Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À
Chương 178: C178: Chạng vạng tối
Chạng vạng tối, Tiểu Thanh nấu ăn trong phòng bếp, trong lòng vẫn thấp thỏm bất an.
Triệu Vân Bác dính dáng đến chuyện đó, dù sao thì Sở Vũ Hiên cũng phải hỏi cô ấy một chút đúng không? Nhưng đến bây giờ, Sở Vũ Hiên vẫn không hỏi cô ấy điều gì, vẫn đối xử với cô ấy bằng thái độ như trước, điều này...
Càng như vậy thì cô ấy càng cảm thấy bất an, cô ấy cứ cảm thấy Sở Vũ Hiên sẽ vứt bỏ cô ấy vì cô ấy là người của nhà họ Triệu.
Cô ấy thật sự không nỡ, khó khăn lắm mới hòa nhập vào đại gia đình của mấy anh em này. Lần đầu tiên trong cuộc đời thật sự có mấy người bạn, còn có người quan tâm, cô ấy thật sự không nhẫn tâm đánh mất những điều này.
Đúng lúc cô ấy đang buồn bã thất vọng thì lão Tam bước vào với vẻ mặt buồn bã, nói: “Tiểu Thanh, có thể nấu cho tôi một bát bánh canh không? Tôi cảm thấy tôi hậm hực chết mất, cô nói đi, sao chuyện này lại là như vậy? Hả? Tại sao ông ta lại như vậy? Tôi thật sự không thể hiểu nổi, phải ăn một bát bánh canh để bổ não.”
Tiểu Thanh ngẩng đầu nhìn anh ta, mặt ủ mày chau nói: “Tôi cũng rất buồn... Nhưng tôi thật sự không biết làm bánh canh.”
Lão Tam cúi đầu, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tôi giúp cô chọn món ăn nhé.”
Tiểu Thanh từ chối: “Anh lão Tam, để tôi, cái đầu của anh lớn quá, cản trở lắm, hay là anh ra ngoài trước đi."
Cô ấy thoáng khựng lại một chút, dường như hơi tò mò, tùy tiện hỏi: “Anh cao hai mét đúng không?”
Lão Tam lắc đầu, thịt trên mặt đung đưa: “Thấp lắm, một mét chín mươi tám.” Tiểu Thanh câm nín.
Cô ấy đang cạn lời, tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên ngoài cửa phòng bếp, ngay sau đó, con ma nước ngoài chợt xuất hiện trước cửa, tay cầm quyển sách [Tự học thông thạo tiếng Trung] quyến luyến không rời: “Này, tôi không có ý nghe lén đâu... Ừm, lão Tam, tôi cần nói với anh vài câu, thích Tiểu Thanh thì cứ nói thẳng với cô ấy. Người Trung Quốc các anh cứ luôn kín đáo như vậy, sẽ bỏ lỡ rất nhiều duyên phận, tôi thề.”
Tiểu Thanh lại không nói nên lời.
Khuôn mặt của lão Tam nóng bừng, sau khi ho khù khụ vài tiếng, anh ta cau mày nói: “Đã là lúc nào rồi mà cậu còn cười hả? Có tin tôi đánh cho cậu một trận không hả?”
Nụ cười của lão Ngũ cứng đờ, nhún vai, lại ngứa miệng: “Tiểu Thanh, cô nhất định phải đồng ý với anh ta. Tôi thề cô là người đầu tiên anh ta thích trong cuộc đời này. Ừm... Có điều cô phải suy nghĩ cho rõ ràng, sau này mỗi buổi tối đều có một tên một trăm năm mươi cân... Nói thế nào nhỉ? Khoan đã, vừa nãy tôi mới học được một từ, để tôi tìm một chút.”
Lão Ngũ lật sách, nhướn mày nói: “Thái... Thái... Sơn đè đầu, đúng rồi, là từ này.
Lão Tam xắn tay áo lên: “Con mẹ nó, tôi khiến cho ậu tam hoa tụ đỉnh trước.”
Tiểu Thanh vừa xấu hổ vừa tức giận, cúi đầu dậm chân: “Anh lão Ngũ, anh nói linh tinh gì vậy?”
Khuôn mặt nghìn năm không thay đổi của lão Tứ nhìn ba người họ với dáng vẻ súc vật vô hại, nói: “Đại ca đâu? Không liên lạc với các người à?”
Sau khi biết được tất cả những gì đã xảy ra ở nhà Lưu Quân tối qua từ lão Tam lúc sáng, cỗ máy giết người này vẫn luôn muốn nói chuyện với Sở Vũ Hiên,
nhưng cả ngày hôm nay anh ta lại không gặp được Sở Vũ Hiên.
Ba người đồng loạt lắc đầu, Tiểu Thanh nói: “Không, sáng nay tôi thức dậy thì anh ấy đã ra khỏi nhà, mãi đến bây giờ vẫn chưa quay về.”
“Giờ trò quỷ gì vậy?” Lão Tứ nghi hoặc, quay đầu nhìn lão Ngũ. Lão Ngũ đảo mắt, nhún vai nói: “Tôi cũng không biết.”
Bốn người họ nhìn nhau, sau khi im lặng một lúc, lão Tam thử hỏi lão Tứ một câu: “Nếu đại ca muốn làm gì cha anh ấy... Ừm, ý tôi là nếu như, anh...”
Anh ta còn chưa nói dứt lời, lão Tứ đã bình tĩnh chớp mắt, nói: “Giết là phải, quan tâm nhiều như vậy làm gì?”
Lão Ngũ vô thức dịch sang bên cạnh vài bước, lão Tam cũng nuốt nước miếng, cúi xuống thì thầm với Tiểu Thanh: “Tránh xa tên này ra một chút, coi chừng khi thiên lôi đánh chết anh ta khiến cô bị liên lụy...
Lão Tứ không nói gì, thấy sự xuất hiện của mình đã phá hoại bầu không khí, anh ta xoay người đi về phía phòng khách, vừa hay chạm mặt Hồng Mai vừa đi ra khỏi phòng.
Hồng Mai băn khoăn bất an nhìn khuôn mặt đó, bước chân không hề dừng lại,
lúc đi lướt qua vai, trong lòng thầm lẩm bẩm: “Chàng trai này điềm đạm ít nói, chắc hẳn rất dịu dàng nhỉ?”
Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À