Ma Thiên Ký
Chương 1409: Ban thưởng đan
Dịch giả: Hàn Lâm Nhi
Sắc mặt Thanh Cổ bỗng đỏ ửng, đôi mắt cũng sáng ngời lên, giống như đã không áp chế được kích động trong lòng mình. Liễu Minh thấy vậy cũng chỉ mỉm cười, phất tay đưa trường thương màu xanh lại cho y.
Cầm thanh trường thương trong tay, thần sắc trên mặt Thanh Cổ lập tức biến đổi, bởi y chợt cảm thấy một cỗ khí tức cường đại như pháp bảo Động Thiên truyền tới người mình. Tuy rằng còn chưa luyện hóa, vậy mà uy lực của trường thương này vẫn mạnh hơn bất cứ loại ma bảo nào mà y từng trông thấy.
"Đa tạ gia chủ trọng thưởng!" Thanh Cổ thu lại thanh trường thương, cố gắng kiềm chế sự hưng phấn trong lòng lại, cúi người thi lễ với Liễu Minh.
Liễu Minh cười nhạt một tiếng, khoát khoát tay, lại lật tay lấy ra một tấm gương đồng hình vuông, mặt kính tản mát ra hào quang màu trắng nhạt, vừa nhìn đã biết là bảo vật hiếm có. Tấm kính cổ này chính là vật mà ngày đó, tại tầng chín tháp Ma Uyên, ba tên Thiên Tượng của Liễu gia liên thủ dùng để chống lại mười hai miếng Cấm Ma Hoàn của Triệu Thiên Dĩnh, vật này có phòng ngự mạnh tới mức Liễu Minh cũng phải ngạc nhiên.
Thanh Phương, Diêm Sơn mắt thấy Thanh Cổ được ban cho một trường thương màu xanh, trong lòng không khỏi cảm thấy hâm mộ. Lúc này lại thấy Liễu Minh đem ra một kiện bảo vật nữa, liền vội vàng nhìn sang, trong mắt tràn đầy vẻ chờ mong.
Chỉ có Thanh Tông vẫn chẳng để ý chút nào, thân thể của lão đương nhiên lão rõ ràng nhất, những thứ ma bảo gì gì đó chỉ là vật ngoài thân mà thôi, đã không còn quan trọng với lão nữa rồi.
"Thanh Phương, mặt kính này bề ngoài thì bình thường, thế nhưng bên trong kỳ thực lại ẩn dấu huyền cơ, chính là một kiện ma bảo hộ thân rất tốt, ta ban thưởng cho ngươi." Liễu Minh nhìn về phía Thanh Phương, đưa tấm gương đồng cho y.
"Đa tạ gia chủ!" Thanh Phương vô cùng vui mừng, đưa hai tay nhận tấm gương đồng dưới ánh mắt hâm mộ của Diêm Sơn. Vừa chạm vào tấm gương, y đã cảm nhận được chấn động pháp lực tinh thuần của nó, liền vội vàng cảm tạ Liễu Minh.
Tiếp đó, Liễu Minh lại lấy ra một đôi chùy ngắn đưa cho Diêm Sơn, vật này là binh khí mà Liễu Tung Dương hay dùng, uy lực cũng không tầm thường, lúc trước hắn dùng Thanh Ma Nhận cũng không thể làm tổn hại được bảo vật này.
"Đôi chùy ngắn này từng là bảo vật của một đại năng Thông Huyền, nay ta ban cho ngươi sử dụng." Liễu Minh mở miệng nói.
Nghe vậy, mấy người Thanh Phương liền biến sắc, liếc mắt nhìn nhau, càng cảm thấy hiếu kỳ với những chuyện Liễu Minh từng trải qua tại bí cảnh Ma Uyên. Tuy rằng khi trước Liễu Minh đã kể qua loa, thế nhưng mấy người cũng có thể cảm giác được vô vàn nguy hiểm trong đó.
