Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 43: “Đừng rời xa anh được không”


Edit: Phưn Phưn


Đảo mắt đã tới cuối tuần.


Tần Khả gửi đi đơn báo danh cũng ngay trong hôm thứ sáu đã có hồi âm, cả hai bản bằng giấy và bản bằng điện tử, đều xác nhận việc cô được chương trình lựa chọn, còn thông báo cho cô biết thời gian và địa điểm tham gia quay hình.


Bởi vì ở thủ đô thành phố, cách Kiền thành một khoảng khá xa, tổ chương trình lại không có xe chuyên dụng đến đưa đón, Tần Khả chỉ đành đặt vé máy bay để đi.


Thứ sáu trước khi tan học, Tần Khả nói chuyện này cho Cố Tâm Tình.


“Mẹ ơi! Thật sự chọn cậu??!!”


Cố Tâm Tình nghe xong thì ngơ ngác mấy giây, thiếu chút nữa là từ trên mặt đất nhảy dựng lên.


Qua một lúc lâu cô nàng mới lấy lại được tinh thần, giữ chặt lấy cánh tay của Tần Khả cảm khái một câu, “Khả Khả, cậu lợi hại quá đi! Chuyện khi nào, tại sao chút tiếng gió bọn tớ cũng không nghe thấy!?”


Tần Khả cười khổ “Giải cứu” cánh tay mình khỏi bàn tay của Cố Tâm Tình, “Chính là hôm thứ hai, thầy Ngô gọi tớ lên văn phòng, thông báo cho tớ chuyện này.”


“Nói hôm đó?” Cố Tâm Tình kinh ngạc, “Lúc ấy không nhìn ra nha —— Cậu cũng giữ kín miệng thật đó!”


“Bởi vì khi đó vẫn chưa xác định được mà,” Tần Khả hạ cánh tay xuống, chỉ bức thư mình vừa mở ra, “Cái này không phải vừa gửi tới lúc chiều nay, xác định đã trúng tuyển sao?”


Cố Tâm Tình: “Mặc kệ nói như thế nào —— đều phải chúc mừng cậu nha, cậu đã bước một bước đầu tiên trên con đường trở thành đại minh tinh!”


Tần Khả bất đắc dĩ cười cười.


“Đây chỉ là một chương trình mới, lại không nổi tiếng, hơn nữa tớ chỉ làm nền thôi, trong chương trình đó những nghệ sĩ vừa ra mắt mới là nhân vật chính.”


“Đùa gì thế,” Cố Tâm Tình lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, thuận tiện khoác vai Tần Khả, “Khả Khả của chúng ta, bộ não thiên tài, diện mạo xinh đẹp, vũ đạo kinh diễm —— những hoa thơm cỏ lạ ngoài kia sao có thể để cho cậu làm nền chứ.”


“… Cậu cứ khen đi.” Tần Khả cười lắc đầu, duỗi tay nhẹ nhàng chọc cô nàng, “Cứ ba hoa chích chòe mà khen, tớ cũng sẽ không phát tiền thưởng cho đâu.”


Cố Tâm Tình: “Hì hì hì, tiền thưởng có là gì —— Trở nên giàu sang đừng quên! Trở thành đại minh tinh nhớ để tớ làm người đại diện đó!”


Tần Khả bật cười.


Mấy giây sau, cô dường như nghĩ đến gì đó, nụ cười trên mặt dần phai nhạt đi, ngược lại ấn đường hơi nhíu lại.


Mặc dù Cố Tâm Tình có tính cách vô tư, nhưng cũng đã chơi chung với Tần Khả lâu như vậy, cô nàng hiểu rất rõ vài biểu cảm nhỏ của Tần Khả, nên lúc này nghe thấy bên cạnh yên tĩnh, quay đầu lại nhìn hai giây, liền tò mò hỏi một câu: “Khả Khả, sao không thấy cậu vui vẻ, mà giống như có chút rầu rĩ vậy? Cơ hội này không phải rất hợp với cậu sao… Chẳng lẽ cậu không muốn đi?”


