Lưu Quang Nhập Họa
C126: Rất gấp
"Công chúa và quận chúa... Ừm... Hình như rất gấp."
--------------------
Thần Nhứ không có tránh. Nàng muốn biết chuyện này có thể ồn ào đến đâu. Đương nhiên bàn tay kia cũng không đáp lên mặt nàng được, bên cạnh còn có một Cảnh Hàm U đây.
"Biểu tỷ!" Tay Huệ Giai quận chúa bị Cảnh Hàm U nắm lấy. Lần đầu tiên nàng ta nhận ra tay của một nữ tử có thể mạnh tới vậy. "Tỷ làm đau ta!" Nàng ta giãy giụa.
Cảnh Hàm U lập tức buông lỏng tay. "Cô cô, nếu Huệ Giai cảm thấy Thần Nhứ không nên ở đây thì Nhu Gia sẽ dẫn nàng ấy rời đi. Sau này nơi có mặt Huệ Giai quận chúa thì tuyệt đối không có mặt hai con. Quấy nhiễu yến hội của cô cô rồi, Nhu Gia trước tiên tạ lỗi người." Nói xong cũng không chờ Hòa Cẩn trưởng công chúa đáp lại, xoay người kéo Thần Nhứ nghênh ngang rời đi, bỏ lại nữ quyến cả phòng hai mặt nhìn nhau.
Hòa Cẩn trưởng công chúa giữ lại lời trong miệng mà không nói ra, chỉ nhìn hai người đi xa. Bà quay đầu lại trừng Huệ Giai quận chúa một chút rồi lại bày ra khuôn mặt tươi cười mời mọi người nhập tiệc. Tuy nhiên có khúc nhạc đệm như vậy, tâm trạng của các nữ quyến đang ngồi bị ảnh hưởng lớn, buổi yến hội tuy hoành tráng nhưng lại rất nhạt nhẽo vô vị. Sau khi tiệc kết thúc, Hòa Cẩn trưởng công chúa cũng không vui vẻ như hồi sáng, mọi người nghe lời đoán ý, ít lâu sau cũng ra về.
Lúc lên xe ngựa, Cảnh Hàm U cẩn thận quan sát vẻ mặt Thần Nhứ.
"Mấy câu nói của cô em họ của nàng không tổn thương được ta. Chỉ là yến tiệc ngày xuân tốt như vậy lại bị ta phá đám, chuyện này qua rồi, nàng đi tạ lỗi Hòa Cẩn trưởng công chúa giúp ta có được không?" Thần Nhứ thấy Cảnh Hàm U chỉ nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, vội vàng giải thích: "Vốn phải là ta đi. Nhưng thân phận của ta... thực sự không tiện..."
Cảnh Hàm U nắm tay nàng, "Huệ Giai là trẻ con, muội ấy làm phiền nàng không phải vì thân phận mà là vì nhan sắc của nàng. Muội ấy được gọi là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, sợ bị người khác đoạt cái danh này nhất."
Đầu óc đột nhiên nghĩ không ra. Nàng cho rằng Huệ Giai quận chúa gây phiền phức là vì xem thường thân phận công chúa mất nước của nàng, muốn giẫm một cước. Không ngờ lý do lại tẻ nhạt như thế. "Ta đột nhiên cảm thấy hơi ấm ức." Thần Nhứ nhíu mày, vẻ mặt khó tin.
Tính tình Thần Nhứ bình tĩnh thong dong, biểu cảm này thường ngày rất khó gặp. Cảnh Hàm U lập tức bị chọc cười. "Thần Nhứ, ta muốn nàng." Tín đồ theo chủ nghĩa hành động Cảnh Hàm U khi nói chuyện thì cũng đã lập tức ra tay.
"Này!" Thần Nhứ đưa tay vỗ móng vuốt đánh lén của Cảnh Hàm U, "Nàng không nhìn xung quanh sao? Nàng không biết xấu hổ, ta biết." Lời thì như vậy nhưng cũng không khỏi đỏ mặt.
