Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 36: Nổi điên

Edit: Phưn Phưn

Lúc người phụ nữ trung niên mang khuôn mặt mỉm cười đưa đến bên ngoài biệt thự, Cố Tâm Tình vẫn có cảm giác như đang lọt trong sương mù. Mãi đến khi đi theo Tần Khả được một đoạn đường, Cố Tâm Tình rốt cuộc chậm nửa nhịp mới lấy lại tinh thần.

Vẻ mặt cô nàng mờ mịt nhìn Tần Khả

"Cái này là... Quyết định xong rồi?"

Ngược lại Tần Khả trông bình tĩnh hơn Cố Tâm Tình rất nhiều.

Cô quơ quơ thẻ ghi nợ trong tay, "Ừ, không chỉ đã quyết định, một phần ba thù lao của học kỳ này, bọn họ cũng đã ứng trước cho tớ."

Ánh mắt Cố Tâm Tình ngây ngốc chuyển sang tấm thẻ đó.

"Trong này... Bà ấy nói có bao nhiêu tiền?"

Tần Khả: "Hai vạn*."

(Tương đương với 65.874.940,56 VND)

"Ực."

Tiếng Cố Tâm Tình nuốt nước miếng vô cùng rõ ràng.

Tần Khả bật cười.

Cố Tâm Tình lấy lại tinh thần, có chút ngượng ngùng, nhưng rất nhanh liền đưa tay bắt lấy cánh tay của Tần Khả, "Khả Khả, cậu không căng thẳng một chút nào sao? Đây chính là hai vạn đó! Hơn nữa đều đã là của Khả Khả cậu!"

"... Đừng lắc, đau đầu."

Tần Khả cười kéo ngón tay của Cố Tâm Tình đang nắm lấy cánh tay của mình, bất đắc dĩ nói: "Thật ra cũng không nhiều lắm đâu —— nhất là đối với những việc mà tớ cần phải tiêu tiền."

Cố Tâm Tình mờ mịt dừng lại.

"Phải không? Vậy tại sao tớ cảm thấy là đã rất nhiều rồi?"

"..."

Tần Khả cười cười, không trả lời.

Đối với một học sinh cao trung có gia cảnh bình thường mà nói, quả thật hai vạn đã là một khoản tiền lớn, nhưng nếu theo kế hoạch của học kỳ này, cô muốn thoát khỏi Tần gia, phải đối mặt với việc thuê nhà, điện nước, chi tiêu hằng ngày —— sâu hơn nữa là học phí của học kỳ sau, đây chính là vấn đề.

Dù sao thì trước khi thành niên, cô không thể để cho Tần gia dùng quyền nuôi dưỡng để chiếm đoạt toàn bộ di sản được, cho dù là bắt cô lấy ra một lượng nhỏ trong đó.

Cho nên...

Tần Khả cúi đầu nhìn thẻ ngân hàng trong tay, cười khổ.

Hai vạn, nhiều nhất chỉ có thể giúp cô chống đỡ qua hai tháng này thôi.

Dường như là phát hiện ra lời Tần Khả nói không phải khoa trương, Cố Tâm Tình vốn còn đang tung tăng đến sắp bay lên trời thì cũng kiềm chế cảm xúc xuống.

"Khả Khả, vậy sau đó cậu định làm gì?"

Tần Khả ngẩng đầu, mỉm cười với Cố Tâm Tình.

"Không cần lo lắng, trong cuộc thi tớ sẽ cố gắng lấy được tiền thưởng, cũng sẽ có cách khác —— tóm lại có thể giải quyết được."

"... Được rồi." Cố Tâm Tình lắc lắc đầu, "Không nghĩ nữa, chúng ta về nhà thôi."

"Ừ."

Rời khỏi khu biệt thự, lại đi rất xa dọc theo đường phố, Tần Khả và Cố Tâm Tình mới phát hiện ra một vấn đề rất lúng túng——

"Ở chỗ bọn họ không có xe taxi à?" Cố Tâm Tình suy sụp xụ mặt.

Tần Khả cũng bất đắc dĩ, vừa dùng ánh mắt nhìn xung quanh, vừa cười khổ mở miệng: "Người ở nơi này dù không thể lái xe, thì cũng có tài xế riêng đưa đón, quả thật không phải là chỗ mà xe taxi có thể đậu."

"... Sớm biết vậy chúng ta nên hẹn thời gian với tài xế taxi vừa rồi."

