Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À
Chương 135: C135: Tôi thử xem
Livestream của Thanh Lộ nhanh chóng được lan truyền trên mạng, nhưng vì lực lượng cảnh sát hôm nay hỗn loạn, tất cả cảnh sát đều rất bận rộn, khi để ý thì mới phát hiện ra Kim Thiên Lượng đã trốn thoát khỏi đội cảnh sát một phút trước.
Sở Mộc Hàm vô cùng tức giận, không thèm để ý có bị nghỉ ngờ hay không nữa, lao thẳng tới khu vực văn phòng kiểm tra camera giám sát.
"Phó đội trưởng Sở, hình như camera giám sát ngoài cổng có vấn đề, đã bị kẹt một giờ trước... Í? Bây giờ lại được rồi."
“Nói cách khác, trong vòng một tiếng này không quay lại được gì?”
"Tôi thử xem... phó đội trưởng Sở, không thể phục hồi được. Trong một tiếng này không có dữ liệu camera..."
Sở Mộc Hàm cau mày: "Tra tất cả camera giám sát xung quanh. Nếu không tìm thấy ông ta, kiểm tra tất cả các phương tiện khả nghỉ đi qua cửa đồn cảnh sát một phút trước!"
Sau đó, nữ cảnh sát xinh đẹp gọi điện cho hai cảnh sát đứng gần đó, sắp xếp: “Đi dẫn Thanh Lộ về cho tôi!”
Cô ta vừa dứt lời, đội trưởng đội cảnh sát sải bước tới, vẻ mặt khó xử nói: “Tôi đã cho người đi rồi. Cô đó, đúng là liều mạng, không thể nghỉ ngơi phút nào được. Về văn phòng nghỉ ngơi đi, nếu cục trưởng nhìn thấy sẽ lại mắng cô cho xem."
Sở Mộc Hàm bĩu môi: "Không biết vị phật lớn đó bao giờ mới đi... Ở trong đội chúng ta, mọi người ai cũng cảm thấy không tự nhiên."
Đội trưởng Chính mỉm cười, thấp giọng nói: “Sự việc này đã gây ra rất nhiều phiền toái trong thành phố, sao ông ấy có thể không tới chứ? Hơn nữa, ông ấy đến đây cũng là để tránh rảnh rỗi. Cô nghĩ xem, xảy ra chuyện này, người của Sở Môn làm sao có thể không đến cục nhờ ông ấy giải quyết? Người ta đến đội chúng ta uống trà, tắt điện thoại đi rồi không nể mặt ai hết, cũng không để ý đắc tội ai, thong thả chờ cát bụi lắng xuống thôi."
Sở Mộc Hàm khẽ thở dài, dừng một chút, nói: "Đội trưởng, tôi có thể gặp Sở Vũ Hiên không?”
"Ờm... Được, nhưng không quá hai phút. Đừng làm khó tôi." Sở Mộc Hàm gật đầu, đi thẳng vào phòng thẩm vấn.
Vừa gặp đã đi thẳng vào vấn đề: "Sở Vũ Hiên, camera giám sát ngoài cửa có vấn đề, có phải là người của cậu làm không?”
Sở Vũ Hiên làm bộ không hiểu: “Chị đang nói gì vậy?”
Sở Mộc Hàm tức giận nói: "Thanh Lộ tố cáo cậu vừa mới đổi lời, quay mũi dùi sang Kim Thiên Lượng, còn có bằng chứng xác thực. Kim Thiên Lượng vừa rồi đã bỏ chạy... Sở Vũ Hiên, có phải ông ta đã rơi vào tay cậu rồi không?"
Sở Vũ Hiên cười lắc đầu: "Chị gái của tôi ơi, sao chuyện gì chị cũng có thể lôi tôi vào vậy? Chắc chắn là ông ta sợ tội bỏ trốn rồi."
"Sở Vũ Hiên, tôi nói lại một lần nữa, đừng có làm loạn!" "Tôi đang ngồi đây, làm loạn gì chứ?"
Sở Mộc Hàm hít sâu một hơi, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ. lm lặng một lúc, cô ta đổi chủ đề nói: “Tôi đã sắp xếp lại thông tin mà mẹ Hạ Trúc cung cấp một giờ trước, trong đó có hai điều, một là nghi ngờ trong hôn nhân cậu dùng võ lực giải quyết vấn đề, hai là nhục mạ, ép buộc Hạ Trúc làm chuyện làm trái với ý muốn của phụ nữ, dẫn đến Hạ Trúc tự sát. Nếu xác thực được hai bằng chứng này, cậu có thể bị tuyên án dưới ba năm”
Sở Vũ Hiên nhún nhún vai: "Có thể có chứng cứ gì được? Ly hôn cùng ngày, kết hôn cùng ngày có được tính không?"