“…”


Tần Khả lắc đầu. Qua hai ba giây, cô mới khẽ cau mày, ngón tay trắng nõn vô thức vuốt ve lá thư.


“Chẳng qua là tớ không biết… Nên nói với người đó thế nào.”


“Sao? Nói với ai cơ??”


Cố Tâm Tình suy nghĩ, “Mấy người Tần Yên sao? Nhưng không phải cậu đã dọn ra khỏi đó rồi à, chuyện này hẳn là đâu cần nói với mấy người đó?”


Tần Khả chỉ lắc đầu, “Không phải.”


“Cái gì? Vậy là ai?”


“……”


Lúc sau lại qua gần nửa phút, Cố Tâm Tình cũng không nhận được đáp án từ Tần Khả.


Nhưng thật ra nửa phút sau, Tần Khả dường như đã hạ quyết tâm, đứng thẳng dậy, “Tiết tự học cuối cùng hôm nay tớ sẽ xin nghỉ —— tối nay phải về thu dọn đồ đạc, sáng mai đi máy bay, không thể trì hoãn thêm.”


“Hả?… À à, được.”


Cố Tâm Tình còn chưa kịp lấy lại tinh thần, thì đã thấy cô bạn nhỏ ngồi cùng bàn đã nhanh chóng xách ba lô chạy ra ngoài.


Sửng sốt vài giây, Cố Tâm Tình cảm thấy kỳ quái mà thu hồi tầm mắt.


——


Đây vẫn là lần đầu tiên cô nàng thấy Tần Khả hốt hoảng lại bất an đến vậy, không hề giống với cô bạn bất kể có chuyện gì xảy ra đều giữ vẻ mặt lạnh nhạt mà cô nàng quen biết.


Ừm… Cho nên rốt cuộc là ai vậy?


Tần Khả rời khỏi trường trước một tiết.


Tan học sớm hơn một giờ so với bình thường, cho nên xe đưa đón mà Hoắc Tuấn đã sắp xếp cho cô đương nhiên vẫn chưa tới, cô suy xét đến việc buổi tối trở về có thể sẽ đối mặt với một vấn đề nan giải, vì tránh làm chậm trễ thời gian cho hành trình ngày mai, cuối cùng cô vẫn quyết định đón xe trở về biệt thự.


Hai mươi phút sau, cô bước vào cửa nhà, đối diện chính là người giúp việc biệt thự đang sửng sốt.


“Tiểu thư Tần?” Đối phương nhìn thoáng qua đồng hồ đối diện với huyền quan, sau đó mới kinh ngạc quay người lại, “Sao cô lại về sớm vậy ạ?”


“Ừm, trong trường có chút việc, nên tôi về sớm.”


Tần Khả hàm hồ giải thích, thay đổi giày, vừa đưa ba lô cho người giúp việc đang tới lấy, vừa không ngẩng đầu hỏi: “Bây giờ Hoắc Tuấn đang ở nhà ạ?”


“…”


Đợi mấy giây, không nghe thấy tiếng trả lời, Tần Khả đang thay dép lê cảm thấy bất ngờ ngẩng đầu lên.


Sau đó thì thấy người giúp việc đang có vẻ khó xử.


“Vâng. Chỉ là…”


“Sao vậy?”


“Ừm… Bây giờ Hoắc thiếu gia đang có khách, có lẽ là không được rảnh đâu ạ.”


“À, không sao. Tôi chờ anh ấy là được.”


Tần Khả gật đầu, cô đi qua phía trước, nhìn vẻ mặt còn đang do dự của người giúp việc —— luôn cảm thấy đối phương cứ ấp úng, giống như đang giấu giếm gì đó.


Chẳng lẽ là…


Trái tim cô chợt đập mạnh.


Theo đó, Tần Khả liền bật cười mà lắc đầu phủ nhận suy nghĩ của mình.



