lợi tiến giai Linh Sư. Nhưng nghìn vạn không nên chính là, nếu ngươi đã có hôn ước với Minh Châu, cớ sao về sau lại để cho Bạch gia đưa ra đề nghị thối hôn, khiến cho Minh Châu gặp phải nhục nhã vô cùng! Ta thiếu nợ Minh Châu nhiều như vậy, hôm nay chỉ có thể dùng phương thức này trả lại cho nàng một cái công đạo. Mặt khác, ta muốn cho ngươi biết rõ. Tuy bề ngoài ta và ngươi đã cùng tiến cấp Linh Sư, thế nhưng bàn về thực lực chân chính, ngươi căn bản không phải đối thủ của Cao mỗ.” Cao Trùng chậm rãi nói ra như vậy.
Liễu Minh nghe đến đó, tuy rằng trên mặt lóe lên chút kinh ngạc, nhưng trong miệng lại bình tĩnh trả lời:
“Nguyên lai Cao sư đệ dùng lô đỉnh khác cũng đã tiến giai thành công nhưng đối với sự tình Mục Minh Châu phải chịu thiệt thòi là muốn như vậy. Bất quá sự tình Bạch gia hối hôn cũng là chuyện sư nói sư phải, vãi nói vãi hay. Đến cuối cùng cũng là xem nắm tay ai to mà thôi. Có điều ta cũng rất kỳ quái đối với biểu hiện tự tin thái quá của ngươi đấy.”
“Đúng vậy, ta và ngươi là người tu luyện chỉ có thể lấy thực lực bản thân ra để nói chuyện. Về phần vì sao Cao mỗ có thể tự tin như vậy, tự nhiên là bởi vì, công pháp mà ngươi tu luyện không cách nào sánh được công pháp sư môn cung cấp cho ta.” Cao Trùng cười lạnh nói, tiếp theo khóe miệng xuất hiện một tia dữ tợn, một tay bấm niệm pháp quyết, bên ngoài thân huyết vụ cuồn cuộn, bên trong lại có mấy tiếng “Phốc, phốc” vang lên, sau đó từ trong sương mù lao ra một con huyết sắc cự mãng tám đầu.
Mỗi một đầu mãng xà đều dài chừng hơn mười trượng, ngoài thân trải rộng lân phiến, đầu sinh Độc Giác, hai mắt như linh, dữ tợn vô cùng. Liễu Minh thấy vậy không khỏi ngẩn ngơ, nhưng nhìn kĩ lại, mới phát hiện mãng xà này nhìn trông rất sống động, trên thực tế là một mảnh huyết quang dài hẹp, là do Ma công biến ảo mà thành. Liễu Minh thần sắc trầm xuống, cũng không nói lời nào, tay áo run lên, một khẩu đoản kiếm màu xanh liền tỏa sáng bay ra.[/J]
“Ồ, Huyết Mãng tám đầu này quái dị kia không phải chính là Bát Bộ Huyết Long công tiếng tăm lừng lẫy của quý tông sao?”
Mọi người đứng dưới quan sát cuộc chiến, nhìn thấy Huyết Mãng tám đấu hiện ra trên không, liền không khỏi thốt kinh ngạc. Trong đó Huyết Tứ vốn là người tu luyện huyết đạo công pháp, sau khi quan sát một hồi liền nghẹn ngào thốt lên.
“Bát Bộ Huyết Long công! Đây chính là công pháp Cao Trùng tu luyện sau khi tiến cấp Linh sư sao?” Liễu Minh tự nhiên cũng đã nghe được thanh âm Huyết Tứ, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ.
Đúng lúc này, huyết vụ đối diện lại truyền ra tiếng hừ lạnh của Cao Trùng.
Huyết mãng tám đầu miệng há to, từ miệng phun ra cuồn cuộn huyết diễm. phô thiên cái địa nhằm thẳng Liễu Minh mà lao đến. Những huyết diễm này chưa thực sự đến gần Liễu Minh, đã mang đến mùi máu tanh gắt mũi khiến hắn chỉ hít nhẹ một hơi đã cảm thấy thân thể đình trệ, làm cho nội tâm của hắn rùng mình không thôi. Phải biết rằng, hắn bởi vì nguyên nhân phục dụng qua linh dược, độc dược bình thường sớm đã không còn hiệu quả, huyết diễm này xem ra đúng là lợi hại không giống bình thường. Liễu Minh trong nội tâm suy nghĩ như thế, không dám lãnh đạm, đoản kiếm màu xanh trong tay run lên, lúc này mười mấy trọng cấm chế được kích phát, một hồi tiếng thanh minh phát ra, một đạo kiếm ảnh màu xanh lóe lên chém về phía trước.
