Ma Thiên Ký
Chương 127: Diệt Viên (2)
Dịch giả: Clarkdale, Tiểu Quỷ
Biên: hungprods
Hai con Yêu Viên nhảy nhảy vài cái đã tới chỗ ba con Yêu Viên lúc trước bị đánh chết, sau đó kiểm tra một vòng, con Yêu Viên lông đen còn dùng mũi ngửi một cái, trên mặt hiện lên vẻ khó hiểu.
Mà Yêu viên lông vàng lại moi từ trong bùn đất xung quanh ra một thanh cự bổng đen sì, phía trên còn vương đầy vết máu. Nó cũng dí sát mũi ngửi ngửi vài cái, sau đó lần đầu tiên ngẩng đầu rống lên từng tiếng giận dữ.
Sau đó bộ lông toàn thân con vượn này dựng đứng lên, thân hình bỗng cao bổng lên hơn bốn trượng, rồi đột nhiên nó nhảy về phía trước mấy cái, thoáng cái đã rơi xuống chỗ mấy tảng đá chất chồng mà lúc trước Kim Vũ từng ẩn nấp, hai tay bất ngờ nện mạnh xuống.
Một tiếng “Oanh” vang lên, toàn bộ đá tảng trong phạm vi mấy trượng lập tức vỡ vụn, hơn nữa tất cả đá vụn nhanh chóng ngưng tụ giữa hai tay của Yêu Viên biến thành một thanh thạch côn dài chừng bảy tám trượng.
Hai tay Cự Viên bỗng nhiên vuốt về phía hai đầu thạch côn, mặt ngoài cái côn này bỗng chốc trở nên sáng loáng hơn rất nhiều, đồng thời màu sắc chuyển dần từ trắng xám sang màu bạc nhạt của kim loại.
Yêu viên lông vàng xoay cự côn màu bạc một vòng, sau đó hung hăng đập xuống đất.
Phía dưới lập tức phát ra một tiếng nổ mạnh giống như đất rung núi lở, khắp nơi vốn là loạn thạch đã biến thành một rãnh sâu nửa trượng.
Tiếp theo Cự Viên xoay tròn cự côn màu bạc một hồi, gần như đánh tan hoang cả cái sơn cốc, rút cuộc mới tiêu bớt được một phần lửa giận. Thân hình của nó lập tức khôi phục kích thước như cũ, tùy tiện vứt cái côn lớn trong tay xuống đất, sau đó cứ như vậy mang theo Yêu Viên lông đen rời đi.
Côn lớn màu bạc rời khỏi tay Yêu Viên nằm lăn lóc trên mặt đất, chỉ trong vài nhịp thở đã mất đi màu bạc, một lần nữa biến thành màu trắng xám.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, cây côn phát ra một tiếng “rắc” rồi biến thành bột phấn, cuồn cuộn bay theo gió không còn bóng dáng.
Lúc hai con Yêu Viên vừa mới đi tới lối ra, con Yêu Viên lông vàng đi trước đột nhiên dùng mũi ngửi ngửi, rồi bất ngờ ngồi xổm xuống, hai chân hung hăng dùng lực dậm mạnh một cái, giống như Cự Ưng lập tức đánh về phía một tảng đá lớn gần đó.
“Không xong rồi, chúng ta bị phát hiện. Chạy mau!”
Phía sau tảng đá bỗng truyền ra một tiếng kêu kinh sợ, tiếp đó là hai tiếng “vèo” “vèo”, hai bóng người nhanh như tên bắn lao về hai hướng khác nhau.
Đó rõ ràng là hai gã thanh niên mặc trang phục Phong Hỏa Môn!
Hiển nhiên hai người này bị thu hút bởi động tĩnh từ trong sơn cốc phát ra lúc trước, nhưng khi vừa nhìn thấy thực lực kinh người của Yêu Viên lông vàng phá tan bốn phía thì không dám lộ diện. Nhưng bọn hắn không ngờ khứu giác của con Yêu Viên lông vàng này lại vô cùng nhạy bén, cuối cùng vẫn bị bại lộ hành tung.
