Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À
Chương 185: C185: Tôi cũng nên kính cô
Ba phát súng liên tiếp bắn vào ngực của Sở Trì Khanh, máu tươi nhất thời bắn tung tóe khắp nơi!
Sở Trì Khanh bị bắn loạng choạng lùi ra sau, không thể tin được nhìn Sở Vũ Hiên nổ súng với mình, khổ sở giơ tay lên, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không có cơ hội lên tiếng nói gì, thân thể ngã thẳng tắp trên mặt đất, máu tươi dần dần chảy xuống mặt đất, không ngừng tràn ra.
Sở Vũ Hiên không ngừng thở hổn hển, tay phải dùng quá nhiều sức nên đốt ngón tay trắng bệch, không khỏi run rẩy.
Hồng Mai sợ hãi đến mức chân mềm nhữn, tay bịt chặt miệng.
Tiểu Thanh kinh ngạc nhìn Sở Trì Khanh nằm trong vũng máu một lúc lâu, sau đó cô ấy nhìn Sở Vũ Hiên và cúi đầu xuống.
Lão Tam há mồm trợn mắt, anh ta không ngờ rằng đại ca của mình lại quyết đoán như vậy!
Nhưng chuyện đã đến nước này, dù nói nhiều nghĩ nhiều cảm xúc nhiều đến đâu thì cũng không có ý nghĩa gì, bất kể thế nào, chỉ cần Sở Vũ Hiên quyết định thì anh ta sẽ không nghi ngờ.
“Đại ca, vậy Triệu Vân Bác phải làm thế nào?”
Sở Vũ Hiên cố gắng kiềm chế cảm xúc, âm trầm nói: “Trưa nay tôi đã sắp xếp người trong tù rồi, ông ta không thể sống sót qua tối nay!”
Nói xong, anh nhắm mắt lại hít một hơi sâu, sau đó xoay người nhìn Hồng Mai đang nơm nớp lo sợ, ánh mắt dường như đang cân nhắc rằng có nên giết cô ta không.
Sống lưng Hồng Mai lạnh lẽo, lập tức ngã ngồi trên mặt đất, liên tục xin tha: “Đừng, đừng giết tôi! Cậu từng nói rằng sẽ không giết tôi!”
Sở Vũ Hiên trầm giọng nói: “Chị Hồng Mai, rất cảm ơn chị đã cung cấp manh mối, nhưng chị biết quá nhiều chuyện, tôi không yên tâm.”
Hồng Mai vô cùng hoảng sợ, run rẩy nói: “Tôi sẽ không nói cho ai biết! Cậu tin tôi đi, tôi thật sự sẽ không nói cho ai biết đâu! Chỉ cần cậu thả tôi đi, tôi, tôi sẽ lập tức rời khỏi Giang Thành!”
“Đi thì tốt.” Sở Vũ Hiên không hề chần chừ, quả quyết bóp cò.
Tuy nhiên, không may là viên đạn bị mắc kẹt đúng lúc này.
Hồng Mai sợ hãi trợn trừng mắt, miệng há to, nhưng lại không thể hít thở, một lúc lâu sau, cô ta lại xin tha: “Cậu tha cho tôi đi, trong nhà tôi còn có người già, cầu xin cậu! Hu hưu...”
Sở Vũ Hiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô ta, một lát sau, chợt thở dài: “Hầy, ý trời! Chị Hồng Mai à, tốt nhất là chị hãy quên hết chuyện hôm nay đi, nếu không, chị không chỉ hại một mình chị mà còn hại cả người nhà của chị, hiểu không?”
“Tôi hiểu, tôi hiểu! Tôi nhất định sẽ không nói linh tinh!”
Sở Vũ Hiên cất súng: “Có thể giữ bí mật cho Lưu Quân hai mươi năm, tôi có thể tin miệng của chị... Đi đi!”
“Cảm ơn, cảm ơn!” Hồng Mai như được đại xá, vừa lăn vừa bò chạy về phía cửa lớn, sợ rằng giây tiếp theo Sở Vũ Hiên sẽ nuốt lời.
Có điều mọi người đều không để ý rằng khi người phụ nữ già hết thời này chạy ra bên ngoài, cô ta còn liếc nhìn thi thể của Sở Trì Khanh.
Hồng Mai chạy ra khỏi khu biệt thự như đang chạy trốn, một bước quay đầu lại ba lần nhưng vẫn sợ hãi, chạy dọc đường rất lâu mới bắt được một chiếc taxi.
Tuy nhiên, sau khi lên xe taxi, người phụ nữ đại nạn không chết này lại đột nhiên lại đổi một khuôn mặt, không còn dáng vẻ hoảng hốt sợ hãi như vừa nấy, mà là nụ cười khi gian kế được như ý.