"Không còn cách nào khác, đi lên trước một đoạn thôi." Tần Khả an ủi Cố Tâm Tình, "Rồi cũng sẽ gặp được thôi."

Cố Tâm Tình thở dài, "Chỉ có thể như vậy."

Đi thêm một đoạn dọc theo bên ngoài khu biệt thự, dần dần Tần Khả và Cố Tâm Tình mới nhìn thấy người đi trên đường nhiều thêm một chút.

"Hình như tớ biết nơi này..."

Cố Tâm Tình kéo Tần Khả lại, ý bảo cô nhìn sang đường cái phía đối diện.

So với kiến trúc thành phố thường thấy thì bước tường phía đối diện vô cùng cao ngất, bao vây lại bốn phía. Bên trong cổng vòm trên bức tường, mơ hồ có thể thấy được vài bóng người vội vàng đi lại qua các dãy nhà có chút cổ kính.

"Đây là ——"

Ánh mắt Tần Khả bỗng cứng lại.

"Là khu điện ảnh và truyền hình nổi tiếng nhất vùng ngoại thành Kiền thành." Hai mắt Cố Tâm Tình sáng lên, hưng phấn nhìn Tần Khả, "Nghỉ hè năm nay có một bộ phim cổ trang rất được ưa thích, hình như được quay ở đây đấy!"

"..."

Ánh mắt Tần Khả phức tạp.

Cô đương nhiên nhớ nơi này.

Kiếp trước, đoàn phim cô đóng bởi vì đạo cụ bất ngờ phát nổ nên dẫn tới cháy lớn, chính là xảy ra ở đây... Cũng chính chỗ này cô đã được Hoắc Tuấn cứu.


Cô vẫn luôn chuẩn bị cho buổi phỏng vấn, thậm chí cũng không phát hiện —— thì ra khu biệt thự này ở gần khu điện ảnh đó.

Trước mắt dường như lại hiện lên cảnh tượng nóng bỏng do lửa tràn ngập trong không khí, thiếu niên chật vật đạp xuống đám lửa như đang đạp chân xuống địa ngục, khuôn mặt dữ tợn xông về phía cô...

Anh đang gọi tên cô sao?

Còn chưa kịp nghe rõ, cô đã hoàn toàn lâm vào vực sâu đen tối tuyệt vọng...

"—— Khả Khả? Khả Khả!"

"...!"

Bên tai chợt vang lên giọng nói đưa Tần Khả trở lại hiện thực. Tiêu điểm trong mắt cô không ổn định, mờ mịt quay đầu nhìn Cố Tâm Tình đứng bên cạnh.

"Xin lỗi, tớ thất thần. Cậu vừa mới nói gì...?"

Cố Tâm Tình bất đắc dĩ nhìn cô.

"Không phải tớ nói chuyện với cậu, là anh ta."

"?"

Tần Khả nghi hoặc theo ý Cố Tâm Tình bảo, nhìn ngay trước mặt mình.

"Này, tiểu thư, nhìn bên này."

"..."

Đứng trước mặt Tần Khả là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, tuổi tác trông xấp xỉ với Hoắc Cảnh Ngôn, chẳng qua phong cách hoàn toàn khác nhau —— người đàn ông nhuộm màu tóc giống như màu cỏ khô, trên người mặc một chiếc áo khoác da, bên trong là áo thun hình đầu lâu.

Nhìn kĩ lại gương mặt có dung mạo bình thường kia mấy lần, Tần Khả vẫn không thể tìm được chút ấn tượng nào trong trí nhớ của mình.

Cô càng mờ mịt hơn.

"Chào anh. Anh tìm tôi có việc gì sao?"

"Anh không tìm em, chỉ là trùng hợp gặp được em —— anh nghĩ đây nhất định là duyên phận mà thượng đế đã ban cho chúng ta."

Người đàn ông lộ ra nụ cười như đã thành thói quen, vươn bàn tay dày rộng ra trước mặt Tần Khả, dường như muốn bắt tay với cô.

Tần Khả ngơ ngác, cúi đầu nhìn qua.

Không để cho cô kịp phản ứng, Cố Tâm Tình bên cạnh đã cảnh giác kéo tay của Tần Khả, đồng thời nhẹ nhàng kéo Tần Khả ra phía sau ——

"Nhìn anh ta không giống người tốt, Khả Khả, bọn mình đừng để ý đến anh ta."

