Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À
Chương 148: C148: Sở mộc hàm im lặng
63@-
Sở Mộc Hàm nhìn bóng người đang ởi xa, trong sự bàng hoàng, cô ta dường như đang nhìn thấy đứa trẻ mới lớn trầm tính và có học thức, luôn mỉm cười và gọi "Chị Mộc Hàm" mỗi khi nhìn thấy cô ta.
Chớp mắt đã nhiều năm như vậy.
Sau khi chiếc GTR phóng đi, Sở Mộc Hàm do dự một lúc rồi lấy điện thoại di động ra gọi cho Sở Trì Khanh.
“Mộc Hàm” Sở Trì Khanh vô cùng kinh ngạc. Sở Mộc Hàm lãnh đạm nói: “Chân lại đau nữa à?”
"Bệnh cũ thôi, không sao đâu, haha... dạo này con không bận à? Con có đủ tiền tiêu không? Cha đưa cho con nhé..."
Sở Mộc Hàm ngắt lời: “Thuốc mua cho ông năm ngoái có tác dụng không?”
"Có có, còn lại hơn một nửa, con gái yêu, con..."
"Ừm... vậy tôi cúp máy đây."
Trên đường đến công ty, Sở Vũ Hiên gọi điện cho lão Ngũ: “Giúp tôi làm một việc. Đến bệnh viện số ba thành phố kiểm tra tình trạng của mẹ Hạ Trúc.
Nhớ thanh toán tiền thuốc men nhé.
Vừa cúp máy, Triệu Nhã Nam đã gọi điện đến.
Sở Vũ Hiên hơi nhướng mày, nghĩ rằng chắc công ty có vấn đề gì đó, cười khổ một tiếng rồi nhận điện thoại.
"Nhớ anh à?"
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng ho khan, sau đó giọng khàn khàn của Triệu Nhã Nam vang lên: “Anh đang ở đâu?”
Sở Vũ Hiên đột nhiên cau mày: "Em bị cảm lạnh à?"
"À, khụ khụ... anh có thể... giúp tôi một việc được không?"
"Em đang ở nhà hay ở nơi làm việc?"
"Hôm nay là thứ Sáu, anh thay tôi... khụ khụ... đi đến tổ chương trình "Tôi Là Người Qua Đường” đi... khụ khụ!"
"Ngoài ho ra còn có triệu chứng gì nữa? Có đau đầu không? Có sổ mũi không? Có chóng mặt không? Có buồn nôn hay đã nôn không?...
Triệu Nhã Nam:... Đây chính là ông nói gà bà nói vịt à? Nửa giờ sau.
Tại nhà Triệu Nhã Nam, hai người bạn thân Chu Tiểu Nhược và "nửa bạn thân" Lưu Khải đứng cạnh giường trong phòng ngủ, họ nhìn Triệu Nhã Nam đang ngủ và lẩm bẩm: "Đồ chết bầm, tối hôm qua không nên nghe lời cậu, trời lạnh gió to như thế mài”
"Uầy? Nửa đàn ông, cậu đang trách tớ à?" Lưu Khải vừa gội đầu xong, đang dùng khăn lau khô, nhẹ giọng nói: "Tối qua ai nhất định muốn thử chiếc xe mui trần mới của tớ thế? Hừ..."
Triệu Nhã Nam ngơ ngác mở to mắt, oán hận nói: "Hai người có thể xuống địa ngục được không... khụ khụ! Cho tớ yên tĩnh một lát."
Cô vừa dứt lời thì chuông cửa vang lên.
Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À
Sở Mộc Hàm im lặng.
Một lúc sau, cô ta tức giận nói: “Sở Vũ Hiên, từ nay về sau đừng làm chuyện càn rỡ nữa, đừng đi vào bóng tối nữa”
Hai chị em đứng đối diện nhau, ánh nắng chiếu thẳng vào giữa hai người.
Nữ cảnh sát xinh đẹp đứng dưới nắng, huy hiệu cảnh sát trên mũ tỏa sáng rực rỡ.