Lúc này trong hư không một luồng hàn ý thấu xương hiện ra, một đạo kiếm quang khổng lồ dài vài chục trượng chợt lóe lên. Tất cả huyết diễm cuồn cuộn ngưng tụ, sau đó lao tới nghênh đón đạo kiếm quang màu xanh. Kiếm quang màu xanh cuốn đến, Huyết Mãng nhô cao đầu rống to một tiếng trầm đục, vậy mà có hai cái đầu bị kiếm quang đánh tan, hóa thành huyết vụ. Lúc này, kiếm quang màu xanh cũng đồng dạng hao hết uy lực, cứ vậy hoàn toàn tiêu tán. Nhưng một màn ngoài ý muốn như thế, lại làm cho đám người Huyết Tứ đang theo dõi cuộc chiến ở phía dưới, đồng loạt há mồm trợn mắt mà nhìn.
“Không có khả năng! Ngươi sao có thể có thực lực bực này!” Trong huyết vụ một màn yên tĩnh, bỗng nhiên truyền ra thanh âm kinh sợ của Cao Trùng, tựa hồ đối với kết quả một kích vừa rồi, căn bản không cách nào tiếp nhận nổi.
Đứng ở đối diện, Liễu Minh mặt không biểu tình, Thanh Nguyệt Kiếm trong tay run lên, kiếm ảnh rậm rạp chằng chịt liền hiển hiện trước người hắn, trông như gai nhím làm cho người nhìn có cảm giác không rét mà run.
Nhưng kỳ thật hắn cũng là âm thầm lắp bắp kinh hãi, thoáng tưởng tượng, lại mơ hồ minh bạch chuyện gì vừa xảy ra.
Đầu tiên, vừa rồi hắn dùng đến một loại phương pháp thúc giục kiếm khí trong tâm đắc kiếm tu của Diệp Thiên Mi, một kích vừa rồi chính là thủ đoạn hàng thật giá thật của kiếm tu, nên mới tạo thành công kích sắc bén đến như vậy. Hơn nữa, Thanh Nguyệt Kiếm tốt xấu gì cũng là linh khí trung phẩm. Một khi có thể kích phát toàn bộ cấm chế, liền khiến uy lực của nó tăng thêm mấy lần. Mà hắn dựa vào một thân pháp lực tinh thuần hơn xa Linh Sư cùng giai, đã sớm có thể phát huy uy lực phi kiếm đến mức tận cùng. Cuối cùng, lúc hắn chém ra một kiếm vừa rồi, mơ hồ cảm nhận sự hô ứng của Thái Cương kiếm phôi trong cơ thể. Hiển nhiên tác dụng của vật ấy với sự tăng trưởng của biên độ kiếm khí, đã vượt xa tưởng tượng của hắn. Đương nhiên trong đó cũng còn một số nguyên nhân đặc thù, thí dụ như thân thể hắn đã có thể so với Luyện Thể sĩ cùng giai, cùng với Tinh Thần lực cực kỳ cường đại, những cái này hoặc nhiều hoặc ít đều giúp uy năng một kiếm vừa rồi tăng thêm một bậc.
“Dương huynh, ngươi xác định Liễu huynh đệ là môn hạ chi Cửu Anh chứ không phải là một gã Kiếm tu đấy chứ!” Thanh niên họ Vân mang theo vẻ mặt tràn đầy hoài nghi quay đầu hỏi dò Dương Càn.
“Liễu sư đệ đương nhiên không phải là Kiếm tu, ngày đó trong Bí Cảnh, hắn từng liên thủ cùng ta và ngươi, điểm này hơn ai hết ngươi phải biết rõ chứ.” Dương Càn tuy mang mặt nạ, nhưng hai mắt cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc trả lời.
“Đây nhất định không phải Bát Bộ Huyết Long công chân chính, nếu không sao có thể bị phá dễ dàng như vậy!” Bên kia Huyết Tứ trên mặt cực kỳ hoảng sợ, lại thở ra một hơi nói ra.
Mà Huyết Nanh đứng bên cạnh hắn, mặt không biểu tình nhìn bầu trời, hai tay mười ngón gắt gao nắm chặt.
