Lưu Quang Nhập Họa
Chương 8 - Cầu Quan
Điện Khánh Hòa, nơi Hoàng đế Cảnh Đằng phê duyệt tấu chương. Ngoài cửa có người báo Nhu Gia Công chúa cầu kiến.
Nhìn thấy Cảnh Hàm U đi vào, Cảnh Đằng cười: "Nữ nhi ngoan của trẫm tại sao lại đến đây?"
Cảnh Hàm U hành lễ xong, đứng cạnh long án cười nói: "Nhu Gia đến gặp Phụ hoàng."
Cảnh Đằng cũng không chấp nhặt: "Con ấy, vô sự bất đăng Tam Bảo điện (1)."
(1) "Vô sự bất đăng Tam Bảo điện" (无事不登三宝殿) - Không có việc nhờ thì không lên điện Tam Bảo, ý là không có việc nhờ thì làm sao lại đến đây.
"Phụ hoàng, Phi Vân Kỵ mà Nhu Gia quản lý thiếu một quan viên quản ngựa, người xem phái ai thì được?"
Cảnh Đằng trầm tư một lát: "Chuyện quân mã chẳng phải chuyện nhỏ, nhất định phải tìm một hiền thần trung quân ái quốc. Con đã có người nào vừa ý chưa?"
Cảnh Hàm U nói: "Nhi thần thấy Viên ngoại lang bộ Lễ Tôn Vấn Chi không tệ."
"Tôn Vấn Chi..." Cảnh Đằng hiển nhiên cũng có biết, "Người này thật ra cũng là một người tốt, Tể tướng từng nói cho y vào bộ Lễ là không trọng dụng nhân tài. Vậy y theo đề nghị của con, ngay hôm nay điều Viên ngoại lang bộ Lễ Tôn Vấn Chi đến Phi Vân Kỵ để quản lý quân mã."
"Tạ Phụ hoàng!" Cảnh Hàm U cảm tạ xong vẫn chưa rời đi.
"Còn có việc gì nữa sao?"
"Nhi thần còn muốn tiến cử một người để nhậm chức Viên ngoại lang bộ Lễ."
Cảnh Đằng cười to: "Nhu Gia ơi Nhu Gia, con quả nhiên là có mục đích khác! Nói đi, muốn tiến cử ai?"
"Tiêu Dao Hầu Dịch Già Dụ."
Cái tên này vừa được nói lên, Cảnh Đằng không cười nữa: "Nhu Gia, trẫm cho con nắm giữ binh quyền là vì thích cái bản lĩnh của con. Nhưng con chung quy vẫn là thân nữ nhi, đối với việc triều chính không nên quá quan tâm đến."
Cảnh Hàm U nhìn ra rằng Phụ hoàng không thích, nhưng nàng cũng không sợ, vẫn khăng khăng: "Nhi thần sao dám nghị luận triều chính? Dịch Già Dụ là thần tử từ một nước bị diệt, phụ hoàng đương nhiên sẽ đề phòng y nhiều hơn. Nhưng mà, nếu cứ một mực đề phòng lạnh nhạt như vậy, để nước khác nhìn thấy, họ sẽ nói Phụ hoàng người khắt khe với thần tử đã xin hàng. Một khi truyện đã truyền ra sẽ thành bất lợi đối với việc mở rộng bờ cõi, thống nhất thiên hạ của Phụ hoàng. Hơn nữa đó chẳng qua là một chức quan nhỏ, bổ nhiệm y thì có hại gì đâu? Cũng chỉ giống như người khai ân thương xót thần tử đã xin hàng, bố thí một chút mà thôi."
Cảnh Đằng tuy không đồng ý nhưng cũng không tìm được ý để phản bác: "Chuyện này trẫm phải thương lượng cùng các đại thần một chút, con về trước đi."
"Nhu Gia cáo lui."