Tần Khả không trả lời, người đàn ông đối diện lại nghe thấy, anh ta dở khóc dở cười thu tay về, ngược lại từ trong túi áo khoác lấy ra một tấm danh thiếp.

"Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm." Anh ta rút tấm danh thiếp ra, đưa cho Tần Khả, đồng thời dở khóc dở cười giải thích, "Anh thuộc công ty giải trí —— chỉ là đúng lúc kết thúc công việc, từ bên kia đi tới."

Anh ta chỉ khu điện ảnh bên đường cái đối diện, sau đó tầm mắt dừng lại trên người Tần Khả.

"Công việc của anh không phải là kéo người ở ven đường, chỉ là cô bé này..."

Ánh mắt người đàn ông quan sát trên người Tần Khả một lần, lộ ra cảm xúc giống như vừa thấy được thứ mình thích.

"Chậc chậc chậc... Bề ngoài và dáng người của em đều hết sức hoàn mĩ, hơn nữa nếu như anh quan sát không nhầm thì hẳn là em đã có kinh nghiệm vũ đạo nhiều năm. Nhìn trên tuổi tác, hình như em chỉ mới là học sinh trung học, chỉ là một người bình thường thôi nhỉ? —— nếu em có hứng thú muốn tiến vào giới giải trí, vậy thì em có thể liên hệ với anh, anh rất coi trọng tiền đồ phát triển của em!"

"......"

Nghe người đàn ông nói một trận như lọt vào trong sương mù, nhưng ngược lại Cố Tâm Tình vẫn luôn cảnh giác nhìn anh ta.

Cho đến khi nghe đến phần sau, cô nàng mới sửng sốt, xoay đầu nhìn tấm danh thiếp trong tay Tần Khả —— mặt trên in dòng chữ tên công ty giải trí.

Cố Tâm Tình sửng sốt, lập tức phản ứng kịp, hưng phấn đến nỗi đôi mắt đều sáng lên ——

"Anh chính là tuyển trạch viên trong truyền thuyết!?"

Người đàn ông mặc áo khoác dường như bị lời này làm cho câm nín, có chút nhức đầu gãi gãi ót, cuối cùng cười khổ nói: "Nếu như nói theo lẽ thường, với hành động bây giờ của anh thì em có thể hiểu như vậy."

Cố Tâm Tình: "?"

Tần Khả lại lên tiếng.

"Người đại diện nghệ sĩ."

"Sao?" Cố Tâm Tình tò mò quay đầu qua, "Cái gì cơ??"

Tần Khả ngẩng đầu, nhìn người đàn ông mặc áo khoác, cô khẽ mỉm cười.

"Tôi đoán không sai chứ?" Vừa nói Tần Khả vừa quơ tấm danh thiếp trong tay.

Người đàn ông mặc áo khoác hiển nhiên khá bất ngờ.

Anh ta biết rất rõ trên tấm danh thiếp in mánh khóe hay danh nghĩa gì, nhưng cô gái này có thể trực tiếp nói ra công việc của anh ta, như vậy đã nói lên cô có hiểu biết nhất định về giới này.

Nghĩ như vậy, người đàn ông không khỏi thất vọng.

"Em không phải người bình thường à? Đã ký công ty rồi??"

"Không có, tôi quả thật chỉ là một học sinh cao trung." Dưới ánh mắt nghi ngờ của đối phương, Tần Khả hời hợt giải thích một câu, "Chỉ là trùng hợp trước kia được biết một số việc có liên quan."

Đối phương bừng tỉnh, một lần nữa nở nụ cười, "Vậy em suy nghĩ thế nào về đề nghị của anh? Điều kiện tố chất của em như vậy, chỉ làm người bình thường thì quá tiếc —— chẳng lẽ không muốn trở thành minh tinh, đứng ở dưới ánh đèn sáng, được vô số fans thích và cổ vũ? Hơn nữa......"



Người đàn ông xấu hổ dừng lại, đồng thời cũng cảm khái trong lòng —— đứa trẻ tuổi này lại có thể không ham danh lợi, quả là hiếm thấy.

Tần Khả nhìn thấu được suy nghĩ của anh ta, cười nhạt.

"Tôi vừa mới nói, đúng lúc tôi có hiểu biết phương diện này —— cho nên những việc mà anh nói sự thật thế nào, tôi cũng biết rõ."