Trong tình huống này, hai người này chỉ có thể kinh hãi bỏ chạy mất dạng.
Yêu Viên lông vàng vẫn lơ lửng trên không trung, sau khi gầm vang một tiếng, hai tay đã đánh ra hai quyền mạnh mẽ “vù” “vù” về phía hai người.
Hai gã đệ tử Phong Hỏa Môn chỉ cảm thấy một cỗ sức lực cực lớn từ sau lưng đánh tới, rơi vào đường cùng, một tên đành lắc người tránh sang bên cạnh chạy tiếp, còn một tên chỉ có thể ngừng chân xoay lại, cường ngạnh bổ ra một kiếm.
Hai tiếng “Oanh” “Oanh” vang lên.
Một cái hố đất thật to hiện ra bên cạnh một gã, sóng khí cuốn ra cũng làm cho gã loạng choạng suýt chút nữa đã ngã xuống.
Gã còn lại cũng không khá hơn gì, sau khi kiếm khí tiếp xúc với cỗ lực cực lớn lập tức bay ngược trở lại. Nếu không phải gã vội vàng bóp nát một tấm Phù lục trong tay khiến cho bên ngoài thân hiện ra một vòng sáng xanh lá đánh bay kiếm quang, sợ rằng gã đã thực sự bị chém thành hai đoạn.
Nhưng ngay sau đó cỗ lực lượng to lớn cũng làm cho thân hình gã chấn động mà phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân như cọng rơm văng tuốt ra xa.
Đúng lúc này, thân hình Yêu Viên lông vàng uốn éo, phương hướng lao tới thay đổi, mang theo một cỗ cuồng phong lướt đến trước người nam tử vừa bổ ra kiếm khí.
Tên đệ tử Phong Hỏa Môn này vừa mới đứng vững thân hình, thấy cảnh này đương nhiên quá sợ hãi, chỉ có thể há miệng bắn ra một đạo ánh sáng màu xanh lam, đồng thời trường kiếm trong tay đột nhiên run lên, lập tức một cỗ hỏa diễm hừng hực cuốn tới phía trước.
Yêu Viên lông vàng mắt thấy cảnh này, không chậm trễ rống to một tiếng, một luồng sóng âm mênh mông tuôn ra, đánh tan toàn bộ đạo ánh sáng màu xanh và sóng lửa cuồn cuộn kia. Sau đó tiếp tục chấn cho thân hình nam tử đối diện không thể nào nhúc nhích, ngũ quan đồng thời chảy máu.
Thân hình Cự Viên khẽ chuyển động, giống như thuấn di đã xuất hiện ngay sau lưng nam tử, hai cánh tay nhoáng lên một cái đã chụp lấy hai bả vai gã.
Tên đệ tử Phong Hỏa Môn kêu to một tiếng “A!”, lúc này còn muốn phản ứng lại thì đã muộn mất rồi.
Hai tay Cự Viên lông vàng chỉ thoáng dùng lực, lập tức đã xé toạc nam tử thành hai nửa. Sau đó nó há to miệng ra, ngoạm hơn phân nửa phần thân thể lộ ra trái tim còn đang đập.
Một tên đệ tử Phong Hỏa Môn khác ở xa thấy cảnh này bị dọa cho hồn phi phách tán, gần như không hề suy nghĩ một hơi bóp nát tất cả Phù lục có trên người. Lúc này bên ngoài thân gã có ba tầng hào quang màu sắc khác nhau hiện ra, đồng thời hai chân còn có hai loại phù văn xanh trắng bay lượn.
Một tiếng “Phốc” vang lên, gã hóa thành một đoàn ánh sáng màu xanh phá không chạy đi, vậy mà không hề e sợ gặp phải phong hiểm khi bay cao.
Yêu Viên lông vàng thấy vậy không lập tức truy đuổi, trái lại sau khi ném thi thể trong tay đi, liền nhảy lên một cái tới trước một tảng đá màu xanh to cỡ cái vại nước.