Trên đường về cung, Trần Tâm khó hiểu hỏi: "Công chúa, chẳng phải người vẫn luôn đề phòng Thuận Ân Quận chúa sao? Tại sao người lại vì Quận chúa mà đi cầu xin Hoàng thượng?"
"Không theo ý nàng thì không biết nàng sẽ gây ra chuyện gì nữa. Trần Tâm, ngươi không biết vị sư tỷ này của ta đâu. Việc nàng muốn làm, bất luận phải trả giá bao nhiêu nàng cũng sẽ làm bằng được." Nghĩ đến cặp mắt rưng rưng kia của Thần Nhứ, Cảnh Hàm U lại phiền muộn mà lắc đầu.
Trở lại cung Vũ Yên, Thần Nhứ đang chăm sóc hoa cảnh trong hoa viên. Lúc này tuy là mùa thu nhưng ánh mặt trời vẫn rất gay gắt. Thần Nhứ bị phơi nắng đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng, nhưng vẫn quay lưng nhổ cỏ.
"Các ngươi cứ mặc nàng như vậy ư?" Cảnh Hàm U không vui hỏi.
Cung nữ thái giám không dám đáp lời. Thần Nhứ thấy nàng về, liền đi từ trong hoa viên ra. Tái Phúc cầm khăn ẩm lau tay cho nàng, lại lấy khăn khô lau mồ hôi cho nàng.
"Nàng đừng trách bọn họ. Ta muốn hoạt động một chút, gần đây nằm trên giường quá nhiều, thân thể càng khó chịu." Nàng tiếp lấy li trà Tái Phúc đưa đến, nhấp một ngụm, "Sáng sớm đã không thấy nàng, đi đâu đó?"
"Đi gặp Phụ hoàng. Nàng ăn điểm tâm chưa?" Cảnh Hàm U kéo tay nàng vào tẩm điện.
"Ăn rồi. Nhưng nàng có thể nào đừng đưa canh sâm nữa được không, ta thực sự không ăn được nữa." Thần Nhứ vẻ mặt cau có. Bây giờ chỉ cần nghĩ đến hương vị canh sâm thôi, nàng đã thấy khó chịu trong dạ dày.
Cảnh Hàm U bật cười: "Đó là để bổ thân thể cho nàng. Sau lần bệnh nặng đó, khí sắc nàng vẫn luôn không tốt. Ta nhìn mà đau lòng."
"Nàng nói đi." Nghe được Thần Nhứ nói trong lòng có nàng, Cảnh Hàm U thầm vui mừng một hồi.
"Có phải nàng đã thỏa thuận với Hoàng thượng cái gì không?" Thần Nhứ lại ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực mà nhìn chằm chằm vẻ mặt Cảnh Hàm U.
Trong mắt Cảnh Hàm U có chút lưỡng lự thoáng qua: "Thần Nhứ, tại sao nàng lại nhạy bén như vậy?"
"Đừng quên, ta là sư tỷ của nàng." Nàng cầm tay Cảnh Hàm U, "Có thể nói cho ta biết không?"
Cảnh Hàm U vốn không định nói cho nàng những điều đó, nhưng nhìn vào sáng trong veo của nàng, cuối cùng cũng mềm lòng.
"Ta đã đáp ứng với Phụ hoàng rằng ba năm sau sẽ đi hòa thân." Nếu không như vậy, làm sao Hoàng đế lại cho phép nàng càn rỡ?
Thần Nhứ rút tay mình về.
"Thần Nhứ!" Cảnh Hàm U làm gì cho phép nàng làm như vậy được, bèn bắt lại tay nàng rồi nắm thật chặt, chặt đến mức chính nàng cũng cảm thấy đau đớn.
"Đây là chuyện nước Lịch các người, ta không tiện can dự." Thanh âm Thần Nhứ run rẩy, nàng gắng sức kiềm chế cảm xúc của bản thân, nàng biết Cảnh Hàm U tại sao sẽ lựa chọn như thế. Nhưng nàng không muốn đi xác minh, nàng sợ một khi đã xác minh rồi thì phần tình cảm này nàng thật sự không dành ra được nữa.
