Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À
Chương 157: C157: Có một loại quyến rũ khác
Chu Tiểu Nhược nhớ lại cảnh Sở Vũ Hiên bắt tay Triệu Nhã Nam vào buổi sáng, trong lòng không biết là vui vẻ hay lo lắng: “Nam Nam, tớ thật sự hy vọng chữa khỏi bệnh cho cậu, nhưng... không thể là Sở Vũ Hiên được! Anh ta quá phong lưu, cậu không thể như thiêu thân lao vào lửa được.”
“Nghĩ cái gì vậy?” Triệu Nhã Nam bĩu môi: “Cậu ấy à, mau nghĩ cách chữa khỏi cho tớ đi, tớ đã 25 rồi, nếu không khỏi được, tớ thật sự phải làm ni cô đấy.”
"Không đúng không đúng, Triệu Nhã Nam, cậu làm sao ấy! Trước kia nhắc tới Sở Vũ Hiên, cậu rất thiếu kiên nhẫn, làm sao bây giờ... Huống chỉ, chuyện tên khốn này làm tối nay cũng không có lợi cho công ty của cậu! Cậu không tức giận à? Thật sự không ổn rồi.”
Triệu Nhã Nam xua tay: "Không có gì là không ổn cả, không phải cậu không biết bệnh của tớ, không có cảm tình với đàn ông... Đêm nay không tính là anh ta gây chuyện mà ngược lại còn có thể kiếm danh tiếng cho Thanh Nhã, sao tớ lại tức giận chứ? Ngoài ra, không quan trọng xuất thân và mối quan hệ của tên họ Ngải kia là gì, mọi chuyện đã đến nước này có thần tiên cũng không cứu được anh ta, người có quan hệ với anh ta, e là còn tránh anh ta không kịp đây, sao tớ phải sợ anh ta trả thù Thanh Nhã chứ?”
Nói xong, Triệu Nhã Nam cầm điện thoại di động lên, gọi cho trưởng bộ phận quan hệ công chúng: "Tôi nhớ, những phúc lợi của nhân viên mà sếp Sở nhắc tới trong ngày nhậm chức đều được trưởng bộ phận hành chính dán ở văn phòng đúng không? Chụp ảnh lại, sau đó lấy danh nghĩa tuyển dụng đăng lên mạng.”
Trong những phúc lợi đó, có một điều là "Sẽ thưởng cho con em đỗ vào đại học khoa học kỹ thuật quốc phòng căn hộ ba phòng ngủ, hai phòng khách ở trung †âm thành phổ”, thời gian phía dưới là ngày Sở Vũ Hiên nhậm chức, kết hợp với câu “Giày đánh kẻ phản bội" trong chương trình đêm nay của Sở Vũ Hiên, cũng sẽ không có vẻ là cố ý xây dựng cảm tình, chắc chắn sẽ giúp Thanh Nhã có được danh tiếng yêu nước.
Chu Tiểu Nhược như có điều suy nghĩ cầm lấy tay Triệu Nhã Nam, nghiêm túc nói: "Cho tớ chút thời gian, tớ nhất định sẽ chữa khỏi cho cậu! Nhưng mà... Tớ hy vọng cậu tránh xa Sở Vũ Hiên ra một chút, Nam Nam, anh ta quá trăng hoa, hơn nữa, chính cậu có lẽ cũng không phát hiện ra, thái độ của cậu đối với anh ta thực sự đã thay đổi rồi. Không, là thay đổi rất lớn đấy."
Triệu Nhã Nam có chút không nói nên lời, trên thực tế, kể từ khi biết Sở Vũ Hiên cũng có bệnh tâm lý, cô đã có một cảm giác đồng cảm mơ hồ với Sở Vũ Hiên, thậm chí còn có hơi thương hại cho việc anh từng bị ngược đãi.
Còn nữa, tuy nói ngay từ đầu cô rất không có thiện cảm với Sở Vũ Hiên, nhưng trong khoảng thời gian này, mỗi khi cô gặp khó khăn, tên cậu chủ quần là áo lượt kia đều sẽ kịp thời che ở trước người cô, dần dà, khúc mắc trong lòng về Sở Vũ Hiên cũng tự nhiên được hóa giải.
Mà hai ngày nay, có lẽ là người này muốn giúp cô vượt qua chướng ngại tâm lý nên vừa thấy mặt đã luôn tìm cớ nắm tay cô, tuy rằng không có nói rõ nhưng sao cô lại không nhìn ra được ý đồ đó chứ? Điều này khiến trong lòng cô cảm thấy ấm áp.
Nhưng suy cho cùng, tất cả những thay đổi này trong quan điểm của Sở Vũ Hiên cũng chỉ dừng lại ở mức bạn bè, nào có nghiêm trọng như Chu Tiểu Nhược nói?
“Cậu đừng lo lắng lung tung, tớ với anh ta không có khả năng đâu, những thứ khác không nói, nhưng cậu thử nghĩ xem, người ta là cậu chủ Sở Môn, cho dù là con riêng nhưng vẫn mang họ Sở, đừng nói mình bây giờ, mà có là nhà họ Triệu trước kia cũng không xứng với anh ta.”
Chu Tiểu Nhược: Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.. tuyệt đối sẽ không cho phép anh ta bắt nạt cậu!