"Mau hồi cung!" Cảnh Hàm U phách lối hô to một tiếng. Thái giám lái xe bên ngoài sợ run lên, vội vàng đi nhanh hơn.
Trần Tâm và Lâm Lang ở chiếc xe ngựa phía sau nghe thái giám lái xe của họ báo cáo tình hình, vẻ mặt "Xảy ra chuyện gì vậy". Sau khi dặn thái giám mau đuổi theo, hai người dường như có cảm giác trong lòng, đều nghĩ ra nguyên nhân xe ngựa phía trước đi nhanh như thế. Hai người nhìn nhau, trong mắt chỉ có bất đắc dĩ.
Thần Nhứ bị xe ngựa lao nhanh một đường lắc đến điên cuồng, không biết đã âm thầm dùng ánh mắt đâm Cảnh Hàm U bao nhiêu dao, Cảnh Hàm U chỉ cho là "liếc yêu", trong đầu toàn là vẻ mặt của Thần Nhứ khi nàng ấy nói "Ta đột nhiên cảm thấy hơi ấm ức.". Trái tim ngứa ngáy, không thể ngừng được cảm giác rung động kia.
Bị ánh mắt mãnh liệt như vậy nhìn, dù là da mặt dày cũng không chịu nổi, Thần Nhứ chỉ có thể yên lặng quay đầu, làm bộ ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ. Nhưng nàng không biết giờ khắc này cổ của nàng đã đỏ ửng. Cảnh Hàm U lặng lẽ đưa tay ôm người. Cái tay mờ ám bị Thần Nhứ vỗ, Cảnh Hàm U thì chỉ cho là tình thú khuê các, không để ý chút nào. Sờ mó hết lần này tới lần khác, Thần Nhứ cũng phiền, mặc kệ nàng quấy rối.
Tay của Cảnh Hàm U ngày càng hư hỏng, đai lưng của Thần Nhứ đã lỏng ra. "Này! Nàng đủ rồi!" Nàng nằm trong lòng Cảnh Hàm U thở hổn hển, thân thể đã hừng hực.
"Thần Nhứ..." Cảnh Hàm U hôn gáy nàng, giọng nói mơ hồ.
Thần Nhứ rụt cổ lại, vẫn không thoát khỏi sự quấy rầy phía sau. Đang ở trên xe ngựa nên nàng cũng không dám giãy giụa quá mạnh, chỉ đành nắm chặt y phục của mình không cho Cảnh Hàm U quá phận quá đáng.
Cuối cùng cũng về cung. Trần Tâm và Lâm Lang cũng bị xe ngựa điên cuồng đuổi theo làm choáng váng. Hai người xuống xe lại phát hiện hai vị chủ tử đã không còn ở đó, vừa vặn thấy Linh Âm mang vẻ mặt vô cùng nghi hoặc đi tới.
"Làm sao vậy?" Lâm Lang hỏi.
Linh Âm lúng túng ho một tiếng mới nói: "Công chúa và quận chúa... Ừm... Hình như rất gấp."
Trầm mặc, ba vị cung nữ địa vị cao nhất cung Vũ Yên đều trầm mặc.
Trong tẩm điện, Thần Nhứ rốt cuộc có không gian hành động. Nàng lắc mình né Cảnh Hàm U "nhanh như hổ đói vồ mồi" muốn đè nàng trên giường. "Nàng cũng thật là, không thấy ánh mắt vừa rồi của Linh Âm sao?"
"Linh Âm thấy chưa đủ nhiều sao? Nàng lo lắng cái gì?" Cảnh Hàm U không phục, xoay người lại cong cổ tay, đã phản công thuận lợi.
"Gần đây nàng có chút quá đáng." Thần Nhứ cũng không dễ dàng chịu thua, ngón tay hơi dùng lực, Cảnh Hàm U chợt cảm thấy tay tê rần, Thần Nhứ đã ngồi dậy muốn xuống giường.
