Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À

Chương 77: C77: Tôi biết hết cả rồi

70@-

Sở Tiếu Thiên hít sâu một hơi, nhíu mày, âm trầm nói: "Anh xem đứa con trai ngoan của anh bây giờ bắt đầu đào mộ tổ tông rồi đấy! Hả? Tên súc sinh này! Đúng là bùn nhão không đỡ nổi tường!"

Vừa dứt lời, một người hầu nữ liền vội vàng đi tới, cầm điện thoại di động của Sở Tiếu Thiên, rụt rè nói: "Ông chủ, điện thoại, có rất nhiều cuộc gọi."

Sở Tiếu Thiên nghĩ cũng không cần suy nghĩ, người gọi điện thoại cho ông ta lúc này không phải là ban giám hiệu thì cũng là hiệu trưởng Đại học Giang Đông.

Quả nhiên, người gọi là hiệu trưởng Đại học Giang Đông. "Ông cụ, không ổn rồi! Cháu... cháu của ông..."

"Tôi biết hết cả rồi, nói điểm chính đi! Dự định xử lý thế nào?"

"Chúng tôi đã lập tức đến bệnh viện để an ủi ba du học sinh và lấy được đơn hoà giải, ngay cả giám định thương tích cũng không làm, nghĩ có thể đưa cháu trai của ông ra ngoài trước rồi giải quyết riêng chuyện này là được... Nhưng còn chưa chạy tới đồn cảnh sát, lại... lại nổ ra vụ bê bối bạn cùng học. Ban giám hiệu nói rằng là... là cháu trai của ông đứng đẳng sau, tôi..."

Ông cụ lạnh lùng nói: Không cần phải nể mặt tôi, nên xử lý như thế nào thì cứ xử lý như thế đó đi!"



"Được rồi, vậy tôi sẽ... nói rõ trước. Về phần cháu trai của ông, tôi sẽ... tạm thời không quan tâm."

"Chết tiệt! Hiệu trưởng Dương, ngay từ đầu tôi đã phản đối quy định bạn cùng học mà ông đề xuất. Ông không những không nghe lời mà còn liên kết với ban giám hiệu để gây áp lực cho tôi! Hừ... Xem đi, ông đúng là biết dát vàng lên mặt tôi đấy! Nếu không xử lý tốt việc này, ông cũng đừng làm hiệu trưởng nữa!”

Hiệu trưởng Dương vâng vâng dạ dạ: “Tôi cũng chỉ làm theo các trường khác vì thứ hạng của trường thôi... Hơn nữa, sự thật không phải vậy, chỉ là chất lượng của một số du học sinh quá kém nên...”

Không đợi ông ta nói xong, Sở Tiếu Thiên liền tức giận cúp điện thoại, sau đó cầm tách trà bên cạnh đập vào mặt đứa con út, tức giận nói: “Tôi luôn cho rằng hổ phụ vô khuyển tử*. Không ngờ mà, đứa con trai quý báu kia của anh, ngay cả “khuyển tử” cũng không xứng! Giữa ban ngày ban mặt mà ra tay đánh người ta, trong mắt không có pháp luật, to gan lớn mật, là ai cho nó lá gan đó! Hả? Là anh à?"

*: Người cha có tài thì tất nhiên sẽ không sinh ra người con bất tài

Trên trán của Sở Trì Khanh đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh, trên người lấm tấm vết nước và lá trà, vẻ mặt chật vật nói: “Khi về con nhất định sẽ dạy dỗ nó cho tốt!”

"Dạy dỗ? Đã muộn rồi!" Sở Tiếu Thiên thở phì phò, có vẻ rất tức giận. Sau khi bình tĩnh lại, ông ta lạnh lùng nói: "Dự án ở nước ngoài kia để anh chị anh làm đi, anh tạm thời rút lui dạy dỗ lại con cái cho tốt!"


"Cha!" Sở Trì Khanh bỗng nhiên kích động, nhưng nhìn thấy ánh mắt cự tuyệt của Sở Tiếu Thiên thì chỉ có thể im lặng, dừng một chút, gật đầu nói: "Con biết rồi..."

Ông cụ hừ lạnh một tiếng, cầm chiếc nạng bên cạnh lên. Người hầu nữ vội vàng đưa tay đỡ Sở Tiếu Thiên rồi rời khỏi đình nghỉ mát.

Cô chủ lớn kia ở một bên xem trò vui cố nén cười, giọng điệu kỳ quái nói: “Cậu út, cháu nghe mẹ cháu nói cậu mới là trụ cột của dự án ở nước ngoài kia. Mẹ cháu và cậu cả cháu cùng lắm chỉ là cánh tay phải của cậu. Bây giờ ông ngoại muốn cậu rút lui, chậc chậc... đau lắm phải không?"

