Lý An Nhược
Chương 4: Hoàn
Mùa hè năm thứ ba mươi tư triều Thương Đạo, thánh thượng băng hà.
Ngai vàng trống trơn, ngoại thích Lâm Tương nắm quyền, bốn phương cát cứ, chiến loạn liên miên.
Quan viên dưới cửa Lâm thị liên tiếp bị ám sát.
Kiếm pháp đều giống nhau, đều chỉ cần một chiêu là có thể giế t chết đối phương, đuôi kiếm lưu dấu vết, trên mặt có khắc một bông hoa hải đường.
Bá tánh trong kinh hoảng sợ, không dám dễ dàng quy phục Lâm Tướng.
Ta vẫn thường xuyên tiến cung, gặp mặt hoàng hậu thâm cung.
Hôm nay tình cờ gặp phải hoàng hậu ngủ trưa, Lận Quý ngồi ở ngoài điện lật sách, nhìn rất tập trung.
Mắt như suối lạnh như trăng, thắt lưng buộc đai vân, trên đầu đeo ngọc trắng.
"Đại nhân, bộ trang phục này thật là phù hợp với thân phận nam sủng," Ta đi qua bên người hắn, "Khuynh quốc khuynh thành."
"Cũng không thấy phu nhân mê ta nhiều lắm," Hắn cũng không ngẩng đầu, "Đồ vô lương tâm, mặc tang phục mấy ngày đã không mặc nữa rồi."
"Không theo đuổi danh lợi, tự nhiên sống được thanh thản."
"Như thế ta cũng yên tâm," Lận Quý ngẩng đầu nhìn ta, liếc mắt thật sâu, cái nhìn này giống như muốn ghi nhớ khuôn mặt của ta.
Nhưng lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, chuyển qua buồng trong của nương nương, "Ít ngày nữa là đến trăng tròn rồi."
rối loạn, đại nhân nhất định
ta quay người định
đột nhiên gọi
ta: "Không cần mặc tang phục
bỏ gian thần, dẫn binh mã Lý
nương điều động hai mươi vạn thiết kỵ binh,
triều, thậm chí tin rằng ngươi yêu nữ nhi ta sâu
hộ tống, dùng dao găm uy hiếp Lận Quý, "Là
tánh, nếu có thể đạt được thiên
phía sau bức tường
mũi tên bắn vào
nở hoa,
cũng là vào một đêm
hắn mặc một bộ đồ trắng
suối, nhưng nhìn ta
nương đã đổ hết gia sản,
chí hướng báo quốc, nếu Lận đại nhân
tiện, không phải quân tử, sợ
nếu có thể đạt được thiên
mười ba, ta đang
thành gửi cho ta một gói đồ, bảo
người dân qua đường tặng
một ngôi làng, ta hỏi
đến một nhà nông, "Nàng là đại phu giỏi nhất
tử mang theo thuốc men, đang
muội." Ta gọi
lại, đợi nhìn rõ mặt ta,
ta trò
để chữa bệnh cho thôn dân,
Nhi một đêm, nàng
nữa là trăng tròn, ta muốn
đại nhân kia?"
còn giữ lại: "Còn làm phiền
đi, năm năm
vào cung gặp vị nương nương
Cũng trách hắn, lúc trước một hai phải chọn ở nơi đất phì nhiêu Giang Nam.
Nói cái gì mà muốn nhìn thấy bá tánh miền Nam sống tốt.
"Bây giờ thì tốt rồi, cũng không ai quét cỏ cho ngươi, đến khi ta già rồi chân tay không đi được nữa, xem ai còn đến nhổ cỏ cho ngươi."
"Thói quen sai khiến người khác của lão cáo già, trước đây bảo ta giã thuốc, hiện nay bảo ta nhổ cỏ, thật là nợ ngươi quá."
Ta ngồi xổm trước mộ lẩm bẩm, chỉ nghe thấy sau lưng một tiếng cười khẽ.
Người đến nói: "Ca ca thật là quá đáng, không giống như ta, chỉ biết đau lòng cho tỷ tỷ."
Ta quay đầu nhìn hắn: "Ngươi cũng đi nhanh quá, một lúc đã tìm thấy ta."
Ta nhét cho hắn một quả táo hải đường.
Hắn đưa cho ta một đoá hoa hải đường.
Chúng ta cùng nhau đặt nó trước mộ.
Ta bật cười.
Thiếu niên hỏi ta cười cái gì.
Ta nói: "Nếu hắn còn ở đây, nhất định sẽ tức chết."
- Hết -
Lý An Nhược