Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À

Chương 163: C163: Trẻ con dễ dạy thật

96@-

Bọn chúng rõ ràng hơi sửng sốt khi thấy Sở Vũ Hiên. Sở Vũ Hiên lập tức hiểu ra, bọn này tới tìm mình! Chắc là định xông vào nhà anh, không ngờ anh tự chui đầu vào tròng.

Sở Vũ Hiên không hề hoảng hốt, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng, chỉ là, bây giờ anh không có vũ khí, đối mặt với hơn 10 tên cầm hung khí, e là khó có kết cục tốt!

Đừng nói là anh, dù là Tyson cũng khó tránh khỏi trúng dao khi gặp bấy nhiêu người, dù võ công cao đến đâu cũng sợ dao bén mà.

Không kịp suy nghĩ, bọn chúng đã xông vào thang máy, vung dao ác liệt.

Sở Vũ Hiên nhanh tay kéo đứt camera, đồng thời đấm mạnh vào thái dương bên trái tên lao vào trước nhất. Đầu hắn ta đập mạnh vào thành thang máy, rầm một tiếng, mắt trái liền đỏ ngầu, ngã xuống co giật.

Tiếp theo, ba con dao cùng chém tới anh. Sở Vũ Hiên tránh né, túm lấy cổ tay một tên, vặn một cái, giật lấy con dao rồi dùng camera đập thẳng vào mặt người nọ, đâm thủng mắt phải.

Bất chợt, một tiếng thét đau đớn vang lên khắp bãi đỗ xe ngầm!

Tuy nhiên, bọn chúng không hề sợ hãi, thậm chí càng hung hăng hơn, xông thẳng vào thang máy, ép Sở Vũ Hiên vào góc chật hẹp, vung dao chém loạn xạ.

Có thể thấy, bọn này hẳn là quen thuộc với việc đánh nhau, không ít lần giao chiến với người khác, nếu không thì bình thường ai lại có được sự tàn nhân như vậy?

Do không gian hạn chế, Sở Vũ Hiên không thể giương cung bật nỏ, đối mặt với những con dao chém loạn xạ ấy, anh nhanh trí cắt cổ một tên, dùng làm lá chắn trước người.




Mặc dù không gian chật hẹp gây bất lợi cho anh, nhưng bọn chúng cũng thế thôi.

Chỉ thấy dao chém loạn xạ, thực ra hầu hết đều chém vào xác chết, chúng không thể dùng sức mạnh.

Sở Vũ Hiên vừa phòng thủ vừa tấn công, túm lấy cơ hội là ra tay hạ sát, hoặc đâm hoặc chém, nhắm vào ngực hay đầu đối phương, ánh mắt đầy sát khí.

Thang máy kêu tít tít" báo quá tải, bốn tên bị đâm lui ra ngoài, tiếng báo ngưng bặt, cửa thang đóng lại kêu rầm rầm.

Hai phút sau, bên trong thang máy trở nên yên tĩnh, vài giây sau cửa thang mở ra từ từ, một mùi máu nồng nặc bốc lên, khắp nơi vấy đầy máu, xác chết nằm ngổn ngang, khiến người ta rùng mình.

Sở Vũ Hiên đứng cô độc giữa thang máy, trên người có vài vết thương nông sâu khác nhau, đang thở hổn hển, mắt đỏ ngầu, một tay bấm nút mở cửa, tay kia cầm con dao đầy máu, ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm, giống như vừa quay từ địa ngục trở về!

Sau khi thở đều lại, Sở Vũ Hiên đá văng một xác chết ra cửa, chặn lại cửa thang máy, rồi bước ra, dựa vào tường lấy hộp thuốc lá châm điếu thuốc, tiếp đó gọi điện cho Lý Bân: "Tâng hầm 6 của tòa nhà, giúp tôi việc này, nhanh lên."

Sau đó gọi cho lão Ngũ: "Tới nhà tôi, có chuyện rồi."

Cúp máy xong, anh liếc mắt nhìn, trong 4 tên chạy thoát ra ban nãy, đã có 2 tên chết, 1 thì quằn quại, còn 1 tên bị thương nhẹ hơn, ôm bụng dựa cột, máu chảy


ra từ khóe miệng, khuôn mặt vặn vẹo đau đớn.

Sở Vũ Hiên ngậm điếu thuốc, bước đến chỗ tên đang hấp hối, rồi giãm mạnh lên cổ hắn ta, xoắn một cái, kết liễu tên đó.

Tên dựa cột run rẩy, mặt viết đầy vẻ kinh hoàng, hai tay đẩy mình lui về phía sau, như thể người tiến lại chẳng phải con người mà là oan hồn đòi mạng vậy.

Sở Vũ Hiên đi đến trước mặt hắn ta, quỳ xuống hỏi: "Ai sai các người tới đây?" Tên đó run run, dừng lại, ấp úng: "Anh... anh Hắc... Hắc Nhị!" "Hắc Nhị?" Sở Vũ Hiên chưa từng nghe tên này, thắc mắc: "Hắc Nhị là ai2"

"Anh Hắc Nhị, hoạt động trong giới giang hồ, rất... rất nổi tiếng đó." Tên đó nói rồi ho ra vài ngụm máu.