Cuối cùng, Liễu Minh đưa ánh mắt phức tạp nhìn về hướng Thanh Tông, miệng nói:
"Thanh Tông trưởng lão, nơi này có một ít đan dược, trong đó cũng có một số thuốc có tác dụng kéo dài tuổi thọ, có lẽ sẽ có ích với người."
Vừa nói xong, hắn liền lấy ra mấy bình ngọc, đưa cho Thanh Tông.
Nghe thấy có thuốc kéo dài tuổi thọ, Thanh Tông liền vui vẻ nhận lấy bình ngọc. Vừa nhấc nắp một cái bình đen, một mùi thuốc nồng đậm liền lan ra, trong bình có một viên đan dược màu tím, lớn cỡ đốt ngón tay, đang tỏa hào quang sáng lóa, chậm rãi chuyển động trong bình ngọc như vật đang sống.
"Tử Nguyên Đan!" Thanh Tông có chút kinh ngạc thì thào nói.
Tử Nguyên Đan này chính là đan dược mà hắn luyện chế từ quả Tử Nguyên khi ra khỏi Thượng giới phế tích lúc trước, lúc ấy tổng cộng luyện ra hai viên, vẫn được hắn bảo tồn tới giờ. Đan dược này tuy rằng có giá trị to lớn, thế nhưng đối với hắn lại chẳng có bao nhiêu tác dụng. Do đó hôm nay hắn liền lấy ra ban cho Thanh Tông, giúp lão kéo dài tuổi thọ thêm hơn hai trăm năm nữa. Cũng bởi dù gì thì người này thân là gia chủ đời trước của Thanh gia, không những hết lòng hết sức lo cho toàn bộ gia tộc, trong lúc nguy cấp lại còn tình nguyện tự bạo Chân Đan, đồng quy vu tận với kẻ thù, làm cho hắn cảm thấy có phần xúc động.
Có thể là do Thanh gia thế đơn lực mỏng, hơn nữa thọ nguyên còn ít hơn người bình thường, vậy nên người trong tộc cũng tương đối đoàn kết, nhất trí đối ngoại, tại đại lục Vạn Ma quanh năm người lừa ta gạt này cũng coi như khó có được.
Lúc này, Thanh Tông đã kiểm tra hết số đan dược trong bình ngọc vừa nhận. Vừa thấy bên trong đều là các loại thuốc quý có khả năng cố bản bồi nguyên, trên mặt lập tức tràn ngập nét vui mừng, liền cất kỹ những đan dược này, đồng thời cảm tạ vài câu với Liễu Minh.
Liễu Minh ngồi trên ghế chủ tọa, ánh mắt có phần lập lòe. Thực ra ngoài những tài liệu này, hắn còn mang ra khỏi tháp Ma Uyên vô số điển tịch thượng cổ, chúng còn quý hiếm hơn chỗ tài liệu này gấp mấy lần. Thế nhưng cũng do vậy, nên nếu lấy ra, chẳng may để lộ ra ngoài, chỉ sợ ngay cả Trung ương Hoàng triều cũng sẽ để ý tới, vậy nên việc này cần cân nhắc thêm.
Đám Thanh Cổ thấy Liễu Minh dường như có chuyện trong lòng thì đều thức thời tiến lên cáo từ rồi lui xuống.
Liễu Minh ngồi thêm một lát nữa rồi từ từ đứng dậy, đi vào một cánh cửa ngách, phất tay đánh ra mấy đạo pháp quyết. Hào quang lóe lên, cánh cửa liền chậm rãi mở ra, hiện ra khung cảnh một hoa viên tươi tốt. Đây chính là nơi tu luyện tốt nhất Thanh gia, được đám người Thanh Cổ kiến tạo thành nơi ở từ trước. Trong sân ma khí nồng đậm, trên không có bố trí trận pháp cấm chế. Dưới đất, có mấy dòng suối nhỏ, những tòa lầu trang nhã, trong không gian tĩnh mịch cũng có vẻ đẹp riêng.