"Sư tỷ..." Không ăn cứng thì ăn mềm. Một tiếng "sư tỷ" này thế nhưng là tuyệt chiêu của Cảnh Hàm U lúc còn ở thư viện. Lúc trước Thần Nhứ tất nhiên cường thế, nhưng đối với người sư muội này vẫn là mềm lòng. Có lẽ khi ấy nàng cũng đã mến mộ Cảnh Hàm U, chỉ là lý trí từ chối thừa nhận mà thôi.
Quả nhiên, tiếng "Sư tỷ" này khác nào làm nũng, làm Thần Nhứ ngay ngẩn trong nháy mắt. Đến khi nàng phản ứng lại, người đã bị áp trên giường lần thứ hai.
"Sư tỷ..." Lại kéo dài âm cuối làm nũng.
Trước mắt Thần Nhứ là cảnh tượng hoang đường của hai người vào đêm sinh nhật mười lăm tuổi của Cảnh Hàm U. Lúc đó nàng ấy cũng như thế này, mượn rượu giả điên, làm nũng hồ đồ. Khi đó mình đã không từ chối, vậy hiện tại cũng sẽ không. Chung quy đã là thương, dù có đối lập hơn đi nữa, lòng nàng vẫn chỉ có tiểu sư muội.
"Thần Nhứ, chuyện ngày hôm nay ta xin lỗi. Là ta suy nghĩ không chu toàn, làm nàng chịu thiệt." Cái hôn mềm nhẹ rơi xuống thân thể tuyệt mỹ của người bên dưới, từ trên xuống dưới, cẩn thận từng li từng tí. Được một người đặt ở đầu quả tim che chở như thế, Thần Nhứ sao có thể không động lòng?
Nàng ngẩng đầu chịu đựng cơ thể run rẩy, cố gắng duy trì giọng nói bình thường. "Một Huệ Giai quận chúa chưa đủ để làm ta ấm ức. Nàng không cần lo lắng cho ta, ta thật ra muốn biết Hòa Cẩn trưởng công chúa nổi danh hiền hòa, tại sao Huệ Giai quận chúa lại hùng hổ như vậy?"
Nói ra thì rất dài dòng. Vì vậy Cảnh Hàm U không nói hết, bây giờ nàng rất bận...
Thần Nhứ nằm trên giường nhìn miệng Cảnh Hàm U đóng mở kể cho nàng chuyện Hòa Cẩn trưởng công chúa và Huệ Giai quận chúa, không nghe lọt chữ nào. Nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi quá, buồn ngủ quá.
Nhìn người ngủ trên giường, Cảnh Hàm U cười như một con mèo trộm được toàn bộ cá lớn. Nàng cúi người ôm Thần Nhứ vào lòng, kéo chăn lên cùng ngủ.
Hôm sau, phủ Hòa Cẩn trưởng công chúa phái người đưa một phong thư và một hộp lễ vật. Cảnh Hàm U mở ra xem, thư là Hòa Cẩn trưởng công chúa tự tay viết, nói rõ lễ vật là thay Huệ Giai quận chúa đưa cho Thuận Ân quận chúa để tạ tội. Hiển nhiên Huệ Giai quận chúa vẫn không muốn chịu thua, làm mẫu thân, Hòa Cẩn trưởng công chúa không thể làm gì ngoài đưa lễ vật tới.
Tuy rằng chuyện là Huệ Giai quận chúa sai, nhưng Hòa Cẩn trưởng công chúa dù sao cũng là trưởng bối, hai người đã nhận lễ vật thì phải đích thân đến nhà đáp lễ. Thần Nhứ không muốn gây thêm phiền toái, Cảnh Hàm U chỉ có thể tự đi.
Tặng lễ vật xong, cứ tưởng rằng chuyện tới đây là hết. Không ngờ bốn năm ngày sau, trong kinh thành đồn đãi rằng Thuận Ân quận chúa còn đẹp hơn cả Huệ Giai quận chúa.
Người đời ưa thích sắc đẹp. Đối với mỹ nhân càng là đổ xô.