"Không đáng." Nàng cụp mắt, giọt nước mắt trong suốt chảy xuống, sáng long lanh như thủy tinh thượng hạng, cũng quý báu như thủy tinh thượng hạng.
"Nàng bình tĩnh, ta đương nhiên sẽ có cách để nàng luôn ở lại bên ta. Thần Nhứ, nếu nàng đã là nữ nhân của ta, ta sẽ không để nàng chịu khổ." Cảnh Hàm U biết nàng không phải là chim hoàng yến trong lồng. Nếu như bản thân không thể bảo vệ nàng, nàng lúc nào cũng có thể phá lồng bay đi, tìm kiếm nơi chốn mới.
Để có được nàng, ta sẽ khiến chính mình ngày càng mạnh mẽ hơn.
Năm ngày sau, thánh chỉ xuống, Tiêu Dao Hầu Dịch Già Dụ được làm Viên ngoại lang bộ Lễ. Thần Nhứ nhận được tin rất nhanh, nhìn Cảnh Hàm U, hỏi: "Nàng muốn ta báo đáp như thế nào đây?"
"Ở lại bên ta, không được thay lòng đổi dạ."
Thần Nhứ cười dịu dàng, bưng chén canh sâm trước mặt lên: "Y lời nàng. Bất quá nàng uống chén canh này đi được không?"
"Cái này là của nàng." Cảnh Hàm U tiếp lấy bát canh, nhưng lại đưa đến bên miệng Thần Nhứ.
"Ta nghe cung nữ nói tháng này đồ bổ nàng được phân đều cho ta hết, nhưng nàng thì sao?" Trong Hậu cung, mỗi tháng, chiếu theo cấp bậc cao thấp mà phân chia. Cảnh Hàm U đương nhiên cũng chẳng thể tự ý lấy thêm đồ bổ.
"Thân thể ta đây còn cần bổ thêm sao? Hay là nàng vẫn chưa hài lòng?" Lời nói trêu ghẹo này vốn không nên phát ra từ một công chúa chưa xuất giá. Nhưng trong khuê phòng, chỉ có hai người cùng tình nồng, ai còn quan tâm những quy củ làm cho thế nhân xem nữa?
"Lại nói bậy!" Thần Nhứ quay đầu, vừa định đứng dậy lại bị Cảnh Hàm U kéo vào trong lòng.
"Canh nàng vẫn chưa uống."
Thần Nhứ nhìn người trước mặt, lại nhìn chén canh sâm. Đôi môi anh đào mềm mại hé mở, phát ra hai chữ: "Đút ta."
Một chén canh sâm đã được Cảnh Hàm U dùng miệng đút cho Thần Nhứ. Liếm nước canh bên môi Thần Nhứ, Cảnh Hàm U cười tà: "Thần Nhứ, nàng cố tình!"
Một ngón trỏ đặt lên môi nàng: "Hừ! Đừng nói gì hết."
Trong tẩm điện không một tiếng người, nhưng tiếng thở dốc lại ngày càng lớn.
Thuận Ân Quận chúa đã vào cung hai tháng có lẻ, Nhu Gia Công chúa ngoài mỗi ngày đi lo công việc ra thì không hề muốn rời khỏi cung Vũ Yên. Ngay cả cuộc hội họp Công chúa mỗi tuần một lần nàng cũng không tham dự nữa. Bất thường như vậy, trong Hậu cung đã có người phong đoán nguyên cớ. Trong Hậu cung tin tức truyền nhanh nhất. Chẳng mấy chốc, sự tình phóng đãng giữa Nhu Gia Công chúa và Thuận Ân Quận chúa đã bị truyền đến xôn xao.
