Ma Thiên Ký

Chương 129: Diệt Viên (4)

Dịch giả: Tiểu Quỷ

Biên: hungprods

“Nếu Bạch sư đệ có nguyên nhân mới chậm trễ, chuyện này đương nhiên tình hữu khả nguyên (*). Dương huynh, vẫn nên tranh thủ thời gian a. Thời gian chúng ta ở lại bí cảnh cũng không còn nhiều nữa.” Thanh niên mặt đen cười nói.

(*) về tình thì có thể tha thứ.

“Tốt! Ngày hôm qua ta lại lên núi tra xét động tĩnh một chút, phát hiện mấy con Yêu Viên kia quả nhiên cảnh giác hơn trước kia rất nhiều. Nếu chỉ dùng biện pháp bình thường chỉ sợ không thể dễ dàng tách chúng ra được. Cho nên ta và Vân sư huynh đã thương lượng qua, cảm thấy lúc này chỉ còn cách cầu thắng trong nguy hiểm mà thôi.” Mắt Dương Càn nheo lại, chậm rãi nói.

“Cầu thắng trong nguy hiểm? Ý Dương huynh là...” Bộ dạng Kim Vũ có vài phần chưa hiểu.

“Rất đơn giản, nếu không có cách nào tách Yêu Viên lông vàng kia và mấy con Yêu Viên khác ra, vậy thì dứt khoát dẫn tất cả bóng xuống núi một lượt, sau đó giải quyết toàn bộ!” Giọng Dương Càn trầm xuống, nói.

“Dương huynh nói đùa sao? Đầu Yêu Viên lông vàng kia lợi hại như thế, hơn nữa cùng lúc bốn con, chúng ta sao có thể đồng thời chém giết sạch đây!” Kim Vũ nghe vậy, sợ hãi kêu lên.

“Hắc hắc, ai nói phải chém giết cùng một lúc. Ta nói giải quyết toàn bộ là muốn phân chia lần lượt theo thứ tự. Trước tiên phải nghĩ cách làm sao tách riêng đầu Yêu Viên lông vàng kia ra rồi vây khốn một chỗ, sau đó chúng ta cứ giống như hôm trước chém giết ba đầu Yêu Viên khác, cuối cùng mới hợp lực đối phó với nó. Đầu Yêu Viên lông vàng kia mặc dù lợi hại, nhưng bốn người chúng ta cùng liên thủ, chắc hẳn cũng thừa sức áp chế nó rồi.” Thanh niên mặt đen cười hắc hắc một tiếng, tiếp lời.

“Phương pháp này không tệ, nhưng làm sao có thể tách riêng rồi vây khốn đầu Yêu Viên lông vàng kia đây? Mà cả đám Yêu Viên này, thực lực con nào con nấy cũng rất mạnh mẽ, chỉ sợ thủ đoạn bẫy rập đơn giản không thể thực hiện được.” Liễu Minh nghe đến đó, nhướng mày hỏi.

“Đương nhiên không thể dùng phương pháp bình thường. Trong tay ta có một bộ Lục Mê Huyễn Âm trận kỳ, chỉ cần trước đó bố trí thật tốt, có lẽ sẽ có thể vây khốn đầu Yêu Viên lông vàng trong thời gian nửa khắc. Dựa theo kết quả trận chiến đấu hai ngày trước, từng ấy thời gian vừa vặn để giải quyết ba đầu Yêu Viên khác rồi. Kế hoạch là như vậy, hai vị sư đệ còn ý kiến gì không?” Dương càn không lưỡng lự trả lời.

“Ra là Dương huynh đã mang theo một bộ trận kỳ bên người, thực sự đại thủ bút, vậy thì tiểu đệ yên tâm rồi.” Kim Vũ nghe vậy, sắc mặt hơi đổi.

Những khí cụ bày trận như trận kỳ trận bàn này, bởi vì kể cả là tu luyện giả bình thường không tinh thông về trận pháp cũng có thể dễ dàng bố trí, giá trị của chúng không cần nghĩ cũng biết to lớn như thế nào. Cho nên dù là một bộ khí cụ bày trận đơn giản nhất, giá cả cũng chắc chắn cao hơn Linh Khí bình thường.