Nếu Hoắc Tuấn, hoặc là nói Hoắc Trọng Lâu thật sự có quan hệ không bình thường với cô gái khác, từ trên người mình có thể phân tán lực chú ý của người cố chấp đến điên cuồng kia lên người khác, vậy thì kiếp trước có lẽ cô còn có thể “Hạnh phúc” một chút.


Tần Khả cứ suy nghĩ miên man như vậy, rồi đến ngồi xuống ghế sô pha ở phòng khách đối diện với huyền quan.


Người giúp việc pha cho cô một ly cà phê latte không đường mà cô thích nhất, trong mùi thơm lượn lờ, Tần Khả mới vừa nói cảm ơn, thì nghe thấy người giúp việc chần chờ hỏi:


“Tiểu thư Tần, cô muốn chờ ở đây ạ?”


“Ừ.” Sau khi Tần Khả trả lời xong mới ngẩng đầu lên, đuôi mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, “Sao vậy, tôi không thể nhìn thấy vị khách kia sao?”


“…”


Tần Khả đương nhiên chỉ đùa giỡn, nhưng nhận thấy được người giúp việc xấu hổ im lặng, thì cô cũng kinh ngạc.


Đột nhiên dư âm của mùi cà phê dường như đã phai nhạt đi vài phần, Tần Khả buông ly cà phê trong tay xuống, ý cười nơi khóe mắt dần phai đi.


“Vị khách đó là ai vậy?”


“Tiểu thư Tần, tôi không thể nói… Hơn nữa tôi cũng không rõ lắm.” Người giúp việc chần chờ nhìn Tần Khả, xác định Tần Khả không có dấu hiệu muốn nổi giận, lúc này mới do dự tiếp tục nói, “Chỉ là, mỗi khi người khách đó rời đi, thì cảm xúc của Hoắc thiếu gia không được tốt lắm… Chúng tôi đều không dám quấy rầy.”


Nghe xong lời này, Tần Khả hơi nâng mí mắt.


“Cô nói, vị khách kia thường xuyên tới?”


“…”


Sắc mặt của người giúp việc trở nên lúng túng, lúc này mới phát hiện chính mình không cẩn thận đã để lộ tin tức này ra ngoài.


Cô nàng nhất thời sợ hãi nhìn thoáng qua lầu hai.


Tần Khả đương nhiên biết được lo lắng của cô nàng.


“Cô yên tâm đi,” Tần Khả rủ mắt xuống, nhẹ giọng an ủi, “Tôi sẽ không nói cho Hoắc Tuấn, chuyện này là do cô nói.”


“Cảm ơn… Cảm ơn tiểu thư Tần.”


Tần Khả: “Cho nên bây giờ có thể nói cho tôi biết, vị khách kia là thế nào không?”


“…”


Người giúp việc chần chờ một lúc lâu, mới chậm chạm hạ thấp giọng: “Vị khách kia là nữ thoạt nhìn khoảng hai mươi ba mươi tuổi. Hoắc thiếu gia đã từng nói, về sau mỗi buổi chiều đều sẽ đến nhà một chuyến, thứ ba và thứ sáu là ở lại lâu nhất.”


“Mỗi ngày?” Tần Khả nhíu mi, “Bắt đầu khi nào?”


“Vừa mới bắt đầu, từ hôm thứ hai.”


Tần Khả sửng sốt.


——


Từ khi mình bắt đầu vào biệt thự ở?


“Sao tôi vẫn chưa từng nhìn thấy?” Tần Khả lại hỏi.


Người giúp việc: “Cái đó… Trước nửa giờ tiểu thư Tần Khả về đến nhà thì vị khách đó đã rời đi.”


“Mỗi lần đều như vậy?”


“Đúng vậy.”


“Đây là cố tình… Giấu tôi?” Trong giọng nói của Tần Khả mơ hồ mang theo ý cười, nhưng không hiểu sao lại làm cho người giúp việc cảm thấy lạnh cả sống lưng.


Người giúp việc không nói tiếp, cúi đầu.


Trong không khí lại yên tĩnh.