Hoàng hậu không nhìn nổi, kêu Cảnh Hàm U lại rồi hết lòng khuyên nhủ. Đáng tiếc Cảnh Hàm U vẫn bất vi sở động. Dù sao cũng là nữ nhi thân sinh, lại có Hoàng đế làm chỗ dựa, cho nên Hoàng hậu cũng không trách cứ nhiều nữa. Bất quá chuyện này bà vẫn muốn can dự, nếu đã không quản được Cảnh Hàm U, vậy thì chỉ có thể bắt đầu từ Thần Nhứ thôi.
Ngày hôm đó Cảnh Hàm U xuất cung đi tuần tra Phi Vân Kỵ mà nàng quản lý. Sáng sớm Thần Nhứ vừa mới dùng xong điểm tâm đã bị thái giám trong cung Hoàng hậu gọi đến.
Cung Đoan Hoa, nơi ở của Hoàng hậu.
"Suy cho cùng vẫn là người từng làm công chúa, quy củ cũng không tồi." Nhìn Thần Nhứ tuy đã quỳ nửa canh giờ nhưng đứng lên không mảy may chật vật, Hoàng hậu cũng không bắt bẻ được gì.
"Dịch Già Thần Nhứ, ngươi là người đã mất nước, Hoàng đế nhân hậu, chẳng những chưa từng làm khó dễ ngươi mà còn phong ngươi làm quận chúa, cho bộ tộc ngươi được sinh sống trong kinh thành. Phần ân huệ này ngươi không hồi báo thì thôi, tại sao còn dám quyến rũ Công chúa, làm việc ô uế kia!" Nói xong câu cuối, khẩu khí Hoàng hậu đột nhiên trở nên nghiêm khắc.
Thần Nhứ buộc lòng phải quỳ xuống lần nữa: "Hồi Hoàng hậu Nương nương, thần nữ có tội, thỉnh Hoàng hậu Nương nương trách phạt."
Hoàng hậu không ngờ rằng nàng sẽ nhận tội dễ dàng như vậy, sửng sốt một chút mới nói: "Ngươi đã nhận tội, vậy cũng có cách vãn hồi. Bản cung thấy ngươi tuổi xấp xỉ với công chúa, cũng khiến lòng người xót thương. Không bằng như thế này, bản cung cho ngươi làm thứ phi của Trang Vương, có lẽ cũng không quá thiệt thòi cho ngươi, ngươi nguyện ý không?"
Thần Nhứ cụp mắt, hồi lâu sau cũng không nói gì.
Hoàng hậu cũng không chấp nhặt: "Thuận Ân Quận chúa, bộ tộc ngươi đều ở trong thành. Gần đây vừa nổi lên chút phong ba, nếu như ngày nào đó phong ba lớn dần, xảy ra chuyện gì cũng đều không tốt cả."
Uy hiếp rõ ràng như vậy, Thần Nhứ làm sao mà không hiểu: "Thần Nhứ tạ ơn Hoàng hậu nương nương đã cất nhắc, Thần Nhứ nguyện ý."
Hoàng hậu cuối cùng cũng nở nụ cười. Nhưng bà không để ý rằng trong đôi mắt Thần Nhứ vẫn luôn cúi đầu kia cũng lộ ra ý cười.
Cảnh Hàm U vừa bước vào Hoàng cung thì đã có cung nữ từ cung Vũ Yên đến nói chuyện Thần Nhứ bị Hoàng hậu đưa đi làm thứ phi cho Trang Vương.
"Thần Nhứ đâu?" Ánh mắt Cảnh Hàm U trong trẻo nhưng tràn đầy vẻ hung hiểm.
"Đã bị Hoàng hậu Nương nương phái người tiễn khỏi cung rồi. Chắc là đưa đến phủ Trang Vương." Thiếp thân cung nữ của nàng đã theo nàng rất lâu, nói chuyện lanh lẹ không mảy may ngập ngừng.
Cảnh Hàm U gật đầu: "Ngươi đi về đi, lưu ý động thái trong cung." Nàng dặn dò xong liền phân phó phu đánh xe: "Xuất cung! Đến phủ Trang vương!"
Hết chương 8
Lưu Quang Nhập Họa