Đầu vai nó nhoáng lên một cái, khí tức trên người lập tức điên cuồng tăng gấp mấy lần, bộ lông dựng đứng lên, một lần nữa hóa thành Cự Viên cao bốn trượng. Hai cánh tay nó khẽ động, một phát tóm lấy tảng đá lớn màu xanh, nâng nó qua đầu nhẹ nhàng như không.
Cự Viên gầm nhẹ một tiếng, sau đó giữa hai bàn tay đột nhiên phóng ra ánh sáng màu bạc, tảng đá trông bình thường lại lập tức phát ra ánh sáng màu bạc lấp lánh.
Sau đó hai cánh tay Cự Viên bỗng biến lớn thêm mấy phần, hung hăng ném tảng đá màu bạc về phía xa, mục tiêu rõ ràng là tên nam tử Phong Hỏa Môn đã bay được một quãng xa kia.
Nam tử này đang liều mạng thúc giục Pháp lực lao nhanh về phía trước, bỗng nhiên hai tai nghe được một tiếng “Vụt” trầm đục. Gã còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra thì thân hình đã bị khối đá màu bạc từ phía sau mạnh mẽ đập lên.
Mấy tầng bảo hộ bị cự thạch điên cuồng đè xuống, lạp tức phát ra tiếng như giấy bị chọc thủng, còn bản thân gã thì kêu thảm một tiếng rồi mất mạng tại chỗ, thân hình máu me bê bết không còn ra hình người rơi thẳng từ trên cao xuống đất.
Chỉ sau mấy cú nhảy như điện xẹt, Cự Viên lông vàng đã đứng ngay phía dưới chỗ thi thể sắp rơi xuông, một tay nhanh chóng bắt được. Sau khi hai cánh tay thoáng dùng lực xé làm mấy mảnh, mới vứt mấy mảnh thi thể không trọn vẹn trong tay đi. Hai tay nó nện thình thịch vào lồng ngực rồi ngẩng đầu rống lên một tiếng dài thê lương!
Tiếng rống ầm ầm như bay thẳng lên chín tầng trời, thậm chí còn truyền đi xa hơn mười dặm.
Đệ tử sáu tông còn lảng vảng gần đó nghe thấy tiếng rống này, trong lòng đều run sợ, trừ phi là kẻ cực kỳ tự tin đối với thực lực của mình, còn không thì đều không hẹn mà cùng tránh xa khu vực này.
Trong một cái hang đá tự nhiên cách đó khoảng bảy tám dặm, bọn Liễu Minh, Dương Càn nghe thấy tiếng rống không thể không mở hai mắt ra.
“Xem ra đám Yêu Viên trên núi đã phát hiện ra việc đồng bọn mất tích. Nếu như vậy, hiện giờ sự cảnh giác của chúng khá cao, hai ngày tới tốt nhất không nên hành động. Chúng ta chờ thêm hai ngày nữa rồi tiếp tục kế hoạch dẫn dụ kia.” Dương Càn nhíu mày nói.
“Dương sư huynh nói có lý, nhưng thời gian hai ngày này cũng không thể lãng phí, chi bằng chúng ta tạm thời tách ra hành động một mình, tới ngày thứ ba lại tập trung lại đây.” Ánh mắt Liễu Minh lóe lên nói.
“Tách ra một chút! Ừ, ý kiến này đúng là không tồi. Mỗi ngày trong bí cảnh đều vô cùng trân quý, tất nhiên phải lợi dụng cho tốt.” Thanh niên mặt đen nghe vậy, cũng tỏ vẻ đồng ý.
Kim Vũ không có ý kiến gì đối với việc này.
“Vậy thì cứ quyết định như thế đi. Đợi sau khi nghỉ ngơi cho thật tốt, liền hành động độc lập trong hai ngày tới.” Dương Càn đương nhiên cũng không có lý do gì mà phản đối.