Liễu Minh đi dạo qua một vòng, thấy những nơi như luyện đan thất, luyện khí thất đều có cả. Lại còn một dược viên kích thước không nhỏ nữa, vậy nên xem ra đám người Thanh Cổ khi kiến tạo nơi này cũng tốn không ít tâm tư. Nghĩ tới đây, hắn khẽ gật đầu, bước vào lầu các, đi qua một gian mật thất rộng rãi, giờ tay lên điểm nhẹ mấy nơi, một tia sáng màu xanh liền hiện ra, mở ra một kết giới màu xanh.
Làm xong những chuyện này, Liễu Minh mới khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần. Một lát sau, hắn bỗng mở mắt, khẽ phất tay, một vầng sáng màu vàng liền hiện ra. Khi nó tản đi, trên không trung liền hiện ra mười hai viên châu tinh xảo, còn có thể lờ mờ thấy mặt ngoài mỗi viên châu đều ẩn hiện sáu văn huy màu vàng. Sáu viên châu này vừa hiện ra, một màn hào quang màu vàng đất liền sáng lên, đồng thời có một cỗ pháp lực cực kỳ cường đại từ trên viên châu truyền ra. Cả gian phòng lập tức như một tảng đá lớn bị ném xuống nước, phát ra những tiếng 'Ông ông' vang dội, mặt đất mủa mật thất cũng bị rung chuyển.
"Bộ pháp bảo Sơn Hà Châu này của ngươi quả là phẩm chất phi phàm. Mỗi một viên đều là Lục phẩm Động Thiên Pháp Bảo, mười hai viên hợp lại, uy lực còn trên cả Hồn Thiên Bia của ta nữa, chậc chậc..." Ma Thiên có phần cảm khái chậc chậc tán thưởng.
Liễu Minh liếc nhìn Ma Thiên, ánh mắt lóe lên, miệng lẩm bẩm mấy tiếng, đồng thời phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, mười hai viên Sơn Hà Châu liền xoay tít một vòng rồi bay trở về tay áo hắn, biến mất hoàn toàn.
"Việc này còn phải đa tạ ngươi, nếu không phải thủ pháp ngươi tế luyện cao minh thì sợ rằng dù có dùng hết tài liệu cũng chỉ có thể luyện thành một nửa mà thôi." Liễu Minh nhớ lại, lạnh nhạt nói. Suy nghĩ của hắn lại dừng lại ở năm năm sống tại Hắc hải, lúc ấy, hắn mới phát hiện ra việc tế luyện Sơn Hà Châu còn khó khăn hơn mình nghĩ rất nhiều. Trong năm năm này, Liễu Minh và Ma Thiên đã dùng hết những vật lấy được trong tháp Ma Uyên và số Minh Hà Chi Thủy kia nữa. Những Động Thiên Pháp Bảo, chiến thương màu đen của Liễu Tung Dương, và chiến giáp có cánh kia đều bị phân giải, lại thêm tài liệu trên người Liễu Tung Dương và Khổng Tường Yểm mới miễn cưỡng đủ để tiến giai Sơn Hà Châu.
Có điều, hết thảy đều đáng giá. Sau khi mười hai viên Sơn Hà Châu được luyện thành pháp bảo Động Thiên thì gia tăng tác dụng rất nhiều, đặc biệt là nếu sử dụng cùng lúc thì uy lực cực kỳ kinh người, tới Ma Thiên cũng không khỏi tán thưởng không thôi.
Thu hồi lại Sơn Hà Châu, Liễu Minh lại suy nghĩ một chút rồi lật tay, lấy ra một hộp ngọc. Tay phải hắn khẽ vỗ lên nắp hộp, nắp hộp lập tức mở ra, bên trong hiện ra một viên đan dược màu đen. Đan này lớn cỡ quả trứng chim bồ câu, tản mát ra từng trận khói đen lượn lờ, bên trong còn ẩn hiện một tiểu nhân màu đen. Viên thuốc này không phải vật xa lạ gì mà chính là đan dược được Ma Thiên luyện thành khi lấy được hài cốt Thông Huyền, Ma Nguyên Xá Lợi.