Sở Vũ Hiên đứng trong bóng râm, ánh mắt sâu thẳm.
“Tôi đi trước đây." Sở Vũ Hiên quay lưng vẫy tay với chị gái, nói: “Làm nhiệm vụ đừng quá cố gắng, bảo toàn tính mạng quan trọng hơn.”
Sở Mộc Hàm nhìn bóng người đang ởi xa, trong sự bàng hoàng, cô ta dường như đang nhìn thấy đứa trẻ mới lớn trầm tính và có học thức, luôn mỉm cười và gọi "Chị Mộc Hàm" mỗi khi nhìn thấy cô ta.
Chớp mắt đã nhiều năm như vậy.
Sau khi chiếc GTR phóng đi, Sở Mộc Hàm do dự một lúc rồi lấy điện thoại di động ra gọi cho Sở Trì Khanh.
“Mộc Hàm” Sở Trì Khanh vô cùng kinh ngạc. Sở Mộc Hàm lãnh đạm nói: “Chân lại đau nữa à?”
"Bệnh cũ thôi, không sao đâu, haha... dạo này con không bận à? Con có đủ tiền tiêu không? Cha đưa cho con nhé..."
Sở Mộc Hàm ngắt lời: “Thuốc mua cho ông năm ngoái có tác dụng không?”
"Có có, còn lại hơn một nửa, con gái yêu, con..."
"Ừm... vậy tôi cúp máy đây."
Trên đường đến công ty, Sở Vũ Hiên gọi điện cho lão Ngũ: “Giúp tôi làm một việc. Đến bệnh viện số ba thành phố kiểm tra tình trạng của mẹ Hạ Trúc.
Nhớ thanh toán tiền thuốc men nhé.
Vừa cúp máy, Triệu Nhã Nam đã gọi điện đến.
Sở Vũ Hiên hơi nhướng mày, nghĩ rằng chắc công ty có vấn đề gì đó, cười khổ một tiếng rồi nhận điện thoại.
"Nhớ anh à?"
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng ho khan, sau đó giọng khàn khàn của Triệu Nhã Nam vang lên: “Anh đang ở đâu?”
Sở Vũ Hiên đột nhiên cau mày: "Em bị cảm lạnh à?"
"À, khụ khụ... anh có thể... giúp tôi một việc được không?"
"Em đang ở nhà hay ở nơi làm việc?"
"Hôm nay là thứ Sáu, anh thay tôi... khụ khụ... đi đến tổ chương trình "Tôi Là Người Qua Đường” đi... khụ khụ!"
"Ngoài ho ra còn có triệu chứng gì nữa? Có đau đầu không? Có sổ mũi không? Có chóng mặt không? Có buồn nôn hay đã nôn không?...
Triệu Nhã Nam:... Đây chính là ông nói gà bà nói vịt à? Nửa giờ sau.
Tại nhà Triệu Nhã Nam, hai người bạn thân Chu Tiểu Nhược và "nửa bạn thân" Lưu Khải đứng cạnh giường trong phòng ngủ, họ nhìn Triệu Nhã Nam đang ngủ và lẩm bẩm: "Đồ chết bầm, tối hôm qua không nên nghe lời cậu, trời lạnh gió to như thế mài”
"Uầy? Nửa đàn ông, cậu đang trách tớ à?" Lưu Khải vừa gội đầu xong, đang dùng khăn lau khô, nhẹ giọng nói: "Tối qua ai nhất định muốn thử chiếc xe mui trần mới của tớ thế? Hừ..."
Triệu Nhã Nam ngơ ngác mở to mắt, oán hận nói: "Hai người có thể xuống địa ngục được không... khụ khụ! Cho tớ yên tĩnh một lát."
Cô vừa dứt lời thì chuông cửa vang lên.
Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À
Đánh giá:
Truyện Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À
Story
Chương 148: C148: Sở mộc hàm im lặng
10.0/10 từ 42 lượt.