Người đàn ông tiếc nuối xụp vai xuống, "Vậy là em sẽ không cân nhắc đến?"

"..."

Tần Khả im lặng vài giây, rồi bỏ tấm danh thiếp vào trong túi ——

"Tôi cần về suy nghĩ thêm một chút. Nếu sau này có ý định, thì tôi sẽ liên lạc với anh."

"Được!"

Người đàn ông mặc áo khoác vỗ tay một cái, nở nụ cười.

"Hy vọng anh có thể chờ được tin tốt từ em, điều kiện bên ngoài của em rất phù hợp với nghề này, tin anh đi —— chỉ cần em nguyện ý trả giá một phần... Cố gắng, thì những chuyện còn lại đối với em mà nói không phải là xa không thể với tới."

"..."

Sau khi đổ cho Tần Khả những lời ngon ngọt, người đàn ông mặc áo khoác mới thỏa mãn rời đi.

Chờ đối phương vừa đi, Cố Tâm Tình lập tức không kiềm chế được.

Cô nàng hưng phấn quay người lại ——

"Khả Khả, hôm nay cậu thật sự gặp may đó!"

Tần Khả bất đắc dĩ ngoái đầu nhìn cô nàng, "Cậu thật sự cảm thấy vậy?"

"Úi," Cố Tâm Tình ngơ ngác, mờ mịt, "Không phải sao? Những cái anh ta nói, cái gì mà fans rồi kiếm tiền, cậu thế nào mà... Một chút kích động cũng không có?"

"Có lẽ là do tớ biết sự thật chính là cái gì."

Tần Khả cười nhạt.

Cố Tâm Tình: "?"

"Ừm, những thứ nổi tiếng mà anh ta nói, đúng là thuộc về minh tinh —— nhưng chỉ thuộc về một số nhỏ mà thôi, rất rất nhỏ."

Nhớ tới kiếp trước, ánh mắt Tần Khả có chút phức tạp.

Rất nhanh ánh mắt cô ổn định lại, dùng hết khả năng ngôn ngữ để giải thích cho Cố Tâm Tình.

"Trong giới đó, nhất là phái nữ, rất nhiều người phải trả giá rất đắt, mới có thể có được những cơ hội nhỏ bé đến đáng thương, mà cho dù đã phải trả một cái giá rất đắt, nhưng tỉ lệ những người có thể đi đến thành công thì lại cực kì ít."

"..."

Cố Tâm Tình càng nghe càng mờ mịt.

Cuối cùng Tần Khả không còn cách nào khác chỉ đành cười một cái, "Thôi bỏ đi, cậu vẫn còn nhỏ nên sẽ không hiểu những chuyện này đâu."

"...?"

Cố Tâm Tình hiếm khi lộ ra vẻ mặt ghét bỏ Tần Khả ——

"Khả Khả, lúc cậu nói lời này làm tớ cảm thấy cậu giống như lớn hơn tớ rất nhiều. Mà trên thực tế, bọn mình đều 16 tuổi, cho dù nói đến sinh nhật, không phải cậu còn nhỏ hơn tớ mấy tháng sao?"

"..."

Tần Khả vô tội chớp chớp mắt, không giải thích câu "Sự thật" mình vừa bật thốt lên.

"Thôi bỏ đi," Cố Tâm Tình khoát tay một cái, "Nếu cậu đã nói rất khó, vậy nghe cậu —— cậu luôn luôn đúng, không phải sao?"

Trong lòng Tần Khả mềm nhũn, rủ mắt cười rộ lên.

Cố Tâm Tình: "Tuy rằng những gì anh ta nói quả thực rất mê người —— nhưng nếu cậu không suy xét, vậy thì bọn mình coi như chưa từng xảy ra chuyện này."

"Cũng không phải là sẽ không suy xét."

"?"

Đã đi về phía trước Cố Tâm Tình sửng sốt, quay đầu nhìn Tần Khả, "Ý của cậu là?"

"Dù sao thì khoảng thời gian này là thời kì đặc biệt, cậu biết mà, tớ rất nghèo."

Tần Khả đùa giỡn nói.

"Tuy rằng rất khó để lăn lộn trong giới đó, nhưng chỉ làm một diễn viên phụ hoặc là làm nền, thì trong một khoảng thời gian ngắn có thể cầm được một khoản tiền lương không ít —— cho nên tớ sẽ liệt cái này vào một trong những thứ tớ cần tham khảo."