"Cút! Không biết lớn nhỏ!" Sở Trì Khanh tức giận mắng. Đợi cháu gái của ông ta vui vẻ chạy ra khỏi đình nghỉ mát, nóng lòng muốn báo tin vui cho mẹ mình, cậu ba phong lưu phóng khoáng của Sở Môn đột nhiên nhếch khóe môi, trong mắt hiện lên một nụ cười khó hiểu.


Một gia đình, ai nấy đều mang tâm tư riêng.

Sở Vũ Hiên thật ra đã biết từ lâu rằng ông chủ lớn nhất đứng sau Đại học Giang Đông chính là ông nội của mình. Lúc đầu nghe Kim Thư Hàm nhắc đến Đại học Giang Đông, anh cũng có phần kiêng kị, chỉ muốn để Lão Ngũ lén lút quay một số video, trốn trong bóng tối, lợi dụng dư luận để buộc Đại học Giang Đông phải hủy bỏ chuyện bạn cùng học kinh tởm này, làm việc tốt mà không để lại tên tuổi.


Dù sao đưa mắt nhìn khắp cả Sở Môn, nếu đầu óc không có vấn đề gì thì có ai dám tự tay chọc vào ống phổi của ông cụ chứ? Đừng nói ảo tưởng sau này có tư cách tranh giành gia sản, không bị đuổi ra khỏi Sở Môn thì coi như ông cụ đã nhân từ rồi.

Nhưng khi nhìn thấy ba du học sinh trong cửa hàng KFC, anh suy nghĩ một lúc rồi đổi ý, thâm nghĩ chi bằng làm lớn chuyện lên một chút, dứt khoát dựng một vở kịch cho người đang âm thầm quan sát xem thì hơn nhỉ?

Đến lúc đó, anh nhất định sẽ bị dư luận nhấn chìm, tiếp đó tung ra đoạn video Lão Ngũ lén quay, người khác sẽ chỉ cho rằng anh muốn làm quan hệ công chúng khẩn cấp chứ không phải cố ý làm vậy.

Trong mắt bác cả và cô của anh, điều này chẳng phải có nghĩa là anh không biết nông sâu mà đang tự đào hố chôn mình sao? Chính xác là hành động xứng với một chữ “ngu”.

Chỉ có điều, anh không chắc lắm về "điểm mấu chốt" của ông cụ, cho nên mới do dự gọi điện cho Sở Trì Khanh để bày tỏ suy nghĩ của mình.

Khi đó Sở Trì Khanh vừa bị ông cụ đánh tiếng, bảo ông ta chừa đường sống cho anh chị mình. Thật ra cách đây không lâu, Sở Tiếu Thiên đã không mặn không nhạt chỉ điểm ông ta, nói ông ta quá độc đoán chuyên quyền trong dự án nước ngoài. Rõ ràng là ba nhà cùng nhau thực hiện dự án, vậy mà lại coi như dự án của một mình mình. Nói bóng gió là ông ta luôn gây áp lực cho hai người đó trong phương diện làm ăn, đến lúc nên nhường thì phải nhường.


Sau khi nghe kế hoạch của con trai, Sở Trì Khanh lập tức phối hợp, hoàn toàn không chút do dự, nói với con trai: Quậy hết cỡ đi, khiến ông nội con càng tức giận càng tốt.


Ông ta biết nếu ông cụ tức giận thì nhất định sẽ nương theo sự việc này để khiến ông ta rút lui khỏi dự án ở nước ngoài, giao lại cho hai nhà kia.

Dự án đó tuy là một miếng mỡ nhưng đến lúc phải vứt đi thì phải vứt đi. Thứ nhất là như ý muốn của ông cụ. Thứ hai là lợi ích càng lớn thì sau này hai nhà sẽ tranh đấu càng quyết liệt.

Tiếc con không bẫy được sói, tiêu một khoản tiền mua được một chỗ nhàn nhã ngồi trên núi xem hổ đánh nhau, cớ gì lại không làm?

Hai cha con họ cũng coi như đi một nước cờ khôn ngoan. Đáng thương cho hai nhà đó vẫn chẳng hay biết gì, nhận định Sở Vũ Hiên là một tên ăn chơi không bao giờ đạt được thành tựu gì, hoàn toàn không có gì phải lo lăng.

Đồng thời, bọn họ cũng choáng ngợp trước tin vui ông cụ Sở đã yêu cầu Sở Trì Khanh rút lui khỏi dự án ở nước ngoài.

Hoàn toàn không hề biết vì để rót cho bọn họ miếng mật này mà cha con họ đã phí hết sức gói cái bánh chưng này.



Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À Truyện Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À Story Chương 77: C77: Tôi biết hết cả rồi
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...