Tài xế quay đầu lại, cũng nở nụ cười gian ác đưa mắt nhìn cô ta, đanh định lên tiếng, Hồng Mai lại đặt ngón trỏ trước môi, ra hiệu cho tài xế đừng có lên tiếng, sau đó làm động tác đút tay vào túi.
Tài xế lập tức hiểu ra, lái xe chạy lung tung khoảng hai mươi phút. Lúc đi đến bờ biển, Hồng Mai khẽ vỗ vào vai tài xế, ra hiệu cho tài xế dừng xe ở bên đường, sau đó bắt đầu cởi quần áo, chỉ chừa lại áo lót và quần lót, lấy áo khoác mà tài xế đưa tới, bọc lấy bản thân, rồi mở cửa xuống xe, ném tất cả quần áo, giày, cả điện thoại, bao gồm cả sợi dây chuyền trên cổ xuống biển.
Sau khi lên xe, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Tài xế bĩu môi nói: “Không cần phải cẩn thận như vậy chứ? May mà tôi chuẩn bị áo khoác, không thì cô định mặc gì? Trời lạnh thế này...”
Hồng Mai khit mũi, nói: “Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, Sở Vũ Hiên có một hacker nước ngoài, nhiều thủ đoạn lắm!”
Nói đến đây, Hồng Mai không nhịn được cười nói: “Cuối cùng cũng giải quyết xong! Ha ha ha, một lũ ngu ngốc! Đi thôi, mau xuất phát, nhanh chóng trở về!”
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, xe taxi lái vào một nhà máy rượu tư nhân. Hồng Mai nóng lòng xuống xe, đi chân trần chạy vào một phòng của nhà máy rượu. Trong phòng, Liễu Tư Tư ngồi trên ghế sô pha một cách thoải mái, một tay
cầm cốc rượu vang khẽ đung đưa, tay còn lại nghe điện thoại.
Nhìn thấy Hồng Mai đi vào, Liễu Tư Tư lập tức đứng dậy, lấy một đôi dép, đích thân ngồi xổm xuống đi dép cho Hồng Mai.
Hồng Mai không khỏi lộ vẻ xúc động, đôi mắt hơi ươn ướt nhưng vì Liễu Tư Tư đang gọi điện thoại nên cô ta không nói gì.
“Cứ vậy đi, tôi còn có chút việc, cúp máy trước.” Liễu Tư Tư cúp điện thoại, ném điện thoại lên ghế sô pha, sau đó kích động ôm lấy Hồng Mai: “Tiểu Mai, tôi không biết nên cảm ơn cô như thế nào nữa!”
Hồng Mai mỉm cười lắc đầu: “Cô còn khách sáo với tôi à?”. truyện đam mỹ
Liễu Tư Tư kéo Hồng Mai đến ngồi xuống ghế sô pha, sau đó tự tay rót cho Hồng Mai một cốc rượu: “Nào, tôi kính cô!”
Hồng Mai: “Tôi cũng nên kính cô!”
Hai người họ vui mừng cụng ly. Sau khi nhấp một ngụm rượu, Hồng Mai nói: “Sở Vũ Hiên còn nói rằng trưa nay đã sắp xếp trong tù xong rồi, Triệu Vân Bác không thể sống qua tối nay.”
“Ừ, dù cậu ta không làm thì tôi cũng sẽ tìm cơ hội!” Liễu Tư Tư thôi cười, khựng lại một lát, hỏi: “Hồng Mai, Sở Trì Khanh đã chết chưa?”
“Chết rồi, ngực trúng ba phát đạn, tôi còn cố tình quan sát thi thể của ông ta, tuyệt đối không còn khả năng sống sót!”
Liễu Tư Tư lại hỏi: “Cô chắc chắn không bị theo dõi trên đường đến đây chứ?”
Hồng Mai chắc chắn nói: “Chắc chắn, tôi còn cố tình vòng mấy vòng, không phát hiện có người theo dõi, tôi còn vứt cả điện thoại, bao gồm cả quần áo, giày, những thứ có thể bị cài giám sát, đều vứt hết rồi.”
“Hay lắm, hay lắm! Tên súc sinh đó cuối cùng cũng chết rồi!” Ánh mắt của Liễu Tư Tư lộ vẻ độc ác, nhưng lại nhanh chóng trở nên dịu dàng. Cô ta nắm lấy tay Hồng Mai, chân thành nói: “Tiểu Mai, sau khi nhà họ Liễu của tôi sa sút, cô đi theo tôi đã phải chịu không ít khổ cực, lần này đến bên cạnh Sở Vũ Hiên, không lúc nào tôi không lo lắng cho sự an toàn của cô... May mà cô đã bình an quay trở lại! Bây giờ mối thù nên báo cũng đã báo được rồi, sau này cô hấy hưởng phúc cùng tôi nhé!”
Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À