Liễu Minh nhìn viên đan dược, ánh mắt lóe lên. Dựa vào ước định lúc trước của hắn và Ma Thiên thì viên thuốc này là vật giúp hắn tiến giai Thiên Tượng hậu kỳ. Có điều giờ đây hắn đã tiến giai thành công, viên Xá Lợi này cũng không dùng tới nữa.
"Bây giờ tu vi Thiên Tượng hậu kỳ của ngươi đã vững chắc, viên Ma Nguyên Xá Lợi này để lại đi. Chờ khi ngươi tiến giai Thông Huyền thì dùng cũng có tác dụng." Ma Thiên nói.
"Chuyện này là thật sao?" Nghe vậy, tinh thần Liễu Minh lập tức chấn động, có chút mừng rỡ hỏi.
Liễu Minh nghe lời này thì trong lòng hơi hơi thất vọng, nhưng khi nghĩ tới việc dù chỉ tăng cơ hội tiến giai Thông Huyền một thành thì Ma Nguyên Xá Lợi này cũng là vật cực kỳ quý giá rồi, thế nên mới cẩn thật cất đi.
Lúc này, đột nhiên Ma Thiên nhướng mày, như nghĩ tới điều gì, bèn hỏi:
"Hiện giờ cách thời gian triều cống Trung ương Hoàng tộc chỉ còn có năm năm, tới lúc đó, ngươi định chuẩn bị như thế nào?"
Liễu Minh nghe vậy thì nhướng mày, trong đầu liền hiện lên dung nhan mỹ lệ của Triệu Thiên Dĩnh. Hắn và cô gái này gặp nhau cũng chỉ do ngẫu nhiên, thời gian ở chung cũng không nhiều, vậy mà lại xảy ra chuyện da thịt chi thân với nàng. Cùng lúc đó, thân ảnh Già Lam, Diệp Thiên Mi, Dao Cơ cũng lơ lửng trong đầu hắn, làm cho hắn không khỏi khẽ thở dài một hơi. Một lúc lâu sau, hắn mới hồi phục tinh thần lại, miệng lẩm bẩm nói:
"Việc này, ta đành phải tự đi thôi."
"Cũng tốt."
Nghe xong câu trả lời của Liễu Minh, trong mắt Ma Thiên liền hiện lên chút tinh quang, y khẽ nói một câu, đồng thời trong mắt cũng hiện lên một tia vui mừng hiếm thấy, thế nhưng trong phút chốc đã biến mất. Tiếp đó y lại bay tới một bên mật thất, hai mắt khép lại, miệng nói lẩm bẩm từng câu chú ngữ. Theo tiếng đọc, ma khí trong mật thất liền mau chóng hội tụ lại thân thể y, tạo thành một vòng xoáy ma khí khá lớn.
Liễu Minh cũng không thèm để ý cảnh này, từ khi Ma Thiên cô đọng ra nửa ma thân thì đã có khả năng tự thu nạp Ma khí xung quanh, tẩm bổ bản thân rồi.
Sau khi thu lại ánh mắt, hắn liền kết ra một pháp quyết, hắc khí quanh thân cũng cuộn lên, mười lăm chiếc khuyên tròn màu đen bay ra, chính là mười lăm chiếc Cấm Ma Hoàn. Theo biến hóa pháp quyết trong tay hắn, mười lăm chiếc Cấm Ma Hoàn liền di động cực nhanh trong không trung, tạo thành vô số ảo ảnh lúc lớn lúc nhỏ, biến ảo muôn hình vạn trạng, so với lúc Triệu Thiên Dĩnh sử dụng còn thành thạo hơn nhiều.