Nhưng lại bởi vì đại đa số cấm chế của một pháp trận đơn giản, Linh Đồ bình thường cũng có thể phá vỡ một cách dễ dàng, chỉ thích hợp dùng tại một vài địa điểm đặc biệt. Giá cả của những bộ khí cụ bày trận này rất đắt đỏ, nhưng giá trị thực dụng lại cực kỳ bị hạn chế, phần lớn Linh Sư bình thường cũng sẽ không cam lòng mua vật phẩm xa xỉ như thế.


Mà Dương Càn thân là một gã Linh Đồ hậu kỳ, dĩ nhiên trên người cũng có một bộ trận kỳ như thế, đích thật là một chuyện vượt xa dự liệu của người ta.

“Nếu đã có trận pháp như thế, Bạch mỗ tất nhiên cũng không có ý kiến gì nữa.” Sau khi trong mắt Liễu Minh hiện lên một chút kinh ngạc, cũng khẽ gật đầu.

“Tốt, vậy bây giờ ta sẽ lập tức đi tới rừng rậm gần đây bố trí cấm chế. Khi xong xuôi Vân huynh và ta sẽ cùng nhau dẫn dụ chúng xuống, các ngươi chỉ cần mai phục xung quanh trận pháp là được. Chỉ cần lần xuất thủ này có thể thành công, khi đó toàn bộ tài nguyên trên núi này sẽ mặc cho chúng ta thu thập.” Trong mắt Dương càn hiện lên vẻ hưng phấn nói.

Nghe xong mấy lời như thế, thanh niên mặt đen cười một tiếng hắc hắc, Kim Vũ thì rất hưng phấn, còn Liễu Minh lại chỉ nhếch miệng mỉm cười.

Vì vậy thời gian tiếp theo, mấy người đồng thời đi ra khỏi hang đá, bay lên không về phía một mảnh rừng rậm cách ngọn núi không xa.

******

Cùng thời gian đó, trên không trung sườn núi một ngọn núi khác, một nam một nữ có thân hình nửa trên là người, nửa dưới lại là một cái đuôi quái ngư cực lớn, đang điều khiển từng con sóng lớn, kịch liệt chiến đấu với một con Cự Mãng màu xanh dài vài chục trượng, đỉnh đầu mọc lên một cái mào màu bạc.

Một nam một nữ thân hình nửa người nửa ngư, nhìn nửa người trên rõ ràng đúng là huynh muôi Lam thị trong miệng Mộ Dung Huyễn.

Tuy nhiên bây giờ quanh người bọn hắn có rất nhiều sóng nước màu lam không biết từ chỗ nào sinh ra vờn quanh, từ mặt xuống hai cánh tay dày đặc Linh văn màu lam thần bí, đồng tời hai mắt cũng đã hoàn toàn biến thành màu xanh đậm.

Mà Cự Mãng màu bạc kia, hai mắt đỏ đậm máu tươi, miệng phun khí xanh, hơn nữa cái mào trên đỉnh đầu nó sau khi bừng lên đỏ chót, phát ra ánh sáng màu bạc lập lòe, trông dữ tợn dị thường.

Trong chốc lát đã có vô số Thủy Tiễn (*) bắn ra như mưa về phía Cự Mãng. Cũng trong chốc lát, Cự Mãng há miệng ra, hơn mười đạo Phong Đạn màu xanh nhạt điên cuồng phun ra, đánh cho sóng nước đang ào ào phóng tới trước mặt vỡ tan tành.

(*) Mũi tên nước

Thế nhưng trong lúc này, cả ba đang tạo thành cục diện giằng co, không biết bao lâu sau mới có thể phân ra thắng bại.


Mà trong một khu đất trũng bí mật trên ngọn núi này, không ngờ lại có một tòa trận pháp đã bị phá hủy mất bảy tám phần, cùng với hai thi thể Ngân Quan Mãng có hình thể nhỏ hơn rất nhiều.

******

Trong đầm nước, Già Lam hơi cúi người, dùng một thanh Ngọc Như Ý trong tay nhẹ nhàng gõ lên đóa hoa sen màu lam.

Lập tức mặt ngoài Linh hoa này run rẩy một hồi, sau đó liền từ trên cành sen nhẹ nhàng rơi xuống, vững vàng rơi vào trong một cái hộp ngọc đã được chuẩn bị sẵn trong tay kia.

Già Lam đóng nắp hộp ngọc lại, cẩn thận cất vào trong tay áo, sau khi thoáng nhìn qua thi thể ba đầu tiểu thú đang trôi lập lờ trong đầm nước không nhúc nhích, liền thở dài một hơi rồi lướt đi.

