Ma Thiên Ký
Chương 218: Hỗn chiến (Thượng)
Dịch giả: hungprods
“Đa tạ Diệp sư tổ khen ngợi, đệ tử nhất định sẽ dốc toàn lực.” Hồ Xuân Nương đương nhiên hiểu rõ vừa rồi Trương Tú Nương nói tốt cho mình, lập tức hết sức vui mừng nói.
Đối với nàng ta, có thể làm đệ tử nâng kiếm cho vị Diệp sư tổ này, đương nhiên sẽ nhận được rất nhiều lợi ích.
“Trận thi đấu lần này, ngoại trừ hai người Hồ Xuân Nương và Trương Tú Nương của bổn tông, ba vị trí còn lại liền thuộc về đệ tử Man Quỷ Tông các ngươi đi. Dù sao thì chuyến này đám Thiên Hợp cũng không dẫn theo nhiều đệ tử Linh Đồ đi cùng.” Diệp Thiên Mi quay đầu về phía đại hán họ Lôi, phân phó một tiếng.
“Diệp tiền bối yên tâm, lần này ngoài bốn người Linh Sư đám vãn bối ra, bổn tông còn mang theo hơn mười đệ tử Linh Đồ, thực lực cũng khá tốt.” Đại hán họ Lôi rùng mình một cái, lập tức cung kính trả lời.
“Rất tốt, vậy ngươi hãy chọn ra từ trong đó ba người mạnh nhất, lát nữa sẽ cùng với hai người Tú Nương ra ứng chiến.” Diệp Thiên Mi không do dự nói.
Đại hán họ Lôi đương nhiên liên tục đồng ý, sau đó liền quay người lại ra lệnh một tiếng.
Một lát sau, hơn mười đệ tử nội môn đứng phần đuôi cốt chu đều tiến lên phía trước, ngay ngắn xếp thành một hàng.
Độ tuổi những đệ tử này không đồng nhất, nhỏ thì chỉ mới hơn hai mươi tuổi, lớn thì bốn năm mươi, nhưng tất cả đều có khí tức bất phàm.
Ánh mắt Liễu Minh sáng lên, hắn đã phát hiện ra một người quen, đó chính là Đỗ Hải.
Đỗ Hải hiển nhiên cũng nhìn thấy Liễu Minh, nhưng gã chỉ hơi gật đầu với hắn một cái, sau đó cũng không có biểu lộ gì khác.
“Vừa rồi hẳn là các ngươi cũng đều nghe được, cuộc thi đấu này rất quan trọng với hai tông chúng ta, ta chỉ có thể lựa chọn người mạnh nhất trong số các ngươi để xuất chiến. Phùng Long, Đỗ Hải, Bạch Thông Thiên, các ngươi hãy xuất chiến đi!” Đại hán họ Lôi nhìn qua đám đệ tử trước mắt một lượt, sau đó nghiêm giọng nói.
Ba người Liễu Minh nghe xong, lập tức bước lên một bước khom người đồng ý.
Đệ tử tên gọi Phùng Long là một đại hán chừng bốn mươi tuổi. Nhìn bộ dạng không có chút sợ hãi nào của gã, hiển nhiên cũng không phải là đệ tử bình thường.
Thế nhưng trong lòng Liễu Minh lại thầm thở dài một hơi.
Vốn dĩ còn tưởng rằng sau khi viện quân tông môn tới nơi, sẽ không còn việc của hắn nữa, nhưng thật không ngờ đến cả cường giả Hóa Tinh Kỳ cũng xuất hiện, hơn nữa còn một lúc xuất hiện hai vị, khiến cho hắn không thể không ra tay một lần nữa.
“Ba người các ngươi hãy nghe cho kỹ! Thi đấu với Hải tộc nhân lần này, người có biểu hiện xuất sắc trong số các ngươi, tông môn sẽ không tiếc tài nguyên trọng thưởng. Nhưng nếu có biểu hiện tham sống sợ chết, làm nhục tông môn, Lôi mỗ cũng sẽ không khách khí, trực tiếp chấp hành môn quy xử lý tại chỗ.” Sắc mặt đại hán họ Lôi trầm xuống, nói.
Trong lòng ba người Liễu Minh rùng mình, lập tức đáp ứng một tiếng.
Sau đó ba người được đại hán họ Lôi dẫn đầu, trực tiếp bay lên phi xa thanh đồng.