“Bạch sư đệ, Kim sư đệ, ta đây có hai bình rượu thuốc, các ngươi nên nhanh chóng dùng túi mật của Yêu Viên đi. Nếu không sau một thời gian thì hiệu lực có thể sẽ giảm bớt khá nhiều đấy.” Thanh niên mặt đen bỗng nhiên cười cười nói như vậy với hai người Liễu Minh. Sau đó bàn tay gã lật một cái, hai bình sứ không lớn đã xuất hiện trong lòng bàn tay.
“Đa tạ Vân sư huynh, vậy tiểu đệ không khách khí rồi.” Liễu Minh nghe vậy, thực sự cũng không khách khí nhận lấy.
Kim Vũ đương nhiên cũng không cự tuyệt.
Vì vậy thời gian sau đó, mấy người bọn họ cũng không tiếp tục trò chuyện gì nữa, đều chuyên tâm bắt đầu thổ nạp điều tức.
Sau mấy canh giờ, khi Liễu Minh lại mở mắt ra, trong hang đá trừ hắn ra chẳng còn ai nữa.
Hắn chẳng hề kinh ngạc về việc này, trái lại bình tĩnh lấy ra bình sứ vừa nhận lúc trước, mở nắp bình rồi đặt dưới mũi ngửi nhẹ. Sau đó ánh mắt hắn đảo một vòng suy nghĩ, lại lấy ra từ trong người ra một viên đan dược màu trắng, bóp vỡ rồi đổ hết vào bên trong bình.
Hắn lắc nhẹ bình một chút, sau khi ánh mắt lại nhìn sâu vào bên trong mới thỏa mãn gật đầu, tiếp đó mới lấy ra hộp gỗ chứa túi mật của Yêu Viên.
Một lát sau, hắn cố nén mùi tanh tưởi nồng nặc, trước tiên ngậm Yêu mật màu đỏ tím trong miệng, sau đó mới uống nửa bình rượu thuốc, nuốt tất cả vào trong bụng.
Trong nháy măt, Liễu Minh đã cảm thấy một cỗ nhiệt khí từ trong bụng tỏa ra. Lúc này hắn không dám chần chừ khép hai mắt lại, bắt đầu chậm rãi luyện hóa.
Hơn một canh giờ sau, hắn mới thở ra một hơi đứng dậy, sau đó vung vẩy tay chân hoạt động một chút, một tràng tiếng ‘lách cách’ mơ hồ phát ra từ trong từng đốt ngón tay.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, hai chân dùng lực một chút, cả người lại nhảy bổng lên cao mấy trượng, một cánh tay nhoáng lên một cái đã nắm chặt lấy một phần khối nham thạch nhô ra trên đỉnh hang đá, sau đó năm ngón tay hơi dùng sức.
Một tiếng “Phanh” vang lên, nham thạch nhìn có vẻ cứng rắn giờ đã biến thành đá vụn.
Thân mình Liễu Minh khẽ xoay, lần nữa lướt xuống, dường toàn thân không hề có tí trọng lượng nào vậy.
“Đúng vậy, khí lực đã tăng lên không ít. Nhưng hiệu quả của gốc Nhiếp Không Thảo dùng lúc trước cũng hết sức rõ ràng. Hiện giờ cho dù có từ trên cao rơi xuống mà không có Thuật Đằng Không cũng không có vấn đề gì quá lớn, còn về phương diện tốc độ thì …”
Liễu Minh nâng hai tay lên cẩn thận quan sát, thì thào vài câu, nhưng lúc nói đến câu cuối cùng bỗng nhiên đầu vai nhoáng lên, toàn thân giống như một làn gió nhẹ bổ nhào về phía trước. Trong hang đá lập tức vang lên mấy tiếng xé gió lớn, từng bóng người mờ mờ trùng điệp hiện lên.
Trong lúc nhất thời, dường như đang có bảy tám tên Liễu Minh cùng lúc xuất hiện trong hang đá.
Sau khi tất cả bóng người hội tụ lại một chỗ, thân hình Liễu Minh hết sức chân thực lại lần nữa hiện ra.
