Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À
Chương 101: C101: Có điều sau đó
“Nhìn chuyện ngu xuẩn mà anh làm đi!” Sở Vũ Hiên vô cùng đau đớn nói: “Nếu buổi tối hôm đó anh báo cảnh sát hoặc là đi tìm người của nhà họ Sở thì nhiều chuyện như vậy sẽ xảy ra sao?”
“Tôi cũng rất hối hận!” Mắt Trần Hồng đỏ hoe: “Nhưng... Hối hận cũng không có tác dụng gì!”
“Sau khi được cảnh sát cứu, tôi sống như một cô hồn dã quỷ, ngây ngô dại dột sống ở Thái Lan một khoảng thời gian. Sau đó tôi lại nghĩ, dù sao thì bản thân cũng ra nông nỗi như vậy, còn ai nhận ra nữa chứ? Huống hồ chuyện đó cũng đã trôi qua lâu như thế, có lẽ không còn người nào quan tâm nữa, nên dứt khoát trở về nước.”
“Có điều sau đó tôi đã gặp Cường Tử nhưng nó lại nói với tôi rằng cậu vẫn luôn nghe ngóng tung tích của tôi. Tôi biết thủ đoạn của nhà họ Sở, một khi tìm thấy tôi, Cường Tử và Đình Đình cũng sẽ bị liên lụy. Để an toàn, tôi định tiếp tục trốn ra nước ngoài... Có điều Cường Tử lại nói với tôi rằng ông nội bị ung thư, không sống được mấy năm nữa, ông cụ dựa vào việc nhặt rác ngậm đắng nuốt cay nuôi ba anh em chúng tôi khôn lớn, dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng phải chăm sóc cho ông nội trước lúc lâm chung! Sau khi ông nội mất, tôi sẽ chạy trốn ra nước ngoài.”
“Vậy nên cậu đã thỏa thuận giả vờ làm vợ chồng với Trần Cường à?” Sở Vũ Hiên hít sâu một hơi: “Đáng lẽ tôi phải nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi. Sau khi Trần Cường kết hôn với anh, mỗi lần tôi đến quán ăn, cứ nhắc đến anh là ánh mắt của Trần Cường lại không khỏi trốn tránh. Bởi vì anh đã nói cho Trần Cường thân phận thật sự của tôi! Trần Hồng à Trần Hồng, dù sao thì tôi cũng không ngờ rằng anh lại biến thành một người phụ nữ!”
“Là do tôi đáng đời, Sở Vũ Hiên, tôi thật sự có lỗi với cậu, tôi đáng chết! Nhưng Đình Đình không biết gì hết. Em ấy thật sự không biết gì hết, cậu không được làm làm tổn thương em ấy”
Sở Vũ Hiên tức giận nói: “Trở thành dáng vẻ quỷ quái như vậy, nếu là tôi thì tôi cũng sẽ không nhận người thân với cô ấy! Anh nghĩ cho kỹ đi, hiện trường lúc đó có ai để lại cho anh ấn tượng đặc biệt không, hoặc là bị anh nhìn rõ mặt? Còn nữa, chiếc xe mà anh lái đi có biển số xe là bao nhiêu, có còn nhớ nữa không?”
Trần Hồng cẩn thận suy nghĩ: “Tôi không còn nhớ biển số xe nữa... À phải rồi, lúc đó cái người chĩa súng vào tôi, tôi nhìn thấy trên cổ tay của người đó có một chuỗi hình xăm. Vừa hay tôi biết hình xăm đó, bởi vì trước lúc đó tôi cũng muốn đi xăm, là tiếng Nga, Darth Vidania”
Nói xong, anh ta vẽ theo chiều dài của hình xăm trên tay: “Khoảng mười centimet, phía sau có có chữ L... À, khẩu âm mà người đó nói là phương ngữ Giang Thành. Dựa vào thực lực của nhà họ Sở của các người ở Giang Thành, tôi nghĩ sẽ không khó tìm.”
Sở Vũ Hiên suy nghĩ: “Còn gì nữa không?”
“Cái khác... cái khác đều không thấy rõ... Trần Hồng trầm ngâm suy nghĩ, khựng lại một lúc rồi nói tiếp: “Lúc đó mẹ của cậu đi giày đế bằng, người đàn ông trên thuyền cao hơn bà ấy một cái đầu, vóc dáng không béo không gầy, giọng nói cũng là bản xứ Giang Thành... Chỉ có từng này thôi.”
Sở Vũ Hiên trầm mặc, trong đầu suy nghĩ về những tin tức này.