Sở Vũ Hiên nhíu mày, bất ngờ rút dao đâm vào đùi hắn ta. "Áp" "Nói hết những gì mày biết đi."

Đau đớn khiến tên đó toát mồ hôi, la hét một hồi rồi không chịu nổi nên tuôn ra như nước: "Là một người tên Ngải Đạt Cảnh, tìm anh Hắc Nhị giúp, để đối phó anh... "


Sở Vũ Hiên gật gù hiểu ra: "Tao đã xem nhẹ nhân vật trí thức này rồi, ha ha... Địa chỉ nhà tao mà bọn mày cũng tìm ra rõ ràng, có vẻ cũng tốn khá nhiều công sức nhỉ? Hôm nay bọn theo dõi tao cũng là người của bọn mày à?”

"Phải... Ban đầu định chặn anh ở nơi vắng vẻ nào đó, không ngờ... anh lái xe quá nhanh, bọn tôi mất dấu... Tôi báo cáo tình hình với anh Hắc, anh ấy bảo cứ tới nhà anh, xử anh luôn... Vợ anh, anh ấy cũng cũng bảo phải bắt cóc.... "


Ánh mắt Sở Vũ Hiên chợt lạnh lẽo, lẩm bẩm: "Dám manh động đến thế à... Bọn chúng đang ở đâu, hửm?"

"Ở... ở quán bar M.J, quán của anh Hắc đó, anh ấy... anh ấy đặt trọn quán đêm nay, tổ chức sinh nhật bạn gái.

Nói rồi, có vẻ muốn chuộc lỗi, hắn ta bổ sung: "Đêm nay, người của anh Hắc rất đông, đều là bọn tàn nhẫn... Tôi biết anh giỏi võ nhưng bọn chúng nhiều lắm, anh... anh tốt nhất đừng làm ẩu."

Sở Vũ Hiên suy ngẫm, nếu đêm nay không hành động, tên Hắc Tử không liên lạc được với đàn em cả đêm, chắc chắn sẽ đoán ra có chuyện xảy ra, lúc đó đừng nói hắn ta sẽ làm gì, mà e rằng Ngải Đạt Cảnh cũng sẽ trốn chạy mất.

"Có bao nhiêu người? Có súng không?"

Tên đó nuốt nước bọt, nói: "Ít nhất cũng 50, 60 tên, chưa tính anh em đi làm việc nơi khác tối nay... Súng không nhiều, mấy thứ đó khó kiếm, chỉ biết có 4, 5 tên có thôi."

"Chỉ là lũ vô tổ chức thôi nhỉ? Ha ha... Hắc Tử à? Không biết ai cho hắn lá gan đó?" Sở Vũ Hiên gỡ điếu thuốc dính ở khóe miệng, dập tắt xuống đất.

Vừa lúc đó, từ xác chết vừa bị bẻ cổ kia vang lên tiếng chuông điện thoại.

Sở Vũ Hiên bước nhanh tới, lục lọi lấy điện thoại, nhìn thấy dòng chữ "AnhHắc Nhị" hiện lên.



"Đừng có làm trò, tao sẽ để mày sống sót." Sở Vũ Hiên quay lại chỗ tên duy nhất còn sống, đưa điện thoại cho hắn ta: "Kéo dài thời gian, mày biết phải nói gì rồi đấy."

Tên đó như được đại xá, gật đầu liên tục, thở đều lại rồi nghe máy: A lô, anh hai, Cẩu Tử đi mua thuốc lá rồi, thằng ngu này quên cả điện thoại..."

"Mấy người chơi trò gì đấy!" Hắc Tử nghe có vẻ kích động, chắc đã chơi mạnh lắm rồi, hùng hổ nói: "Chưa xong à?"

"Em đang ở bãi đỗ xe tầng hầm chờ đây, bọn họ còn chưa về... "

"Đệt! Hiện tại là một giờ rồi đấy!" Hắc Tử quát: "Lũ vô dụng, theo dõi một thằng cũng không xong, đi ăn cứt đi!"

"Anh hai, em đang đợi ở đây, anh ta sớm muộn gì cũng về, lúc đó ra tay ngay tại bãi đỗ xe tầng hầm, an toàn hơn cho chúng em."

"Hừm... Nhanh lên, lão Ngải gấp đi nước ngoài rồi, đừng có làm trò hề nữa!" "Vâng vâng, có chuyện gì em báo cáo ngay cho anh!"

Cúp máy xong, Sở Vũ Hiên thu lại điện thoại, cười cười vỗ vào má tên đó: "Trẻ con dễ dạy thật."

Đang nói thì Lý Bân cùng đồng bọn cũng hối hả chạy tới.



Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À Truyện Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À Story Chương 163: C163: Trẻ con dễ dạy thật
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...