Ma Thiên Ký
Biên: hungprods
Hai con Yêu Viên nhảy nhảy vài cái đã tới chỗ ba con Yêu Viên lúc trước bị đánh chết, sau đó kiểm tra một vòng, con Yêu Viên lông đen còn dùng mũi ngửi một cái, trên mặt hiện lên vẻ khó hiểu.
Mà Yêu viên lông vàng lại moi từ trong bùn đất xung quanh ra một thanh cự bổng đen sì, phía trên còn vương đầy vết máu. Nó cũng dí sát mũi ngửi ngửi vài cái, sau đó lần đầu tiên ngẩng đầu rống lên từng tiếng giận dữ.
Sau đó bộ lông toàn thân con vượn này dựng đứng lên, thân hình bỗng cao bổng lên hơn bốn trượng, rồi đột nhiên nó nhảy về phía trước mấy cái, thoáng cái đã rơi xuống chỗ mấy tảng đá chất chồng mà lúc trước Kim Vũ từng ẩn nấp, hai tay bất ngờ nện mạnh xuống.
Một tiếng “Oanh” vang lên, toàn bộ đá tảng trong phạm vi mấy trượng lập tức vỡ vụn, hơn nữa tất cả đá vụn nhanh chóng ngưng tụ giữa hai tay của Yêu Viên biến thành một thanh thạch côn dài chừng bảy tám trượng.
Hai tay Cự Viên bỗng nhiên vuốt về phía hai đầu thạch côn, mặt ngoài cái côn này bỗng chốc trở nên sáng loáng hơn rất nhiều, đồng thời màu sắc chuyển dần từ trắng xám sang màu bạc nhạt của kim loại.
Yêu viên lông vàng xoay cự côn màu bạc một vòng, sau đó hung hăng đập xuống đất.
Phía dưới lập tức phát ra một tiếng nổ mạnh giống như đất rung núi lở, khắp nơi vốn là loạn thạch đã biến thành một rãnh sâu nửa trượng.
Tiếp theo Cự Viên xoay tròn cự côn màu bạc một hồi, gần như đánh tan hoang cả cái sơn cốc, rút cuộc mới tiêu bớt được một phần lửa giận. Thân hình của nó lập tức khôi phục kích thước như cũ, tùy tiện vứt cái côn lớn trong tay xuống đất, sau đó cứ như vậy mang theo Yêu Viên lông đen rời đi.
Côn lớn màu bạc rời khỏi tay Yêu Viên nằm lăn lóc trên mặt đất, chỉ trong vài nhịp thở đã mất đi màu bạc, một lần nữa biến thành màu trắng xám.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, cây côn phát ra một tiếng “rắc” rồi biến thành bột phấn, cuồn cuộn bay theo gió không còn bóng dáng.
Lúc hai con Yêu Viên vừa mới đi tới lối ra, con Yêu Viên lông vàng đi trước đột nhiên dùng mũi ngửi ngửi, rồi bất ngờ ngồi xổm xuống, hai chân hung hăng dùng lực dậm mạnh một cái, giống như Cự Ưng lập tức đánh về phía một tảng đá lớn gần đó.
“Không xong rồi, chúng ta bị phát hiện. Chạy mau!”
Phía sau tảng đá bỗng truyền ra một tiếng kêu kinh sợ, tiếp đó là hai tiếng “vèo” “vèo”, hai bóng người nhanh như tên bắn lao về hai hướng khác nhau.
Đó rõ ràng là hai gã thanh niên mặc trang phục Phong Hỏa Môn!
Hiển nhiên hai người này bị thu hút bởi động tĩnh từ trong sơn cốc phát ra lúc trước, nhưng khi vừa nhìn thấy thực lực kinh người của Yêu Viên lông vàng phá tan bốn phía thì không dám lộ diện. Nhưng bọn hắn không ngờ khứu giác của con Yêu Viên lông vàng này lại vô cùng nhạy bén, cuối cùng vẫn bị bại lộ hành tung.
Trong tình huống này, hai người này chỉ có thể kinh hãi bỏ chạy mất dạng.