“Đây chính là ba tên đệ tử do Man Quỷ Tông các ngươi phái ra ư? Ừm, đều là Linh Đồ hậu kỳ, cũng không tệ lắm! Nhiệm vụ của mấy người các ngươi rất đơn giản, chỉ cần cuốn lấy mấy đối thủ khác, tận lực kéo dài thời gian để Tú Nương giải quyết từng tên Hải tộc nhân là được.” Diệp Thiên Mi đưa mắt nhìn qua ba người Liễu Minh, thản nhiên nói mấy câu.
Đỗ Hải và Phùng Long tuy không biết người gọi là Trương Tú Nương kia là ai, nhưng cả hai bị một vị cường giả Hóa Tinh Kỳ như Diệp Thiên Mi nhìn chăm chú, đương nhiên không dám nói ra nửa chữ “Không”.
Liễu Minh cũng im lặng gật đầu.
"Tốt lắm, đã đến lúc rồi. Trươc tiên các ngươi hãy điều tức qua một chút, ngay sau đây sẽ bắt đầu thi đấu." Diệp Thiên Mi lại nói tiếp, sau đó liền không để ý tới năm người nữa, mắt nhìn về phía một nam tử gầy gò trong hư không.
Chỉ thấy vị cường giả Hóa Tinh Kỳ Hải tộc này đang ngồi xếp bằng phía trước con thuyền ngọc màu trắng, nhắm mắt dưỡng thần, bộ dáng rất tự tin với trận thi đấu sắp tới.
Diệp Thiên Mi thấy vậy, chỉ cười lạnh một tiếng.
Lúc này, màn sáng màu xanh đậm bao phủ Hoàng cung bỗng nhiên nhấp nháy mấy cái rồi biến thành từng điểm linh quang tán loạn biến mất.
Sau đó mấy bóng người bên trong nhoáng lên, sáu đám mây vọt lên trời, bay thẳng đến thuyền ngọc bên kia.
Hai mắt Liễu Minh nhíu lại liền thấy rõ ràng mấy bóng người kia.
Một người trong đó đúng là Thánh Cơ Tiên Tử, năm người còn lại bao gồm một mỹ phụ đầu đầy châu ngọc, một mụ vú già trung tuổi có khuôn mặt bình thường, một gã cự hán thân cao hai trượng và một nam tử trung niên mặc cẩm bào màu vàng, người cuối cùng là một bóng người mờ ảo toàn thân được huyết quang bao bọc.
Liễu Minh thấy vậy, trong lòng bất giác rùng mình một cái.
Những người khác có thể không biết, thế nhưng hắn chỉ cần liếc mắt đã nhận ra Đổng Thái Hậu và Hoàng Đế Huyền Trị.
Dù sao đó cũng chính là hai người đáng lưu ý nhất ở Huyền Kinh, từ khi mới vào Kinh thành hắn đã ghi nhớ kỹ chân dung bọn họ rồi.
"Bái kiến Tam thúc!"
Đổng Thái Hậu vừa đặt chân xuống thuyền ngọc đã lập tức hành lễ với Hồng Tam.
"Hừ, Đổng gia nha đầu, chuyện lần này ngươi đã hoàn toàn thất bại. Nếu không phải ngươi đã từng đưa tin nói trên người Huyền Trị bất ngờ phản tổ xuất hiện một tia huyết mạch Vương tộc, chuyện của Thanh Lân tộc các ngươi, Hồng Lân tộc chúng ta tuyệt đối không muốn nhúng tay. Tuy nhiên lời ngươi nói có phải là sự thật không vậy, trong người hài tử này thật sự có huyết mạch Vương tộc sao?" Ban đầu Hồng Tam hờ hững nói, nhưng cuối cùng hai mắt lại nhìn chằm chằm vào Huyền Trị, chậm rãi hỏi.
"Hồng Tam thúc yên tâm, cùng thuộc nhất mạch Hải tộc, làm sao chất nữ dám báo cáo sai sự thật được. Huyền Trị, ngươi hãy giơ cánh tay ra." Đổng Thái Hậu kính cẩn trả lời, sau đó nghiêm giọng lệnh cho Huyền Trị.
Mặc dù sắc mặt Huyền Trị có chút tái nhợt, nhưng sau khi nghe vậy cũng duỗi một cánh tay ra.