Về phần biểu hiện của Trương Tú Nương cùng nữ tử áo vàng vậy mà rất khác nhau. Trương Tú Nương nhìn Liễu Minh trong không trung, hai mắt híp lại, trên người mơ hồ lộ ra một cỗ kiếm ý, tựa hồ bị một kiếm vừa rồi của Liễu Minh kích động tâm lý tranh đấu. Còn nữ tử áo vàng của Thiên Nguyệt Tông thì trợn mắt há mồm mà nhìn về phía không trung.
Đúng lúc này, trong huyết vụ truyền ra một tiếng thanh minh.
“Phốc, phốc” hai tiếng, lại có hai đầu Huyết Mãng từ trong đó xông ra, mặt khác sáu đầu còn lại điên cuồng lắc lư, rồi lập tức tụ tập lại một chỗ, biến thành một đầu Giao Long hai sừng bốn chân sống động như thật.
Huyết Giao vừa hiện liền hướng trời xanh rống to một tiếng. Lập tức tất cả huyết vụ cuồn cuộn hướng huyết giao cuồng dũng lao tới, làm cho thể tích của nó điên cuồng bành trướng, trong nháy mắt đã lớn hơn gấp bội so với Huyết Mãng cự đại lúc trước, dài chừng hơn hai mươi trượng, đồng thời một cỗ khí tức khủng bố từ trên người nó toát ra. Thời điểm tất cả huyết vụ đều bị huyết giao hấp thu sạch sẽ, thân ảnh Cao Trùng lại một lần nữa hiện ra. Bất quá, chúng nhân ở phía dưới vừa trông thấy bộ dạng của Cao Trùng, đồng dạng biến sắc. Lúc này Cao Trùng, chẳng những đầu đầy sắc máu, bên ngoài thân thể trải rộng huyết sắc, đồng thời mạch máu dưới da lại thình thịch đập lên không thôi, bộ dáng thoạt nhìn thật là dữ tợn.
Liễu Minh thấy vậy, cũng không khỏi nhướng mày.
"Đi!" Cao Trùng dường như không hề quan tâm đến ánh mắt mọi người bên dưới, chẳng qua hai tay điên cuồng thúc giục pháp quyết, đồng thời hét lớn một tiếng.
Huyết sắc Giao Long lúc này miệng há to, một đạo huyết sắc quang mang bắn ra, đồng thời cuồng phong dưới chân nổi lên, thân hình khổng lồ mơ hồ biến thành một cỗ huyết sắc quái phong bổ nhào về phía trước.
Liễu Minh mắt thấy cảnh này, trong mắt hàn quang lóe lên, đoản kiếm màu xanh trong tay hướng trước người khua một cái, kiếm ảnh rậm rạp chằng chịt lập tức co rút lại, một đạo thanh sắc viên nguyệt lăng không hiển hiện, cũng điên cuồng quay tròn mà bành trướng kích thước.
Huyết sắc quang trụ lao về phía thanh sắc viên nguyệt, lúc này bỗng nhiên bị thanh sắc quang mang quấy nát bấy.
Thanh sắc viên nguyệt lắc lư một cái, liền hóa thành một đạo kiếm quang màu xanh thô to, hướng huyết giao chém tới.
“Oanh” một tiếng, nổ mạnh.
Kiếm quang khổng lồ cùng huyết giao quấn lấy một chỗ, thanh mang huyết quang đan lại với nhau, trong nhất thời hiện ra cục diện bất phân thắng bại.
Cao Trùng biến sắc, pháp quyết trong tay bỗng nhiên biến đổi, há miệng phun ra một đoàn tinh huyết. Tinh huyết đón gió hóa thành một mảng huyết vụ, quay tít một vòng hóa thành mấy miếng huyết sắc phù văn chui vào trong người biến mất. Sau một khắc, thân hình huyết giao thả ra cuồn cuộn huyết diễm, đồng thời lân phiến ngoài thân lại mơ hồ hiện ra từng miếng huyết sắc phù văn.
Kiếm quang màu xanh bị huyết diễm bao vây, lúc này hào quang ảm đạm.
Liễu Minh gặp tình hình này, đuôi mày nhảy lên, đồng dạng bấm niệm pháp quyết, hướng hư không xa xa điểm một cái. Lập tức pháp lực trong thể nội điên cuồng tuôn ra. Kiếm quang khổng lồ phía xa xa đại thịnh, đột nhiên nổ vang một tiếng, biến thành vô số gai nhọn màu xanh kích bắn ra bốn xung quanh.
Ma Thiên Ký
Đánh giá:
Truyện Ma Thiên Ký
Story
Chương 259: Bát Bộ Huyết Long
10.0/10 từ 19 lượt.