Trần Hồng nơm nớp lo sợ, ánh mắt liếc nhìn từng người một, nói: “Sở Vũ Hiên, những gì nên nói tôi đã nói cả rồi, tôi, tôi biết cậu đưa tôi đến đây để giết tôi, nhưng... có thể chờ vài tháng nữa không? Tôi muốn chăm sóc cho ông nội trước lúc lâm chung... Cậu yên tâm, tôi sẽ không bỏ chạy đâu, thật đấy.”
Sở Vũ Hiên chớp mắt, lạnh lùng nói: “Thật ra tôi chưa từng nghĩ đến chuyện giết anh... Nhưng anh đã giết chết Trân Cường, món nợ này phải tính thế nào?”
CPU lão Tam cũng sắp bốc khói đến nơi rồi, dáng vẻ đầy dấu chấm hỏi.
Trần Hồng nước mắt giàn giụa, khóc lóc nói: “Tôi... Tôi chỉ nhất thời kích động! Tôi thật sự không thể hiểu nổi, tại sao nó lại lựa chọn giúp một người ngoài như cậu mà bán đứng tôi! Lúc mới bắt đầu biết sự liên quan giữa tôi và cậu, nó đã khuyên tôi chủ động thẳng thắn với cậu, nói rằng cậu chắc chắn rất muốn biết chân tướng liên quan đến mẹ của mình, nhưng tôi đâu dám chứ! Tôi khuyên mãi mới thuyết phục được nó..."
“Nhưng tôi không ngờ rằng hôm qua nó lại lén lút bảo Đình Đình liên lạc với cậu! Nếu không phải Đình Đình vô tình nói với tôi, tôi...tôi...”
“Sau khi biết chuyện, tôi đã bỏ lại Đình Đinh đến phòng bệnh chất vấn Cường Tử, đồng thời cũng muốn khuyên nó đừng nhiều chuyện, nhưng nó lại nhắm mắt lại, chẳng thèm liếc nhìn tôi lấy một cái! Lúc đó tôi vừa tức giận vừa sợ hãi, cũng không biết nghĩ thế nào mà đột nhiên nghĩ đến lời của bác sĩ. Cả đời này nó sẽ phải nằm liệt giường... Tôi cảm thấy nó cũng không muốn sống như vậy làm liên lụy Đình Đình, cộng thêm việc nó đã phản bội tôi... Tôi, nhất thời tức giận, dứt khoát tắt máy bảo toàn tính mạng của nó... Thật ra sau khi tắt được một phút tôi đã hối hận, lại sốt ruột bất máy lên, nhưng... nhưng đã không còn kịp nữa rồi!”
Sở Vũ Hiên lạnh lùng nói: “Anh lợi dụng việc tôi giúp Trần Đình giải quyết mấy tên súc sinh trong công ty cho vay. Cho dù chạy trốn cũng muốn lợi dụng tôi giúp Trần Đình giải quyết đám người Lý Bân. Trần Hồng à, đầu óc của anh rất tốt nhưng lại không biết dùng vào chuyện đứng đắn! Anh em của mình mà còn có thể ra tay được. Anh nói cho tôi biết, anh mà xứng sống à?”
“Tôi không xứng, tôi không phải là người!” Trần Hồng khóc lóc, nước mắt đầm đìa: “Tôi chỉ cầu xin cậu cho tôi thêm vài tháng!”
Sở Vũ Hiên ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen như mực, để mặc gió biển rét buốt thổi qua gò mà, thối qua cổ, sắc mặt âm trầm phức tạp.
Một lúc sau, anh cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào Trần Hồng, nói: “Anh đi làm tròn chữ hiếu đi, sau khi đưa ông nội của anh đi, tôi sẽ đưa anh lên đường”
Trần Hồng cảm kích gật đầu nói: “Cảm ơn cậu... Sở Vũ Hiên, bất kể cậu có tin hay không, hiện giờ tôi thật sự... Sống không bằng chết! Cậu yên tâm, sau khi ông nội của tôi qua đời, tôi sẽ tự lên đường, không làm bẩn tay của cậu!”
Sở Vũ Hiên không nói gì nữa, cất bước ra khỏi thuyền đánh cá.
Lão Tứ theo sát đằng sau, hai người đi được một quãng mời phát hiện lão Tam không đi theo. Họ quay đầu lại nhìn, tên ngốc đó đang đứng bên cạnh Trần Hồng, khuôn mặt lộ vẻ tò mò, gãi đầu hỏi: “Anh có thể cho tôi nghiên cứu một chút... Anh... làm thế nào mà ngực lại lớn như vậy thế?”
Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À