. Dù sao, tớ sợ anh ta, nhưng
Mười giờ rưỡi, Sở Vũ Hiên về đến nhà.
Sau khi bước ra khỏi thang máy, anh do dự một lúc rồi bấm chuông cửa nhà Triệu Nhã Nam.
Không bao lâu sau, Triệu Nhã Nam mở cửa ra nhìn thấy Sở Vũ Hiên chớp chớp mắt, cô không nói gì, cũng không có ý định cho anh vào, mặt không chút thay đổi đứng ở cửa.
“Em thấy khỏe hơn chưa?” Sở Vũ Hiên mấp máy môi.
“Khỏe hơn rồi.” Triệu Nhã Nam gật đầu:” Hạ sốt rồi, chỉ là cổ họng còn hơi khó chịu."
Khóe miệng Sở Vũ Hiên cong lên mỉm cười, anh dừng một chút rồi nói: "Anh cảm thấy anh cần phải xin lỗi em, à... Hình như anh lại gây rắc rối cho em rồi.”
Triệu Nhã Nam khẽ c ắn môi dưới, lắc đầu nói: Không có, đạo diễn Tống vừa mới gọi điện thoại, nói tổ chương trình sẽ ủng hộ anh.”
Sở Vũ Hiên: "Vậy là tốt rồi... Em ở nhà một mình à?” “Ừ, Lưu Khải có chút việc nên Nhược Nhược đi giúp cậu ấy.” Sở Vũ Hiên nhướng mày: "Vậy một mình em ở nhà có ổn không? Nếu không...”
“Thời gian không còn sớm nữa...” Triệu Nhã Nam có hơi mất tự nhiên, ngắt lời: " ôi... tôi muốn đi ngủ.”
Sở Vũ Hiên lộ vẻ hơi mất mát, sau khi hít một hơi, anh vươn tay ra: "Ngủ ngon.”
Triệu Nhã Nam có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng nắm tay Sở Vũ Hiên: "Ngủ ngon.”
Sau khi đóng cửa lại, vị tổng giám đốc xinh đẹp này đứng ở sau cửa, khóe mắt vô thức hiện lên ý cười, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, nói thầm một câu: "Cảm ơn..."
Nhị thế tổ bị từ chối ngoài cửa lại trông như gió xuân, nhàn nhã lững thững đi về phía nhà mình và nhớ lại dáng vẻ của Triệu Nhã Nam vừa rồi khẽ c ắn môi dưới, trong lòng rung động.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy vợ mình trông thoải mái và có chút ngại ngùng như vậy.
Có một loại quyến rũ khác.
Bên kia, Ngải Đạt Cảnh đã hoàn toàn náo loạn với tổ chương trình, anh ta muốn chạy về thủ đô trong đêm nhưng lại bị trợ lý báo do thời gian quá muộn nên chỉ có thể mua vé máy bay trở về vào buổi sáng ngày hôm sau.
Bất đắc dĩ, tên tri thức này đành phải về khách sạn trước, anh ta gọi điện thoại liên lạc với mạng lưới quan hệ của mình, muốn thử xem có thể chặn những thông †in tiêu cực của mình xuống hay không.
Tuy nhiên, dường như tất cả những mối liên hệ mà anh ta tích lũy trong nhiều năm đều như đã trao đổi trước và đưa ra câu trả lời giống nhau: "Khó làm."
Thậm chí, có mấy người được anh ta cho là tình bạn thân thiết còn không trả lời điện thoại của anh ta.
Lòng người dễ thay đổi, từ xưa đến nay chính là như thế.
Ngải Đạt Cảnh cảm thấy vô cùng bất lực, anh ta tự biết e là lần này không cứu vãn được mình, càng nghĩ đến nhị thế tổ Sở Môn kia lại càng giận không kiềm được, chỉ hận đây không phải thủ đô, bằng không, thế nào cũng phải gi ết chết tên kial
Sự hận thù trong lòng anh ta bỗng lan rộng, đột nhiên anh ta nghĩ đến một người bạn cũ ở Giang Thành...
Sau khi cân nhắc, Ngải Đạt Cảnh lấy điện thoại di động ra, anh ta tìm một dãy số có ghi chú là "Hắc Tử và gọi đi.
“Lão Ngải, sao đột nhiên lại nhớ tới tôi thế?” Đầu bên kia điện thoại rất ồn ào, chắc là ở quán bar.
Ngải Đạt Cảnh mỉm cười nói: "Tôi đến Giang Thành để ghi hình một chương trình, vừa mới ghi hình xong, tự nhiên lại muốn uống rượu với anh.”
"Này! Chẳng phải tôi đã nói với anh rồi à, cũng không biết chào hỏi trước sao? Bây giờ tình cảm của hai anh em chúng ta đã nhạt như vậy rồi à? Anh thật kỳ cục đấy, lão Ngải!"
Ngải Đạt Cảnh: "Được rồi được rồi, đừng lắm lời với tôi nữa, hiểu cho tôi đi, thật sự là công việc quá bận rộn... Lúc này anh có rảnh không? Hẹn gặp nhau nhé? Chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi.”
“Tất nhiên rồi! Như vậy đi, tôi gửi vị trí cho anh, bây giờ anh tới đây! Có rất nhiều chị em đấy, ha ha ha..."
Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À