Hàn quang trong tay Đổng Thái Hậu vừa lóe lên, nàng này đã dùng một thanh tiểu kiếm óng ánh cắt lên cánh tay Huyền Trị một vết thương nhỏ. Sau đó một tay thị nắm lại một cái, lập tức một dòng máu nhỏ từ miệng vết thương phun ra. Nó được Pháp lực quấn quanh tạo thành một viên châu nhỏ rồi bay lơ lửng trên lòng bàn tay, tiếp đó nàng ta liền tiến lên một bước, hai tay dâng lên cho nam tử gầy gò.
Mặt mũi Hồng Tam không lộ chút cảm xúc nào, chỉ thấy lão phất tay thu lấy đoàn tinh huyết, tiếp đó liền lè lưỡi liếm một cái, thần sắc bỗng nhiên có chút động dung.
"Đúng vậy, trong người hài tử này đích xác có một chút huyết mạch Vương tộc, mặc dù vì nguyên nhân là con lai nên cũng không quá tinh thuần, nhưng cũng đáng giá để ta đi chuyến này rồi. Chắc hẳn Thánh Cơ cũng đã nói cho ngươi về chuyện thi đấu a!" Thần sắc Hồng Tam hòa hoãn xuống một chút rồi nói.
"Thánh Cơ muội muội đã nói cho chất nữ biết chuyện phải thi đấu với tu luyện giả Nhân tộc một trận mới có thể rời khỏi đây, hơn nữa cũng đã giảng giải phương pháp thủ thắng rồi. Chất nữ không có ý kiến gì cả, hết thảy đều nghe theo phân phó của Hồng Tam thúc, chỉ có điều hơi tiếc cho những tộc nhân bình thường đi cùng ta tới đây mà thôi." Đổng Thái Hậu ban đầu gật gật đầu đáp, sau đó lại có chút không nỡ nói.
"Chuyện này cũng không còn cách nào khác. Dù sao chuyện các ngươi cũng đã bị bại lộ, hơn nữa còn bị đối phương cầm chân tại đây. Tuy nhiên, những tộc nhân kia hi sinh cũng không phải là uổng phí, có thể mang một vị tộc nhân có huyết mạch Vương tộc trở về, coi như ngươi cũng đã lấy công chuộc tội rồi. Tốt lắm, đã đến giờ rồi, ngươi và những người khác hãy xuống phía dưới thi đấu đi. Song, nhất định phải đảm bảo an toàn cho hài tử Huyền Trị này." Hồng Tam thản nhiên nói.
"Vâng, vãn bối hiểu rõ phải làm như thế nào." Đổng Thái Hậu nghe vậy lại thi lễ một lần nữa rồi mới đứng dậy.
Tiếp đó năm người bọn thị và Thánh Cơ Tiên Tử lại thương lượng một chút, sau đó liền bay thẳng về phía cửa lớn trước Hoàng Cung.
Cùng lúc đó, mấy người Liễu Minh, Trương Tú Nương cũng bay lên trời, trước sau hạ xuống phía dưới.
Những người khác thì ở nguyên chỗ cũ không nhúc nhích.
"Quy tắc lần thi đấu này cũng không quá nhiều. Ngoại trừ trong lúc thi đấu, song phương đều không được rời xa quảng trường lớn trước cửa chính Hoàng cung, còn lại không hạn chế bất kỳ thủ đoạn Pháp bảo nào, chỉ cần có thể đánh bại hoặc đánh chết toàn bộ đối thủ, coi như là thắng lợi! Diệp đạo hữu không có ý kiến gì với điều này chứ?" Nam tử gầy gò vừa thấy người thuộc song phương đã tập trung đủ trên quảng trường trước Hoàng cung, lập tức nói với Diệp Thiên Mi.
"Ừm, ta không có ý kiến gì!" Đuôi lông mày Diệp Thiên Mi hơi nhướng lên, sau đó không chần chừ đồng ý.
"Nếu đã như vậy thì bắt đầu thi đấu đi." Nam tử gầy gò cười hắc hắc một tiếng nói.
Thanh âm kia tuy không lớn, nhưng đám người Liễu Minh lại nghe rất rõ ràng, cứ như vang lên ngay bên tai vậy.
Tiếp đó, bất kể là đám người đại hán họ Lôi hay là Hải tộc trên thuyền ngọc, tất cả đều cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
Ở đó, đám người Liễu Minh, Trương Tú Nương đã xếp thành một hàng, toàn bộ đều quan sát đối thủ trước mặt.