Tần Khả không nói chuyện nữa. Im lặng một lúc lâu, sau đó cô mới nhẹ giọng nói: “Tôi đã biết, làm phiền cô rồi.”


Nghe ra ý tứ trong đó, người giúp việc khẽ gật đầu với Tần Khả, rồi xoay người vội vàng rời đi.


Tần Khả không tiếng động ngồi ở trên sô pha.


Kim giây của đồng hồ đối diện với huyền quan chậm rãi di chuyển, chuyển một vòng lại một vòng. Sau khi Tần Khả yên lặng đợi hơn hai mươi phút, thì một cô gái khoảng 25 tuổi, từ trên tầng hai bước xuống.


Ánh mắt hai người đối diện lẫn nhau.


Tần Khả đứng dậy.


“Chào cô.”


Ánh mắt của cô đảo qua thân hình của đối phương.


Là một cô gái tri thức, mái tóc dài mềm mại màu nâu đậm, đuôi tóc hơi xoăn, gương mặt trắng nõn không tính là xinh đẹp, nhưng trên mức trung bình, đường nét ngũ quan dịu dàng, giấu bên dưới cặp mắt kính là ánh mắt dịu dàng bình tĩnh, không có tính công kích —— là loại diện mạo làm cho người khác rất yên tâm.


Sau khi đối phương nhìn thấy Tần Khả, hiển nhiên vô cùng bất ngờ mà sửng sốt.


Rất nhanh cô nàng lấy lại tinh thần, khẽ nở nụ cười.


“Cô chính là tiểu thư Tần Khả?”


Trong nụ cười kia không có chút địch ý nào, Tần Khả cũng đáp lại.


“Phải, là tôi.” Cô hơi ngừng lại, “Dường như cô biết tôi là ai, chỉ là tôi vẫn chưa biết cô là ai?”


Nét mặt của cô gái lộ ra vẻ khó xử.


Mặc dù đều là phái nữ, nhưng Tần Khả cũng phải thừa nhận, mặc dù biết rõ biểu cảm này là do cố ý, nhưng cũng không hề có cảm giác nào là làm ra vẻ hay khiến người ta chán ghét.


Sau đó cô nghe thấy đối phương nhẹ giọng xin lỗi:


“Thật sự xin lỗi tiểu thư Tần Khả, nhưng chuyện này tôi không thể nói.”


“…”


“Nếu không còn việc gì khác, vậy tôi đi trước.”


Nói xong, không để cho Tần Khả có cơ hội phản ứng, cô gái kia khẽ gật đầu với Tần Khả một cái, rồi xoay người đi về hướng huyền quan.



Cô khẽ nhíu mày.


Thì ra đây là… Cảm giác ghen tị. Hai đời làm người, dường như đây là lần đâu tiên cô có cảm giác này.


Mặc dù lý trí đã nói cho cô rằng —— tất cả dấu hiệu đều cho thấy, cô gái kia không có quan hệ mập mờ nào với Hoắc Tuấn, nhưng đại não vẫn không nhịn được mà suy nghĩ lung tung, nghĩ đến việc lúc mình không ở đây, hai người kia ở cùng một chỗ làm cái gì?


Tự xưng là lý trí của cô đều nói như vậy…


Cũng khó trách với cái tính tình cố chấp kia của Hoắc Trọng Lâu, ở kiếp trước có thể giống như người điên hay bệnh nhân tâm thần đến vậy.


Tần Khả dừng lại suy nghĩ đang phát tán trong đầu mình, ổn định lại tâm trạng rồi xoay người đi lên lầu.


——


Cô không thích hiểu lầm.


Nhất là với Hoắc Tuấn hoặc là nói Hoắc Trọng Lâu.


Cho nên, cô vẫn là hy vọng bất luận chuyện gì đều có thể giải quyết rõ ràng trong một ngày.


Ôm suy nghĩ như vậy, Tần Khả đứng bên ngoài thư phòng ở lầu ba.


Hai cánh cửa mang phong cách cổ điển vừa dày vừa nặng đang khép chặt lại.


