Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À
Chương 128: C128: Là có mục đích khác
“Tôi hiểu, để tránh hiềm nghi.” Sở Vũ Hiên khẽ mỉm cười.
Sở Mộc Hàm nhướng mi nói: “Những lời tố cáo của mấy cô nổi tiếng trên mạng đó không có bằng chứng xác thực, chỉ có thể nói là hủy hoại danh tiếng của cậu, ảnh hưởng đến việc kinh doanh của cậu. Nhưng về cái chết của Hạ Trúc, trước mắt thì toàn bộ chứng cứ đều bất lợi với cậu, có hợp đồng lấy được từ công ty của các cậu, có bằng chứng của Cao Ninh, còn có hai đoạn video này.”
Nói rồi Sở Mộc Hàm cầm điện thoại ra, bấm mở video của camera giám sát, nội dung của video chính là khi Cao Ninh mời ăn cơm, Sở Vũ Hiên cầm ly trà đập vào Cao Ninh, còn nói rất rõ ràng là “Tôi cho anh thời gian hai ngày, đưa ba mươi triệu không thiếu một đồng nào đến cho tôi, nếu không thì cả đời này của Hạ Trúc cũng đừng mơ mà hủy bỏ hợp đồng!”
Video thứ hai chính là toàn bộ quá trình Sở Vũ Hiên cầm bình rượu đập vỡ đầu Cao Ninh.
Cái cậu ấm này nhìn video, không khỏi dùng đầu lưỡi chạm vào răng hàm sau.
Nghĩ tới hôm đó mới ra khỏi trại tạm giam, do đã ba ngày ngủ không ngon cho nên tâm trạng thật sự rất kém, thiếu suy nghĩ rồi mới khiến cho tên khốn sếp Kim kia nắm được thóp như thế.
Sở Mộc Hàm nói: “Hai video này mới được tung ra mười phút trước, đừng nói cư dân mạng, hiện tại tôi cũng cảm thấy Hạ Trúc thật sự là bị cậu ép chết!”
Sở Vũ Hiên trầm tư nói: “Vấn đề là, dù có như thế thì đại khái cũng không làm gì được tôi... bọn họ trăm phương ngàn kế rốt cuộc là muốn làm gì? Chỉ là muốn làm tôi xấu mặt sao? Vì đó mà kéo theo cả một mạng người? Hoàn toàn không cần thiết mà..."
“Cậu nói cho tôi biết, là ai đang tính kế?” Sở Mộc Hàm đặt hai tay lên bàn nhìn chằm chằm vào mắt Sở Vũ Hiên.
Sở Vũ Hiên nhìn sếp Kim đang ngồi một góc trong video, nhún vai nói: “Sao mà tôi biết được, có người muốn hại tôi chẳng lẽ còn chào hỏi trước với tôi một tiếng ư?”
Chuyện đã đến nước này, Sở Vũ Hiên đã xác nhận chính là sếp Kim đang giở trò, nhất là khi hai video này được tung ra.
Phòng riêng của khách sạn không thể có camera được, rõ ràng là có người đã cài sẵn trước rồi, loại thủ đoạn lén lút này không giống với phương pháp của Cao Ninh.
Trước đây anh chưa từng nhắc sếp Kim với lão Ngũ nhưng không phải là không nghỉ ngờ, mà là cảm thấy cái tên sếp Kim này thật sự kỳ lạ, bản thân không có thù oán gì với ông ta cả, tại sao phải đi gây khó dễ cho mình?
Là có mục đích khác? Hay là nói sau lưng ông ta còn có người khác?
Dù sao tốt nhất là im lặng theo dõi, không nên đánh rắn động cỏ, đầu tiên tìm cách thoát ra trước, đến lúc đó lại từ từ chơi với sếp Kim, nói không chừng còn vớt ra được một mẻ cá lớn nữa.
Sở Mộc Hàm hít một hơi, lẩm bẩm: “Sao lần này cha cậu không giúp cậu? Theo lý mà nói thì chuyện lần này không thể coi thường, còn liên quan đến uy tín của Sở Môn, lúc này đáng lẽ luật sư của Sở Môn đã tới sớm rồi chứ.”
Sở Trì Khanh bị tổ giám sát đích thân điều khiển, nhiều phòng ban phối hợp điều tra, không hề có tin tức nào lọt ra ngoài, lúc này người đã bị xét xử ở bộ cảnh sát rồi, hai chị em còn không hề hay biết.
“Có lẽ tối qua lại vui vẻ một đêm nên lúc này còn chưa dậy nữa" Sở Vũ Hiên trêu chọc một câu, sau đó hỏi: “Mấy người đến nhà Hạ Trúc điều tra như thế nào rồi? Không phát hiện dấu vết đáng ngờ nào sao? Hoặc là vật chứng có giá trị gì đó? Ví dụ như điện thoại di động của cô ta? Trước khi xảy ra chuyện đã từng liên lạc với ai? Những thứ này đã điều tra chưa?”
Sở Mộc Hàm trừng anh một cái, tức giận nói: “Cậu nghĩ cậu còn chuyên nghiệp hơn chúng tôi hả? Hừ... hiện trường không có dấu vết khả nghỉ nào, điện thoại của cô ấy bị đập nát không thể khôi phục lại dữ liệu. Phòng kỹ thuật đã điều tra số điện thoại của cô ấy, trước khi xảy ra chuyện thì không có cuộc gọi nào... Sở Vũ Hiên, tôi tin cậu vô tội nhưng những người khác không tin, cậu vẫn nên hợp tác thôi, người tiếp theo phụ trách vụ án của cậu sẽ là đội trưởng của chúng tôi."
Nói rồi cô cảnh sát xinh đẹp này quay người rời đi. Sở Vũ Hiên suy tư trong lòng.
Nửa tiếng sau, Thanh Lộ đang ngơ ngác ngồi trên sô pha nhận được một tin nhắn: “Xuống lầu, có chuyện nói với cô.”
Tuy số điện thoại không có ghi chú nhưng cô ta chỉ cần nhìn một cái là đã nhận ra Kim Thiên Lượng.
Thanh Lộ hít sâu một hơi, trong đầu không tự chủ được nghĩ tới cú đấm trời giáng của Kim Thiên Lượng đối với mình hồi rạng sáng, cả người không khỏi run lên.
Sau một hồi bình tĩnh trở lại, cô ta mặc áo khoác nói đại một cái lý do với mẹ rồi vội vàng ra khỏi nhà.
Nhưng mà tới khi xuống lầu lại không phát hiện ra bóng dáng của Kim Thiên Lượng, chỉ thấy một người đàn ông đẹp trai mặt không cảm xúc.
Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô ta, siết chặt nắm đấm lẩm ba lẩm bẩm: “Mẹ kiếp..."
Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À