"Người kia thoạt nhìn nguy hiểm nhất, cứ giao cho ta đối phó a." Ánh mắt Trương Tú Nương khẽ quét qua đám người Đổng Thái Hậu đối diện, cuối cùng tập trung vào bóng người được huyết quang bao phủ, chậm rãi nói.
Tiếp đó nàng này lấy thanh trường kiếm trắng như tuyết sau lung xuống, đi nhanh về phía Huyết ảnh.
Đám người Liễu Minh thấy vậy đương nhiên không có ý kiến gì, lúc này cũng tập trung vào đối thủ gần mình nhất.
Ở chỗ đối diện cách Liễu Minh không xa chính là tên cự hán thân cao hai trượng.
Cự hán này vừa thấy Liễu Minh đi tới, vẻ dữ tợn trên mặt hiện lên, tay áo bỗng nhiên run lên, không ngờ lại lấy ra từ trong ngực áo một viên đan dược rồi ném thẳng vào miệng mình.
"Nhiên Huyết Đan!"
Mặc dù khoảng cách khá xa, nhưng Liễu Minh chỉ cần liếc qua đã nhận ra lai lịch viên đan dược kia, lúc này hơi kinh hãi thốt lên.
"Thật không ngờ ngươi cũng biết tên đan này, xem ra ta không cần nói nhiều làm gì. Trước tiên ngươi có thể đi chết rồi." Cự hán vừa nuốt đan dược vào bụng, gân xanh bên ngoài cơ thể lập tức vằn lên, mạch máu nhanh chóng phồng to, đồng thời một cỗ khí tức kinh người từ trên người gã bộc phát ra.
Một tay cự hán chỉ nắm vào hư không một cái, bỗng nhiên một cây trường côn màu đỏ thắm không biết từ đâu xuất hiện, hai tay gã chỉ khẽ chuyển động, nó liền biến thành một cơn cuồng phong cuốn tới.
Liễu Minh cau mày lại, thân hình nhoáng lên, lại dường như lá liễu theo gió bồng bềnh bay đi.
Phía bên kia, Hồ Xuân Nương, Đỗ Hải cũng chia ra đối mặt với Đổng Thái Hậu và mụ vú già trung niên.
Trong tay Hồ Xuân Nương cầm một thanh đoản kiếm óng ánh, nàng ta chỉ múa may một lát liền biến ảo thành từng đạo kiếm ảnh điên cuồng bắn về phía đối diện.
Mà Đổng Thái Hậu thì một tay đeo một mặt thuẫn màu vàng không giống gỗ cũng không giống kim loại, tay còn lại thì cầm chặt một miếng Ngọc Như Ý trắng noãn không tỳ vết.
Hai cái, một cái phát ra màn sáng màu vàng đậm, một cái thì có từng đóa hoa trắng mờ ẩn hiện xung quanh, không ngờ cả hai đều là Linh Khí phòng ngự, thị chỉ luân phiện thúc giục đã ngăn cản được toàn bộ kiếm ảnh.
Về phần Đỗ Hải, sau khi gã rút thanh trường đao sau lưng ra, thân hình bỗng nhiên hóa thành bốn năm cái bóng mờ, vây quanh mụ vú già trung niên kia rồi điên cuồng chém xuống.
Một tay mụ vú già trung niên nâng một cái mai rùa màu xanh nhạt, nó thả ra một màn sáng dày đặc bao quanh thân hình, mặc cho ánh đao bốn phương tám hướng liên tục lóe lên, mụ ta vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề hấn gì.
Về phần đệ tử trung niên tên gọi Phùng Long thì đang đối mặt với Huyền Trị - vị Hoàng Đế của Đại Huyền Quốc trước kia.
Nhưng khi Phùng Long còn chưa kịp phóng ra ba khẩu cốt chùy màu đen giống nhau như đúc kia, Huyền Trị phía đối diện đã ném ra một tấm Phù lục màu bạc lấp lánh về phía hắn.
"Oanh" một tiếng, Phù Lục nhoáng lên một cái liền biến ảo thành một hư ảnh Bạch Sa (*) màu trắng bạc, nó vừa xuất hiện đã há miệng cắn về phía Phùng Long.
(*) Sa: cá mập
Phùng Long hết sức kinh hãi, chỉ có thể vội vàng thúc giục cốt chùy, hóa thành từng đoàn ánh sáng màu đen bay quanh bảo vệ bản thân, trước tiên ngăn cản hư ảnh Bạch Sa cực kỳ hung hãn này.