Ma Thiên Ký
Sắc mặt Thanh Cổ bỗng đỏ ửng, đôi mắt cũng sáng ngời lên, giống như đã không áp chế được kích động trong lòng mình. Liễu Minh thấy vậy cũng chỉ mỉm cười, phất tay đưa trường thương màu xanh lại cho y.
Cầm thanh trường thương trong tay, thần sắc trên mặt Thanh Cổ lập tức biến đổi, bởi y chợt cảm thấy một cỗ khí tức cường đại như pháp bảo Động Thiên truyền tới người mình. Tuy rằng còn chưa luyện hóa, vậy mà uy lực của trường thương này vẫn mạnh hơn bất cứ loại ma bảo nào mà y từng trông thấy.
"Đa tạ gia chủ trọng thưởng!" Thanh Cổ thu lại thanh trường thương, cố gắng kiềm chế sự hưng phấn trong lòng lại, cúi người thi lễ với Liễu Minh.
Liễu Minh cười nhạt một tiếng, khoát khoát tay, lại lật tay lấy ra một tấm gương đồng hình vuông, mặt kính tản mát ra hào quang màu trắng nhạt, vừa nhìn đã biết là bảo vật hiếm có. Tấm kính cổ này chính là vật mà ngày đó, tại tầng chín tháp Ma Uyên, ba tên Thiên Tượng của Liễu gia liên thủ dùng để chống lại mười hai miếng Cấm Ma Hoàn của Triệu Thiên Dĩnh, vật này có phòng ngự mạnh tới mức Liễu Minh cũng phải ngạc nhiên.
Thanh Phương, Diêm Sơn mắt thấy Thanh Cổ được ban cho một trường thương màu xanh, trong lòng không khỏi cảm thấy hâm mộ. Lúc này lại thấy Liễu Minh đem ra một kiện bảo vật nữa, liền vội vàng nhìn sang, trong mắt tràn đầy vẻ chờ mong.
Chỉ có Thanh Tông vẫn chẳng để ý chút nào, thân thể của lão đương nhiên lão rõ ràng nhất, những thứ ma bảo gì gì đó chỉ là vật ngoài thân mà thôi, đã không còn quan trọng với lão nữa rồi.
"Thanh Phương, mặt kính này bề ngoài thì bình thường, thế nhưng bên trong kỳ thực lại ẩn dấu huyền cơ, chính là một kiện ma bảo hộ thân rất tốt, ta ban thưởng cho ngươi." Liễu Minh nhìn về phía Thanh Phương, đưa tấm gương đồng cho y.
"Đa tạ gia chủ!" Thanh Phương vô cùng vui mừng, đưa hai tay nhận tấm gương đồng dưới ánh mắt hâm mộ của Diêm Sơn. Vừa chạm vào tấm gương, y đã cảm nhận được chấn động pháp lực tinh thuần của nó, liền vội vàng cảm tạ Liễu Minh.
Tiếp đó, Liễu Minh lại lấy ra một đôi chùy ngắn đưa cho Diêm Sơn, vật này là binh khí mà Liễu Tung Dương hay dùng, uy lực cũng không tầm thường, lúc trước hắn dùng Thanh Ma Nhận cũng không thể làm tổn hại được bảo vật này.
"Đôi chùy ngắn này từng là bảo vật của một đại năng Thông Huyền, nay ta ban cho ngươi sử dụng." Liễu Minh mở miệng nói.
Nghe vậy, mấy người Thanh Phương liền biến sắc, liếc mắt nhìn nhau, càng cảm thấy hiếu kỳ với những chuyện Liễu Minh từng trải qua tại bí cảnh Ma Uyên. Tuy rằng khi trước Liễu Minh đã kể qua loa, thế nhưng mấy người cũng có thể cảm giác được vô vàn nguy hiểm trong đó.
