Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À

Chương 120: C120: Đồng chí cảnh sát đáp

52@-

Sở Mộc Hàm quay về phòng thẩm vấn, vẻ mặt nghiêm

¡: “Thanh Lộ này đăng video tố cáo vào lúc ba giờ rưỡi, bốn giờ báo cảnh sát... Về cơ bản các KOL khác cũng lên tiếng ủng hộ cô ta từ bốn giờ đến bốn giờ rưỡi. Khoảng thời gian này đều không đi ngủ, rõ ràng là có người đang âm thầm thao túng. Sở Vũ Hiên, cậu lại đắc tội với ai thế?”

Sở Vũ Hiên cợt nhả đáp: “Luôn có điêu dân muốn hại trãm... Khó lòng phòng bị.”. truyện tiên hiệp hay

Sở Mộc Hàm biết sẽ khó mà cạy được miệng anh, càng biết rõ rằng chắc chắn em trai trong ngoài không nhất quán này sẽ dùng thủ đoạn đặc biệt để trả thù, nên cảnh cáo anh: “Hiện cậu không chỉ bị mấy KOL này lên án, mà còn dính líu đến một vụ án mạng. Dựa vào tình hình đang nằm giữ, tôi có quyền giam giữ cậu trong 72 tiếng. Dù hết thời gian thì tôi cũng sẽ nghĩ cách tiếp tục giam giữ cậu. Hơn nữa lúc này toàn bộ cộng đồng mạng đều đang nhìn chäm chằm mấy. KOL này. Một khi bọn họ xảy ra mệnh hệ gì, dư luận đều sẽ dìm chết cậu, thậm chí là cả Sở Môn. Nếu cậu làm xăng làm bậy thì chỉ có thể tạo phản ứng ngược lại mà thôi. Do đó tôi khuyên cậu, hãy ngoan ngoãn phối hợp với tôi đi, pháp luật sẽ đòi lại công bằng cho cậu.”

Sở Vũ Hiên bĩu môi nói: “Đợi lát nữa chị hãy thảo luận nghiên cứu thứ gọi là pháp luật với luật sư của tôi đi, chứ tôi không có hứng thú về phương diện này... Chị, có thể nói cho tôi biết, Hạ Trúc đã nhảy lầu vào mấy giờ không?”



Sở Mộc Hàm mím môi, cũng không đàn gảy tai trâu nữa. Nhưng về chuyện của Hạ Trúc, bởi vì cô ta cũng mới đến, chỉ nghe nhân viên báo cáo đơn giản trên đường đi mà thôi, chứ không biết quá rõ về tình hình cụ thể, thế là gọi cảnh sát trực. ban vào trong.

Cảnh sát nói: “Dựa vào lời khai của nhân chứng cùng với khám nghiệm sơ bộ bên pháp y thì vào khoảng ba giờ hai mươi.”

“Nhân chứng ư?” Hai chị em cùng đồng thanh.

“Ừm” Cảnh sát mở sổ ghi chép trong tay ra nói: “Tên là Cao Ninh, lúc xảy ra án mạng anh ta đang có mặt ở hiện trường, theo..."

“Cao Ninh ư?” Sở Vũ Hiên nhíu chặt mày.


Sở Mộc Hàm nhìn anh, rồi nói với đồng chí cảnh sát: “Cậu nói tiếp đi.”

“Theo như những gì anh ta nói, anh ta là người yêu của nạn nhân Hạ Trúc. Tối qua vẫn luôn ở trong nhà của Hạ Trúc... Tầm mười hai giờ rưỡi khuya Hạ Trúc ra khỏi nhà, đến khoảng hai giờ bốn mươi thì về đến nhà. Sau khi quay về cứ khóc sướt mướt, anh ta vẫn luôn ở bên cạnh an ủi, sau đó đã đi vào nhà vệ sinh. Đến khi ra ngoài đã nhìn thấy Hạ Trúc đang đứng trên ban công chuẩn bị nhảy lầu. Lúc anh ta lao đến chỉ nắm được tay của Hạ Trúc, cuối cùng vẫn không thể kéo cô ta lên...”

“Dựa vào lời khai của anh ta, Hạ Trúc đã chính miệng nói với anh ta rằng, cô ta ra ngoài để gặp mặt chồng cũ, cũng tức là... anh.” Đồng chí cảnh sát chỉ vào Sở Vũ Hiên, rồi nói tiếp: “Nguyên nhân mọi chuyện là vì Sở Vũ Hiên lợi dụng tiền vi phạm hợp đồng cao ngất ngưởng, muốn phong sát cô ta. Do đó cô ta đã đi tìm Sở Vũ Hiên để cầu xin anh bỏ cho cô ta. Nhưng anh lại đưa ra một yêu cầu, bảo cô ta đi du lịch ở Maldives một tháng với một ông chủ lớn, sau khi quay về sẽ bỏ qua cho cô ta...”


Ánh mắt Sở Vũ Hiên lạnh băng: “Mẹ Hạ Trúc đâu? Bà ta không chứng kiến quá trình Hạ Trúc tự tử à?”



Nhưng thấy phó đội trưởng nhà mình cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt dò hỏi, nên anh ta cũng không so đo nữa mà đáp: “Dựa vào lời khai của mẹ Hạ Trúc, tối qua tầm chín giờ bà ta vô tình nghe thấy Hạ Trúc đang liên hệ với người môi giới, định bán nhà đi. Vì chuyện này mà hai người cãi vã, sau đó bà ta đã gọi cho Cao Ninh, định nhờ anh ta khuyên nhủ Hạ Trúc. Sau khi Cao Ninh đến, sợ hai mẹ con lại cãi vã nên đã đưa chìa khóa nhà mình cho bà ta, bảo bà ta đến nhà anh ta ở... Mãi đến bốn giờ sáng, bà ta mới biết con gái mình đã xảy ra chuyện.”

Sở Vũ Hiên mím môi không nói một lời, hình như trong lòng đã có đáp án. Sở Mộc Hàm sa sầm mặt: “Cao Ninh đâu?”

Đồng chí cảnh sát đáp: “Đau lòng tột độ, chỉ mới khai báo được một nửa đã ngất xỉu, hiện đang ở bệnh viện...”

Nói đến đây, đồng chí cảnh sát cúi người, nói vào tai Sở Mộc Hàm: “Chúng tôi phán đoán Cao Ninh cũng có khả năng là kẻ tình nghi, nên hai đồng chí khác đang ở trong bệnh viện trông chừng anh ta.”



“Ừm” Sở Mộc Hàm nói: “Đợi đến giờ làm việc thì đi tới công ty của Hạ Trúc để tìm hiểu tình hình.”

Sau khi đồng chí cảnh sát rời đi, Sở Mộc Hàm đã nhìn về phía Sở Vũ Hiên hỏi: “Cậu vẫn không định nói gì à?”

Sở Vũ Hiên hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Tôi muốn gọi một cú điện thoại.”

“Dựa theo quy định là không được.”

“Tôi chỉ liên lạc với người nhà mà thôi... Chị hãy giúp tôi đi, tôi lo vợ tôi sẽ gặp nguy hiểm”



Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À Truyện Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À Story Chương 120: C120: Đồng chí cảnh sát đáp
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...