Tần Khả cười nói.

Cô không nói là —— kiếp trước lúc học ở cao trung nghệ thuật đã từng tham gia làm vai phụ cho rất nhiều đoàn phim, làm công việc người mẫu trên các trang bìa cũng có, cô vốn cũng định suy xết đến phương thức mưu sinh này.

Chỉ là do không muốn bị đại thiếu Hoắc gia ở Tứ Cửu thành để mắt tới, nên cô mới không định làm công việc này.

Mà bây giờ...

Tần Khả lại lần nữa cúi đầu, nhìn thoáng qua tấm danh thiếp trong tay mình.

——



Tần Khả nghĩ, trong lòng khẽ thở dài một tiếng.

"Không sao đâu Khả Khả, cậu ưu tú như vậy, mặc kệ là làm việc gì đều sẽ thuận buồm xuôi gió, tớ rất tin tưởng cậu!"

Cố Tâm Tình kéo lấy cô, tiếng cười như đang khoe khoang kéo Tần Khả đi về phía trước ——

"Bất luận là cậu làm cái gì, tớ đều ủng hộ cậu!"

"Thật?"

"Đương nhiên! Tớ chính là bạn tốt của cậu —— tốt nhất!"

"Nếu có thể gặp cậu sớm một chút... Vậy thì tớ sẽ vui vẻ hơn rất nhiều."

"Sao? Chúng ta vừa mới lên cao trung mà, Khả Khả cậu mau thành thật khai báo, hôm nay đã xảy ra chuyện gì, nói chuyện cứ như bà cụ non vậy hả —— chúng ta còn trẻ mà!"

"..."

"Tớ nói sai cái gì rồi hả?"

"Không có, cậu nói rất đúng."

"?"

"Bọn mình vẫn còn trẻ."

Tất cả đều đang ở độ tuổi đẹp nhất.

Tất cả đều vẫn còn kịp.

Coi như một lần nữa bước lên con đường kia, thì cô cũng biết, lúc này đây, tất cả đều sẽ khác.

Buổi trưa ngày hôm sau, Tần Khả phá lệ nghỉ một buổi trưa.

Cô vừa ý một chung cư học sinh ở gần trung học Kiền Đức —— là chỗ ở đặc biệt dành cho học sinh trung học xa nhà, trong chung cư còn có một nhà ăn nhỏ.

Tiền điện nước cũng là giá rẻ, quan trọng nhất là rất gần trường.

Một ngày trước Tần Khả đã gọi điện thoại xác nhận cho bên kia, cuối cùng hẹn buổi sáng hôm sau đến xem chung cư học sinh trung học và những thứ khác.

Chủ nhiệm lớp Tống Kỳ Thắng càng ngày càng yên tâm và hài lòng với người học trò này, vừa nghe Tần Khả giải thích xong, không do dự lập tức cấp giấy nghỉ phép.

Qua nửa buổi sáng, Tần Khả cuối cùng cũng kí kết xong hợp đồng. sau khi cô đi ra khỏi khu nhà trọ cho học sinh, trước tiên lấy di động mình đã chỉnh thành chế độ yên lặng nhìn lướt qua.

Tần Khả vốn chỉ định nhìn thời gian trên đó, nhưng màn hình vừa sáng lên, bên trên hiển thị mười cuộc gọi nhỡ màu đỏ tươi, khiến cô sửng sờ tại chỗ.

Phần lớn trong đó đều là Cố Tâm Tình.

Còn có một cuộc gọi nhỡ của Hoắc Tuấn.

Ngoài mấy cuộc điện thoại, Cố Tâm Tình còn gửi tin nhắn tới. Tần Khả bấm vào, trong đó chỉ có một đoạn văn rất ngắn ——

Khả Khả, hôm nay cậu đừng tới trường học, bên chủ nhiệm lớp tớ đã giúp cậu xin nghỉ rồi, chuyện còn lại đợi đến buổi tối tớ lại tìm cậu

Ngay cả dấu chấm câu cũng chưa viết.

Tần Khả khẽ nhíu mày, lòng bàn tay vô thức vuốt hai cái trên màn hình di động.

...Này có nghĩa, lúc Cố Tâm Tình gửi tin này, tâm trạng chắc chắn rất gấp gáp.

Thời gian gửi tin tới là lúc chín giờ sáng.

Rõ ràng là trong trường đã xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa còn có liên quan đến cô.