Tần Khả chần chờ, nhưng vẫn nâng tay lên, khẽ gõ hai tiếng lên cánh cửa.


Ba giây.


Trong phòng không có tiếng động.


Tần Khả lại gõ cửa thêm lần nữa.


Lần này, khớp ngón tay của cô vừa rời khỏi cửa phòng, thì nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói trầm thấp nóng nảy:


“Không phải tôi đã nói là không được phép quấy rầy à!”


Tần Khả khẽ run rẩy.


Một lát sau cô rủ mắt, nhẹ giọng, “Là em.”


Âm thanh bên trong cánh cửa bỗng dừng lại.


Lần này Tần Khả kiên nhẫn đợi thêm nửa phút.


Không để cô thất vọng —— nửa phút sau, cánh cửa thư phòng nặng nề bất chợt bị kéo ra, thiếu niên chỉ mặc bộ đồ ngủ một tay nắm cửa, trong đôi mắt đen nhanh nổi lên tơ máu, giọng nói vừa trầm vừa khàn:


“Sao em lại về lúc này?”


“…”


Tần Khả không nói gì.


Cô chỉ đem tầm mắt lướt qua đường cong sắc bén trên gương mặt trắng nõn của thiếu niên, dừng lại nơi bóng tối phía sau lưng anh.


Giây sau, Tần Khả thu hồi tầm mắt.


“Em có thể vào không?”


Giọng nói của cô gái nhỏ bình tĩnh, khuôn mặt trắng nõn yêu kiều cũng nhìn không ra biểu cảm.


“…”


Tròng mắt đen của Hoắc Tuấn lại càng trầm hơn.


Một lát sau, hầu kết của anh khẽ trượt, âm thanh khi nói chuyện lại càng thêm khàn khàn.


Hoắc Tuấn dời mắt đi.


“Nếu anh là em… Lúc này anh nhất định sẽ cách căn phòng này rất xa.”


Âm thanh trầm thấp như sấm rền, không cần nói cũng biết có bao nhiêu hơi thở tàn bạo nhiễm vào trong đó.


Nhưng Tần Khả lại không lùi bước.


Cô ngẩng mặt nhìn Hoắc Tuấn, “Nếu em kiên quyết thì sao.”


“……”


Con ngươi thâm trầm của Hoắc Tuấn nhìn chằm chằm cô vài giây.


Mấy giây sau, khóe môi mỏng kia khẽ cong lên —— Tần Khả thậm chí không thể xác định được mức độ nguy hiểm trong nụ cười này là bao nhiêu.


Cô chỉ chú ý tới, ngón tay thon dài của Hoắc Tuấn đặt trên cánh cửa, gân xanh đã bắt đầu nổi lên dưới làn da.


Giây sau, bỗng dưng khẽ thả lỏng ra.


Thiếu niên xoay người trở về phòng, giọng nói trầm lạnh.


“… Nếu em muốn.”


Cửa chỉ mở một nửa, Hoắc Tuấn xoay người đi vào thư phòng.


Tần Khả chỉ ngừng lại khoảng nửa giây trước cửa thư phòng giống như hang động bóng tối kia, rồi không chút do dự bước vào.


Trong phòng tối tăm giống như dự đoán của Tần Khả.


Rèm cửa dày nặng, tính chất nhung mềm gắt gao khép chặt lại, dường như sợ sẽ có một tia sáng nào đó lọt vào.


Cái này đột nhiên làm Tần Khả nghĩ đến cuối tuần trước, cô ở chỗ này dạy kèm cho Linh Linh con gái của quản gia biệt thự Cố Cầm, đã vô tình hỏi đối phương tại sao lại kéo rèm cửa sổ lại.


Cô bé ấy dường như đã trả lời cho mình nghe một câu ——


Bởi vì em không thích ánh sáng.


Em thích bóng tối, bóng tối làm cho em có cảm giác an toàn.


Lúc ấy cô liền cảm thấy kỳ quái.



Mà hôm nay nhìn lại…


Hiển nhiên, đó quả thật chỉ là một “Đáp án” được trả lời trước.