Cuối cùng, Liễu Minh đưa ánh mắt phức tạp nhìn về hướng Thanh Tông, miệng nói:
"Thanh Tông trưởng lão, nơi này có một ít đan dược, trong đó cũng có một số thuốc có tác dụng kéo dài tuổi thọ, có lẽ sẽ có ích với người."
Vừa nói xong, hắn liền lấy ra mấy bình ngọc, đưa cho Thanh Tông.
Nghe thấy có thuốc kéo dài tuổi thọ, Thanh Tông liền vui vẻ nhận lấy bình ngọc. Vừa nhấc nắp một cái bình đen, một mùi thuốc nồng đậm liền lan ra, trong bình có một viên đan dược màu tím, lớn cỡ đốt ngón tay, đang tỏa hào quang sáng lóa, chậm rãi chuyển động trong bình ngọc như vật đang sống.
"Tử Nguyên Đan!" Thanh Tông có chút kinh ngạc thì thào nói.
Tử Nguyên Đan này chính là đan dược mà hắn luyện chế từ quả Tử Nguyên khi ra khỏi Thượng giới phế tích lúc trước, lúc ấy tổng cộng luyện ra hai viên, vẫn được hắn bảo tồn tới giờ. Đan dược này tuy rằng có giá trị to lớn, thế nhưng đối với hắn lại chẳng có bao nhiêu tác dụng. Do đó hôm nay hắn liền lấy ra ban cho Thanh Tông, giúp lão kéo dài tuổi thọ thêm hơn hai trăm năm nữa. Cũng bởi dù gì thì người này thân là gia chủ đời trước của Thanh gia, không những hết lòng hết sức lo cho toàn bộ gia tộc, trong lúc nguy cấp lại còn tình nguyện tự bạo Chân Đan, đồng quy vu tận với kẻ thù, làm cho hắn cảm thấy có phần xúc động.
Có thể là do Thanh gia thế đơn lực mỏng, hơn nữa thọ nguyên còn ít hơn người bình thường, vậy nên người trong tộc cũng tương đối đoàn kết, nhất trí đối ngoại, tại đại lục Vạn Ma quanh năm người lừa ta gạt này cũng coi như khó có được.
Lúc này, Thanh Tông đã kiểm tra hết số đan dược trong bình ngọc vừa nhận. Vừa thấy bên trong đều là các loại thuốc quý có khả năng cố bản bồi nguyên, trên mặt lập tức tràn ngập nét vui mừng, liền cất kỹ những đan dược này, đồng thời cảm tạ vài câu với Liễu Minh.
Liễu Minh ngồi trên ghế chủ tọa, ánh mắt có phần lập lòe. Thực ra ngoài những tài liệu này, hắn còn mang ra khỏi tháp Ma Uyên vô số điển tịch thượng cổ, chúng còn quý hiếm hơn chỗ tài liệu này gấp mấy lần. Thế nhưng cũng do vậy, nên nếu lấy ra, chẳng may để lộ ra ngoài, chỉ sợ ngay cả Trung ương Hoàng triều cũng sẽ để ý tới, vậy nên việc này cần cân nhắc thêm.
Đám Thanh Cổ thấy Liễu Minh dường như có chuyện trong lòng thì đều thức thời tiến lên cáo từ rồi lui xuống.
Liễu Minh ngồi thêm một lát nữa rồi từ từ đứng dậy, đi vào một cánh cửa ngách, phất tay đánh ra mấy đạo pháp quyết. Hào quang lóe lên, cánh cửa liền chậm rãi mở ra, hiện ra khung cảnh một hoa viên tươi tốt. Đây chính là nơi tu luyện tốt nhất Thanh gia, được đám người Thanh Cổ kiến tạo thành nơi ở từ trước. Trong sân ma khí nồng đậm, trên không có bố trí trận pháp cấm chế. Dưới đất, có mấy dòng suối nhỏ, những tòa lầu trang nhã, trong không gian tĩnh mịch cũng có vẻ đẹp riêng.