******

Trong một mảnh loạn thạch, chín tên Linh Đồ đám Phong Thiền, Cao Trùng, lại lần nữa bao vây con Sư Hổ Thú, đang điên cuồng tấn công không thôi.

Nhưng lúc này, hai người trong số chín người lúc trước đã đổi thành hai người là gã đệ tử họ Điền của Phong Hỏa Môn cầm cây quạt ba tiêu trong tay và Tiền Tuệ Nương. Sư Hổ Thú vẫn hung mãnh như lúc trước vậy, lôi điện màu lam trên người liên tục lóe lên xuất hiện, miệng phun những quả cầu lửa ra bốn phía.

Nhưng lần này, chín người vây công rõ ràng ung dung hơn lần trước rất nhiều. Chỉ cần biển lửa vừa mới xuất hiện xung quanh, đã lập tức bị gã thanh niên họ Điền dùng quạt ba tiêu trong tay phất nhẹ, trong nháy mắt tất cả đã bị dập tắt.

Về phần lôi điện hộ thể của Sư Hổ Thú, cũng bắt đầu bị mọi người thi triển ra một vài thủ đoạn đặc thù, liên tiếp công phá, làm cho bên ngoài thân Yêu thú bắt đầu xuất hiện thêm nhiều những vết thương lớn nhỏ không đều.

Kể từ đó, chín người lại càng mừng rỡ, từng đợt công kích càng lúc càng thêm dữ dội.

Nhưng có một điều không ai chú ý tới, đầu Sư Hổ Thú này cho dù đang đối mặt với tình hình như thế, trong mắt nó vẫn lạnh lùng như băng, không hề tỏ vẻ sợ hãi bối rối chút nào.

******

Bên kia, trong động quật thần bí dưới lòng đất, Lôi Thần khẽ quát một tiếng, sau khi cái chùy nhỏ màu bạc trong tay lần nữa hung hăng đập xuống, lôi điện màu bạc lóe lên, rút cuộc sau một tiếng trầm đục vang lên, mặt ngoài tảng đá màu đen xuất hiện vô số vết nứt, bỗng chốc vỡ vụn ra.


Thể tích tảng đá màu đen này so với mấy ngày hôm trước, ước chừng nhỏ hơn một phần ba.

Lôi Thần vốn nghĩ rằng ít nhất phải qua bốn năm ngày nữa, mới có thể làm hao mòn cỗ lực lượng quỷ dị kia đến tình trạng gã có thể phòng ngự được, tuyệt đối không ngờ bảo vật kia hiện giờ đã có thể xuất thế rồi.

Lôi Thần thấy một màn này liền ngẩn ra, tiếp đó hết sức mừng rỡ, lần nữa huy động cái chùy nhỏ màu bạc trong tay vài cái, sau khi tất cả đá vụn mặt ngoài đều rơi xuống, rút cuộc cũng lộ ra nơi thực sự cất giấu bảo vật.

Rõ ràng là một khối khoáng thạch màu nâu nhạt lớn cỡ đầu người, mặt ngoài phủ lên vô số hoa văn quỷ dị màu bạc. Hơn nữa từng tầng chồng điệp lên nhau, dường như cả khối khoáng thạch đều bị nhưng hoa văn màu bạc này chồng chất lên mà bao bọc lại vậy.

Lôi Thần cố gắng đè nén niềm hưng phấn xuống, sau khi cất cái chùy nhỏ màu bạc đi liền nhặt lên một viên đá dưới đất, cổ tay run lên ném về phía khoáng thạch.

“Bịch” một tiếng.

Viên đá không có chút trở ngại nào đập lên trên khoáng thạch màu nâu, trông như bình thường bắn ngước trở lại, không xuất hiện bất kỳ tình huống nào khác thường.

Lôi Thần cực kỳ mừng rỡ, lúc này tiến lên vài bước, đang định cúi người cầm khối khoáng thạch lên quan sát kỹ một phen.

Nhưng ngay khi ngón tay hắn vừa mới tiếp xúc vào khoáng thạch màu nâu, bỗng nhiên tiếng “xuy xuy” vang lên, hơn mười sợi tơ màu bạc từ trong khoáng thạch bắn ra.

Trong khoảng cách gần như vậy, cộng thêm không có dấu hiệu gì, Lôi Thần cơ bản không kịp có chút phản ứng nào, toàn bộ thân hình đã bị những sợi tơ bạc xuyên thủng.