Tần Khả ngước mắt, đứng tại chỗ vài giây, sau đó cô duỗi tay bắt một chiếc xe taxi đang đi ngang qua.

Xe dừng lại, tài xế hỏi: "Đi đâu vậy cô bé?"

Ánh mắt Tần Khả lạnh nhạt nhìn bên ngoài xe.

"Trung học Kiền Đức, cảm ơn."

Mặc kệ là đã xảy ra chuyện gì, con người nhút nhát mềm lòng của kiếp trước đã sớm chết.

Cô chính là người đã từng chết một lần.

Cho nên, ngoại trừ việc giẫm lên vết xe đổ, thì cái gì cô cũng không sợ.

...

Xe taxi chở Tần Khả đến thẳng bên ngoài cửa phòng bảo vệ.

Trả tiền rồi xuống xe, Tần Khả cầm giấy xin phép nghỉ đến phòng bảo vệ trả phép, bảo vệ ngồi bên trong lơ đãng nhìn cô một cái, sau đó thì dừng lại.

Qua mấy giây, vẻ mặt bảo vệ trở nên vi diệu.

"Con có phải là Tần Khả lớp mười Tinh Anh không?"

"...?" Tần Khả bất ngờ nhìn đối phương, "Là con, nhưng sao chú lại biết?"

"Bây giờ trong trường ai mà chẳng biết con?" Bảo vệ khom người, từ bên cạnh góc bàn cầm một xấp giấy giống như giấy báo lên. Ông do dự liếc mắt nhìn Tần Khả, cuối cùng vẫn đưa đống đồ đó đặt lên trước mặt Tần Khả.

"Nhìn con tuổi cũng không lớn, sao lại làm ra việc như vậy? —— con tự xem đi, tốt nhất vẫn nên kêu phụ huynh tới xử lý."



Tần Khả không nói chuyện.

Cô duỗi tay cầm lấy xấp giấy xếp bừa bộn đó, trải nó ra trên mặt bàn gỗ hình vuông.

Trên cùng là dòng chữ tiêu đề to màu đen được in lên, vô cùng chói mắt ——

Phơi bày hành vi không có phép tắc của nữ sinh lớp mười nào đó, có quan hệ thân mật với một thầy giáo trong trường!

Con ngươi của Tần Khả hơi co lại.

Tầm mắt cô nhanh chóng quét qua —— mấy ảnh chụp in trên tờ giấy.

Hiển nhiên là chụp lén, vô cùng mơ hồ.

Trong ảnh chụp chính là lúc cô và Hoắc Cảnh Ngôn đến phòng trưng bày xem triển lãm nghệ thuật.

Ảnh chụp cũng không có cái gì, chỉ có thể nhìn thấy đúng là hai người đều đi chung —— rồi sau đó Hoắc Tuấn và nam sinh tên Tống Dật cũng có tham gia vào, nhưng một tấm cũng không có.

Những tấm ảnh chụp này đã nói rõ tâm tư người chụp, không cần nói cũng biết —— hoặc là muốn huỷ hoại cô, hoặc là muốn huỷ hoại Hoắc Cảnh Ngôn, hoặc là cả hai người.

Ác ý của những tấm ảnh chụp lén này, khiến Tần Khả cũng phải đổ mồ hôi lạnh sau lưng mặc dù đang đứng trong buổi trưa hè khô nóng.

Cô nắm thật chặt tay thành quyền.

"Có phải là con đã đắc tội với ai ở trong trường rồi không?" Bảo vệ bất đắc dĩ hỏi, "Sáng hôm nay không biết là dán lên khi nào —— bọn chú vừa nhận được thông báo, đã nhanh chóng chạy đi lấy xuống —— những học sinh nhìn thấy được hẳn là cũng không nhiều, nhưng mà mọi người truyền đi rất nhanh, tiếng người đáng sợ, cho nên..."

Ông hơi do dự, nói thẳng: "Chú đề nghị con vẫn nên về nhà trước đi."

Tần Khả đứng tại chỗ, thân người cứng đờ, mấy giây sau bỗng thả lỏng.

Trong nháy mắt đó, vẻ mặt cô thậm chí rất bình tĩnh. Tần Khả ngẩng đầu, nhìn bảo vệ ——

"Đây là bôi nhọ và bịa đặt con, đã trực tiếp xâm phạm đến quyền danh dự và quyền chân dung của con —— cho nên con muốn, con hẳn là có quyền để xử lý bọn họ?"