Huệ Giai quận chúa có gia thế tốt, dung mạo tốt, vì vậy hay tham gia tiệc rượu được tổ chức bởi các phủ trong kinh thành. Đừng nói là cô chiêu, ngay cả một số cậu ấm cũng đã gặp nàng ta từ xa xa. Chưa nói đến gia thế, diện mạo của Huệ Giai quận chúa đúng là đứng đầu kinh thành.
Bây giờ đồn thổi rằng Thuận Ân quận chúa còn đẹp hơn nàng ta, mấy người vốn không quan tâm vị công chúa mất nước này lắm cũng sinh ra hứng thú. Trong kinh thành tiếng gió bay đầy trời, nhưng việc này cũng chẳng lớn lao mấy, nên ngoại trừ Huệ Giai quận chúa giận sôi sục ra, kẻ khác cũng không để trong lòng.
Cung Vũ Yên.
Mấy ngày nay Thần Nhứ không có cơ hội xuất cung, Cảnh Hàm U lại cố gắng không để tin đồn truyền tới tai nàng. Vì thế nên đến giờ Thần Nhứ cũng không biết bên ngoài xảy ra cái gì.
"Quận chúa, bên Tuyết Ngọc vừa truyền tin. Tần tu viện sinh rồi, thế nhưng là... một thai chết." Lâm Lang thấp giọng nói.
Thần Nhứ đang vắt nước hoa đào, định làm đợt hương cao đầu tiên của năm mới, nghe vậy dừng lại. "Thai chết?"
"Vâng. Nghe Thái y nói, Tần tu viện vì cơ thể yếu ớt mà không đủ nước ối, đứa bé liền... chết." Lâm Lang chỉ nghĩ thôi đã thấy không rét mà run. Tần tu viện cũng coi như liều mạng vì đứa trẻ này, vốn tưởng rằng chịu đựng đến lúc sinh con cũng coi như khổ tận cam lai, chẳng ngờ quay đầu lại vẫn là công dã tràng.
"Thật ra rất giống Mạc Ly. Chỉ là một người là mẹ mất con còn, một người là mẹ còn con mất. Nữ nhân luôn luôn phải chịu nhiều cay đắng để sinh con nối dõi." Thần Nhứ cũng không quá quan tâm chuyện Tần tu viện. Nàng hy vọng Tần tu viện sinh con bình an, dù là công chúa, khi về già cũng có người để nương tựa. Tuy nhiên chỉ là hy vọng mà thôi. Nàng không có tiếng nói trong hậu cung, cũng không tới phiên nàng phiền lòng chuyện như vậy.
"Nghe nói người sinh ra thai chết là người xui xẻo." Lâm Lang nói một câu khiến Thần Nhứ mở to mắt.
"Ý của ngươi là Tần tu viện sẽ gặp phiền phức." Nước Dịch không có phong tục này, đây là lần đầu tiên nàng nghe tới.
Lâm Lang ở trong hoàng cung nước Lịch nhiều năm, hiểu khá nhiều chuyện. "Nước Lịch có phong tục như vậy. Dù là ở dân gian, sinh ra thai chết cũng phải nói là thai sống. Nếu không sẽ lấy lý do thê tử xui xẻo mà ly hôn."
"Tại sao lại bất công với nữ tử đến vậy?" Thần Nhứ cảm thấy thổn thức. Nhưng đây là phong tục một nước, nàng chỉ là người đứng xem. "Xem ra Tần tu viện không còn hi vọng nữa. Ngươi tìm cơ hội hỏi Tuyết Ngọc, nếu cô ấy không muốn ở lại bên Tần tu viện thì ta sẽ nghĩ cách điều cô ấy qua lầu Linh Ngọc."
"Quận chúa nhân từ, nô tỳ sẽ tìm cơ hội hỏi." Lâm Lang nói xong muốn lui ra nhưng bị Thần Nhứ gọi lại.
"Bên cung Đức Xương, Nghiên Tâm còn thông báo tin tức không?"
Lưu Quang Nhập Họa