Yêu Viên lông vàng vẫn lơ lửng trên không trung, sau khi gầm vang một tiếng, hai tay đã đánh ra hai quyền mạnh mẽ “vù” “vù” về phía hai người.
Hai gã đệ tử Phong Hỏa Môn chỉ cảm thấy một cỗ sức lực cực lớn từ sau lưng đánh tới, rơi vào đường cùng, một tên đành lắc người tránh sang bên cạnh chạy tiếp, còn một tên chỉ có thể ngừng chân xoay lại, cường ngạnh bổ ra một kiếm.
Hai tiếng “Oanh” “Oanh” vang lên.
Một cái hố đất thật to hiện ra bên cạnh một gã, sóng khí cuốn ra cũng làm cho gã loạng choạng suýt chút nữa đã ngã xuống.
Gã còn lại cũng không khá hơn gì, sau khi kiếm khí tiếp xúc với cỗ lực cực lớn lập tức bay ngược trở lại. Nếu không phải gã vội vàng bóp nát một tấm Phù lục trong tay khiến cho bên ngoài thân hiện ra một vòng sáng xanh lá đánh bay kiếm quang, sợ rằng gã đã thực sự bị chém thành hai đoạn.
Nhưng ngay sau đó cỗ lực lượng to lớn cũng làm cho thân hình gã chấn động mà phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân như cọng rơm văng tuốt ra xa.
Đúng lúc này, thân hình Yêu Viên lông vàng uốn éo, phương hướng lao tới thay đổi, mang theo một cỗ cuồng phong lướt đến trước người nam tử vừa bổ ra kiếm khí.
Tên đệ tử Phong Hỏa Môn này vừa mới đứng vững thân hình, thấy cảnh này đương nhiên quá sợ hãi, chỉ có thể há miệng bắn ra một đạo ánh sáng màu xanh lam, đồng thời trường kiếm trong tay đột nhiên run lên, lập tức một cỗ hỏa diễm hừng hực cuốn tới phía trước.
Yêu Viên lông vàng mắt thấy cảnh này, không chậm trễ rống to một tiếng, một luồng sóng âm mênh mông tuôn ra, đánh tan toàn bộ đạo ánh sáng màu xanh và sóng lửa cuồn cuộn kia. Sau đó tiếp tục chấn cho thân hình nam tử đối diện không thể nào nhúc nhích, ngũ quan đồng thời chảy máu.
Thân hình Cự Viên khẽ chuyển động, giống như thuấn di đã xuất hiện ngay sau lưng nam tử, hai cánh tay nhoáng lên một cái đã chụp lấy hai bả vai gã.
Tên đệ tử Phong Hỏa Môn kêu to một tiếng “A!”, lúc này còn muốn phản ứng lại thì đã muộn mất rồi.
Hai tay Cự Viên lông vàng chỉ thoáng dùng lực, lập tức đã xé toạc nam tử thành hai nửa. Sau đó nó há to miệng ra, ngoạm hơn phân nửa phần thân thể lộ ra trái tim còn đang đập.
Một tên đệ tử Phong Hỏa Môn khác ở xa thấy cảnh này bị dọa cho hồn phi phách tán, gần như không hề suy nghĩ một hơi bóp nát tất cả Phù lục có trên người. Lúc này bên ngoài thân gã có ba tầng hào quang màu sắc khác nhau hiện ra, đồng thời hai chân còn có hai loại phù văn xanh trắng bay lượn.
Một tiếng “Phốc” vang lên, gã hóa thành một đoàn ánh sáng màu xanh phá không chạy đi, vậy mà không hề e sợ gặp phải phong hiểm khi bay cao.
Yêu Viên lông vàng thấy vậy không lập tức truy đuổi, trái lại sau khi ném thi thể trong tay đi, liền nhảy lên một cái tới trước một tảng đá màu xanh to cỡ cái vại nước.