Sở Mộc Hàm nghiêm túc nói: “Chưa đủ, nhưng có thể coi là bằng chứng. Mấu chốt là mẹ Hạ còn cung cấp mấy bức ảnh, chụp lúc cậu và Triệu Nhã Nam kết hôn, nhưng lúc đó cậu còn chưa ly hôn với Hạ Trúc.”
Sở Vũ Hiên bình tĩnh nhấp một ngụm trà. Trong lòng thầm nghĩ không biết tên khốn nào rảnh rỗi chụp ảnh? Về phần tại sao lại rơi vào tay mẹ Hạ cũng không khó đoán, chắc chắn là người nhà họ Cao đưa.
Có điều, những thứ gọi là bằng chứng này có nghĩa lý gì? Sở Vũ Hiên khẽ mỉm cười nói: "Kịch hay luôn ở phía sau, ha ha... Ai nói Hạ Trúc nhất định là tự sát? Hửm?"
Sở Mộc Hàm cau mày, nhìn chằm chằm Sở Vũ Hiên một lúc, đột nhiên trong lòng có dự cảm không tốt, vội vàng rời khỏi phòng thẩm vấn, nói với đội trưởng Chính: “Phái người đưa Cao Ninh trở về! Bất kể vì lý do gì cũng không được để anh ta rời khỏi tâm mắt của chúng ta! Nhanh!"
Tính đến thời điểm hiện tại, người hoảng sợ hãi hùng nhất không ai khác ngoài Cao Chấn Thanh.
Không dễ gì mới tìm được người đại diện, lại bị hai người không rõ danh tính chặn lại.
Điều quan trọng nhất là ngay sau khi người đại diện bị bắt cóc, con trai ông ta cũng mất liên lạc.
Lúc này, huyết áp của ông già đã sắp đạt tới đỉnh điểm, đang tức giận nói chuyện điện thoại với sếp Kim: “Vẫn chưa tìm được Ninh Nhi ư?”
“Chưa, xe của cậu ấy đỗ ở ven đường vành đai phía Nam, nhưng lại không có ai ở đó. Người tôi cử đi nói rằng tại hiện trường không có dấu hiệu đánh nhau. Chẳng lẽ... cậu ấy sợ hãi nên đã trốn đi rồi?"
"Không thể nào! Tôi rõ ràng đã bảo nó đến bến tàu, hơn nữa tôi đã bố trí thuyền chờ nó!"
Sếp Kim không kiên nhãn nói: “Vậy thì tôi thật sự không biết. Tốt nhất là nên chờ đợi... Hiện tại, việc quan trọng nhất là gi.ết chết Sở Trì Khanh, đừng không biết nặng nhẹt”
"Họ Kim kia! Ông đừng có vô lý quá đáng?"
“Ai bảo con trai ông ngu như vậy, để lại bằng chứng như thế? Hừ... Tôi còn chưa trách các người đâu!”
Cao Chấn Thanh biết bây giờ không phải lúc nổi giận, sau khi bình tĩnh lại ông ta nói: "Sếp Kim, làm phiền ông gọi cho người phía trên, nhờ họ giúp tôi tìm con trai tôi được không? Tôi rất cảm ơn mọi người!"
Sếp Kim tức giận nói: "Ừm, tôi sẽ nói." Rồi cúp máy.
Cao Chấn Thanh giận không có chỗ trút, gọi tài xế của mình quát lên: "Gọi thêm người đi tìm! Tôi mặc kệ các người nghĩ cách gì, nhất định phải tìm được Ninh Nhi về cho tôi!"
Ông ta thật sự không hiểu rốt cuộc là ai đã mang Cao Ninh đi? Nhưng không khó để đoán, chắc chắn là cùng một bọn với hai người đã bắt cóc người đại diện.
Sở Môn đang dốc toàn lực giải quyết chuyện của Sở Trì Khanh, cho dù có thời gian để ý Sở Vũ Hiên, cũng sẽ không nhanh chóng điều tra ra người đại diện. Hơn nữa, mỗi khi Sở Môn xảy ra chuyện gì, bà góa già ở chỉ thứ hai sẽ lập tức liên lạc với ông ta, nhưng đến nay vẫn chưa có tin tức Sở Tiếu Thiên muốn lo chuyện của Sở Vũ Hiên.
Nếu không phải Sở Môn thì là ai? Thanh Nhã? E là không có cái bản lĩnh này. Ông ta thậm chí còn nghĩ đến cảnh sát, dù sao cũng đã một giờ kể từ khi người đại diện bị bắt cóc, mặc dù trên mạng không có tin tức gì, nhưng bằng chứng có lẽ đã được giao cho cảnh sát. Nhưng sau khi gọi điện thăm dò, con trai ông ta cũng không lọt vào tay cảnh sát...
Cho dù đánh chết ông ta cũng không nghĩ tới Sở Vũ Hiên còn có mấy người anh em đáng tin.
Càng không thể tưởng tượng được con trai ông ta đang phải trải qua cảnh ngộ thê thảm đến mức nào...
Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À