Liễu Minh đi dạo qua một vòng, thấy những nơi như luyện đan thất, luyện khí thất đều có cả. Lại còn một dược viên kích thước không nhỏ nữa, vậy nên xem ra đám người Thanh Cổ khi kiến tạo nơi này cũng tốn không ít tâm tư. Nghĩ tới đây, hắn khẽ gật đầu, bước vào lầu các, đi qua một gian mật thất rộng rãi, giờ tay lên điểm nhẹ mấy nơi, một tia sáng màu xanh liền hiện ra, mở ra một kết giới màu xanh.
Làm xong những chuyện này, Liễu Minh mới khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần. Một lát sau, hắn bỗng mở mắt, khẽ phất tay, một vầng sáng màu vàng liền hiện ra. Khi nó tản đi, trên không trung liền hiện ra mười hai viên châu tinh xảo, còn có thể lờ mờ thấy mặt ngoài mỗi viên châu đều ẩn hiện sáu văn huy màu vàng. Sáu viên châu này vừa hiện ra, một màn hào quang màu vàng đất liền sáng lên, đồng thời có một cỗ pháp lực cực kỳ cường đại từ trên viên châu truyền ra. Cả gian phòng lập tức như một tảng đá lớn bị ném xuống nước, phát ra những tiếng 'Ông ông' vang dội, mặt đất mủa mật thất cũng bị rung chuyển.
"Bộ pháp bảo Sơn Hà Châu này của ngươi quả là phẩm chất phi phàm. Mỗi một viên đều là Lục phẩm Động Thiên Pháp Bảo, mười hai viên hợp lại, uy lực còn trên cả Hồn Thiên Bia của ta nữa, chậc chậc..." Ma Thiên có phần cảm khái chậc chậc tán thưởng.
Liễu Minh liếc nhìn Ma Thiên, ánh mắt lóe lên, miệng lẩm bẩm mấy tiếng, đồng thời phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, mười hai viên Sơn Hà Châu liền xoay tít một vòng rồi bay trở về tay áo hắn, biến mất hoàn toàn.
"Việc này còn phải đa tạ ngươi, nếu không phải thủ pháp ngươi tế luyện cao minh thì sợ rằng dù có dùng hết tài liệu cũng chỉ có thể luyện thành một nửa mà thôi." Liễu Minh nhớ lại, lạnh nhạt nói. Suy nghĩ của hắn lại dừng lại ở năm năm sống tại Hắc hải, lúc ấy, hắn mới phát hiện ra việc tế luyện Sơn Hà Châu còn khó khăn hơn mình nghĩ rất nhiều. Trong năm năm này, Liễu Minh và Ma Thiên đã dùng hết những vật lấy được trong tháp Ma Uyên và số Minh Hà Chi Thủy kia nữa. Những Động Thiên Pháp Bảo, chiến thương màu đen của Liễu Tung Dương, và chiến giáp có cánh kia đều bị phân giải, lại thêm tài liệu trên người Liễu Tung Dương và Khổng Tường Yểm mới miễn cưỡng đủ để tiến giai Sơn Hà Châu.
Có điều, hết thảy đều đáng giá. Sau khi mười hai viên Sơn Hà Châu được luyện thành pháp bảo Động Thiên thì gia tăng tác dụng rất nhiều, đặc biệt là nếu sử dụng cùng lúc thì uy lực cực kỳ kinh người, tới Ma Thiên cũng không khỏi tán thưởng không thôi.
Thu hồi lại Sơn Hà Châu, Liễu Minh lại suy nghĩ một chút rồi lật tay, lấy ra một hộp ngọc. Tay phải hắn khẽ vỗ lên nắp hộp, nắp hộp lập tức mở ra, bên trong hiện ra một viên đan dược màu đen. Đan này lớn cỡ quả trứng chim bồ câu, tản mát ra từng trận khói đen lượn lờ, bên trong còn ẩn hiện một tiểu nhân màu đen. Viên thuốc này không phải vật xa lạ gì mà chính là đan dược được Ma Thiên luyện thành khi lấy được hài cốt Thông Huyền, Ma Nguyên Xá Lợi.