Đầu vai nó nhoáng lên một cái, khí tức trên người lập tức điên cuồng tăng gấp mấy lần, bộ lông dựng đứng lên, một lần nữa hóa thành Cự Viên cao bốn trượng. Hai cánh tay nó khẽ động, một phát tóm lấy tảng đá lớn màu xanh, nâng nó qua đầu nhẹ nhàng như không.
Cự Viên gầm nhẹ một tiếng, sau đó giữa hai bàn tay đột nhiên phóng ra ánh sáng màu bạc, tảng đá trông bình thường lại lập tức phát ra ánh sáng màu bạc lấp lánh.
Sau đó hai cánh tay Cự Viên bỗng biến lớn thêm mấy phần, hung hăng ném tảng đá màu bạc về phía xa, mục tiêu rõ ràng là tên nam tử Phong Hỏa Môn đã bay được một quãng xa kia.
Nam tử này đang liều mạng thúc giục Pháp lực lao nhanh về phía trước, bỗng nhiên hai tai nghe được một tiếng “Vụt” trầm đục. Gã còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra thì thân hình đã bị khối đá màu bạc từ phía sau mạnh mẽ đập lên.
Mấy tầng bảo hộ bị cự thạch điên cuồng đè xuống, lạp tức phát ra tiếng như giấy bị chọc thủng, còn bản thân gã thì kêu thảm một tiếng rồi mất mạng tại chỗ, thân hình máu me bê bết không còn ra hình người rơi thẳng từ trên cao xuống đất.
Chỉ sau mấy cú nhảy như điện xẹt, Cự Viên lông vàng đã đứng ngay phía dưới chỗ thi thể sắp rơi xuông, một tay nhanh chóng bắt được. Sau khi hai cánh tay thoáng dùng lực xé làm mấy mảnh, mới vứt mấy mảnh thi thể không trọn vẹn trong tay đi. Hai tay nó nện thình thịch vào lồng ngực rồi ngẩng đầu rống lên một tiếng dài thê lương!
Tiếng rống ầm ầm như bay thẳng lên chín tầng trời, thậm chí còn truyền đi xa hơn mười dặm.
Đệ tử sáu tông còn lảng vảng gần đó nghe thấy tiếng rống này, trong lòng đều run sợ, trừ phi là kẻ cực kỳ tự tin đối với thực lực của mình, còn không thì đều không hẹn mà cùng tránh xa khu vực này.
Trong một cái hang đá tự nhiên cách đó khoảng bảy tám dặm, bọn Liễu Minh, Dương Càn nghe thấy tiếng rống không thể không mở hai mắt ra.
“Xem ra đám Yêu Viên trên núi đã phát hiện ra việc đồng bọn mất tích. Nếu như vậy, hiện giờ sự cảnh giác của chúng khá cao, hai ngày tới tốt nhất không nên hành động. Chúng ta chờ thêm hai ngày nữa rồi tiếp tục kế hoạch dẫn dụ kia.” Dương Càn nhíu mày nói.
“Dương sư huynh nói có lý, nhưng thời gian hai ngày này cũng không thể lãng phí, chi bằng chúng ta tạm thời tách ra hành động một mình, tới ngày thứ ba lại tập trung lại đây.” Ánh mắt Liễu Minh lóe lên nói.
“Tách ra một chút! Ừ, ý kiến này đúng là không tồi. Mỗi ngày trong bí cảnh đều vô cùng trân quý, tất nhiên phải lợi dụng cho tốt.” Thanh niên mặt đen nghe vậy, cũng tỏ vẻ đồng ý.
Kim Vũ không có ý kiến gì đối với việc này.
“Vậy thì cứ quyết định như thế đi. Đợi sau khi nghỉ ngơi cho thật tốt, liền hành động độc lập trong hai ngày tới.” Dương Càn đương nhiên cũng không có lý do gì mà phản đối.