Tâm trạng Tần Khả phức tạp dời ánh mắt đi chỗ khác.


Cô nhìn Hoắc Tuấn đi vào trong phòng trước mình, lại thấy đối phương đã dừng lại trước một vách tường bên thư phòng, không biết khi nào thì ngồi xuống ghế dựa.


So sánh thời tiết bên ngoài với nhiệt độ bên trong phòng, thì cái chăn đắp trên người anh có hơi dày.


Chiếc đèn cổ bên cạnh lóe lên ánh sáng.


Ánh đèn vàng mềm mại làm cho lòng người say.


Cũng chính dưới cái ánh sáng gần trong gang tấc này, Tần Khả mới đột ngột phát hiện, trên vầng trán trắng nõn của thiếu niên dường như mơ hồ có mồ hôi.


——


Đã ra mồ hôi nhưng vẫn đắp cái mềm dày đó.


Sắc mặt lại có chút tái nhợt…


Tần Khả nhíu mày, bước lên phía trước ——


“Anh bị bệnh?”


Theo bản năng cô vươn tay ra muốn thử nhiệt độ trên trán của Hoắc Tuấn, chỉ là khi còn cách một khoảng, cách một lớp vải dệt kim mỏng, người nọ bỗng nắm lấy cổ tay của cô.


Tần Khả ngừng lại, rủ thấp mắt.


Mà người đang ngồi trên ghế dựa mi mắt vẫn khép lại, giọng nói khàn khàn như đang cố đè nén cái gì đó.


“Tần Khả, ngay lúc này đừng quan tâm anh.”


“…”


Tần Khả không thử rút cổ tay mình ra mà chỉ bình tĩnh hỏi:


“Tại sao?”


Hoắc Tuấn không trả lời.


Qua một lúc lâu, anh buông lỏng cổ tay của cô ta, “Em về sớm, là bởi vì đã xảy ra chuyện gì sao?”


Tần Khả cũng im lặng mấy giây.


Nếu Hoắc Tuấn không muốn nói, vậy thì cô chỉ có thể tìm cách khác để cạy cái miệng đó ra thôi —— nếu bản thân nói ra chuyện mà mình vốn định nói, vậy thì bây giờ chính là lúc thích hợp, nhất định sẽ khiến Hoắc Tuấn không thể nào giấu giếm cảm xúc được nữa mà phải bộc phát.


Nghĩ như vậy, từ trong túi áo khoác Tần Khả rút ra lá thư.


Cô đưa nó đến trước mặt Hoắc Tuấn.


“Em đã tìm được công việc làm thêm mới, dựa theo ước định chúng ta đã nói từ trước, bây giờ em đến nói cho anh biết —— buổi sáng ngày mai, em sẽ bắt đầu ngày làm việc đầu tiên.”


“…”


Thân hình Hoắc Tuấn cứng đờ.


Giây sau, anh im lặng không lên tiếng giơ tay lên, cầm lấy phong thư.


Lúc mới mở ra có chút khó khăn.


Đến mấy giây sau, thiếu niên dường như không kiềm chế được cảm xúc, trực tiếp dùng miệng xé rách phong thư.


Lá thư bên trong bị rớt xuống, Hoắc Tuấn đọc lướt nhanh như gió chữ màu đen trên giấy.


Chỉ vừa đọc được một nửa, tờ giấy đã bị Hoắc Tuấn niết đến nhăn lại.


Chờ xem xong, từ trên ghế dựa Hoắc Tuấn bỗng ngồi thẳng dậy. Trong chớp mắt, khuôn mặt thiếu niên lạnh lẽo gần như hung dữ ——


“Em muốn tham gia chương trình giải trí!?”


“…”


Mặc dù trong lòng đã sớm có chuẩn bị, Tần Khả vẫn phải thừa nhận —— phản ứng này còn quá khích hơn cả tưởng tượng của cô.


Tần Khả im lặng mấy giây, gật đầu.