Bảo vệ sửng sốt vài giây, hiển nhiên không nghĩ tới nữ sinh này sẽ bình tĩnh như vậy.

Ông chần chờ, mở miệng hỏi: "Con muốn làm gì?"

Tần Khả mắt lạnh, nhìn quét qua những tấm ảnh chụp đó.

"Chú nói rất đúng, tiếng người đáng sợ —— cùng với việc lấy xuống những tấm hình này, sẽ càng thêm mắm thêm muối vào suy đoán của những học sinh vẫn chưa được thấy—— không bằng chỉ đơn giản thông báo cho mọi người."

Bảo vệ bối rối, "Con là muốn ——?"

Tần Khả gật đầu, "Làm phiền chú dán trở lại cho con." Cô ngừng lại, "Ở chỗ của chú có bút không, con cần phải viết thêm mấy câu thanh minh nữa."

Bảo vệ: "?"

Tần Khả cười nhạt, ánh mắt lạnh băng.

"Có những người rất dễ mất mặt, nếu bọn họ không muốn, vậy thì con sẽ xé xuống giúp họ —— lòng Tư Mã Chiêu, không bằng nhường đường cùng nhau phân xét?"

Bảo vệ suy nghĩ những lời cô nói, cuối cùng ông không kiềm được mà gật đầu.

"Chú nghe nói con được hạng nhất lớp mười, trong trường có không ít thầy cô khen ngợi con... Quả nhiên là danh bất hư truyền."

"Cảm ơn chú."

Ánh mắt Tần Khả chợt lóe, ý cười chuyển sang dịu dàng.

Mấy phút sau, thuần thục viết xong những từ làm rõ, lại tùy tiện viết mấy câu vạch rõ ác ý sau lưng, Tần Khả liền giao hết toàn bộ ảnh chụp bôi nhọ và những từ làm sáng tỏ kia cho bảo vệ.

Hiển nhiên bảo vệ rất tán thưởng cô, trước tiên cầm những thứ đó đi dán lên bảng thông báo của trường học.

Mà ngay lúc này, Tần Khả nhận được điện thoại của Cố Tâm Tình.

"Khả Khả cậu thật sự tới trường?!" Giọng của Cố Tâm Tình gấp đến nỗi trở nên khàn khàn.

"Ừ," Giọng điệu của Tần Khả bình tĩnh, "Vào thời điểm này, tớ mà không tới thì chính là thừa nhận ý muốn của người nào đó."

"... Điều này cũng đúng. Nhưng mà chuyện này càng nháo càng lớn! Mấy tấm ảnh chụp đó đã có người chụp lại rồi đăng lên Tieba của trường, bởi vì không có nội dung gì, cho nên ngoại trừ những người não tàn ghen ghét cậu, thì trong Tieba đa số đều hướng về phía cậu —— hơn nữa sau đó Hoắc Tuấn giống như tìm được video giám sát ở phòng trưng bày mà các cậu cùng đi, rồi xóa bỏ những tấm ảnh đăng trên mạng —— nên nửa giờ trước, mọi việc đã lắng xuống rồi."

"..."

Đột nhiên từ trong miệng Cố Tâm Tình nghe được tên của người nào đó, Tần Khả nheo mắt.

... Sao cô lại quên mất trái bom này chứ?

Nếu như nói có người còn phản ứng đáng sợ hơn cả cô, vậy thì nhất định chính là Hoắc Tuấn.

Hơn nữa lực sát thương của Hoắc Tuấn...

Tần Khả lập tức cảm thấy nhức đầu.

Cô hít một hơi thật sâu, sau đó mới nhanh chóng hỏi: "Bây giờ Hoắc Tuấn đang ở đâu?"

Cố Tâm Tình bên kia im lặng mấy giây.

"Tâm Tình, nói cho tớ."

"Haizz, Khả Khả tốt nhất là cậu đừng tới... Tớ cảm thấy Hoắc Tuấn đã điên rồi... Cậu không thấy phản ứng của anh ta lúc mới chạy vào lớp mình đâu, tớ sắp bị dọa chết..."

"Tâm Tình!"

"...Được rồi được rồi, anh ta đột nhiên xác định là do Tần Yên làm —— hiện tại đã đi tìm Tần Yên tính sổ rồi."

Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi Truyện Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi Story Chương 36: Nổi điên
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...