“Bạch sư đệ, Kim sư đệ, ta đây có hai bình rượu thuốc, các ngươi nên nhanh chóng dùng túi mật của Yêu Viên đi. Nếu không sau một thời gian thì hiệu lực có thể sẽ giảm bớt khá nhiều đấy.” Thanh niên mặt đen bỗng nhiên cười cười nói như vậy với hai người Liễu Minh. Sau đó bàn tay gã lật một cái, hai bình sứ không lớn đã xuất hiện trong lòng bàn tay.
“Đa tạ Vân sư huynh, vậy tiểu đệ không khách khí rồi.” Liễu Minh nghe vậy, thực sự cũng không khách khí nhận lấy.
Kim Vũ đương nhiên cũng không cự tuyệt.
Vì vậy thời gian sau đó, mấy người bọn họ cũng không tiếp tục trò chuyện gì nữa, đều chuyên tâm bắt đầu thổ nạp điều tức.
Sau mấy canh giờ, khi Liễu Minh lại mở mắt ra, trong hang đá trừ hắn ra chẳng còn ai nữa.
Hắn chẳng hề kinh ngạc về việc này, trái lại bình tĩnh lấy ra bình sứ vừa nhận lúc trước, mở nắp bình rồi đặt dưới mũi ngửi nhẹ. Sau đó ánh mắt hắn đảo một vòng suy nghĩ, lại lấy ra từ trong người ra một viên đan dược màu trắng, bóp vỡ rồi đổ hết vào bên trong bình.
Hắn lắc nhẹ bình một chút, sau khi ánh mắt lại nhìn sâu vào bên trong mới thỏa mãn gật đầu, tiếp đó mới lấy ra hộp gỗ chứa túi mật của Yêu Viên.
Một lát sau, hắn cố nén mùi tanh tưởi nồng nặc, trước tiên ngậm Yêu mật màu đỏ tím trong miệng, sau đó mới uống nửa bình rượu thuốc, nuốt tất cả vào trong bụng.
Trong nháy măt, Liễu Minh đã cảm thấy một cỗ nhiệt khí từ trong bụng tỏa ra. Lúc này hắn không dám chần chừ khép hai mắt lại, bắt đầu chậm rãi luyện hóa.
Hơn một canh giờ sau, hắn mới thở ra một hơi đứng dậy, sau đó vung vẩy tay chân hoạt động một chút, một tràng tiếng ‘lách cách’ mơ hồ phát ra từ trong từng đốt ngón tay.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, hai chân dùng lực một chút, cả người lại nhảy bổng lên cao mấy trượng, một cánh tay nhoáng lên một cái đã nắm chặt lấy một phần khối nham thạch nhô ra trên đỉnh hang đá, sau đó năm ngón tay hơi dùng sức.
Một tiếng “Phanh” vang lên, nham thạch nhìn có vẻ cứng rắn giờ đã biến thành đá vụn.
Thân mình Liễu Minh khẽ xoay, lần nữa lướt xuống, dường toàn thân không hề có tí trọng lượng nào vậy.
“Đúng vậy, khí lực đã tăng lên không ít. Nhưng hiệu quả của gốc Nhiếp Không Thảo dùng lúc trước cũng hết sức rõ ràng. Hiện giờ cho dù có từ trên cao rơi xuống mà không có Thuật Đằng Không cũng không có vấn đề gì quá lớn, còn về phương diện tốc độ thì …”
Liễu Minh nâng hai tay lên cẩn thận quan sát, thì thào vài câu, nhưng lúc nói đến câu cuối cùng bỗng nhiên đầu vai nhoáng lên, toàn thân giống như một làn gió nhẹ bổ nhào về phía trước. Trong hang đá lập tức vang lên mấy tiếng xé gió lớn, từng bóng người mờ mờ trùng điệp hiện lên.
Trong lúc nhất thời, dường như đang có bảy tám tên Liễu Minh cùng lúc xuất hiện trong hang đá.
Sau khi tất cả bóng người hội tụ lại một chỗ, thân hình Liễu Minh hết sức chân thực lại lần nữa hiện ra.
Ma Thiên Ký
Đánh giá:
Truyện Ma Thiên Ký
Story
Chương 127: Diệt Viên (2)
10.0/10 từ 19 lượt.