Ma Thiên Ký
“Đa tạ Diệp sư tổ khen ngợi, đệ tử nhất định sẽ dốc toàn lực.” Hồ Xuân Nương đương nhiên hiểu rõ vừa rồi Trương Tú Nương nói tốt cho mình, lập tức hết sức vui mừng nói.
Đối với nàng ta, có thể làm đệ tử nâng kiếm cho vị Diệp sư tổ này, đương nhiên sẽ nhận được rất nhiều lợi ích.
“Trận thi đấu lần này, ngoại trừ hai người Hồ Xuân Nương và Trương Tú Nương của bổn tông, ba vị trí còn lại liền thuộc về đệ tử Man Quỷ Tông các ngươi đi. Dù sao thì chuyến này đám Thiên Hợp cũng không dẫn theo nhiều đệ tử Linh Đồ đi cùng.” Diệp Thiên Mi quay đầu về phía đại hán họ Lôi, phân phó một tiếng.
“Diệp tiền bối yên tâm, lần này ngoài bốn người Linh Sư đám vãn bối ra, bổn tông còn mang theo hơn mười đệ tử Linh Đồ, thực lực cũng khá tốt.” Đại hán họ Lôi rùng mình một cái, lập tức cung kính trả lời.
“Rất tốt, vậy ngươi hãy chọn ra từ trong đó ba người mạnh nhất, lát nữa sẽ cùng với hai người Tú Nương ra ứng chiến.” Diệp Thiên Mi không do dự nói.
Đại hán họ Lôi đương nhiên liên tục đồng ý, sau đó liền quay người lại ra lệnh một tiếng.
Một lát sau, hơn mười đệ tử nội môn đứng phần đuôi cốt chu đều tiến lên phía trước, ngay ngắn xếp thành một hàng.
Độ tuổi những đệ tử này không đồng nhất, nhỏ thì chỉ mới hơn hai mươi tuổi, lớn thì bốn năm mươi, nhưng tất cả đều có khí tức bất phàm.
Ánh mắt Liễu Minh sáng lên, hắn đã phát hiện ra một người quen, đó chính là Đỗ Hải.
Đỗ Hải hiển nhiên cũng nhìn thấy Liễu Minh, nhưng gã chỉ hơi gật đầu với hắn một cái, sau đó cũng không có biểu lộ gì khác.
“Vừa rồi hẳn là các ngươi cũng đều nghe được, cuộc thi đấu này rất quan trọng với hai tông chúng ta, ta chỉ có thể lựa chọn người mạnh nhất trong số các ngươi để xuất chiến. Phùng Long, Đỗ Hải, Bạch Thông Thiên, các ngươi hãy xuất chiến đi!” Đại hán họ Lôi nhìn qua đám đệ tử trước mắt một lượt, sau đó nghiêm giọng nói.
Ba người Liễu Minh nghe xong, lập tức bước lên một bước khom người đồng ý.
Đệ tử tên gọi Phùng Long là một đại hán chừng bốn mươi tuổi. Nhìn bộ dạng không có chút sợ hãi nào của gã, hiển nhiên cũng không phải là đệ tử bình thường.
Thế nhưng trong lòng Liễu Minh lại thầm thở dài một hơi.
Vốn dĩ còn tưởng rằng sau khi viện quân tông môn tới nơi, sẽ không còn việc của hắn nữa, nhưng thật không ngờ đến cả cường giả Hóa Tinh Kỳ cũng xuất hiện, hơn nữa còn một lúc xuất hiện hai vị, khiến cho hắn không thể không ra tay một lần nữa.
“Ba người các ngươi hãy nghe cho kỹ! Thi đấu với Hải tộc nhân lần này, người có biểu hiện xuất sắc trong số các ngươi, tông môn sẽ không tiếc tài nguyên trọng thưởng. Nhưng nếu có biểu hiện tham sống sợ chết, làm nhục tông môn, Lôi mỗ cũng sẽ không khách khí, trực tiếp chấp hành môn quy xử lý tại chỗ.” Sắc mặt đại hán họ Lôi trầm xuống, nói.
Trong lòng ba người Liễu Minh rùng mình, lập tức đáp ứng một tiếng.
Sau đó ba người được đại hán họ Lôi dẫn đầu, trực tiếp bay lên phi xa thanh đồng.