“Phải, đây là con đường thầy Ngô Thanh Việt giới thiệu cho em, em nghĩ rằng đây là một cơ hội không tồi. Cho nên…”


“Em muốn tiến vào giới giải trí?”


Những lời này, từng từ từng chữ một như nặn ra từ kẽ răng.


Tần Khả bất đắc dĩ.


“Ít nhất là bây giờ, em vẫn chưa có ý định này. Chương trình này chỉ là được thêm vào lựa chọn của em cũng coi như là kinh nghiệm đi, nó có thể sẽ mang đến cho em một ít mạng lưới quan hệ, quan trọng nhất, nó có thể giải quyết khó khăn tài chính của em trong thời gian ngắn.”


Nhưng dường như Hoắc Tuấn không thể yên lòng bởi câu này của cô.


“Nếu anh không cho em đi thì sao?”


“…”


Lần này Tần Khả im lặng rất lâu.


Một lúc sau cô ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Hoắc Tuấn.


“Hoắc Tuấn, em không biết anh thích em là kiểu người nào, nhưng em có thể nói cho anh biết, có một thứ ở ‘em’ sẽ không thay đổi đó là —— em chỉ muốn có một mối quan hệ bình đẳng, hai bên tôn trọng lẫn nhau, nếu không thể tôn trọng, vậy thì có khác gì một con rối gỗ bị dùng dây trói buộc, sắp xếp hay trực tiếp là bị quyết định —— vậy em đây thà rằng không có.”


Cô ngừng một lát, mặc dù Hoắc Tuấn vẫn đang nhìn chăm chú bằng đôi con ngươi đen nhánh kia, thì cô vẫn không tránh né mà nói ra lời trong lòng mình.


“Nếu anh chỉ muốn có một món đồ chơi hay một con chim hoàng yến, vậy thì anh tìm nhầm người rồi.”


“…!”


Con ngươi của Hoắc Tuấn bỗng co rụt lại.



“Món đồ chơi? Chim hoàng yến? Nếu anh chỉ xem em là vậy, vậy thì anh đây tùy tiện tìm một người phụ nữ khác chẳng phải là được rồi sao!?”


Sắc mặt của Tần Khả hơi thay đổi.


——


Đến giờ phút này, đột nhiên cô biết được nguyên nhân vì sao kiếp trước mình không hề thích Hoắc Trọng Lâu.


Bởi vì chênh lệch.


Ở trong mắt cô mặc dù anh bị hủy dung, dù thô bạo cố chấp thành tính, nhưng anh vẫn là người mà cô vốn không thể chạm tới.


Quan trọng nhất, trong mối quan hệ không chút bình đẳng kia, tùy thời tùy chỗ anh đều có thể dễ dàng vứt bỏ cô —— nhưng nếu việc đó thật sự xảy ra, thì cô cũng chỉ có thể cam chịu tiếp nhận số phận.


Nhưng đến giờ phút này, Tần Khả mới phát hiện, thì ra cả kiếp trước lẫn kiếp này, ở chỗ sâu nhất trong nội tâm của cô, vẫn luôn cất giấu một hạt giống tự ti vì sự chênh lệch thân phận.


Cho nên cô từ chối việc không tôn trọng, càng không có cách nào tiếp thu được việc ngang hàng.


Trong tiềm thức cô chỉ nghĩ mình không muốn trở thành một kẻ đáng thương bị vứt bỏ.


Mà lúc này, lòng tự ti đã được chôn sâu bỗng bị kích thích, rốt cuộc Tần Khả cũng không thể giữ vẻ mặt bình tĩnh của mình được nữa.


Cô nhẹ nhàng siết chặt ngón tay.


“‘Tùy tiện tìm… Một người phụ nữ khác’?” Tần Khả nghe thấy bản thân mơ hồ cười một tiếng, giọng nói nghe có chút đáng thương và trống rỗng, “Chẳng hạn, người vừa mới rời đi sao?”


“…!”


Ánh mắt của Hoắc Tuấn trầm xuống.