Liễu Minh nhìn viên đan dược, ánh mắt lóe lên. Dựa vào ước định lúc trước của hắn và Ma Thiên thì viên thuốc này là vật giúp hắn tiến giai Thiên Tượng hậu kỳ. Có điều giờ đây hắn đã tiến giai thành công, viên Xá Lợi này cũng không dùng tới nữa.
"Bây giờ tu vi Thiên Tượng hậu kỳ của ngươi đã vững chắc, viên Ma Nguyên Xá Lợi này để lại đi. Chờ khi ngươi tiến giai Thông Huyền thì dùng cũng có tác dụng." Ma Thiên nói.
"Chuyện này là thật sao?" Nghe vậy, tinh thần Liễu Minh lập tức chấn động, có chút mừng rỡ hỏi.
Liễu Minh nghe lời này thì trong lòng hơi hơi thất vọng, nhưng khi nghĩ tới việc dù chỉ tăng cơ hội tiến giai Thông Huyền một thành thì Ma Nguyên Xá Lợi này cũng là vật cực kỳ quý giá rồi, thế nên mới cẩn thật cất đi.
Lúc này, đột nhiên Ma Thiên nhướng mày, như nghĩ tới điều gì, bèn hỏi:
"Hiện giờ cách thời gian triều cống Trung ương Hoàng tộc chỉ còn có năm năm, tới lúc đó, ngươi định chuẩn bị như thế nào?"
Liễu Minh nghe vậy thì nhướng mày, trong đầu liền hiện lên dung nhan mỹ lệ của Triệu Thiên Dĩnh. Hắn và cô gái này gặp nhau cũng chỉ do ngẫu nhiên, thời gian ở chung cũng không nhiều, vậy mà lại xảy ra chuyện da thịt chi thân với nàng. Cùng lúc đó, thân ảnh Già Lam, Diệp Thiên Mi, Dao Cơ cũng lơ lửng trong đầu hắn, làm cho hắn không khỏi khẽ thở dài một hơi. Một lúc lâu sau, hắn mới hồi phục tinh thần lại, miệng lẩm bẩm nói:
"Việc này, ta đành phải tự đi thôi."
"Cũng tốt."
Nghe xong câu trả lời của Liễu Minh, trong mắt Ma Thiên liền hiện lên chút tinh quang, y khẽ nói một câu, đồng thời trong mắt cũng hiện lên một tia vui mừng hiếm thấy, thế nhưng trong phút chốc đã biến mất. Tiếp đó y lại bay tới một bên mật thất, hai mắt khép lại, miệng nói lẩm bẩm từng câu chú ngữ. Theo tiếng đọc, ma khí trong mật thất liền mau chóng hội tụ lại thân thể y, tạo thành một vòng xoáy ma khí khá lớn.
Liễu Minh cũng không thèm để ý cảnh này, từ khi Ma Thiên cô đọng ra nửa ma thân thì đã có khả năng tự thu nạp Ma khí xung quanh, tẩm bổ bản thân rồi.
Sau khi thu lại ánh mắt, hắn liền kết ra một pháp quyết, hắc khí quanh thân cũng cuộn lên, mười lăm chiếc khuyên tròn màu đen bay ra, chính là mười lăm chiếc Cấm Ma Hoàn. Theo biến hóa pháp quyết trong tay hắn, mười lăm chiếc Cấm Ma Hoàn liền di động cực nhanh trong không trung, tạo thành vô số ảo ảnh lúc lớn lúc nhỏ, biến ảo muôn hình vạn trạng, so với lúc Triệu Thiên Dĩnh sử dụng còn thành thạo hơn nhiều.
Ma Thiên Ký
Đánh giá:
Truyện Ma Thiên Ký
Story
Chương 1409: Ban thưởng đan
10.0/10 từ 19 lượt.