“Đây chính là ba tên đệ tử do Man Quỷ Tông các ngươi phái ra ư? Ừm, đều là Linh Đồ hậu kỳ, cũng không tệ lắm! Nhiệm vụ của mấy người các ngươi rất đơn giản, chỉ cần cuốn lấy mấy đối thủ khác, tận lực kéo dài thời gian để Tú Nương giải quyết từng tên Hải tộc nhân là được.” Diệp Thiên Mi đưa mắt nhìn qua ba người Liễu Minh, thản nhiên nói mấy câu.
Đỗ Hải và Phùng Long tuy không biết người gọi là Trương Tú Nương kia là ai, nhưng cả hai bị một vị cường giả Hóa Tinh Kỳ như Diệp Thiên Mi nhìn chăm chú, đương nhiên không dám nói ra nửa chữ “Không”.
Liễu Minh cũng im lặng gật đầu.
"Tốt lắm, đã đến lúc rồi. Trươc tiên các ngươi hãy điều tức qua một chút, ngay sau đây sẽ bắt đầu thi đấu." Diệp Thiên Mi lại nói tiếp, sau đó liền không để ý tới năm người nữa, mắt nhìn về phía một nam tử gầy gò trong hư không.
Chỉ thấy vị cường giả Hóa Tinh Kỳ Hải tộc này đang ngồi xếp bằng phía trước con thuyền ngọc màu trắng, nhắm mắt dưỡng thần, bộ dáng rất tự tin với trận thi đấu sắp tới.
Diệp Thiên Mi thấy vậy, chỉ cười lạnh một tiếng.
Lúc này, màn sáng màu xanh đậm bao phủ Hoàng cung bỗng nhiên nhấp nháy mấy cái rồi biến thành từng điểm linh quang tán loạn biến mất.
Sau đó mấy bóng người bên trong nhoáng lên, sáu đám mây vọt lên trời, bay thẳng đến thuyền ngọc bên kia.
Hai mắt Liễu Minh nhíu lại liền thấy rõ ràng mấy bóng người kia.
Một người trong đó đúng là Thánh Cơ Tiên Tử, năm người còn lại bao gồm một mỹ phụ đầu đầy châu ngọc, một mụ vú già trung tuổi có khuôn mặt bình thường, một gã cự hán thân cao hai trượng và một nam tử trung niên mặc cẩm bào màu vàng, người cuối cùng là một bóng người mờ ảo toàn thân được huyết quang bao bọc.
Liễu Minh thấy vậy, trong lòng bất giác rùng mình một cái.
Những người khác có thể không biết, thế nhưng hắn chỉ cần liếc mắt đã nhận ra Đổng Thái Hậu và Hoàng Đế Huyền Trị.
Dù sao đó cũng chính là hai người đáng lưu ý nhất ở Huyền Kinh, từ khi mới vào Kinh thành hắn đã ghi nhớ kỹ chân dung bọn họ rồi.
"Bái kiến Tam thúc!"
Đổng Thái Hậu vừa đặt chân xuống thuyền ngọc đã lập tức hành lễ với Hồng Tam.
"Hừ, Đổng gia nha đầu, chuyện lần này ngươi đã hoàn toàn thất bại. Nếu không phải ngươi đã từng đưa tin nói trên người Huyền Trị bất ngờ phản tổ xuất hiện một tia huyết mạch Vương tộc, chuyện của Thanh Lân tộc các ngươi, Hồng Lân tộc chúng ta tuyệt đối không muốn nhúng tay. Tuy nhiên lời ngươi nói có phải là sự thật không vậy, trong người hài tử này thật sự có huyết mạch Vương tộc sao?" Ban đầu Hồng Tam hờ hững nói, nhưng cuối cùng hai mắt lại nhìn chằm chằm vào Huyền Trị, chậm rãi hỏi.
"Hồng Tam thúc yên tâm, cùng thuộc nhất mạch Hải tộc, làm sao chất nữ dám báo cáo sai sự thật được. Huyền Trị, ngươi hãy giơ cánh tay ra." Đổng Thái Hậu kính cẩn trả lời, sau đó nghiêm giọng lệnh cho Huyền Trị.
Mặc dù sắc mặt Huyền Trị có chút tái nhợt, nhưng sau khi nghe vậy cũng duỗi một cánh tay ra.
Hàn quang trong tay Đổng Thái Hậu vừa lóe lên, nàng này đã dùng một thanh tiểu kiếm óng ánh cắt lên cánh tay Huyền Trị một vết thương nhỏ. Sau đó một tay thị nắm lại một cái, lập tức một dòng máu nhỏ từ miệng vết thương phun ra. Nó được Pháp lực quấn quanh tạo thành một viên châu nhỏ rồi bay lơ lửng trên lòng bàn tay, tiếp đó nàng ta liền tiến lên một bước, hai tay dâng lên cho nam tử gầy gò.