“Em thấy cô ta?”


“Phải, em thấy cô ta. Bọn em còn chào hỏi,” Tần Khả tạm dừng, cô khẽ hít một hơi, “Vì thế em đúng lúc biết được, mỗi buổi chiều cô ta đều đến biệt thự —— hơn nữa, mỗi buổi chiều cô ta đều ‘vừa vặn’ rời khỏi biệt thự nửa tiếng trước khi em về.”


Nắm chặt điểm đột phá này, Tần Khả tiến lên một bước.


“Cho nên, Hoắc Tuấn, cô ta chính là tùy tiện tìm một người phụ nữ khác mà anh nói đó sao?”


“……”


Ánh mắt của Hoắc Tuấn thâm trầm gần như có thể nhỏ ra mực.


Ánh mắt âm trầm như vậy, cùng với cô gái nhỏ đứng trước mặt nhìn nhau mấy giây, Hoắc Tuấn bỗng cười khàn một tiếng, âm sắc mang theo ý tàn bạo nghiến răng nghiến lợi:


“Coi như cô ta là vậy thì thế nào? Tần Khả, em để ý sao?”


“…”


“Em hẳn là cảm thấy bản thân phải xui xẻo mấy đời mới bị một tên điên thích —— cho nên hận không thể để anh dính dáng với phụ nữ khác rồi sau đó trực tiếp đá văng anh là có thể bỏ trốn ư?”


“……”


“Anh nói cho em biết —— em, nằm, mơ!”


Hoắc Tuấn nghiêm giọng, đồng thời duỗi tay trực tiếp kéo cô gái nhỏ trước mặt xuống, xoay người áp đảo ở phía trên ghế dựa.


Ghế dựa bị ép vang lên một tiếng “Kẽo kẹt”, cọ sát với sàn nhà vang lên một tiếng động nhỏ.


Mà Hoắc Tuấn thì tàn nhẫn hôn cắn lên cánh môi mềm mại của cô gái nhỏ, đồng thời hung dữ nói:


“Anh tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không để em có cơ hội lấy cớ rời khỏi anh! Cho dù chết, anh cũng ——”


“Em đang ghen.”


“…”


Trong thư phòng bỗng trở nên yên tĩnh.


Ngay cả việc đang dung hòa hô hấp với cô gái nhỏ cũng dừng lại.


Không biết qua bao lâu, tay chân thiếu niên cứng đờ ngồi thẳng dậy, “Em nói… Cái gì?”


Nằm ở trên ghế dựa đôi mắt đen của cô gái nhỏ trong vắt, như hai viên đá quý. Cô cứ như vậy yên tĩnh nhìn anh, giống như còn một tia không cam lòng nho nhỏ nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp.


“Em đang ghen.”


Cô nhẹ giọng.


Mà Hoắc Tuấn cuối cùng cũng xác định, vừa rồi không phải là ảo giác của bản thân.


Đồng tử của anh co chặt lại.


Tần Khả hạ thấp giọng nhẹ nhàng nói, “Cho nên Hoắc Tuấn, anh có thể nói cho em biết, cô ta là ai được không?”


“……”


Thư phòng yên tĩnh một lúc lâu.


Hoắc Tuấn chậm rãi thả lỏng người xuống, vùi đầu vào trong mái tóc mềm mại thoang thoảng hương thơm của cô gái nhỏ.


Anh nghiêng mặt, khẽ hôn cổ cô.


“Bác sĩ tâm lý.”


“…!” Tần Khả bỗng cứng đờ.


Mà Hoắc Tuấn vẫn thấp giọng nói: “Anh gặp ảo giác thấy một khung cảnh.”


“‘Ảo giác’? Anh là vì muốn loại bỏ nó nên mới…”


“Không phải.”


“?”


“Anh không muốn biến nó thành sự thật.”


“…”


“Anh sẽ chữa bệnh. Cho nên… Đừng rời xa anh được không, Tần Tần?”



Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi Truyện Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi Story Chương 43: “Đừng rời xa anh được không”
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...