Hắn kinh hãi kêu to một tiếng, bên ngoài thân lập tức xuất hiện vô số lôi điện, đồng thời tay áo hắn khẽ động, lúc này Lôi Công Chùy lóe lên hiện ra trong tay, muốn điên cuồng đánh xuống.

Nhưng đúng lúc này, hoa văn màu bạc mặt ngoài khoáng thạch bỗng sáng ngời lên, có chút phập phồng không yên.

Tất cả những sợi tơ bạc chỉ khẽ run rồi bỗng nhiên chia ra, giống như mười lưỡi dao sắc bén cắt người trước mắt thành vô số khối thịt, kể cả tinh hồn của Lôi Thần cũng biến thành một đoàn khí đen, bị đánh cho nát bấy trong vô số ánh sáng màu bạc chớp lóe.


“Choeng” một tiếng, cái chùy nhỏ màu bạc rơi xuống, một vũng máu lớn lênh láng trên mặt đất.

Lôi Thần là đệ tử Cửu Lôi Linh Mạch được rất nhiều Linh Sư Man Quỷ Tông ký thác hy vọng, không ngờ lại vẫn lạc trong một hang động vô danh dưới lòng đất như vậy.

Nhưng sau một khắc, một màn càng thêm kinh người xuất hiện.

Những sợi tơ bạc phun ra từ trên khoáng thạch màu nâu, sau một hồi bay lượn, toàn bộ liền chợt lóe lên cắm vào trong vũng máu phía dưới, đồng thời phát ra những tiếng ‘xì xì’, nhanh chóng hấp thụ hết máu huyết.

Những sợi tơ màu bạc này thoạt nhìn đều như những tia sáng, nhưng thật ra mỗi một sợi đều là một cái ống cực kỳ cực kỳ nhỏ.

Mà sau khi một lượng lớn máu huyết bị hút vào trong khoáng thạch màu nâu, hoa văn màu bạc mặt ngoài nó càng phát ra ánh sáng chói mắt, đồng thời bắt đầu phập phồng liên tục, dường như đã trở thành vật còn sống vậy.

Hơn mười sợi tơ bạc cùng lúc hấp thu, toàn máu huyết trong nháy mắt đã bị hút hết. Nhưng những sợi tơ này dường như vẫn chưa thỏa mãn, nhao nhao vung vẩy ra bốn phía, nhanh chóng chọc vào những khối thịt xung quanh.

Lập tức những khối thịt vụn do thi thể Lôi Thần biến thành, trong chốc lát đã bị khô quắt lại, dường như đến cả giọt máu cuối cùng cũng đều bị những sợi tơ bạc này hút hết vậy.

Sau một phen như thế, hoa văn màu bạc mặt ngoài khoáng thạch màu nâu tiếp tục phập phồng vài cái, sau đó bỗng nhiên từ bên trong truyền ra một tiếng trầm đục.

Bắt đầu chỉ là một tiếng, nhưng chỉ trong giây lát sau, lại tiếp tục truyền ra tiếng thứ hai, tiếng thứ ba...

Sau thời gian uống hết chén trà, khoáng thạch màu nâu càng lúc càng phập phồng mạnh hơn, tiếng động liên tiếp phát ra cực kỳ có quy luật, đồng thời tiếng xé gió rít lên, rất nhiều sợi tơ màu bạc từ trong đó bắn ra. Chỉ trong chớp mắt, chi chít chằng chịt sợi tơ bạc hầu như đã chui vào mỗi một tấc trong hang động dưới lòng đất, cũng nhanh chóng dài ra với một tốc độ kinh người, đua nhau chui sâu vào trong ngọn núi khổng lồ.

Vốn dĩ khoáng thạch có màu nâu, màu sắc mặt ngoài dần dần trở lên đỏ tươi như máu, dường như giờ khắc này rút cuộc mới khôi phục lại dáng vẻ sẵn có.

Thứ này rõ ràng là một quả tim cực lớn đang chậm rãi khôi phục sức sống!

Mà trong khi quả tim khôi phục sức sống, một bộ phận của ngọn núi khổng lồ cũng dùng một loại tốc độ mắt thường không thể quan sát được, bắt đầu biến hóa quỷ dị không muốn người biết đến.

Ma Thiên Ký
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ma Thiên Ký Truyện Ma Thiên Ký Story Chương 129: Diệt Viên (4)
10.0/10 từ 19 lượt.
loading...