Mặt mũi Hồng Tam không lộ chút cảm xúc nào, chỉ thấy lão phất tay thu lấy đoàn tinh huyết, tiếp đó liền lè lưỡi liếm một cái, thần sắc bỗng nhiên có chút động dung.
"Đúng vậy, trong người hài tử này đích xác có một chút huyết mạch Vương tộc, mặc dù vì nguyên nhân là con lai nên cũng không quá tinh thuần, nhưng cũng đáng giá để ta đi chuyến này rồi. Chắc hẳn Thánh Cơ cũng đã nói cho ngươi về chuyện thi đấu a!" Thần sắc Hồng Tam hòa hoãn xuống một chút rồi nói.
"Thánh Cơ muội muội đã nói cho chất nữ biết chuyện phải thi đấu với tu luyện giả Nhân tộc một trận mới có thể rời khỏi đây, hơn nữa cũng đã giảng giải phương pháp thủ thắng rồi. Chất nữ không có ý kiến gì cả, hết thảy đều nghe theo phân phó của Hồng Tam thúc, chỉ có điều hơi tiếc cho những tộc nhân bình thường đi cùng ta tới đây mà thôi." Đổng Thái Hậu ban đầu gật gật đầu đáp, sau đó lại có chút không nỡ nói.
"Chuyện này cũng không còn cách nào khác. Dù sao chuyện các ngươi cũng đã bị bại lộ, hơn nữa còn bị đối phương cầm chân tại đây. Tuy nhiên, những tộc nhân kia hi sinh cũng không phải là uổng phí, có thể mang một vị tộc nhân có huyết mạch Vương tộc trở về, coi như ngươi cũng đã lấy công chuộc tội rồi. Tốt lắm, đã đến giờ rồi, ngươi và những người khác hãy xuống phía dưới thi đấu đi. Song, nhất định phải đảm bảo an toàn cho hài tử Huyền Trị này." Hồng Tam thản nhiên nói.
"Vâng, vãn bối hiểu rõ phải làm như thế nào." Đổng Thái Hậu nghe vậy lại thi lễ một lần nữa rồi mới đứng dậy.
Tiếp đó năm người bọn thị và Thánh Cơ Tiên Tử lại thương lượng một chút, sau đó liền bay thẳng về phía cửa lớn trước Hoàng Cung.
Cùng lúc đó, mấy người Liễu Minh, Trương Tú Nương cũng bay lên trời, trước sau hạ xuống phía dưới.
Những người khác thì ở nguyên chỗ cũ không nhúc nhích.
"Quy tắc lần thi đấu này cũng không quá nhiều. Ngoại trừ trong lúc thi đấu, song phương đều không được rời xa quảng trường lớn trước cửa chính Hoàng cung, còn lại không hạn chế bất kỳ thủ đoạn Pháp bảo nào, chỉ cần có thể đánh bại hoặc đánh chết toàn bộ đối thủ, coi như là thắng lợi! Diệp đạo hữu không có ý kiến gì với điều này chứ?" Nam tử gầy gò vừa thấy người thuộc song phương đã tập trung đủ trên quảng trường trước Hoàng cung, lập tức nói với Diệp Thiên Mi.
"Ừm, ta không có ý kiến gì!" Đuôi lông mày Diệp Thiên Mi hơi nhướng lên, sau đó không chần chừ đồng ý.
"Nếu đã như vậy thì bắt đầu thi đấu đi." Nam tử gầy gò cười hắc hắc một tiếng nói.
Thanh âm kia tuy không lớn, nhưng đám người Liễu Minh lại nghe rất rõ ràng, cứ như vang lên ngay bên tai vậy.
Tiếp đó, bất kể là đám người đại hán họ Lôi hay là Hải tộc trên thuyền ngọc, tất cả đều cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
Ở đó, đám người Liễu Minh, Trương Tú Nương đã xếp thành một hàng, toàn bộ đều quan sát đối thủ trước mặt.
"Người kia thoạt nhìn nguy hiểm nhất, cứ giao cho ta đối phó a." Ánh mắt Trương Tú Nương khẽ quét qua đám người Đổng Thái Hậu đối diện, cuối cùng tập trung vào bóng người được huyết quang bao phủ, chậm rãi nói.
Tiếp đó nàng này lấy thanh trường kiếm trắng như tuyết sau lung xuống, đi nhanh về phía Huyết ảnh.
Đám người Liễu Minh thấy vậy đương nhiên không có ý kiến gì, lúc này cũng tập trung vào đối thủ gần mình nhất.
Ở chỗ đối diện cách Liễu Minh không xa chính là tên cự hán thân cao hai trượng.
Cự hán này vừa thấy Liễu Minh đi tới, vẻ dữ tợn trên mặt hiện lên, tay áo bỗng nhiên run lên, không ngờ lại lấy ra từ trong ngực áo một viên đan dược rồi ném thẳng vào miệng mình.
"Nhiên Huyết Đan!"
Mặc dù khoảng cách khá xa, nhưng Liễu Minh chỉ cần liếc qua đã nhận ra lai lịch viên đan dược kia, lúc này hơi kinh hãi thốt lên.
"Thật không ngờ ngươi cũng biết tên đan này, xem ra ta không cần nói nhiều làm gì. Trước tiên ngươi có thể đi chết rồi." Cự hán vừa nuốt đan dược vào bụng, gân xanh bên ngoài cơ thể lập tức vằn lên, mạch máu nhanh chóng phồng to, đồng thời một cỗ khí tức kinh người từ trên người gã bộc phát ra.
Một tay cự hán chỉ nắm vào hư không một cái, bỗng nhiên một cây trường côn màu đỏ thắm không biết từ đâu xuất hiện, hai tay gã chỉ khẽ chuyển động, nó liền biến thành một cơn cuồng phong cuốn tới.
Liễu Minh cau mày lại, thân hình nhoáng lên, lại dường như lá liễu theo gió bồng bềnh bay đi.
Phía bên kia, Hồ Xuân Nương, Đỗ Hải cũng chia ra đối mặt với Đổng Thái Hậu và mụ vú già trung niên.
Trong tay Hồ Xuân Nương cầm một thanh đoản kiếm óng ánh, nàng ta chỉ múa may một lát liền biến ảo thành từng đạo kiếm ảnh điên cuồng bắn về phía đối diện.
Mà Đổng Thái Hậu thì một tay đeo một mặt thuẫn màu vàng không giống gỗ cũng không giống kim loại, tay còn lại thì cầm chặt một miếng Ngọc Như Ý trắng noãn không tỳ vết.
Hai cái, một cái phát ra màn sáng màu vàng đậm, một cái thì có từng đóa hoa trắng mờ ẩn hiện xung quanh, không ngờ cả hai đều là Linh Khí phòng ngự, thị chỉ luân phiện thúc giục đã ngăn cản được toàn bộ kiếm ảnh.
Về phần Đỗ Hải, sau khi gã rút thanh trường đao sau lưng ra, thân hình bỗng nhiên hóa thành bốn năm cái bóng mờ, vây quanh mụ vú già trung niên kia rồi điên cuồng chém xuống.
Một tay mụ vú già trung niên nâng một cái mai rùa màu xanh nhạt, nó thả ra một màn sáng dày đặc bao quanh thân hình, mặc cho ánh đao bốn phương tám hướng liên tục lóe lên, mụ ta vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề hấn gì.
Về phần đệ tử trung niên tên gọi Phùng Long thì đang đối mặt với Huyền Trị - vị Hoàng Đế của Đại Huyền Quốc trước kia.
Nhưng khi Phùng Long còn chưa kịp phóng ra ba khẩu cốt chùy màu đen giống nhau như đúc kia, Huyền Trị phía đối diện đã ném ra một tấm Phù lục màu bạc lấp lánh về phía hắn.
"Oanh" một tiếng, Phù Lục nhoáng lên một cái liền biến ảo thành một hư ảnh Bạch Sa (*) màu trắng bạc, nó vừa xuất hiện đã há miệng cắn về phía Phùng Long.
(*) Sa: cá mập
Phùng Long hết sức kinh hãi, chỉ có thể vội vàng thúc giục cốt chùy, hóa thành từng đoàn ánh sáng màu đen bay quanh bảo vệ bản thân, trước tiên ngăn cản hư ảnh Bạch Sa cực kỳ hung hãn này.
Ma Thiên Ký
Đánh giá:
Truyện Ma Thiên Ký
Story
Chương 218: Hỗn chiến (Thượng)
10.0/10 từ 19 lượt.